"Trước khi chọc tôi điên lên, ba kéo cô ta ra khỏi mắt tôi đi. Hít chung bầu không khí đã kinh tởm lắm rồi, nhìn bộ dạng diễn xuất nhập tâm nữa, tôi lại muốn dùng chổi quét đi"
"Muốn có mặt mũi đẹp ra khỏi đây thì cút mau, còn đứng đây chọc tôi, tôi sẽ khiến cô rời khỏi nơi này với bộ dạng thảm hại hơn, xem ai làm mất mặt ai. Cô đừng có vọng tưởng đem cái hình tượng gì mà tôi bắt nạt cô cho người khác biết, dỏng tai mà nghe cho rõ, bà đây đếch sợ! Dáng vẻ làm người khác chật vật cũng oai lắm chứ, ngại gì mà tôi không làm. Mẫn Phương Kiều, cô cút gọn nhanh lên đi, lúc sáng tôi không nắm đầu cô lôi ra khỏi Ngao Thị là cho cô một chút mặt mũi rồi, đừng có tưởng được đằng chân lân đằng đầu"
Mẫn Phương Kiều tức run người, nhưng còn e ngại Ngao Sở Viêm đứng bên cạnh nên cô ta đành nén cơn giận xuống, tiếp tục bày dáng vẻ uất ức, thấu hiểu nhường nhịn Ngao Bạch Minh Nguyệt. Tiếng kêu nức nở: "Chị Nguyệt, em nghe lời bác Ngao đến đây làm việc thôi, chị đừng nói nặng em như vậy, em sẽ rất buồn. Em không muốn phụ sự kỳ vọng của bác Ngao dành cho em nên cho dù chị mắng chửi đánh đuổi em như thế nào em cũng ngồi đợi chị hạ hoả xong rồi nói chuyện tiếp nhưng không ngờ việc em ngồi đợi ở đây lại khiến chị tức giận như vậy, em là người làm sai, em...em xin lỗi chị Nguyệt" nói xong cô ta oà khóc thảm thương, sắc mặt Ngao Sở Viêm lại khó coi hơn bao giờ hết. Ông nhìn Mẫn Phương Kiều còn tay thì chỉ vào mặt Ngao bạch Minh Nguyệt hỏi: "Nó còn dám đánh con?"
Mẫn Phương Kiều kích động lắc đầu, hành động này càng làm cho Ngao Sở Viêm tin vào điều mình nói. Ông quay mặt gầm lớn với Ngao Bạch Minh Nguyệt trợn mắt mắng chửi: "con người mày là loại gì mà thô lỗ như vậy, còn dám ra tay đánh người, mày là chó dại sao, gặp ai cũng muốn cắn bậy truyền bệnh"
Tim Ngao Bạch Minh Nguyệt nhói lên, hai mắt không tin mở to nhìn ông, câu nói chó dại kia thoáng qua đầu, cô cười trừ, thì ra đây là ba cô, là ba ruột, không phải là một người qua đường.
"Đúng vậy, tôi là chó dại, một con chó điên đó. Mấy người mau mau cút khỏi đây, nếu không tôi cắn chết thì đừng có mà kêu la" hất cằm, không sợ sệt mà khiêu khích.
Ngao Sở Viêm với tay, trong cơn tức giận không làm chủ được lí trí, ông nắm lấy bình hoa chọi về phía Ngao Bạch Minh Nguyệt.
*Ầm* bình hoa trúng thẳng vào đầu Ngao Bạch Minh Nguyệt sau đó rơi xuống đất vỡ tan nát.
Hai mắt mở to, một dòng máu ấm chảy xuống, mi mắt cô nặng trĩu, trước mắt là một màu đỏ rực, cánh mi khẽ chớp máu rơi xuống mặt cô càng nhiều. Bãn nãy cô không kịp né nên mới nhận lấy *ban phát* ba mình trao cho.
Ngao Bạch Minh Nguyệt bỗng cảm thấy tức cười, tiếng cười trào phúng vang lên khắp căn phòng. Nhân viên nghe tiếng ồn ào nôn nóng muốn vào xem nhưng không thấy, vừa quay sang đã thấy Ngao Trạch Vũ hầm hầm đi vào.
"Ngao Tổng"
"Ngao Tổng"
"Ngao Tổng"
"...." Nhân viên nhìn thấy Ngao Trạch Vũ liền cúi người kính cẩn chào hỏi.
Ngao Trạch Vũ không trả lời, mắt cũng không nhìn ai, chỉ gật nhẹ đầu coi như đáp lại, nhân viên rất quen thuộc với hành động đáp lại này nên chào xong liền tản ra, ai làm việc nấy.
Trong phòng làm việc ngổn ngang, Ngao Sở Viêm tức điên cầm lấy văn kiện trên bàn đánh Ngao Bạch Minh Nguyệt tới tấp, ông chẳng còn lý trí gì mà để ý vết thương trên đầu con gái mình, ngay cả khi việc vừa rồi ông không có một chút áy náy nào mà còn hành động quá mức hơn, liên tục dùng văn kiện dày đập vào lưng cô.
Lí do là vừa nhận lấy bình hoa ập tới, cô lại dùng lời lẽ vừa khiêu khích ông, cụ thể cô nói: "ông là một kẻ mất trí, bị người khác che mắt dắt mũi còn tin tưởng người ta, nói trắng ra là một kẻ ngu ngốc. Sao tôi lại có người ba ngu ngốc như vậy chứ, ông nhìn xem bây giờ gia đình chúng ta ra sao, có khác gì gia đình tan nát bị chia rẽ mổ xẻ không? Nguyên nhân là do ai? Là do con mặt dày lòng dạ rắn rết Mẫn nhi của ông đó. Ngao Bạch Minh Nguyệt tôi sẽ chống mắt lên xem trời trả báo Mẫn gia, trả báo Ngao Sở Viêm ông, đến lúc Mẫn gia lộ ra mặt thật ác quỷ của mình, tôi sẽ thật vui vẻ xem phản ứng tuyệt vọng của ông, để đời này ông sống trong ân hận vì sự ngu xuẩn của mình"
*Bốp* một cái tát thật vang.
Ngao Bạch Minh Nguyệt bị tát mạnh đến mức nghiêng đầu sang 1 bên, mái tóc dài che nửa khuôn mặt, từ từ xoay đầu mắt trừng to nhìn người đánh mình.
Mẫn Phương Kiều kinh ngạc há hốc mồm nhìn tay mình rồi lại nhìn Ngao Bạch Minh Nguyệt, điệu bộ lúng túng không cố ý: "Chị Nguyệt, em, em không cố ý, là do em thấy bất bình thay bác Ngao, dù sao bác ấy cũng là ba của chị, chị không nên nói như vậy với bác ấy. Em, em đánh chị là em sai, nhưng em không thể trơ mắt nghe chị nói điều không hay như vậy, đó là bất hiếu!" sau khi cô ta trịnh trọng giảng đạo lý, Ngao Bạch Minh Nguyệt thấy rõ gương mặt đắc ý cùng khoé môi gương lên tự đắc cười chế giễu mình.
Mẫn Phương Kiều trong lòng hả dạ không ít, cái tát này chính là điều cô ta mong muốn từ lâu, lợi dụng vào lúc này tát một cái thật đau. Trả thù cho những cao ngạo, những lời nhục mạ của Ngao Bạch Minh Nguyệt đối với cô ta từ trước đến nay. Tâm trạng Mẫn Phương Kiều vô cùng tốt, ý cười ở khoé môi càng đậm.
Ngao Bạch Minh Nguyệt nhìn nụ cười đặc biệt khinh thường kia vô cùng chướng mắt. Cô cười nhẹ một cái sau đó thoáng đổi sắc mặt, bất ngờ nắm lấy tóc cô ta giật ngược ra sau với tốc độ nhanh khiến Mẫn Phương Kiều bất thình lình không chống cự được.
Mẫn Phương Kiều quên rằng thân thủ của người có võ vô cùng nhanh.
Ngao Sở Viêm giật mình, lao tới giúp Mẫn Phương Kiều thoát khỏi móng vuốt của Ngao Bạch Minh Nguyệt. Con gái ông không phải ông không biết, chỉ cần khi nó tức giận hai mắt sẽ đỏ lên, trước khi ra tay đánh người chắc chắn sẽ cười khẩy rồi sau đó bất ngờ đánh úp, ban nãy nhìn không kỹ nên ông không kéo Mẫn Phương Kiều lại kịp.
Gỡ mãi vẫn không lung lay được ngón tay của Ngao Bạch Minh Nguyệt mà Mẫn Phương Kiều bị đau đã hét chói tay nức nở khóc lên. Ngao Sở Viêm càng vội hơn, nếu không gỡ ra e rằng tóc của Mẫn Phương Kiều sẽ không còn nữa, dưới tình thế này Ngao Sở Viêm cúi đầu cắn lên tay Ngao Bạch Minh Nguyệt, hẳn đến khi một lực đạo mạnh bạo nắm cổ áo Ngao Sở Viêm kéo ra, còn Mẫn Phương Kiều thì bị sự thô bạo đẩy té ngã lăn ra sàn, tư thế đáp đất vô cùng xấu.
Ngao Trạch Vũ che chắn chị gái ra sau lưng, hai mắt đỏ ngầu lạnh nhạt nhìn hai người trước mặt, giọng lạnh như không gian ở địa ngục bao trùm cả căn phòng: "Hai người náo cái gì ở đây?"
Bạc Ngật Quân ôm lấy cái trán đang tuôn máu không ngừng của vợ, sốt ruột bịt chặt vết thương trên trán, nhưng trái lại máu không ngừng chảy ra đầm đìa, thấm đẫm cả tay. Bạc Ngật Quân vốn dĩ đến đây để đưa cơm trưa cho vợ, lúc vào thang máy bắt gặp Ngao Trạch Vũ sắc mặt cực kỳ không tốt, hỏi ra mới biết chuyện này, nhưng vừa vào phòng đã chứng kiến cảnh ba vợ cấu kết với người ngoài đánh vợ mình, Anh tức đến mức muốn thổ huyết, khi đi ngang qua Mẫn Phương Kiều đang chật vật ngã lăn xuống sàn, Anh còn cố ý đạp mạnh lên một cái khiến cô ta rống như bò rống.
Sắc mặt Ngao Bạch Minh Nguyệt trắng đến kinh sợ. Ngao Trạch Vũ nhíu mày, sắc mặt tệ như đang nói *tâm trạng ông đây cực kỳ tệ, khôn hồn thì cút xa*. Anh nói với Bạc Ngật Quân: "Chở chị ấy đến bệnh viện nhanh đi, nếu mất máu quá nhiều sẽ nguy hiểm"
Bạc Ngật Quân chưa kịp trả lời đã nghe giọng nói đầy chế giễu đầy vô tâm của Ngao Sở Viêm: "Nó cũng sẽ không chết được"
Ban nãy bị xách lên như vậy, ông vừa mất mặt vừa tức, đem tức giận từ nảy đến giờ bằng một câu nói không tình không nghĩa.
Ngao Bạch Minh Nguyệt cười khổ, nhìn ông: "Đúng vậy, sẽ không chết được, vì đây là ông ban phát cho tôi mà"
Mặt Ngao Trạch Vũ cùng Bạc Ngật Quân tối lại, ánh mắt sầm đi. Vốn dĩ hai người mong rằng vết thương trên trán của Ngao Bạch Minh Nguyệt sẽ không phải ông gây ra vì họ tin rằng cho dù ra sao Ngao Sở Viêm vẫn là một người ba, sẽ không làm ra chuyện vô tình như vậy, nhưng hy vọng của bọn họ đã hoàn toàn bị vùi tắt.
Bạc Ngật Quân âm trầm nhìn Ngao Sở Viêm nghiêm túc nói: "Ba, Nguyệt Nguyệt là con gái ruột của ba" Anh đang nhấn mạnh cho Ngao Sở Viêm biết rằng hành động của mình có biết bao nhiêu vô tâm vô tình, đánh mất hết tình nghĩa cha con, ông là một người ba tồi tệ, ra tay đánh con gái đến hình dạng như thế này, có biết bao nhiêu lạnh lùng, tim ông từ khi nào lại lạnh lẽo không chút tình người như vậy. Có lẽ tình cảm ba con bọn họ quy về con số 0, đã bị sự vô tâm của Ngao Sở Viêm hoá thành một tảng băng lạnh lẽo.
"Nguyệt Nguyệt đi thôi, Anh đưa em đến bệnh viện" Bạc Ngật Quân dìu cô đi, máu loan ra cả bàn tay to lớn, thấm đẫm vào cổ tay áo sơ mi trắng.
Trước khi đi qua Mẫn Phương Kiều, cô dừng chân, cợt nhả nhìn cô ta sắc mặt trắng bệch khi Ngao Trạch Vũ xuất hiện.
"Mày đừng cho rằng cái tát vừa nãy sẽ thực sự thắng được tao. Cắn tao một cái, tao sẽ trả lại gấp đôi. Mẫn Phương Kiều, mày vẫn còn ngu lắm, với đầu óc thấp hèn hạn hẹp rác rưởi của mày chưa đủ trình để đấu với tao"
*bốp*
*bốp*
Hai cái tát đau điếng vang lên, hai bên má Mẫn Phương Kiều đỏ tấy, năm dấu tay rành rành ra đó.
"Anh sợ tay em vừa đau lại vừa bẩn, tay Anh vừa đụng phải cứt chó, vừa hay thích hợp với người như cô ta" Bạc Ngật Quân nói tỉnh bơ.
Ngao Bạch Minh Nguyệt cười khiêu khích nhìn sang Mẫn Phương Kiều sau đó kiêu hãnh hiên ngang rời đi.
Mà lúc này bàn tay Mẫn Phương Kiều bị nắm chặt đến trắng bệch.
Ngao Trạch Vũ đứng đó lạnh nhạt nhìn Ngao Sở Viêm, nói chuyện với ông vô cùng xa cách: "Làm như vậy có chứng tỏ được rằng mình thực sự đúng không, thực sự chiến thắng không? Ông muốn náo thì về nhà mà náo, đừng có đến Ngao Thị, còn làm ra loại chuyện này để mọi người thấy được, ông cho rằng Ngao Thị là nơi để ông diễu võ dương oai sao?"
"Trạch Vũ, mày nói chuyện với tao như vậy, mày...mất dạy y hệt chị gái mày, đúng là lũ mất dạy" Ngao Sở Viêm bị nói đến cứng họng, chỉ thẳng tay vào mặt Anh mắng chửi không chút thế.
Trái ngược lại Ngao Trạch Vũ xem nhẹ tiếng chửi kia, Anh cười, nụ cười nở ra đều lạnh lẽo: "Được một người có đức tính như ba dạy thì làm sao chúng tôi có đạo đức tốt được" Anh cợt nhả tiếp tục nói: "Ba đem con hát này đến nơi làm việc của tôi, ba đã hỏi qua tôi chưa?"
Ngao Sở Viêm hùng hồn nói: "Tao là cựu chủ tịch Ngao Thị, tao có quyền quyết định"
Ông nghe tiếng cười trào phúng: "Ngao Thị? Ông nên nhớ Ngao Thị của ông là một công ty nhỏ, tính ra lúc đó nó nằm dưới đáy xã hội, nhờ có tôi Ngao Thị mới phát triển như bây giờ. Muốn cô ta đảm nhận chức trợ lý thì đưa cô ta sang cái nơi tồi tàn Ngao Thị của ông"
Ngao Thị phát triển như bây giờ không phải do Ngao Sở Viêm gầy dựng nên, đều là một tay Ngao Trạch Vũ chấn chỉnh, dẫn dắt tạo nên một Ngao Thị lớn mạnh, dẫn đầu trong mảnh kinh doanh. Thành công đưa cái tên Ngao Gia vào danh sách giàu có nhà tài phiệt đứng đầu nước X, đưa cái tên Ngao Thị bành trướng khắp nơi trên đất nước. Mọi thứ đều là do Ngao Trạch Vũ gồng gánh học hỏi mà gầy dựng, ngay cả cuộc sống hiện tại của Ngao Sở Viêm cũng là do Ngao Trạch Vũ ban cho.
Mà Ngao Sở Viêm chỉ có một công ty cũ, bây giờ ông lại đến giành giật công ty vốn là của Ngao Trạch Vũ.
Tại sao Ngao Sở Viêm lại được cái danh Cựu Chủ Tịch đẹp đẽ đến vậy?
Vì lúc đó Ngao Trạch Vũ chưa đủ tuổi đảm nhận chức vị đó, lúc đó Anh chỉ mới 13-14 tuổi vì thế chức vị thuộc về Ngao Sở Viêm. Trong mắt Anh, ba Anh lúc đó tuy không thuộc dạng giàu có chỉ là một gia đình doanh nhân nhỏ nhưng luôn lo cho con đầy đủ, Anh luôn coi ba mình là tấm gương để nôi theo, ông cũng giúp Anh quản lí Ngao Thị, Ngao Sở Viêm không phải bất tài, ông có tài nhưng không có nhiều tài nguyên để làm nên Ngao thị nhỏ của ông trở nên lớn mạnh được, có nhiều thứ chính Ngao Trạch Vũ phải học hỏi Ông mới có được.
Rồi từ một công ty nhỏ sang tay Ngao Trạch Vũ từ từ phát triển đến hình dạng hiện tại, thời gian Anh dùng để đem mọi thứ ổn định chạm đến đỉnh cao cũng chỉ vỏn vẹn 2 năm. Năng lực của Anh, không ai là không công nhận bái phục.
Lúc trước Anh từng thương ba mình, nhưng nhìn lại hiện tại, Anh cảm thấy thất vọng vô cùng.
Thêm vụ việc ông làm ra với người con gái Anh yêu, sự thất vọng đó càng thêm đong đầy.
Ngao Sở Viêm vừa giận vừa cảm thấy mất mặt khi Ngao Trạch Vũ lôi chuyện này lên, thẹn quá hoá giận ông quay người đi mất.
Thoáng chốc căn phòng chỉ còn lại Mẫn Phương Kiều. Không có người chống lưng nên cô ta hơi lo sợ. Đôi mắt đảo quanh dáo dác nhìn khắp nơi, như muốn tránh né ánh mắt lạnh lẽo đang dò xét cô ta.
"Người cho cô chỗ dựa đi mất rồi, nên cô tháo mặt nạ xuống là vừa" Ngao Trạch Vũ cười khẩy nói.
"Em...em không..."
Anh cắt ngang lời nói: "Không cái gì, cô còn cho rằng tôi chưa quen với thủ đoạn của cô sao?.....Mẫn Phương Kiều làm người nên biết chừng mực và giới hạn, đừng như một con súc sinh nói nhiều cách mấy vẫn không hiểu"
Đôi mắt Mẫn Phương Kiều ngấn lệ, mím môi nén tiếng khóc. Cô ta không ngờ Anh mắng chửi lại nặng như vậy, lần đầu tiên cô ta bị chửi rủa mà người phát ngôn lại là người mình yêu. Mẫn Phương Kiều cắn môi, đưa ánh mắt ủy khuất nhìn lên.
Ngao Trạch Vũ không quan tâm, lạnh nhạt nói tiếp: "Giả vờ nói rồi lại làm như sơ ý nói ra khiến ba tôi tò mò rồi dẫn dắt ông ấy vào kế hoạch của cô, suy cho cùng cô cũng chỉ lợi dụng ông ấy để thực hiện kế hoạch làm thiên nga của cô thôi, tôi nói đúng chứ?"
Mẫn Phương Kiều bị nói trúng hơi thất kinh, cô ta liều mạng lắc đầu chối bỏ, nhưng làm thế nào Ngao Trạch Vũ cũng không cho cô ta có cơ hội mở miệng giải thích.
"Mẫn Phương Kiều, đây là lần cuối cùng tôi nhắc nhở cô, tránh xa ba mẹ tôi ra, tránh xa người con gái tôi yêu càng xa càng tốt. Nếu để tôi biết cô nói kích ba tôi khiến ông ấy đến gây phiền toái cho em ấy hoặc chị gái tôi, tôi sẽ lột da cô làm thức ăn cho chó. Nếu cô cho rằng nhàn rỗi khiến cô cảm giác chán nản thì có thể đến tìm tôi, tôi có muôn ngàn thủ đoạn khiến cô muốn chết cũng không được muốn sống cũng chẳng xong, nên nhớ Ngao Trạch Vũ này nói được làm được"
"Bây giờ, cô cút khỏi đây cho tôi, chuyện hôm nay cô gây ra tôi sẽ tính lên đầu thằng cha cô" Trước đây Anh chưa từng nói lời thô lỗ ác độc đến vậy, tức giận cũng chưa từng nói. Nhưng mấy ngày nay tâm trạng Anh cực kỳ đặc biệt tồi tệ, vô cùng phức tạp, vậy mà mấy người rảnh rỗi này lại đến chọc điên Anh lên, Anh chưa bắt người bỏ vào Thiên Mảnh là kiềm nén lắm rồi.
Mẫn Phương Kiều uất hận, hai chân mềm nhũn lấy túi xách lảo đảo chạy ra ngoài.
Điện thoại trong túi Ngao Trạch Vũ rung lên.
Anh nhận thấy số Thượng Yến Phi, tay hơi run, cảm giác bất an.
"Alo, Trạch Vũ, mau về bệnh viện nhanh đi"
Ngao Trạch Vũ lo lắng chạy ra ngoài thật nhanh, cơ thể trong trạng thái hoảng hốt.
- -------------
Ngao Sở Viêm thất thần đi vào nhà, phát hiện ra nhà mình có thêm một đôi giày da, nhìn sơ qua cũng biết rõ là một đôi giày đắc tiền, chủ nhân nhất định là một người giàu có.
Thay giày đi vào nhà.
Ngô Phỉ ngồi đối diện Bạch Mai Nghi, hai người nói chuyện, xoay người liền thấy Ngao Sở Viêm đi vào. Bạch Mai Nghi vội vàng đứng dậy.
"Lão Ngao, bạn cũ ông đến tìm nè, đây là Anh Ngô đó Ông còn nhớ không?"
Ngao Sở Viêm nhăn mặt, cố nhớ lại.
"A a a, Ngô Phỉ" Sau đó vui vẻ đi lại bắt tay Ngô Phỉ.
Ngô Phỉ không cười, chỉ vươn tay bắt lấy.
Ngao Sở Viêm rót trà, cười vô cùng vui vẻ: "Sao nay ông lại đến đây, chỉ cần gọi điện thoại là tôi đến liền. Mấy năm không gặp ông và vợ ông vẫn khoẻ chứ?"
Ngô Phỉ không lạnh không nhạt trả lời: "Vẫn khoẻ, hôm nay có việc nên tới tìm ông nói chuyện"
Nhận thấy rõ thái độ lạnh lùng, đối xử xa cách của Ngô Phỉ, Ngao Sở Viêm hơi ngờ vực, không vui mấy, nụ cười cùng sự nồng nhiệt thoáng hạ thấp xuống.
"Mấy năm không gặp, tính tình cũng đổi rồi nhỉ" Ngao Sở Viêm châm chọc một câu rồi nói: "Chuyện gì, ông nói đi"
"Tôi vốn nghĩ tính tình ông hơi nghiêm khắc cổ hủ nhưng không ngờ ông lại còn là 1 người hồ đồ mất trí" Ngô Phỉ bày tỏ.
Ngao Sở Viêm hơi giận, giọng điệu không mấy vui vẻ: "Ngô Phỉ, ông đây là có ý gì, vừa mới gặp đã nhạo báng tôi. Tính tình tôi ra sao, hồ đồ mất trí tôi thấy ông mới là dạng người đó"
"Ông tin người ngoài, chưa tìm hiểu đã cho rằng họ nói đúng. Như vậy không phải hồ đồ thì là cái gì. Làm bạn thân bấy lâu nay với ông khiến tôi vừa thất vọng vừa cảm thấy mất thời gian. Ngao Sở Viêm mà tôi quen biết là người thông minh, biết nặng nhẹ phải trái chứ không phải là một người ngu muội, ông không xứng đáng là người có tri thức thông minh, hành động và cách giải quyết của ông chỉ đáng làm một kẻ ngu ngốc mà thôi"
Ngao Sở Viêm nghe Ngô Phỉ chỉ trích mà nổi đoá, trừng mắt hung hăng nhìn, không kiềm nén được mà hét lớn đến mức Bạch Mai Nghi bên cạnh giật mình: "Ông là cái gì mà chỉ trích tôi, đừng tưởng mình được cái danh anh cả của Tổng thống là kiêu ngạo trước mặt tôi. Ngô Phỉ, ông mới chính là người thấp hèn không đủ trình để làm bạn bè với tôi"
"Đúng vậy, tôi sao đủ trình làm bạn với một người mất lý trí hồ đồ cơ chứ" Ngô Phỉ thong thả đáp.
Ngao Sở Viêm tức điên nghiến răng trợn mắt. Bạch Mai Nghi luống cuống, vốn dĩ ban đầu hoà thuận vui vẻ sao bây giờ thành chiến tranh nổ lửa rồi, bà nhìn chồng mình rồi lại nhìn Ngô Phỉ.
"Lão Ngao, Anh Ngô, lâu rồi hai người mới gặp, hay tôi bảo đầu bếp làm một bữa cơm"
Ngao Sở Viêm cắt ngang: "Ăn cái gì mà ăn, tôi không muốn ăn cùng một người không nói lý lẽ. Bà coi ông ta vừa vào đã mặt lạnh với tôi còn tỏ thái độ khinh thường, ông ta rõ ràng chọc tức tôi, mắng chửi tôi. Tôi đã làm gì ông ta chứ, khùng điên!"
Ngô Phỉ nhếch mày: "Không làm gì? Ông chắc chứ"
Ngao Sở Viêm chắc nịch hầm hực đáp: "Đúng vậy"
Mặt Ngô Phỉ lạnh đến mức có thể làm đông nước: "Ông đã nói gì với cháu gái tôi? Ông có biết chính vì những câu nói lạnh tâm của ông khiến nó trở thành cái dạng gì không? Tôi nói ông ngu xuẩn có gì sai?"
Ngao Sở Viêm tức tưởi nhưng vẫn nhịn lại, cố gắng hỏi: "Cháu gái ông là ai, tôi còn không biết lấy gì mà nói chuyện chứ"
"Thượng, Khiết, My" Ngô Phỉ gằn giọng từng từ một.
Ngao Sở Viêm thất kinh trố mắt nhìn, nuốt từng ngụm to như tiêu hoá lời vừa nghe. Không tin vào lời vừa nghe được, cố gặng hỏi: "Ông nói gì, Thượng...Thượng Khiết My, là con gái Thượng gia, nó...nó là cháu gái ông? Con gái Thượng gia đó sao?"
Ngô Phỉ không nói coi như ngầm thừa nhận.
Mắt Ngao Sở Viêm càng mở to hơn, dây thần kinh căng đến mức có thể gảy đàn.
Bạch Mai Nghi hơi không hiểu, bà hỏi: "Ông nói gì với cháu gái Anh Ngô để rồi người ta tìm đến nhà vậy?"
Ngao Sở Viêm chột dạ nào dám nhận, đôi mắt dáo dác không dám nhìn vợ: "Tôi..tôi thì làm gì được chứ"
Ngô Phỉ cười khẽ, liếc qua ông ta nghiêm túc nhìn Bạch Mai Nghi thẳng thắn đáp: "Ông ta dùng những từ ngữ khó nghe nhục mạ con bé, dùng tiền đuổi con bé đi, nói con bé là kẻ ăn bám, kẻ thứ ba, kẻ không có giáo dục, kẻ nghèo nàn, kẻ phá hoại gia đình hạnh phúc người khác" từng chữ từng chữ một vang lên, Bạch Mai Nghi nghe mà đầu nổ tung, bà nhìn sang Ngao Sở Viêm đang cúi đầu. Hành động này chính là thú nhận, bà hít một hơi thật sâu, giọng cũng bắt đầu không kiềm được run lên.
"Anh Ngô, tôi thay chồng tôi xin lỗi Anh và con bé ấy, ông ta mất lý trí nói ra những lời như vậy..."
"Lời xin lỗi có chấp vá được vết thương của con bé không?" Ngô Phỉ lạnh lùng hỏi.
Bạch Mai Nghi hơi khó hiểu: "Lời này của Anh là có ý gì"
Ngô Phỉ hít sâu, nói đến việc này khiến hô hấp của ông vô cùng khó khăn: "Sau khi ông nói những lời đó, con bé vì buồn mà uống say, rất say, con bé nhớ quê cũ, nơi có bình yên không ồn ào náo nhiệt như nơi này. Ông có biết chuyện tiếp theo xảy ra với con bé là gì không?"
Bạch Mai Nghi cầu mong không phải là việc bà đang nghĩ đến.
Ngao Sở Viêm ngẩng đầu nhìn ông, lẳng lặng nghe ông nói.
"Bị ba người cưỡng bức"
Bạch Mai Nghi hốt hoảng che miệng.
Bên tai Ngao Sở Viêm kêu ong ong.
Ngô Phỉ một lần nữa khó nhọc mở miệng: "Ba tên đó thực hiện hành vi đồi bại không thành nhưng đã để lại bóng ma tâm lí cực kỳ lớn trong lòng con bé, việc đó đã trở thành vết nhơn suốt đời. Tình trạng hiện giờ của Tiểu Khiết chính là một người điên, một người điên đó ông có biết không hả"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT