Thấy Anh vẫn còn tức giận, Cô buông bàn tay đang nắm lấy nhón tay của Anh ra, dỗ không được đành giơ cờ trắng vậy.
Nghe thấy tiếng nũng nịu, cơn giận của Anh hơi nguôi ngoai, mắt hơi liếc về phía Cô, Cô giật mình cúi đầu càng thấp. Anh thở dài, đưa bàn tay thon dài xoa đỉnh đầu nhỏ, giọng dịu đi đôi chút: "Sau này, Anh không muốn thấy tên kia lượn lờ trước mặt em, càng không muốn thấy trước mặt Anh"
Cô ngẩng đầu, cong mắt cười khi thấy Anh nguôi ngoai, gật đầu mạnh ngoan ngoãn cất tiếng nói: "Vâng ạ"
"Viên Viên! Mình đến với cậu đây"
Tôn Sơn Hạ vui vẻ hí hửng ngồi trên xe lăn, người đẩy phía sau lạnh lùng khó chịu giống như bị ép buộc đến đây. Tôn Trì Phong đẩy Tôn Sơn Hạ đến chỗ ngồi, thuận tay lấy cái ghế thừa dùng lực chân đẩy ghế ra ngoài.
Hắn ra giọng cảnh cáo: "Em ngồi cho hẳn hoi vào, nếu bị gì nặng thêm anh sẽ cấm túc em ở nhà"
Tôn Sơn Hạ bĩu môi: "Em biết rồi, Anh cứ doạ em"
Tôn Trì Phong lườm cô ấy một phát rồi bản thân mình tự ngồi xuống ghế bên cạnh. Tôn Sơn Hạ khó hiểu chớp mắt hỏi: "Ca ca, Anh đây là...."
"Anh ngồi đây với em đến khi học xong, mai sẽ đến lượt Mẫn Ngôn. Em nên ngoan ngoãn mà nghe lời đi, vì em mà Anh và Mẫn Ngôn phải bỏ công ty đến đây đấy"
Tôn Sơn Hạ đen mặt: "Em có bắt Anh đâu, vả lại Anh mà ngồi đây đến hết giờ học chắc lớp em thành người tuyết hết rồi"
Tôn Trì Phong mặt lạnh lùng quét mắt một lượt lớp học, thấy ai cũng cúi mặt không dám ho he, nhìn đến một nữ sinh ngồi bàn 2 thân thể còn đang run rẩy, hắn nhếch môi.
"Vì bảo đảm tính mạng và quá trình học của lớp em. Em đề nghị Anh về đi"
Tôn Trì Phong một mực cương quyết: "Anh nói rồi, Anh ở đây. Em lo học vào, cấm nói đến chuyện này"
Tôn Sơn Hạ cau mày, không thèm nhìn Anh mình, quay mặt lên cùng đám người Lưu Ý Viên buôn chuyện nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
"Cút đi! Mày ngồi gần tao thật khó chịu, sao tao lại người cùng người hạ đẳng như mày. Nếu không phải vì cái học bổng đáng chết đó, mày cũng đừng hòng vào được ngôi trường này. Cút đi, tao không muốn ngồi gần mày"
Ngư Cẩm Chi hung hăng đem vứt hết tập sách của Lan Dạ Hinh xuống sàn, tập sách đồ dùng bị văng tứ tung, tập sách có chút rách. Lan Dạ Hinh vành mắt đỏ nhưng không khóc, cắn môi cúi người nhặt từng món đồ bỏ vào chiếc balo đã phai màu. Lan Dạ Hinh đứng lên, nhìn xung quanh lớp tìm chỗ ngồi, lại bắt gặp ánh mắt né tránh của mọi người, cô (Lan Dạ Hinh) cười khổ. Thế giới này vì tiền mà mắt đã mù hết rồi, phân biệt vô cùng lớn.
Tôn Sơn Hạ chứng kiến cảnh ngông cuồng của Ngư Cẩm Chi liền sôi máu, lại nhìn dáng vẻ tội nghiệp của Lan Dạ Hinh mềm lòng, cô dứt khoát lên tiếng: "Bạn ơi! Ngồi gần mình nè"
Lan Dạ Hinh chưa kịp nhìn về hướng Tôn Sơn Hạ, nghe tiếng có người chấp nhận mình liền vui vẻ tìm kiếm người phát ra tiếng nói đó. Nhưng khi nhìn thấy, nụ cười của Lan Dạ Hinh cứng đờ, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ.
Tôn Sơn Hạ thấy Lan Dạ Hinh cứ đứng chình ình một chỗ không nhúc nhích, cứ tưởng còn sợ Ngư Cẩm Chi, cô ấy liền lên tiếng thúc giục: "Lại đây ngồi với mình, mình chỉ ngồi một mình"
Lại nhìn Tôn Trì Phong bên cạnh: "Anh mau đứng lên, nhường chỗ cho bạn ấy ngồi, Anh có học đâu mà giành chỗ thế kia"
Dưới ánh mắt mong chờ cùng kiên quyết giúp đỡ của Tôn Sơn Hạ, Lan Dạ Hinh liền lê bước chân nặng trĩu đi về phía cô ấy. Tôn Trì Phong vẫn ngồi ì một chỗ, không có ý định nhường chỗ ngồi. Đứng cạnh bàn Tôn Sơn Hạ, Lan Dạ Hinh đến thở cũng khó khăn, tay ôm balo bất giác siết chặt.
Tôn Sơn Hạ thấy vẻ lúng túng của Lan Dạ Hinh liền khều tay nhắc nhở. Tôn Trì Phong thậm chí không để mắt mà còn tản ra hơi lạnh khiến người đối diện phải lạnh người.
"Không thích"
"Anh đứng dậy đi" Tôn Sơn Hạ một bên thúc giục.
"Không!" Hắn cương quyết nhất mạnh.
Lan Dạ Hinh không muốn Tôn Sơn Hạ người đã bị thương nặng mà phải vì mình bị Anh ta làm khó, liền cười gượng nhìn Tôn Sơn Hạ nói nhẹ nhàng: "Không sao đâu, cám ơn cậu đã có ý mời mình. Anh cậu lo cho cậu thôi. Mình kiếm chỗ khác là được rồi"
Tôn Sơn Hạ thấy hơi buồn vì Tôn Sơn Hạ biết cho dù Lan Dạ Hinh có kiếm được chỗ đi chăng thì cũng chẳng ai bằng lòng ngồi cùng chỗ với cô ấy vì một khi Ngư Cẩm Chi từ chối thì người tệ nhất lớp cũng không muốn ngồi cùng Lan Dạ Hinh.
Tôn Sơn Hạ đưa ánh mắt tiếc nuối nhìn bóng lưng cô đơn đang đi về phía cuối lớp. Rồi lại bất giác nhìn Anh mình trừng một cái giận dỗi không muốn nói tới. Lần này, cô ấy thực sự giận, vì việc của Tôn Trì Phong đang làm ngay giờ phút này vô cùng quá đáng.
Lan Dạ Hinh biết rõ bản thân mình. Không ai chấp nhận ngồi cùng một người hạ đẳng cả nên cô ấy đứng ở cuối lớp tìm một góc tường rồi đứng đó lôi tập vở ra đứng học. Lan Dạ Hinh là một người ham học, luôn chăm chỉ lại dễ bắt nạt nên mọi người thường xem cô ấy không ra gì, luôn sai khiến rồi lại chửi bới, coi cô ấy chẳng khác gì thê nô hạ nhân mà coi thường.
Tôn Trì Phong mặt lạnh khẽ nói: "Trưa em muốn ăn gì"
"......" Trầm mặc và trầm tĩnh.
Tôn Trì Phong khó chịu cau mày: "Anh không nói lại lần hai"
Vẫn là trầm mặc, không câu trả lời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT