Ba rưỡi sáng, Tạ Du bị điện thoại đánh thức, dụi dụi mắt bật đèn bàn lên, mượn ánh đèn dịu dàng nhìn màn hình tự động điều chỉnh ánh sáng, người gọi là Phó ĐÌnh Sâm.

Cô cầm điện thoại, lại lên nằm lên giường nhắm mắt lại, giọng nói mỏng nhẹ còn mơ ngủ, “Anh Tiểu Phó, anh vẫn chưa ngủ à?”
“Nhuyễn Nhuyễn, xuống mở cửa cho anh đi.

” Đầu bên kia truyền đến tiếng hít thở cùng tiếng gió.

Tạ Du nhắm mắt ngẫm một hồi, sau đó một nhiên mở mắt ngồi dậy, “Anh đến Lệ Thành?!”
Giọng nói trong trẻo như bạc hà truyền lại, “Ừm, nhớ em.


Tạ Du tùy ý khoác áo chị xuống lầu, mở cửa ra thì thấy Phó Đình Sâm đứng bên ngoài trời rét muốt, không rảnh để ý đến giữa hai hàng lông mày cũng mang theo vẻ vui mừng, nhào vào lồng ngực anh, “Anh Tiểu Phó.


Phó Đình Sâm ôm cô vào cửa, nhấc chân đóng cửa rồi đặt cô lên cái tủ cạnh cửa, khom người xuống mổ mổ cánh môi cô, mùi rượu nhàn nhạt đang ma sát giữa đôi môi cô, mắt cá chân lộ ra ngoài đặt trên tấm thảm lạnh lẽo, khiến cô không nhịn được mà rụt chân về.

Cả người anh đầy khí lạnh, nhưng lại kích động đến nỗi không để ý đến thân thể mình, truyền khí lạnh cho cô, Phó Đình Sâm lý trí lùi lại cởi áo khoác ra, khoác chặt áo lên người cô, “Lạnh à?”
“Không, sao anh lại đến đây?” Thừa lúc anh nới lỏng khoảng cách, cô hỏi, bây giờ là ba giờ rưỡi sáng, anh từ chuyến bay gần nhất đến đây mất hơn hai tiếng, cũng chính là lúc cô ngủ đi thì anh liền bay đến.

Giờ là mồng một Tết, chính là lúc bận rộn, anh đến đây không làm lỡ việc à?
“Anh rất thích món quà, đến ôm em một cái.


Từ khóe môi hôn đến vành tai, rồi lại đến cổ, cô không nhịn được mà run người, cô chưa từng thấy bộ dạng này của Phó Đình Sâm bao giờ, có chút lo sợ, giọng nói run rẩy, “Anh Tiểu Phó, anh say rồi.


“Ừm, uống say rồi, nên muốn làm chuyện xấu.

” Âm thanh khàn khàn của người đàn ông dừng lại ở màng tai, dòng điện tê dại chạy thẳng vào tim.

Trên cổ nhói đau, răng nanh sắc nhọn của anh ngậm lấy một mảng da mà cọ sát.

Chân Tạ Du mềm nhũn, cách một tầng áo ngủ nhung san hô cũng có thể cảm thấy sự uy hiếp từ chỗ kia, vòng eo mềm mại bị anh kiểm soát, những tiếng kháng nghị yếu ớt mà cô phát ra đều bị anh nuốt vào giữa môi với răng.

Phó ĐÌnh Sâm kéo hai chân cô lên hông, ôm cô lên lầu.

Phòng của cô gái tản ra hương thơm ngọt ngào, trong chăn còn sót lại hơi ấm, khi hai người ngã xuống giường thì ngọn lửa trong lòng Phó Đình Sâm hoàn toàn bùng lên, đốt sạch lí trí còn sót lại, theo bản năng lăn lộn tư thế đã mấy lần nghĩ đến.

Khi anh lấy lại tinh thần thì vẻ mặt Tạ Du đã ửng đỏ, ôm lấy cổ anh mà thút thít, lý trí lập tức quay về, anh giúp cô kéo lại áo ngủ nhung san hô nhăn nhúm, ôm người vào ngực dỗ dành, “Nhuyễn Nhuyễn, xin lỗi em, anh thất lễ rồi.

” [ebooktruyen.

net]
Tạ Du xấu hổ vùi đầu trong chăn, để lộ ra gáy trắng nõn, bên trên đã che kín những dấu vết anh lưu lại, cảm giác tội lỗi hậu tri hậu giác trào ra.

Cô còn quá nhỏ, còn phải chịu đựng nhiều.

Thời gian qua đi.

Lễ đính hôn của Tạ Du và Phó Đình Sâm cũng không công khai, khách mời đều là bạn tốt cùng với người lớn làm chứng, nhưng đương sự không công khai thì chẳng có nghĩa là thông tin không được truyền ra ngoài.

Những trường hợp tốt nghiệp xong liền kết hôn dù sao cũng là thiểu số, hơn nữa gia cảnh hai người phải giàu có hơn những gia đình bình thường rất nhiều, những con mắt nhìn chằm chằm cũng chả thiếu, Phó Đình Sâm có tiếng không gần nữ sắc, Tạ Du cũng là cô tiên nhỏ có tên tuổi của Yến Đại, trai tài gái sắc, chả ai có thể moi móc được gì, người xem trọng sự kiện này chiếm phần lớn.

Tạ Du và Phó Đình Sâm trên diễn đàn cũng bị bình chọn thành cặp đôi cặp đôi được nhiều người hâm mộ nhất Yến Đại.

Thời gian ba năm trôi qua rất nhanh, mỗi khi mùa đông đến Tạ Du sẽ bị bệnh nặng một thời gian, có điều may là cơ thể cũng dần biến chuyển tốt từng năm, hiện tại cũng không bị một cơn gió lạnh thổi là bệnh như trước kia.

Khi mùa đông đến, Tạ Du thường về Lệ Thành dưỡng bệnh, năm nay lại khác, theo nguyên tắc thì năm nay cô học năm tư, nhưng năm đó sở nghiên cứu quyết định để cô học hết chương trình đại học trong hai năm rồi sau đó chuyển đến viện nghiên cứu, cô năm nay xem như là nghiên cứu sinh năm hai, đảm nhận các nhiệm vụ nghiên cứu cốt lõi của phòng thí nghiệm, nghỉ phép đành lùi lại, buộc lòng phải ở lại Yến Thành mùa đông rét buốt.

Năm âm lịch năm nay, cô nhận lời mời tham dự biểu diễn bale, vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ đến cô Kiều Chỉ đã dạy cô lâu vậy rồi còn chưa từng biểu diễn công khai, người trên mạng thường lôi chuyện này ra mà xót cho Kiểu Chỉ, cô lại đồng ý.

Rất nhiều người bảo vệ cô, cô cũng hy vọng dùng sức lực nhỏ bé của mình bảo vệ nhưng người thân thiết.

Tạ Du cũng không rõ, vì cô đã đồng ý tham dự đêm tiệc nguyên đán khiến cho không ít bên truyền thông nhìn chòng chọc vào đêm tiệc Đại học Yến Thành, học sinh trường sẽ có áp lực rất lớn, sàng lọc nghiêm ngặt hằng hà sa số những tiết mục, bố cục sân khấu cũng mời chuyên gia đến thiết kế, đêm tiệc năm mới của Đại học Yến Thành viện nghệ thuật bị áp lực bao vây, thậm chí còn lên cả hotsearch.

Đương nhiên những thứ này đều là sau đó.

Phương Xán trở về làm thí nghiệm tốt nghiệp, gặp được Tạ Du, hai người đến cửa hàng đồ uống lạnh trong trường ngồi vào.

Hiện giờ cô đã bước lên hàng ngũ tiểu hoa đán, giao du được với những đạo diễn phim điện ảnh và chính kịch nổi tiếng, cả showbiz bùng nổ, được mời vào phim điện ảnh không ngừng, đã đến mức có thể tự chọn kịch bản, đại ngôn và lời mời tham gia chương trình tạp kỹ cũng dễ dàng nắm trong tay, Tạ Du không thường xem TV cũng biết cô ấy nhận được đại ngôn của không ít những sản phẩm cao cấp.

Hai người ai cũng có việc bận không thường gặp nhau, những sau khi gặp lại cũng không xa cách.

“Cậu với vị kia nhà cậu có “ấy ấy” không?” Phương Xán thần bí nháy mắt quan sát Tạ Du, thấy cô uống trà sữa nóng không khỏi ao ước.

Tạ Du nhai đậu đỏ mềm dẻo trong trà sữa, ban đàu không phản ứng được, vừa mở miệng, thấy ánh mắt của cô ấy thì hiểu dược, gương mặt chợt đỏ ửng, “Không có.


Phương Xán chẹp chẹp ghét bỏ, nghi ngờ hỏi: “Phó Đình Sâm chịu đựng ba năm rưỡi thật ấy à?”
Tạ Du cúi đầu, “Cũng không hẳn, anh ấy từng muốn mình giúp.


Phương Xán nhìn cô, bất giác gập ngón tay, đùa, “Dùng cái này à?”
Tạ Du chẳng thèm nhìn mà gật đầu, cúi đầu cắn ống hút tiếp tục uống trà sữa.

Biết cô da mặt mỏng sẽ không truy đến cùng nữa, cô bây giờ bận bù đầu, ngay cả mặt Hạ Tông còn chưa gặp được mấy lần, vất vả lắm mới hoãn lại công việc thu xếp thời gian, tất nhiên là cô phải bên cạnh anh nhiều hơn, mấy cô y tá trong bệnh viện tỉnh này lúc nào cũng có ý định đục góc tường nhà bác sĩ Hạ.

Phương Xán thanh toán tiền rồi hẹn thời gian làm thí nghiệm với Tạ Du, trước khi đi vẫn không kìm được mà nói một câu, “Từ Từ à, lúc làm chuyện ấy nhớ dùng biện pháp phòng tránh nhó.


Tuy rằng Phó Đình Sâm theo lời Tạ Du rất đáng tin, nhưng ai mà chẳng có những lúc kích động chứ, cô sợ Tạ Du không chịu được lời âu yếm của anh ta mà giao mình cho, cô gái nhỏ lại chỉ một lòng một dạ làm thí nghiệm, vô cùng đơn thuần, đến lúc không sử dụng biện pháp phải cưới chạy bầu, oan ức biết bao.

Nhắc đến chuyện này Tạ Du liền thấy xấu hổ, nhìn thấy người đàn ông cầm một cái khăn quàng cổ đang đến, véo véo vào hông Phương Xán, “Được rồi, đàn anh Hạ Tống đến rồi kia, đi nhanh đi!”
Hạ Tống chào hỏi Tạ Du rồi liền quàng khăn lên cổ để trần của Phương Xán, nói tạm biệt với Tạ Du rồi kéo khăn quàng cổ rời đi.

Tạ Du về Đế Cảnh Lam Loan, đã bày ra đồ ăn mà Phó Đình Sâm mang về từ Phó gia lên bàn, trong phòng không một bóng người.

Mọi ngày Phó Đình Sâm sẽ lùi việc lại đến phòng thí nghiệm đón Tạ Du, về nhà thì cũng nấu cơm, nhưng tối nay anh có tiệc xã giao quan trọng, trước đó bảo cô về sớm một chút.

Từ trường về nhà cũng không xa, Tạ Du quên ăn cơm trưa nên bây giờ đói kinh khủng, đồ ăn được làm ấm trong hộp giữ nhiệt, cô đặt lên đĩa, ăn xong liền ngồi trong phòng khách lắp lego.

Chín rưỡi tối, Phó Đình Sâm gửi một video, bên kia là phòng KTV, ánh sáng mờ ảo, nhưng những chỗ mắt có thể nhìn thấy thì không có phụ nữ, anh còn cố ý xoay camera một vòng, sau đó lặng lẽ đến cuối hành lang nói chuyện với cô.

“Nhuyễn Nhuyễn, tối nay anh về trễ, em tắm rửa xong thổi tóc rồi ngủ đi.


Tạ Du lắp lego cầm lấy điện thoại trên bàn, “Vâng, anh uống ít rượu thôi, về sớm chút.


Sau khi ngắt điện thoại, Tạ Du ngồi trên thảm, nghĩ đến lời của Phương Xán, tai bất giác đỏ lên, làn duy nhất giúp anh giải quyết laf nghỉ hè năm tốt nghiệp ấy, anh tốt nghiệp đi du lịch rồi đưa cô theo, ngay buổi tối đó ở khách sạn bị anh lừa giúp.

Hôm sau, tay mỏi nhừ, đến cả thìa cũng không cầm nổi, trước mặt Lâm Dư ngại đỏ mặt.

Tạ Du vùi đầu vào khuỷu tay, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng lên, nghĩ đến anh thường xuyên nói lời âu yếm bên tai, vành tai dường như có thể tóe ra lửa, nhìn đồng hồ trên tường, đã mười một giờ, còn chưa về, cô phồng miệng, “Thứ lưu manh!”
Đến khuya Phó Đình Sâm mới về, cả người đầy mùi rượu, ấn mở mật mã, bước chân vô thức mà rón rén, từ sau khi đính hôn liền chuyển đến chỗ Tạ Du.

Anh đã mua một căn biệt thự làm phòng tân hôn, nhưng cách trường khá xa, vì tiện nên Tạ Du chỉ có thể ở tạm Đế Cảnh Lam Loan trước, chờ sau khi kết hôn thì lại đến bên kia.

Thấy người cuộn tròn nằm trên sofa, anh ngẩn người, cũng may cô biết lấy chăn đắp, bằng không thời tiết hôm nay cô lại bị bệnh.

Phó Đình Sâm nhẹ bước, nhưng vẫn có thể coi là vững, ngồi bên người cô, rút điện thoại xong tay cô ra, ngón tay không cẩn thận chạm mở màn hình khóa.

Khóa vân tay của điện thoại cô là Tạ Du kéo ngón tay anh ấn lên, nói là phải công bằng, điện thoại của anh cô có thể dùng lúc nào cũng được, vậy nên điện thoại của cô anh cũng có thể dùng tùy thích.

Đang muốn tắt màn hình, anh phát hiện đây là một video ngắn douyin, video đúng lúc dừng lại ở cơ bụng của người đàn ông, bên phải còn đã nhấn tim.

Phó Đình Sâm nghiến răng, nhìn Tạ Du yên lặng nằm ngủ trên sofa, đưa tay ra vân vê khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Tiểu nha đầu gan lớn quá nhỉ, nhìn cơ bụng của đàn ông khác hửm?”
Tạ Du bị anh miết tỉnh cả ngủ, con mắt trong trẻo vô tội nhìn anh, đẩy tay đang vân vê trên mặt ra, “Đau.


Phó Đình Sâm ném điện thoại lên sofa, dễ dàng ôm người vào, “Muốn xem cơ bụng thì xem của nhà mình ấy, đêm nay cho em ngắm đủ.


Tạ Du chả hiểu anh đang nói gì, cô nhạt nhẽo lướt douyin, đang lướt thì ngủ quên mất, bị anh véo tỉnh vẫn còn đang mù tịt lại nghe anh nói lời này, đầu óc trong chốc lát không phản ứng lại, hai câu trước sau chẳng nghe ra liên quan gì, vô tội chớp chớp mắt, theo bản năng hỏi, “Ngắm gì cơ?”
Cô đang lơ tơ mơ thì đã bị Phó Đình Sâm bếch vào phòng ngủ, ném cô lên giường, thò tay vén áo lên, “Muốn ngắm chỗ khác không?”
Rắp tâm trêu chọc cô, anh nhướng mày cười cười, “Muốn ngắm gì cũng được.


Đêm đó Phó Đình Sâm cuối cùng vẫn là không nỡ chạm vào cô, đã nhẫn nhịn ba năm rưỡi rồi, còn nửa năm nữa thôi, anh không có ý định khiến cô mất cảm giác an toàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play