Chợt nhớ ra điều gì, Thượng Yến Phi lấy sức vùng vẫy đứng dậy, đi đến phía trước thô lỗ tháo khẩu trang của Solar xuống. Thấy rõ nét mặt người đứng trước mặt mình là ai, không chần chừ dành cho 1 cái tát thật vang dội.

Thượng Yến Phi nghiến răng: "Solar, cô là đồ bỉ ổi, sao cô lại khiến em gái tôi trở nên như vậy chứ, tôi phải giết cô" Thượng Yến Phi xông vào tóm cổ áo giằng co dữ dội.

Mặt mày Thượng Yến Phi đau lòng khóc như 1 đứa trẻ, nước mắt lăn dài đầm đìa. Solar khốn khổ, cánh môi khô khốc run rẩy nói: "Xin lỗi"

Anna Chư Cầm: "Xin lỗi?...hai từ xin lỗi của cô là có thể mang Tiểu Khiết bình thường trả về cho chúng tôi sao, hai từ xin lỗi của cô có đủ bù đắp lại những tổn thương cô gây ra không? Xin lỗi? Hai từ này thật nực cười!"

Ngô Chử Đồng cũng lên tiếng bất bình, tức giận mà nói: "Cô đã giết 1 mạng người rồi đó cô có biết không hả"

Solar cúi thấp đầu, giọng càng nhỏ hơn: "Tôi cũng không muốn như vậy..."

Ngao Trạch Vũ thở dốc, ánh mắt như đao kiếm chỉa vào: "Vậy là gì?"

"Là Mẫn Phương Kiều hù doạ tôi, cô ta lấy gia đình tôi ra đe doạ tôi, tôi biết nếu bây giờ phản bội cô ta thì gia đình tôi sẽ bại hoại dưới tay cô ta nhưng khi thấy tình trạng của cô Thượng ban nãy, lòng tôi đã biết thực sự không còn gì để bù đắp nổi lỗi lầm này, tôi hổ thẹn vô cùng" Solar nói gấp gáp.

"MẪN, PHƯƠNG, KIỀU! TAO PHẢI GIẾT MÀY" cái tên được gợi nhắc cứ như châm ngòi đốt một đóng rơm rạ, cái tên khiến ai cũng phải căm thù, đôi mắt hằn tia máu, Thượng Yến Phi muốn xông ra ngoài tìm người lại bị Ngô Chử Đồng kéo lại: "Phi Phi, em bình tĩnh lại, bây giờ Tiểu Khiết còn đang trong phòng cấp cứu"

Dứt lời liền Thượng Yến Phi xông ra ngoài, chạy như điên, Ngô Chử Đồng máy móc chạy theo sau, căn phòng chỉ còn lại Bạch Mai Nghi, Ngao Bạch Minh Nguyệt thẩn thờ, Ngao Trạch Vũ vẫn còn giam mình trong điên loạn, hơi thở Anh gấp gáp bội phần, ánh nhìn lạnh như băng, sắc như dao găm có thể chém nát cơ thể nhỏ bé của Solar ngay tại thời điểm này.

"Tại, tại sao cô lại làm vậy. Tiểu Khiết của tôi đã làm gì cô chứ" đồng tử giãn to, ánh mắt Ngao Trạch Vũ mỉa mai nhìn Solar.

Mặt Solar cứng nhắc trả lời: "Tôi nói rồi, tôi cũng có nỗi khổ..."

"Nổi khổ cái quái gì, vì nổi khổ của mình lại có thể giết chết 1 mạng người? Đó là nỗi khổ của cô sao, là sự bất đắc dĩ của cô sao!!!" dứt lời, Ngao Trạch Vũ ngửa đầu cười lớn, đôi mắt đầy nhánh đỏ, tức đến độ nghe được tiếng cơ hàm va chạm kịch liệt.

"Haa...ha ha ha, bạo biện, đúng là bạo biện" Solar nghe tiếng cười nguy hiểm man rợ liền không kiềm được sợ hãi run cầm cập, tiếng cười le lói khắp nơi không gian dường như quỷ dị, người trước mặt này như quỷ dữ nhìn chầm chầm, Solar rùng mình, tự giác lui về sau.

"Sợ? Lúc cô kích thích em ấy, lúc cô đoạt lấy sinh mạng cô ấy, cô có nghĩ đến mình sẽ sợ hãi khi phải gánh 1 tội danh giết người không?"

Khí thế, hơi thở của Ngao Trạch Vũ quá tàn bạo, Solar muốn phản bác cũng không có cách nào mở miệng ra nói 1 từ nào. Lời nói cứ thế bị mắc kẹt ở cổ họng.

Cổ áo bị người thô bạo xách lên, Solar đứng yên như con gà sắp chết.

"Chỉ mới như thế này mà cô đã sợ, tôi nói cho cô biết tôi không khiến cô trả giá gấp 100 ngàn lần, Ngao Trạch Vũ tôi mang họ cô!"

"Tôi sẽ trả lại tất cả những gì Tiểu Khiết phải gánh chịu, Solar cô chờ đi!" Ngao Trạch Vũ gầm hét.

Solar thực sự bị đe doạ mà ăn nói hàm hồ: "không phải tôi, tôi cũng bị ép buộc, thành tâm mà nói chính tôi cũng không muốn điều này. Ngao Tr...Ngao Tổng, Anh cũng phải nói lí lẽ một chút chứ, Mẫn Phương Kiều cô ta đã ép tôi làm như vậy, tôi có gia đình, gia thế nhà tôi cũng không giàu có, bị ép buộc bị đe doạ tôi cũng bất đắc dĩ mới làm như vậy. Nếu Ngao Tổng trong trường hợp là tôi, Anh cũng sẽ lựa chọn gia đình mình mà phải không?"

Ngao Trạch Vũ nhìn Solar cười lạnh, nhìn cô ta như 1 con đần, vẻ mặt Anh đầy trào phúng: "Không!"

"Không phải trên đời này chỉ được quyền chọn 1 trong 2. Kẻ thông minh sẽ làm theo cách thông minh, kẻ ngu xuẩn thì chỉ biết mặc định cam chịu. Cô cho là tôi cũng sẽ ngu xuẩn làm theo cô sao? Cô nghe cho kỹ đây, cho dù tôi là 1 người nghèo khổ đến mức ăn không có ăn, quần áo không đủ ấm tôi cũng sẽ không bao giờ chọn cách kích thích 1 người luôn mang ý định *chết* trong đầu như cách cô làm đâu, bảo vệ gia đình gì đó chỉ là bằng chứng chứng minh bản thân cô ngu ngốc, chỉ biết nghe lời người khác sai khiến"

"Với đầu óc ngu xuẩn của cô, không cứu được gia đình, còn làm người thân thảm hại hơn. Chuyện hôm nay, cô và gia đình cô đừng mong thoát khỏi" Ngao Trạch Vũ hầm hực bỏ lại 1 câu nói đe doạ, chuẩn bị xoay người đi liền bị Solar gắt gao kéo lại. Bàn tay níu lấy tay áo Anh hơi dùng sức, Anh nghoảnh đầu nhìn chỗ giao nhau, đôi mắt tối sầm ngay tức khắc.

Solar còn chưa kịp nói gì, đã bị một lực mạnh vung tay khiến bản thân ngã ra sau, lưng đập lên tường, cô ta cắn môi rên nhẹ.

"Đừng để cánh tay bẩn thỉu này của cô chạm vào người tôi, nếu cô muốn cánh tay này lìa thì cứ việc thử" Lời của Ngao Trạch Vũ rít qua từng khẽ răng, oán khí vẫn còn rất nặng.

"Vì sao tôi phải gánh chịu chứ, Mẫn Phương Kiều ép tôi, là cô ta ép tôi, tôi đã nói tôi không cố ý mà. Anh muốn xử thì tìm cô ta mà xử, gia đình tôi chẳng liên quan gì, Anh sao lại đánh đồng như vậy. Cô Thượng...tôi cũng rất hổ thẹn khi làm như vậy với cô ấy, Anh muốn trả thù thì tìm Mẫn Phương Kiều.." Solar gân cổ cãi cố, chưa nói hết câu đã nhận thấy cổ họng đau nhói, hai bàn tay yếu ớt kéo từng ngón tay mạnh mẽ nổi đầy gân xanh ra, thần sắc Ngao Trạch Vũ tối đen không khống chế nổi nữa liền nhanh như chớp bóp cổ Solar đập mạnh vào tường. Mặt mày Solar cất không còn giọt máu, cô ta cảm thấy không khí không còn nữa, khó chịu vô cùng, mà bàn tay mang theo thịnh nộ vẫn chưa tháo gỡ, thậm chí còn tăng lực lên theo từng hồi. Bàn tay trên chiếc cần cổ mảnh khảnh, đối với Ngao Trạch Vũ mà nói, chỉ cần Anh dùng lực có thể đem chiếc cổ của kẻ này bẻ ra làm hai.

Ngao Bạch Minh Nguyệt cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần, chạy nhanh tới, nói gì Ngao Trạch Vũ cũng không để vào tai, âm trầm mà thịnh nộ nổi cơn giết người.

Ngao Bạch Minh Nguyệt nhận thấy Solar sắp bị bóp đến tắt thở, mắt muốn trợn trắng liền gấp gáp nói nhanh: "Trạch Vũ, mau đi đến phòng cấp cứu, Tiểu Khiết rất cần em vào giây phút này, mọi người cũng rất cần em"

"Trạch Vũ tỉnh dậy đi!"

Solar ngã nhào xuống sàn, ôm ngực hít thở nhanh, hít lấy hít để không khí nếu lúc nãy không có Ngao Bạch Minh Nguyệt có lẽ Solar đã trầu trời từ lâu rồi.

Ngao Trạch Vũ điên cuồng chạy đi, Ngao Bạch Minh Nguyệt chỉ để lại 1 câu rồi lạnh lùng bỏ đi.

"Solar, quyết định của cô là 1 dao đâm chết cả nhà cô. Tôi chưa từng thấy kẻ nào ngu ngốc như cô cả, những gì Trạch Vũ nói nhất định nó sẽ làm. Vì thế, Solar cô chạy đằng trời cũng không thoát nổi sự trả thù của em trai tôi đâu, à không, phải nói là của em trai và vị Tổng thống đại nhân kia nữa, từng người từng người sẽ cho cô nếm thử mùi vị đau khổ"

Solar thất kinh, vô lực lẩm bẩm bốn từ khiến dây thần kinh không thể nào căng thẳng hơn.

"Tổng thống đại nhân, Tổng thống đại nhân, không thể nào, Thượng Khiết My làm sao có thể có quan hệ với Tổng thống đại nhân, chắc chắn là lừa người, lừa người"

Bạch Mai Nghi bị khung cảnh máu me làm cho sợ nên được Bạc Ngật Quân đưa về nhà. Về nhà Ngao Sở Viêm biết được nguyên nhân bà thất hồn liền càm ràm, thế là hai người nháo nhào với nhau.

Bạch Mai Nghi chỉ trích: "Có phải ông nói cho Mẫn Phương Kiều biết bệnh tình của cô bé kia không, nhất định là ông, chỉ có ông mới hay thân thiết với cô ta mà thôi"

Ngao Sở Viêm chột dạ: "Bà ăn nói cái gì thế, hôm nay còn nghi ngờ tôi, tôi không có nói, tại sao tôi lại đi bêu riếu bệnh tình xấu xa của con nhỏ họ Thượng đó chứ, tôi đâu có rảnh rỗi như vậy. Còn nữa, bà sáng tối gì đều để tâm đến chuyện nhà người ta, rảnh rỗi thì nên qua lại đi chơi ăn cơm với mẹ của Mẫn Nhi và con bé đi, cứ suốt ngày đi lo chuyện bao đồng, bà không thấy mệt à, con nhỏ mắc bệnh kia cũng đâu phải con dâu bà, bà nhọc lòng cái gì?"

Bạch Mai Nghi nổi đoá, chỉ thẳng vào mặt ông quát lớn: "Ông đúng là kẻ ngu muội, gả cho ông bao nhiêu lâu cuối cùng ông cũng lòi ra được bộ mặt xấu xa không thể tha thứ của mình ra. Ông có biết hôm nay cô bé đó đã hành động cái gì không...con bé cắt cổ tay tự tử, là tự tử đó ông có hiểu không?"

Ngao Sở Viêm bày tỏ thản nhiên nhún vai không liên can gì đến mình.

Bạch Mai Nghi lại nói: "Vì sao con bé tự tử như thế, là do Mẫn Phương Kiều, cái cô họ Mẫn mưu mô mà ông liên tục khen ngợi ngoan hiền là kẻ chủ mưu đó, cô ta moi móc thông tin từ ông rồi lại thuê một người vào phòng bệnh công kích cô bé kia, chính miệng người thuê đó nói ra là do Mẫn Phương Kiều yêu cầu, chính vì Mẫn Phương Kiều cho nên...để rồi..." nói đến đây Bạch Mai Nghi không kiềm được xúc động ôm mặt khóc nức nở.

Ngao Sở Viêm chép miệng: "Bà đó bà đó, tôi biết bà không thích Mẫn Nhi nhưng nghe từ miệng người ngoài, lời nói mơ hồ không đáng tin bà lại tin tưởng, bà mới chính là kẻ ngu muội"

Ngao Sở Viêm bất chấp mù quáng tin tưởng. Bạch Mai Nghi chỉ có thể mở to đôi mắt nhìn Ngao Sở Viêm không thể tin rằng chồng mình ngu xuẩn như vậy. Một ý nghĩ thoáng qua, bà có nên đi xem thầy, xem xem chồng mình có bị bỏ bùa hay là không.

- -------------

Sau khi Ngao Bạch Minh Nguyệt ra ngoài, Solar chưa chạy được bao xa liền bị 1 đám người mặc đồ đen bắt đi. Cô ta mở miệng la hét mấy tiếng, cổ truyền đến đau điếng và rồi ngất lịm.

Mẫn Phương Kiều chạy về đến nhà mình, liền thở phào, cô ta đang mải mê xem cảnh Thượng Khiết My mất bình tĩnh như người điên, cao hứng cười mãi không khép miệng lại được. Thậm chí còn lấy điện thoại quay lại cảnh đó, giống như không thể bỏ lỡ khoảnh khắc như người tâm thần của Thượng Khiết My, đến khi Ngô Tuyết tức tốc chạy đến, cô ta vẫn còn đắm chìm trong những thứ mình xem không rời đi, nhưng đến khi thấy Ngao Trạch Vũ như người mất hồn đứng ở cửa, lại thêm 1 đám người có máu mặt, còn có vị Tổng thống kia cô ta xanh mặt bị doạ cho chạy mất. Nhưng vẫn rất hưng phấn vì bản thân đã có được những thứ mình quay lại được, Solar chỉ phát sóng nửa đoạn nhưng điện thoại cô ta có cả 1 đoạn.

||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||

Mẫn Phương Kiều nằm trên gường hí hửng tạo 1 nick nặc danh rồi đăng video đó lên mạng xã hội. Làm xong hết tất cả, cô ta nhe răng cười thoả mãn, xoá đi nick nặc danh kia.

Để xem, ai có khả năng điều tra ra cô ta.

"Là Mẫn Phương Kiều" giọng điệu Ngao Trạch Vũ lạnh tanh nói ra 1 cái tên mình căm thù.

Phương Sơ Khán được giao nhiệm vụ trông chừng mạng xã hội, chỉ cần có một thứ liên quan đến Thượng Khiết My liền bị xoá bỏ. Mới đây mấy phút, có 1 tài khoản nặc danh quay lại cảnh khủng khiếp vừa rồi của Thượng Khiết My, Phương Sơ Khán đưa cho mọi người xem, Ngao Trạch Vũ không nghĩ không ngợi đã nghiến răng nói ra kẻ chủ mưu.

Thượng Yến Phi ghét cay ghét đắng: "Lại là con khốn đó"

Ngao Bạch Minh Nguyệt cùng chung kẻ thù với mọi người: "Trạch Vũ, cũng đến lúc xử con chuột thối kia rồi, để lâu chị thấy không khí rất bẩn, rất thối"

Ngao Trạch Vũ không nói nhưng Anh hành động, ấn gọi. Chưa đầy 2 giây đầu dây bên kia đã nhận máy.

"Lão đại, Anh gọi em có việc gì sao?"

Nam Mạnh ngoáy tai ngoáy mũi sau đó nhét nhét vào gốc áo của A Quý, cậu con trai ngây ngô chẳng nhận ra, Lữ Khán cười cười.

Ngao Trạch Vũ đáp: "Đi đến Mẫn gia, bắt Mẫn Phương Kiều về Thiên Mảnh cho tôi!"

Nam Mạnh ngạc nhiên: "Lão đại, ban nãy đem 1 đứa về Anh còn chưa xử lý, lại muốn bắt thêm 1 đứa, dục vọng của lão đại cũng thật mãnh liệt nha" nói xong cả đám cười phá lên.

Ngao Trạch Vũ: "....." riết rồi không ai còn nhớ rõ bổn phận của mình nữa rồi.

"Hai đứa đó cho tụi mày"

"Thôi thôi lão đại tha cho bọn em, em không muốn ăn tạp đâu" A Quý oan ức nói.

"Con gái của Mẫn Thiên Tứ nghe thôi em đã tởm rồi, lão đại Anh đừng như thế" Lữ Khán phối hợp kêu ca.

"Làm việc cho nghiêm túc" Ngao Trạch Vũ bỏ lại 1 câu rồi cúp máy.

Anh nhìn chầm chầm cánh cửa cấp cứu đã qua 1 tiếng rồi vẫn chưa có động tĩnh gì. Ai nấy đều hồi hộp bất an. Ngô Tần lôi kéo Ngô Phỉ ra 1 chỗ vắng.

"Là Ngô Hạn thật sao?"Ngô Phỉ nghe xong mà cả kinh, liên tục hỏi là thật hay giả.

"Chính là nó, Đồng Đồng có bằng chứng. Anh cả, chuyện này có nên nói với ba không, tình hình hiện tại của Tiểu Khiết cũng chưa cho ba biết"

Ngô Phỉ ngẫm nghĩ: "Chuyện nên nói thì nói thôi"

"Được, lát có kết quả em sẽ nói cho ba biết, em sợ ba lại sốc, bệnh tình của ba cũng vừa ổn định lại"

"Dù sao Tiểu Khiết là cháu gái ba thương yêu cũng nên cho ba biết. Chuyện của Mẫn Thiên Tứ em tính thế nào rồi"

"Em sẽ vạch bộ mặt của ông ta ra nhưng trước khi làm việc đó em nên tính xổ Ngô Hạn trước" Ngô Tần lộ vẻ tức giận.

Ngô Phỉ vỗ vỗ vai: "Cũng nên có quyết định của ba"

Hai người nói xong cũng là lúc cánh cửa cấp cứu mở ra, bác sĩ mệt mỏi cỏi khẩu trang xoa xoa mi tâm. Ngao Trạch Vũ nơm nớp lo lắng hỏi liên tục, mỗi người 1 câu làm bác sĩ hoảng hốt.

"Cũng may là đưa vào cấp cứu kịp thời, mất máu quá nhiều nhưng mà chúng tôi có máu dự trữ nên cứu được bệnh nhân, vết cắt ở cổ tay khá sâu chúng tôi đã tiến hành may lại vết thương có thể sẽ để lại sẹo to" sau đó vẻ mặt bác sĩ chần chừ nhìn mọi người, có lời khó nói.

Ngô Phỉ xua xua tay: "Bác sĩ cứ nói"

Bác sĩ thở dài thườn thượt: "Bệnh nhân đã mắc căn bệnh Self-harm, căn bệnh đó nguy hiểm vô cùng, người mắc chứng bệnh Sefl - harm sẽ luôn luôn tìm cách hành hạ bản thân, khiến bản thân đau đớn để giải toả cảm xúc của mình"

Một tiếng sét đánh ngang, đánh vào trái tim mọi người. Cũng chỉ có thể chết lặng mà nghe, Ngao Trạch Vũ cảm thấy tim mình không thể đập nổi nữa rồi, mỗi nhịp đập cứ như nhát dao cứa vào.

Giọng Anh run run khàn đặc: "Vậy có chữa được không?" Anh biết câu hỏi của mình có bao nhiêu ngớ ngẩn dư thừa nhưng Anh vẫn hỏi. Căn bệnh đó không phải ai cũng không biết mức độ nặng của nó, nhưng Anh vẫn hy vọng, thực sự đặt niềm tin hy vọng sẽ có cách chữa trị. Anh không thể 1 lần nữa để mạng sống của cô gặp an nguy được, điều đó không thể xảy ra nữa.

Nếu không, Anh sẽ chết mất.

Bác sĩ đáp: "Như lúc đầu tôi đã nói, dùng cách thôi miên. Tình trạng bệnh nhân nguy cấp lắm rồi, tôi mong gia đình nên quyết định sớm một chút, chữa trị sớm đau khổ sẽ qua sớm"

Ngao Trạch Vũ không lên tiếng.

Qua một hồi lâu, cuối cùng Ngô Tần không đành lòng nói: "Được rồi, thôi miên đi"

Bác sĩ đẩy gọng kính, nghiêm túc bàn bạc: "Bệnh nhân sẽ hôn mê lâu có thể là 5 ngày, đợi đến khi bệnh nhân tỉnh dậy chúng tôi sẽ tiến hành thôi miên", dừng lại giây lát rồi bác sĩ nói tiếp: "Chúng tôi sẽ mời Alva, anh ấy là người có khả năng thôi miên thành công nhất, là một người có tiếng, chúng tôi sẽ mời Alva đến"

Ngô Phỉ thở dài: "Cứ như vậy đi"

- --------------Ngô Hạn đứng trời chồng ở phòng khách bên dãy nhà dành cho khách, Ngô lão gia tay chống gậy khí thế ngồi trên sofa, mặt ông cụ đầy phẫn nộ, bên cạnh là Ngô Tần và Ngô Chử Đồng. Phía đối diện Ngô lão gia là mẹ con Ngô Tang và Ngô Vân, ba người bọn họ bị khí thế chèn ép đến tức ngực, không khỏi rùng mình vài cái.

Ngô Hạn sắc mặt không vui, đứng 1 chỗ càm ràm: "Ba, sắc mặt của ba là sao, ba lại muốn gây khó dễ gì cho con nữa"

Ngô lão gia bùng nổ, đập mạnh cây gậy trong tay xuống, Ngô Tang cảm giác ong ong lỗ tai, rất muốn đi lại xem xem nền nhà có bị nứt vỡ gì hay không.

"Mày còn mặt mũi nói chuyện sao Ngô Hạn? Tại sao t lại sinh ra đứa nghiệt chủng như mày. Hết lần này tới lần khác hãm hại người nhà của mình, mày mang dòng máu ác quỷ có đúng hay không?"

Ngô Hạn vô thức ngớ người sau đó nhanh chóng làm như không hiểu chuyện gì mà hỏi: "Ba nói vậy là sao, con không hiểu"

"Không hiểu? Hừ, mày diễn cũng nhập tâm lắm, tiếp đến đây sau khi nghe đoạn ghi âm này để tao xem mày còn có sức diễn nữa hay không?" Ngô Tần dứt lời nhìn sang bên cạnh: "Đồng Đồng mở cho nó nghe đi"

Ngô Hạn hơi bất an, lo lắng không giấu nổi.

Âm thanh phát lên từng giây một, Ngô Hạn căng to mắt cứ như không thể tin nổi. Ngô lão gia lại thêm 1 lần nghe, mỗi lần nghe những gì được Ngô Chử Đồng thu âm lại, ông cụ tức muốn hộc máu trầu trời. Sao ông lại sinh ra một đứa con máu lạnh như vậy chứ.

"Ba...ba ba không phải con, Chử Đồng con làm xằng bậy cái gì vậy, dù sao bác cũng là bác tư của con mà, sao con có thể làm ra điều này hãm hại bác chứ" Ngô Hạn lúng túng, vẻ mặt đau khổ nhìn Ngô Chử Đồng nói.

"Tôi còn chưa nói bác tư làm mà, tôi chỉ mới phát đoạn thu âm ra thôi. Bác tư!...bác cuống cuồng cái gì vậy?" Ngô Chử Đồng sắc bén nhìn ông ta. Sau đó nở nụ cười đầy nhạo báng: "Hay là bác tư có tật giật mình, giấu đầu lòi đôi, ai da bác tư người chột dạ rồi sao"

Ngô Hạn nghe những lời xỉa xói tức đến căng ngực, nghiến răng nghiến lợi tàn ác nhìn Ngô Chử Đồng: "Chẳng phải vừa nãy ông nội của con nói là bác tư hãm hại người sao, con lại bật đoạn ghi âm đó lên, chẳng lẽ không phải muốn đổ tội cho bác sao? Bác, bác không làm thì sợ cái gì, chột dạ cái gì, con đừng ăn nói hàm hồ"

"Ngô, Hạn!" Ngô lão gia đập gậy đứng lên, gầm hét làm cho mẹ con Ngô Tang phải sợ hãi co rúm núp sau lưng Ngô Hạn.

"Chẳng lẽ mày giả vờ đến mức giọng nói rành rành ra đó còn chối sao? Giọng nói trong đoạn ghi âm đó không phải của vợ chồng xấu xa mày hay sao? Ngô Hạn, tao vì một chút lòng thương còn sót lại nuôi mày, nuôi gia đình mày, mày lại đem lòng dạ xấu xa ác độc đi hãm hại con cháu của tao để trả ơn tao dưỡng dục mày, mày là kẻ giết người, đồ bất nhân tính!"

"Đúng vậy đó" Ngô Hạn rống giận, trợn mắt hung hãn trừng Ngô lão gia, bao nhiêu tức giận nhẫn nhục cuối cùng bùng phát ra. Ánh mắt Ngô Hạn cứ như đao kiếm mà giết người: "Đúng vậy tôi là kẻ giết người đó, trong mắt ông, tôi luôn là kẻ xấu xa, lòng lang dạ sói, có bao giờ ông bỏ Ngô Hạn tôi vào mắt chưa, có bao giờ ông coi tôi là con trai chưa. Ngô Phỉ, Ngô Tần ông nâng như trứng, hết mực nâng đỡ yêu thương, còn tôi? Tôi ngoài cái danh con trai của ông ra thì còn có thứ gì chứ, à đúng rồi, danh con trai nhưng còn thua một vệ sĩ trong nhà, vậy mà dám nói còn sót lại lòng thương tôi, nực cười thật đấy. Ông cho tôi ở cái dãy nhà rách nát này, rõ ràng là muốn vạch rõ quan hệ với tôi, nhục mạ Ngô Hạn tôi cho người người xem, để ai cũng chà đạp khinh thường tôi, vậy mà bây giờ ông còn mặt mũi nói vì lòng thương Bồ Tát gì đó mới để tôi ở lại, ông mới chính là kẻ lạnh tâm, ông cho tôi ở lại, cho gia đình tôi ở lại đây, chính là muốn nhục mạ chúng tôi, muốn người đời nhìn vào liền che miệng khinh miệt Ngô Hạn này, nói Ngô Hạn này là đứa con không cần tới. Ngô Đức Vạn, so với ông, tôi chẳng là gì, tôi máu lạnh thì chính là mang dòng máu lạnh từ ông mà chui ra đó"

"NGÔ HẠN!" Ngô Tần xô đẩy Ngô Hạn ra khỏi người Ngô lão gia, gầm gừ nhìn ông ta, bản thân mình thì đứng trước mặt Ngô lão gia che chắn.

Ngô Hạn thô kệch đứng đó cười to chế giễu: "Haa, ha ha ha cả căn nhà này đều mang dòng máu máu lạnh từ ông đó ông già. Còn mày Ngô Tần! Mày được ông ta thiên vị nên ra mặt với tao phải không, được cái danh Tổng thống mỹ miều như vậy, được tài sản, chức cao danh vọng nên đâu để Ngô Hạn này trong mắt. Tao biết cả mày và Anh cả, ngay cả Ngô Phương đều nhìn tao bằng ánh mắt khinh khi, vậy thì sao? Tụi bây đối xử tàn ác với tao như vậy, ngay cả mấy đứa cháu gái cũng đối đãi với tao chẳng khác gì cỏ rác, vậy mà ông già này còn coi trọng, thậm chí chẳng nói năng gì với việc đó, đổi lại là tao thì sao? Chỉ cần 1 ánh mắt của tao liền khiến ông già này muốn xé tao ra thành trăm mảnh. Ngô Đức Vạn, tôi muốn hỏi ông, là do tôi vốn dĩ là kẻ tàn ác hay chính mấy người khiến tôi trở nên tàn ác?"

"Ngô Hạn, việc mày làm, mày còn dám đem người khác vào để biện minh cho hành động tàn nhẫn của mày ư?" Ngô lão gia tức giận nói.

- ------------

Ngày hôm qua là sn của Little, mãi mê đi chơi nên Little quên đăng chap mới, sr các tềnh iuuu của Little nhaaa.1

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play