"Bạch Thi Tịnh... Bạch Thi Tịnh! BẠCH THI TỊNH!!!"

Bạch Thi Tịnh giật mình thoát ra khỏi cơn mê man, cơn giật mạnh đến nỗi làm rung cả bàn làm việc.

Cậu e dè quay sang nhìn lên sếp của mình.

"A!... Trưởng phòng Thẩm..."

"Cậu còn có thể "A!" được với tôi sao? Bạch Thi Tịnh!" Một ông sếp già với cái bụng phồng mỡ liên tục văng nước miếng túi bụi vào mặt cậu: "Cậu làm việc ở đây đã được bao lâu rồi? Chỉ là một nhân viên quèn mà dám lơ đễnh trong công việc sao?!"

"Tôi... Tôi xin lỗi!" Cậu vội vàng sắp xếp lại đống tài liệu trên bàn rồi đứng lên cúi đầu xin lỗi.

Trưởng phòng Thẩm chỉ hừ mạnh một cái, bỗng ánh nhìn của ông ta dừng lại trên phần gáy cổ trắng nõn của cậu.

Yết hầu hắn bất chợt nâng lên một đợt, hàm ý trong ánh mắt cũng dần biến dạng, chất giọng chuyển từ tức giận sang giễu đùa.

"Này, Bạch Thi Tịnh. Công nhận dù cậu hay lơ đễnh thật đấy nhưng không sao, ai mà chả có những lúc như vậy. Cố gắng làm việc tốt nhé."

Ông ta vỗ vỗ lên vai cậu, cúi người xuống phà từng đợt hơi dâm tặc vào người cậu, xong mới xoay lưng rời đi.

Bạch Thi Tịnh đợi cho ông ta đi hẳn rồi mới nhổm người lên ngồi lại vào bàn làm việc.

Ở đâu đó bắt đầu phát ra các tiếng xì xào bàn tán.

"Ê! Có nghe thấy sếp Thẩm nói gì với cậu ta không?"

"Nghe chứ nghe chứ! Câu nói cuối không chỉ bông đùa mà còn là chế giễu đấy!"

"Tại sao? Tôi thấy cậu ta làm việc tốt mà? Còn khá chăm chỉ và chịu khó nữa."

"Cậu ta làm việc được như vậy nhưng cậu có biết vì sao mà mãi vẫn không được thăng chức không?"

Một câu hỏi vô tình đã đánh vào sự tò mò của đám đông.

Lúc này, họ còn chẳng thèm nói chuyện thì thầm nữa mà bắt đầu bàn tán công khai.

"Tôi không biết! Nói cho tôi đi!"

"Cái này nghe đồn Bạch Thi Tịnh dính dáng đến một doanh nghiệp thì phải."

"Không chỉ là doanh nghiệp đâu. Mà là một doanh nghiệp rất rất rất lớn được điều hành cũng bởi một gia tộc rất rất rất lớn - là Mạn gia."

"Cái... cái gì?! Mạn gia?! Một gia đình chi phối không chỉ nền kinh tế mà cả chính trị thành phố L?!"

"Đó chắc hẳn là một chuyện rất lớn."

"Bạch Thi Tịnh... từng làm t*nh với kẻ đứng đầu Mạn gia - Mạn..."

"E hèm!"

Bạch Thi Tịnh cố tình ho lớn để nhắc nhở một đám nhân viên không biết giữ ý kia rằng cuộc trò chuyện của họ, cậu cũng nghe thấy được.

Không gian văn phòng thoáng chốc im lặng, mọi người cũng nhận ra lỗi của mình rồi gấp gáp quay lại với công việc ban đầu.

Thật là... Ồn ào vãi đạn...

Bạch Thi Tịnh thở dài, vừa day day vùng sống mũi.

Ngày nào làm việc ở công ti cậu cũng gặp phải chuyện này.

Cứ như thể, bọn họ không còn chuyện nào khác để tán nhảm vậy.

Hóa ra quá khứ của một người nào đó là công cụ để mua vui cho những người khác sao?

Huống hồ những quá khứ mà họ đang nhắc đến lại là những chuyện chẳng mấy tốt đẹp đã xảy ra với cậu.

Ngày qua tháng lại, cậu cũng đã dần học được cách quên đi những kí ức đó. Mọi lời bới móc, chế nhạo cũng không thể làm cậu buồn hơn được nữa.

Một ngày làm việc buồn tẻ hết lặp lại rồi trôi đi như vậy.

Giờ đã là 5 giờ tối, Bạch Thi Tịnh nhanh chóng sắp xếp những đồ dùng cá nhân vào túi rồi rời khỏi cái bàn làm việc, vào thang máy rồi ra ngoài cửa công ti.

Hiện tại cậu đang đi đến một tòa khách sạn trong thành phố, nơi mà cậu đang làm việc bán thời gian để kiến tiền.

Phải, cậu đang vô cùng cần tiền.

Teong gia đình ngoài cậu ra thì còn có mẹ, một ngưòi em gái đang học cấp 3 và một cậu em trai vừa tròn 3 tháng tuổi.

Mẹ thì bệnh nặng phải nằm viện, các em thì thừa biết chưa có sức lao động nên mọi gánh nặng tài chính trong gia đình đều đổ dồn lên đôi vai của cậu.

Gia tài vốn đã chẳng dư dả gì nên buộc phải đổi lại bằng sức người mà thôi.

Bạch Thi Tịnh ngồi vào một hàng ghế trên xe Bus chở đến sát viền của một mảnh đất tư nhân rồi đi xuống.

Rảo bước thêm một lúc cũng đến được một khu tổ hợp khách sạn nằm sát ven bờ biển, cậu vòng ra cửa sau, quẹt thẻ nhân viên rồi vào phòng thay đồ dành cho nhân viên nam.

"Ê! Tiểu Tịnh! Mày đến rồi à?"

Bạch Thi Tịnh ngước mắt lên, chào hỏi người đối diện.

"Ừ. Đức Hải, hôm nay tên tiểu tử nhà mày xem ra đã tiến bộ hơn trước, không đi muộn nữa rồi."

"Ây dà." Đức Hải xoa xoa đầu: "Mấy ngày nay toàn bị dọa trừ tiền lương thôi, sợ chết khiếp luôn rồi đây này."

Bạch Thi Tịnh cười cười với anh, với ngưòi bạn thân chí cốt từ khi cậu học đại học cho tới giờ. Một người vốn đã có những tin đồn linh tinh kiệm những quá khứ rắc rối như cậu thì đây quả là một tình bạn hiếm có. Trong muôn vàn các mối quan hệ thoáng qua thì chỉ mình Đức Hải được cậu xem như là bạn.

Cậu cùng Hải vào làm thêm trong khách sạn trong cùng một ngày. Bản tính Hải vốn nhanh nhẹn, hoạt bát mà lại dễ gần nhưng luôn bị đánh giá thấp hơn Bạch Thi Tịnh trong công việc chỉ vì cậu có khuôn mặt đẹp.

Một khuôn mặt đẹp và vô cùng bắt mắt, với nước da trắng và hàng lông mi dài, sống mũi dọc thẳng và đôi môi hồng phấn chẳng cần đánh son. Một ánh nhìn của cậu cũng đủ để hấp dẫn được cả con gái lẫn con trai mặc cho tính cách của cậu vô cùng trầm.

Chính vì vậy mà Bạch Thi Tịnh luôn cảm thấy áy náy với Đức Hải mặc cho anh luôn xua tay nói chẳng sao cả.

Đức Hải nhìn chằm chằm vào Bạch Thi Tịnh, bất chợt hỏi.

"Này! Mày có biết hôm nay khách sạn cao cấp này sẽ đón một vị khách cũng rất đặc biệt không?"

"Không biết." Bạch Thi Tịnh ngơ ra nhìn anh.

Đức Hải thở dài, anh tiến đến rồi khoác lên vai người bạn mù thông tin cao m76 của mình, ghé sát vào tai cậu thì thầm, tỏ vẻ bí hiểm.

"Nghe nói, một vị tổng giám đốc của công ti giàu có nào đó sẽ vào đây để nghỉ ngơi một đêm. Loáng thoáng qua hình như là... người của Mạn gia."

Mạn gia...

Bất chợt, nụ cười của Bạch Thi Tịnh trở nên cứng lại, đôi mắt trong vô thức mở căng ra hết cỡ.

"Mạn gia. Mà cụ thể chính là kẻ được mệnh danh "Người thống trị thành phố L" - Mạn Châu Sa Hoàng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play