Ta nhớ kỹ mẫu hậu ta đã từng nói khi ta đến tuổi thích hợp thành thân,
bà ấy chắc chắn sẽ tìm cho ta một lang quân tốt nhất trong khắp thiên hạ này, tặng ta ngàn mẫu ruộng tốt, mười dặm hồng trang, để ta nở mày nở
mặt xuất giá. Phía sau có bà ấy là chỗ dựa thì còn có ai dám bắt nạt ta.
Đáng tiếc, bây giờ không có mẫu hậu, cũng không có người tới
chống lưng cho ta. Ta suy nghĩ một chút, cũng may trong phủ Giang Tầm
không có bà bà, cũng không cơ thϊếp thành đàn, thời gian này trôi qua
coi như là ung dung tự tại. Chỉ là ta phải lừa hắn, kiếm ít tiền riêng
chứ không thể lấy tiền trong phủ của hắn được, nhỡ đâu bị điều tra ra,
trở thành cưới một kẻ trộm thì thật sự không dễ nghe.
Đầu năm nay kiếm tiền thật khó. Đặc biệt là nữ nhân sau khi thành thân còn phải gạt phu quân âm thầm va chạm gây dựng sự nghiệp.
Không biết lúc này là giờ gì mà bên ngoài nghe thấy động tĩnh một lúc lâu,
Bạch Kha mới mang theo một đám nô bộc và hỉ nương tiến vào.
Bạch Kha kính cẩn lễ phép gọi ta: “Phu nhân, nên dậy rồi ạ.
Bởi vì ta không phải nữ nhi nhà nông thật sự, người tới lại đều là hạ nhân
của biệt trang nên người ngoài không biết nội tình, còn tưởng rằng Giang Tầm coi trọng tân phu nhân, chỉ sợ nàng mất mặt. Giang Tầm không kết
thân với quyền quý, đúng là trong sạch. Trong khoảng thời gian ngắn,
thanh danh của hắn tăng mạnh, còn có lời đồn đãi được truyền đi: “Một
đời nhân duyên bạc đầu ước, nếu gả phải gả Giang thiếu lang.”
Hỉ
nương bắt đầu trang điểm cho ta, trên tay bà ấy cầm một sợi chỉ bông
thật mỏng se lông tơ trên mặt ta khiến ta đau đến kêu oai oái, trong đầu hiện lên cảnh mẫu hậu lúc trước có cho ta xem hình vẽ mấy loại trái cây hoang dã, trong đó có một trái gọi là kiwi, bên ngoài trái đó toàn lông là lông, chẳng biết ăn nó bằng cách nào. Xem ra, cách ăn đúng đắn là
phải tìm mấy bà hỉ nương, để mấy bà ấy đồng tâm hiệp lực, se hết cái đám lông đó đi rồi lại ăn.
Ta có chút khốn khổ, tối hôm qua ngủ không
đủ, giờ lại bị bọn họ trang điểm ba tầng trong ba tầng ngoài. Lăn qua
lăn lại ước chừng một canh giờ thì mới xong.
Hỉ nương khoa trương ồ lên một tiếng, đưa gương đồng tới trước mặt ta để ta xem. Ta mở mắt
mơ màng nhìn tường tận bản thân mình. Thật ra nữ tử nhà thứ dân mà ở
ngày xuất giá có thể đeo mũ phượng khăn quàng vai, cũng giống như được
diện quan phục cửu phẩm vậy, không tính là đi quá giới hạn. Chỉ có một
ngày vui duy nhất này, có ai mà lại không mong chờ?
Ta nhìn
thoáng qua diêu quan điền anh(1) với màu sắc diễm lệ trên đầu, một cái
khăn quàng vai lớn màu đỏ, phía dưới khăn quàng được trang trí châu
thạch lách cách vang dội, đẹp như mây ngũ sắc.
(1) Hình quan diêu điền anh:
Bộ hỉ phục này từ trên xuống dưới, chỉ cần nhìn sức nặng là đã biết giá
cả, không ngờ Giang Tầm vì cưới ta mà đã bỏ ra không ít vốn liếng. Xem
ra đầu năm nay, trong nhà mà không có hai đồng tiền lẻ thì phu nhân cũng không cưới được.
Giang Tầm kia ba lần thúc trang, còn ta dựa theo lễ nghi cũng phải giả bộ không muốn xuất giá nên ôm một phụ nhân lạ lẫm
giả khóc. Bà là mẹ trên danh nghĩa của ta, tuy ngoài miệng ta kêu bà
nhưng trong lòng thì lại đang gọi thầm mẫu hậu.
Ta nghĩ đến ngày
đó, cái ngày cung biến. Bà toàn thân dơ dáy bẩn thỉu đẩy ta vào ngực ma
ma. Bà bảo ta đi theo ma ma, nỉ non thì thầm hai tiếng, ta nghe không
rõ, chỉ nhớ kỹ một từ tìm.(寻 tìm từ hán việt là Tầm)
Mẫu hậu muốn tìm kiếm cái gì? Ta không hiểu.
Nhưng vừa rồi ta mới kịp phản ứng, bà nói tìm, tìm. Có lẽ là bảo ta đi tìm Giang Tầm đi?
Quả thực sau khi ma ma chết rồi. Ta đói đến thoi thóp nhưng vừa tỉnh dậy thì đã nằm trong phủ Thượng thư.
Ta nhìn người nam nhân xa lạ kia, hắn gọi là Giang Tầm.
Nói như vậy, có thể cũng không phải là Giang Tầm bắt ta đi mà là mẫu hậu giao ta cho hắn.
Đối với mẫu hậu là một người hấp hối sắp chết mà nói, sống sót chính là
điều tốt nhất. Đó là lí do mà dù cho Giang Tầm đối với ta có mưu đồ làm
loạn hay có ôm tâm tư khác đi nữa nhưng chỉ cần ta còn có thể sống sót,
thì tất cả đều tốt.
Ta được người cõng trên lưng, trong lòng lại chất chứa nhiều tâm sự cho nên không để ý phối hợp với Bạch Kha.
Ngồi lên kiệu đi được một đoạn đường, đột nhiên Bạch Kha chuyển cho ta một tờ giấy.
Ta ở dưới khăn đội đầu mở ra đọc kỹ càng bên trong. Chữ viết trên giấy rõ ràng phóng khoáng, chắc là của Giang Tầm viết.
Hắn viết: Đừng sợ.
Đừng sợ? Có lẽ hắn muốn nói, dù cho mẫu hậu ta chết rồi, tiền triều cũng đã
bị diệt vong nhưng sau khi ta gả cho hắn thì không cần sợ lại bị đuổi
gϊếŧ nữa.
Vì sao mẫu hậu lại giao ta cho Giang Tầm?
Vì sao Giang Tầm lại liều lĩnh muốn cứu ta dù chuyện này có thể bị liên lụy đến cửu tộc?
Mặc kệ nói như thế nào thì hắn cũng không phải là người xấu. Thế nhưng,
trên đời này không có bức tường nào gió không lọt qua được, coi như ta
biết ơn hắn cho nên cũng không dám liên lụy đến hắn, cuối cùng vẫn là
phải rời đi. Đáng tiếc, thiên hạ rộng lớn lại không có chỗ cho ta dung
thân, thì ra chết cũng coi như là chốn trở về.
Ài.
Ta giữ im lặng nắm tờ giấy ở trong lòng bàn tay, càng nắm càng chặt. Nước mắt tí tách rơi xuống thấm ướt mu bàn tay.
Quá trình hôn lễ ta không hiểu nhiều lắm, cũng là Giang Tầm chỉ dẫn ta, lại bị giày vò một khoảng thời gian nữa mới được đưa vào tân phòng.
Trong lúc đó, có nữ quyến đến ồn ào khoa trương khen ta một trận. Sau khi họ
đi thì Giang Tầm đến cùng ta tiến hành Tam chước dị ẩm, cũng chính là
rượu giao bôi.
Ta vốn đang cảm thấy thương cảm vô cùng, nhưng vừa nhìn mặt Giang Tầm thì lập tức hết thương hết cảm.
Có lẽ là người gặp việc vui tinh thần thoải mái cho nên hôm nay Giang Tầm
mặc đồ cưới thực sự đẹp mắt, mái tóc dài đen như mực được kim quan buộc
lại, bôi lên tóc một chút cao hương hoa quế, tản ra mùi thơm như gần như xa. Giang Tầm mặt bộ áo bào đỏ làm nổi bật lên ba phần quý khí, ít đi
bảy phần thanh nhã, lúc quay đầu lại nhìn phong hoa lưu chuyển, nhất
kiến khuynh thành.
Bạch Kha đút cho ta một miếng chè trôi nước, ta nhíu mày nôn lại: Sống.
Hỉ nương mặt mày hớn hở nói: Sinh(2) thì đúng rồi, phu nhân sinh một tiểu
thiếu gia trắng trắng mập mập, phu thê giai lão, sớm sinh quý tử, tôn
đầy sảnh đường.
(2) Sống với sinh cùng một từ 生.
Giang
Tầm mỉm cười chứ cũng không tỏ vẻ bao nhiêu. Ta thật ra có thể hiểu được hắn, rõ ràng là không làm chuyện ấy ấy được, đêm tân hôn lại còn bị
chọc ghẹo chuyện con nối dõi, bị người ta đâm vào vết sẹo quả thực rất
đáng thương.
Sau khi kết thúc lễ nghi, Giang Tầm nói: Phu nhân ở đây đợi ta, tí nữa ta sẽ trở lại.
Hắn nói tí nữa mà thời gian quả thực hơi dài, trong hai canh giờ ngồi chờ
đợi ta nhặt đậu phộng trải trên giường lên ăn, ăn xong chỉ còn xác, ta
gom từng cái từng cái giấu ở dưới chăn, ngụy trang giả vờ mình chưa ăn.
Giang Tầm là được hạ nhân dìu vào phòng, phía sau tấm bình phong chính là
phòng rửa mặt, sau khi hắn được người hầu hạ xong thì mặc một bộ trung y màu trắng nằm trên giường đợi ta.
Ta cũng tháo mũ phượng xuống rồi được những người này hầu hạ tắm rửa thay quần áo.
Không biết dày vò bao lâu, rốt cuộc ta cũng được lên giường nằm bên cạnh Giang Tầm.
Thật ra ta không có quen ngủ với người khác nhưng đây là cái giá phải trả
khi thành thân, ta nhất định phải thích ứng được với nó.
Ta vén chăn lên, vỗ vỗ bên cạnh nói với Giang Tầm: Phu quân tới đây ngủ này.
Ta rất hiểu đạo lý, sau khi cưới thì phải xưng hô phu quân, không được gọi Giang đại nhân nữa.
Quần áo quá rộng nên khi ta nằm nghiêng thì cổ áo liền mở toan, lộ ra một
chút bả vai. Hi vọng Giang Tầm đừng hiểu lầm là ta có ý muốn câu dẫn
hắn. Nhưng mà chính ta cũng hiểu rõ, có thể ở trong mắt Giang Tầm lúc
này ta vô cùng xinh đẹp, hơn nữa lại nũng nịu gọi hắn mà mị nhãn như tơ. Ta như thế này thì không có bất kỳ nam tử nào có thể khống chế được, kể cả Giang Tầm.
Quả nhiên hắn chậm rãi áp sát vào ta, một tay
chống đầu, tóc đen trút xuống quyện cùng một chỗ với tóc ta. Hắn thấp
giọng thì thầm nói: Phu nhân đói không?
Vừa ăn đậu phộng rồi nên
không đói lắm. Giữa phu thê không thể có lời nói dối, lại sợ hắn không
tin, ta còn đào vỏ ra từ chân giường cho hắn xem, giống như khoe khoang
mà nói: Ngươi nhìn xem, ta ăn nhiều thế này.
Được rồi được rồi, vi phu biết. Mặt hắn dường như không nhịn được nữa, khóe miệng từ từ cong lên một chút.
Ta còn giấu cả một ít táo đỏ, ngươi muốn ăn không?
Thôi, nàng ăn đi.
Vậy được rồi. Ta tìm lấy mấy quả táo đỏ rồi đặt vào lòng mình sau đó vô cùng cẩn thận cắn từng miếng từng miếng một.
Giang Tầm cứ nhìn ta như vậy, phải đến sau một khắc đồng hồ, hắn mới nói :
Sau này trên giường của ta không được ăn bất cứ thứ gì.
Vì sao?
Bẩn.
Ồ. Không ngờ Giang Tầm còn có bệnh sạch sẽ như vậy? Đêm tân hôn đầu tiên
mà ta đã để lại cho hắn một ấn tượng xấu như thế, quả thật không phải là ý muốn của ta. Ta muốn trở thành một vị đương gia chủ mẫu được tất cả
mọi người yêu thích, chính là kiểu hiền lành rộng lượng, ngay cả với
chuyện nam tử có tam thê tứ thϊếp cũng chỉ cười một tiếng rồi mặc kệ
hắn.
Hắn lại đợi thêm một khắc đồng hồ nữa, lúc đó rốt cuộc ta cũng ăn xong.
Ta vỗ vỗ hai tay, nói: Xong rồi, ngủ thôi, thời gian cũng không còn sớm nữa.
Ta nghĩ Giang Tầm quả thật biết quan tâm đến người khác, vì chúng ta là
phu thê nên hắn liền muốn đồng cam cộng khổ với ta, ta không ngủ thì hắn cũng tuyệt đối không ngủ mà ngồi chờ ta.
Giang Tầm lấy tay day
day mi tâm, không biết hắn lại buồn phiền chuyện gì. Sau một hồi lâu,
hắn mới nói: Còn có chuyện cần phải làm vào đêm tân hôn.
Thí dụ như? Rốt cục cũng đến lúc quan trọng? Ta vô cùng khẩn trương, không ngờ cuộc sống hôn nhân lại đến nhanh như vậy.
Nàng lại đây, khụ, đây là chuyện không thể để cho người khác nghe thấy. Nàng ngồi trên đùi ta, ta nói cho nàng nghe. Tất nhiên, không phải ta muốn A Triêu làm tư thế như vậy mà là chỉ có khoảng cách gần như này thì chúng ta nói chuyện bí mật mới không bị người khác nghe thấy, nàng hiểu
không?
Thì ra mọi chuyện là như vậy! Sao hắn không nói sớm?
Ta vô cùng hưng phấn, liền nhanh chóng bò qua rồi vô cùng cẩn thận ngồi
lên người Giang Tầm. Mặt ta cách rất gần lồng ngực của hắn, ngoài việc
có thể nhìn thấy cơ ngực như ẩn như hiện thì ta còn có thể nghe thấy
tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, thì ra hắn cũng vô cùng căng thẳng hồi
hộp.
Vi phu. . . Hắn ghé sát vào tai ta, trên đôi môi mỏng của
hắn mang theo cả hơi rượu và nhiệt độ âm ấm, thiếu chút nữa đã chạm vào
da thịt của ta.
Quả thật rất gần! Xem ra việc này thực sự hết sức bí mật!
Ta chợt cảm thấy bụng dưới vô cùng khô nóng, có thứ gì đó trào ra vô cùng kỳ quái dưới đó.
Đúng lúc này, ta cắn môi, có chút khó xử nói: Giang. . . Giang Tầm, quỳ thủy của ta đến rồi.
Hô hấp Giang Tầm ngay lập tức liền cứng lại, hắn nhanh chóng để ta xuống,
cũng không quan tâm đến vết máu trên người mà lục lọi tìm trong ngăn tủ, rốt cuộc đến khi tìm được một ít đồ vật riêng tư của nữ tử. Hắn mới đem mấy thứ này và cả một bộ y phục sạch sẽ cho ta nói: Nàng vào trong xử
lý một chút đi, đồ vật cần thiết đều có đủ cả rồi.
Ta có chút cảm thấy uất ức: Không gọi người đến sao?
Không được.
Vì sao? Một mình ta không thể làm được, trong cung luôn có ma ma giúp đỡ ta.
Phu nhân muốn vi phu tự tay làm sao, nàng muốn ta giúp nàng?
Vậy thôi quên đi. . . Ta nghĩ nghĩ một hồi, liền hiểu ra đôi chút, Đêm tân hôn mà có quỳ thủy có phải vô cùng mất mặt hay không?
Hắn nghiến răng nghiến lợi trả lời ta: Đúng vậy, vô cùng mất mặt, vậy nên nhất định không thể nói với người ngoài!
Ồ. Thì ra Giang Tầm coi trọng mặt mũi như vậy, xem ra sau này ta phải nói
với bên ngoài rằng hắn rất mạnh mẽ, nếu không sẽ khiến lòng tự tôn của
hắn bị tổn thương.
Ngay cả lời kịch cũng đã được ta nghĩ xong
xuôi hết, đến lúc đó, ta có thể mỉm cười e thẹn, nói: Thân thể phu quân
ta vô cùng cường tráng, đặc biệt mạnh mẽ, có khả năng sinh đẻ rất tốt .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT