Lời còn chưa nói xong đã bị Lưu Hiểu Hải tán vào đầu một cái thật đau. Lưu Hạo Băng bĩu môi ấm ức nhìn ba mình. Định kêu oan thì thấy Lưu Hiểu Hải đang trừng mắt cảnh cáo, lời nói chuẩn bị nói ra lại phải nuốt ngược vào trong.
Lưu Hiểu Hải hơi lớn giọng dạy dỗ: "Hỗn xược!"
Hướng đến vị bác sĩ mà nói: "Tại nó nôn nóng, bác sĩ hãy bỏ qua cho"
Bác sĩ Thời cười, nụ cười có chút cứng đơ, vội vàng xua tay liên tục nói không: "Tôi hiểu tôi hiểu, Lưu tiên sinh không cần phải khách sáo với tôi"
Hạ Cầm Tư nhanh chóng kêu ông ấy qua bên gường bệnh xem xét bệnh tình. Sau khi khám xong, bác sĩ Thời gật đầu cười tươi.
"Bệnh tình đã có chút tiến triển, khoảng 1 tuần nữa vết thương bị cào sẽ bắt đầu kép lại. Tôi sẽ đi kê đơn thuốc có công dụng cao hơn"
Dật Hoàng mừng rỡ ra mặt, hướng tới bác sĩ mà gật đầu cám ơn. Rồi chạy một mạch ra ngoài không rõ mục đích làm cho gia đình Lưu gia cùng vị bác sĩ phải ngơ ngác.
Dật Hoàng vừa chạy vừa nghĩ ngợi: Cậu ấy có ăn được gà không ta, hay mình mua súp, hay là mua cua....thôi mệt quá mua tất cả vậy.
Bác sĩ đi ra khỏi phòng bệnh, không gian trong phòng chỉ còn 4 người vẻn vẹn. Lưu Hiểu Hải tay cầm điện thoại báo cáo tình hình Lưu Ý Viên đã tỉnh dậy cho Lưu gia gia biết. Ông ấy vô cùng kích động cùng mừng rỡ trong lòng, vội kêu tài xế chở vào bệnh viện thăm cháu gái bảo bối.
Lưu Hạo Băng tiến đến gường bệnh của em gái ngó đông ngó tây rồi lại chồm người nhìn vào mặt cô ấy mà dò xét vết thương. Tư thế chồm người của cậu ta quá xấu liền bị Lưu Hiểu Hải một cước đá vào mông mà cảnh cáo.
"Con chồm người như vậy lỡ ngã lại đụng phải Tiểu Viên thì sao. Đứng chỉnh chu lại cho ba"
Lưu Hạo Băng bị mắt đến xụ mặt xuống, không dám náo chỉ có thể đứng nghiêm chỉnh nhìn Lưu Ý Viên mà hỏi han sức khoẻ.
"Tiểu Viên, em thấy trong người khoẻ hơn chưa, có đau chỗ nào không"
Lưu Ý Viên được ba bảo vệ liền nổi hứng trêu chọc, ỷ thế có ba làm chủ liền kênh mặt đắc ý: "Hức! Em thấy là vừa nảy Anh chồm người lại đụng trúng vết thương của em, bây giờ em rất đau"
Rồi bắt đầu quay sang nhìn ba mẹ Lưu nũng nịu bày vẻ mặt đau đớn ủy khuất mà mách lẻo.
"Ba mẹ, Anh hai làm Tiểu Viên đau. Thật đau~~"
Kế tiếp đó, có một tiếng gầm gừ kêu lên nhưng sau đó lại bị cắt ngang bởi tiếng *bốp* vào đầu.
Tiểu Viên: woa thật vang~~
Lưu Hạo Băng như cún con bị ức hiếp đến không có chỗ dựa, mặt mếu máo nức nở nhìn gia đình 3 người, còn mình là con ghẻ.
Lưu Hiểu Hải đánh một cái lên đầu con trai mình, cái đánh này cũng chỉ là hùa theo trò đùa của con gái bảo bối.
Haizz Chỉ cần Tiểu Viên vui vẻ, trò gì ông cũng ủng hộ.
(Tiểu Băng đau đớn trong lòng: Ba! Con đau mà. Ba có thể đừng như vậy không, con khóc bây giờ.
Ba Lưu: ờ!)
Lưu Hiểu Hải cười, biết rõ con gái bảo bối của mình chỉ muốn trêu chọc. Ông ấy hợp tác, cao giọng chỉ trích con trai bị ruồng bỏ đang thương tâm ôm ngực mà tuyệt vọng.
"Con lúc nào cũng chỉ biết ức hiếp Tiểu Viên. Đứng đó cho ba, phạt không được ngồi"
Lưu Ý Viên khoái chí, ôm bụng cười ha hả nhưng 1 giây sau nụ cười lại không nở nổi vì cơn đau ở xương sườn truyền tới. Cô ấy không dám động cũng không biết phải làm sao.
Chuyện gì vậy, tại sao lại đau như vậy.
Vừa nãy đau, cô chỉ nghĩ là do nằm lâu nhưng bây giờ cảm giác đau này lại rất khác lạ, đau như muốn xé nát không thể nào cử động mạnh được, ngay cả cười cũng không ổn.
Rốt cuộc là đã bị gì.
Lưu Ý Viên mang một bụng khó hiểu, nhìn Hạ Cầm Tư đang sốt sắng bày ra một bàn đồ ăn ngon, tay không thể ngừng nghỉ.
Cô ấy kêu một tiếng nhẹ nhàng: "Mẹ"
Hạ Cầm Tư bất ngờ giật mình, chạy đến cầm lấy đôi tay nhỏ bé dán đầy dây băng trắng dày cộp. Mặc cho Lưu Hạo Băng cùng cha một bên náo loạn, Hạ Cầm Tư luôn lặng lẽ điềm tĩnh từ lúc Lưu Ý Viên tỉnh dậy. Cùng đôi bàn tay làm không ngừng nghỉ kia, bà từ đầu đến cuối vẫn không nói nửa lời, chỉ biết chăm sóc con gái nhỏ. Sự điềm tỉnh của bà cho dù có che giấu như thế nào đi nữa, thì đôi mắt chứa đầy sự lo âu ấy, sự run rẩy của đôi bàn tay ấy vẫn không thể giấu được.
"Mẹ đây, sao vậy Tiểu Viên"
Lưu Ý Viên nhìn mẹ, nhìn lên khoé mắt xuất hiện vài vết nhăn, cùng vần thâm dưới đôi mắt hiền từ của mẹ. Hẳn là mẹ đã rất lo cho cô, luôn túc trực bên cạnh, nhìn mẹ tiều tụy lòng của Lưu Ý Viên chợt nhói đau.
"Mẹ! Tiểu Viên nhớ mẹ"
Nước mắt bà trực trào, cả người muốn ôm lấy nhưng lại không nhích nổi, vì bà biết chỉ cần đụng vào thì bảo bối của bà sẽ đau nên bà chỉ có thể lẳng lặng mà nhìn con, bà nghẹn ngào mơn mớn bàn tay của con gái. Giọng như nghẹn lại.
"Ừm, mẹ cũng rất nhớ con"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT