Cuối tuần.
Tạ Du nhận được thông báo gia nhập đoàn múa, Kiều Chỉ tag Tạ Du trên weibo.
Kiều Chỉ với sáu mươi triệu fan đã tag Tạ Du chỉ có hai trăm nghìn fan thích cô vì vẻ ngoài, fanclub của Kiều Chỉ biến thành một đoàn du lịch đến weibo chỉ đăng vài tấm hình vui của Tạ Du check-in, còn tiện thể moi lại việc trước đó không lâu cô là một hoa khôi mới nổi của Đại học Yến Thành.
Tìm hiểu sâu hơn thì phát hiện thiếu gia nhà họ Phó có một tài khoản nhỏ, nick đó chia sẻ rất nhiều cuộc sống thường ngày của hai người, nhưng chủ yếu là để riêng tư.

Hai người trong hình đều không lộ mặt, trên weibo ngập tràn ảnh con xe yêu thích của anh.
Tạ Du nhận được cuộc gọi của Phương Xán kêu cô vào xem weibo, cô vừa đăng nhập liền thấy lượng người theo dõi tăng lên chóng mặt, nhấn vào mới phát hiện là Kiều Chỉ đã tag cô.
[Cô học trò nhỏ của tôi, xin hãy chỉ bảo cho @DuDu nhiều hơn nhé]
Cô mím môi cười, cảm nhận được sự ấm áp trong từng câu chữ, chia sẻ lại bày tỏ sự biết ơn.
Thấy số lượng bình luận không ngừng tăng lên, có bình luận tốt cũng có bình luận xấu, cô không xem nhiều, tìm kiếm blog chính thức của đoàn múa, được liệt kê ra cùng với tên của cô còn có tên của Phương Lâm, thuộc về nhóm của một giáo viên khác.
Đoàn múa lần này thông báo sẽ tuyển hai người, vốn dĩ vũ đoàn định đưa Phương Lâm về nhóm của Kiều Chỉ, nhưng sau khi nghe tin Tạ Du bị Phương Lâm đẩy xuống hồ lập tức xóa tên của cô ta.
Tài năng thì có, nhưng nhân phẩm thì không ổn tí nào.
Cô dụi mắt nhìn lại.
Không hiểu vì lý do gì, người vốn dĩ bị gạch tên nhưng lại có tên trong danh sách tuyển chọn, đã thế còn là học trò của diễn viên nam duy nhất trong vũ đoàn.
Trình độ của vũ công nam tuy có hạn, nhưng vì được vũ đoàn đào từ đoàn múa của Nga nên được xem trọng, địa vị chỉ thấp hơn Kiều Chỉ một bậc.
Anh ta cứu vớt Phương Lâm, Kiều Chỉ cũng không thể nói gì.

Vì vậy mà thầy của Phương Lâm cũng trở thành một diễn viên người Nga.
Chuyện của Phương Lâm chỉ gây sóng gió trong trường, những diễn đàn nặc danh của trường cũng không mấy ai chú ý đến, cộng thêm phía nhà họ Phương dùng tiền ém xuống, do đó chỉ có số ít người trong trường biết Phương Lâm đã làm hại Tạ Du.
Cộng thêm sự lăng xê của công ty quản lý, cái biệt danh thiên tài ba lê của Đại học Yến Thành đã bị mọi người quên lãng lại một lần nữa nổi lên.
Nhưng chuyện này không hot bằng Kiều Chỉ được, Phương Lâm không chiếm spotlight được bao lâu đã bị Tạ Du cướp mất, hơn nữa rõ ràng là Tạ Du nổi hơn Phương Lâm.
Mọi người đều biết Kiều Chỉ nổi tiếng là người bao che khuyết điểm.

Văn phòng làm việc của cô ra tay đè đầu Phương Lâm xuống, còn bảo vệ được những ngày tháng an yên lạc quan của Tạ Du.
Tạ Du ngồi trên chiếc ghế cao trước quầy bar, sau khi tắt điện thoại xong thì để tay lên trên quyển sách dày cộp, những mảnh giấy nháp trên bàn viết đầy chữ, môn chuyên ngành học rất nặng, kể từ lúc khai giảng thì bài tập của cô có thể xếp thành một chồng giấy A4 dày.
Thu dọn đống báo cáo phía bên tay để sang một bên, chống cằm nhìn Phó Đình Sâm đang ngồi trên sofa, thấy anh chăm chú vào màn hình máy tính, cô bất mãn mà phồng má lên, từ trên ghế bước xuống, đi đến bên cạnh anh cười híp mắt, “Em được nhận vào đoàn múa rồi!”
Phó Đình Sâm đặt máy tính trên đùi xuống bàn, kéo cô vào trong lòng, ngón tay lướt qua sóng mũi cô, ghé sát vào gương mặt trắng trẻo thuần khiết của cô, “Chúc mừng vũ công nhỏ nhà ta đã chính thức gia nhập đoàn múa!”
“Sau này vào mỗi cuối tuần, lúc em không có tiết phải thường xuyên đến đoàn múa rồi, cô Kiều Chỉ nói sẽ đích thân dạy em.” Tạ Du lướt qua tin nhắn Kiều Chỉ vừa gửi cho cô, nhắc đến thần tượng của mình, hai mắt như ẩn chứa hai ngôi sao, gõ chữ trên điện thoại, “Để em thông báo cho các anh một tiếng.”
Phó Đình Sâm nhìn thời gian, “Trưa rồi, tụi mình đi ăn đi?”
“Ừm, em muốn ăn spaghetti.” Tạ Du nằm dài trên sofa, không thèm ngẩng đầu, thông báo tin mừng khắp nơi, hai má hồng hồng, đôi môi ẩm vểnh lên, hai mắt ngập tràn niềm vui.
Lúc cô đang gửi tin nhắn, Phó Đình Sâm đã mặc xong áo khoác và cầm theo khăn quàng cổ, áo khoác và túi xách của cô từ phòng ngủ.
Tạ Du đứng dậy, lấy áo khoác mặc vào, đi đến trước cửa mang đôi giày đế bằng, đột nhiên nghĩ đến trận quyết đấu tối nay, thu lại nụ cười hạnh phúc, lo lắng nhìn Phó Đình Sâm, “Tối nay anh vẫn muốn đến nơi hẹn à?”
“Ừm.” Phó Đình Sâm đứng thẳng, nghĩ đến những chuyện Dương Ý đã làm, trên mặt không có cảm xúc, giúp cô đeo khăn choàng.

Lúc anh không cười nhìn mắt như có chứa sát khí, dù ánh mắt đó không phải là dành cho Tạ Du, nhưng cũng khiến cô cảm thấy ấm ức.
Tạ Du biết những gút mắc trong lòng gần đây khiến cô rất nhạy cảm, không thể khống chế bản thân, cố nén lo lắng trong lòng kéo tay anh, đút bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô vào túi áo anh, “Em cũng muốn đi.”
Phó Đình Sâm cau mày, “Em đi không thích hợp, chỗ đó không an toàn đâu.”
Tối nay anh muốn giải quyết gọn ghẽ chuyện giữa Dương Ý và đội xe.

Thủ đoạn không mấy sạch sẽ, sợ là sẽ dọa cô.
Tạ Du dường như nhận ra điều gì đó, bĩu môi, bực bội ngồi xuống ghế đẩu, duỗi thẳng hai chân, cụp mắt nhìn ngón chân, ngay sau đó hai mắt đẫm lệ, khóc thút thít.
Phó Đình Sâm đang đặt bàn ở một nhà hàng gần đó, đến khi đặt xong mới phát hiện Tạ Du cúi đầu xuống, trên đôi giày của anh toàn nước mắt.
Anh quỳ xuống nhìn gương mặt đầm đìa nước mắt của cô, thấy cô đang dùng hàm răng trắng tinh của mình cắn môi, hai mắt Phó Đình Sâm trở nên u ám, đưa tay lau sạch những giọt nước mắt trên gương mặt bé nhỏ của cô.

“Được được được, tiểu tổ tông của anh ơi, để anh dẫn em theo hen.”
Tạ Du đã đạt được mục đích, lúc này mới thút thít ngẩng đầu lên nhìn anh, trên đôi mi dài còn vương giọt nước mắt, khóe mắt đỏ hoe, dáng vẻ õ đáng thương khiến người khác chỉ hận không thể biến cô nhỏ lại để vào bàn tay để nâng niu.
Yết hầu Phó Đình Sâm động đậy, nhấc cô lên, đôi chân dài khuỵu gối vào tường, chống đỡ trọng lượng cả cơ thể cô.
Tạ Du lúng túng ôm lấy cổ anh, hai chân nhấc khỏi mặt đất, chỉ có thể dựa vào một bên chân của anh làm chỗ dựa, không có cảm giác an toàn, nhẹ nhàng đung đưa chân.
Đôi mắt ướt át liếc nhìn anh một cách cẩn thận, giọng nói nhẹ nhàng mang theo tiếng nức nở, “Anh đồng ý với em rồi, không được nuốt lời đâu đó.”
Tối nay Phó Đình Sâm muốn dùng bản thân để dụ hết mấy thủ đoạn dơ bẩn của Dương Ý, anh rất tự tin vào kỹ năng lái xe của mình, cho dù Dương Ý có giở trò anh cũng có thể tránh được, nhưng Tạ Du nhất quyết muốn đi theo, anh không dám để cô mạo hiểm.

Phó Đình Sâm liếm răng hàm sau, các ngón tay đặt lên eo cô, dùng lực nhẹ, trêu chọc khiến cô trốn tránh khắp nơi, trong tiếng oán trách của cô, anh dựa vào ưu thế chiều cao của mình bắt nạt cô, cúi đầu hôn lên môi cô không ngừng.
Tiếng chụt chụt vang lên trong không khí khiến Tạ Du đỏ cả tai, phần eo mềm nhũn, phải tựa lưng vào tường thở gấp, các ngón tay bám chặt lấy gấu áo anh
Lúc tiếng kháng cự của cô phát ra, Phó Đình Sâm đột nhiên ngừng lại, Tạ Du lập tức mở mắt, vô thức liếm liếm môi, nghi ngờ nhìn Phó Đình Sâm đang nhìn cô với nụ cười xấu xa.
“Lem son rồi.” Phó Đình Sâm lấy tay lau bừa lên môi cô, vết son ở khóe môi mờ đi.
Tạ Du rất ít khi trang điểm, lúc sáng khi thức dậy hào hứng ngồi trước bàn trang điểm học theo video, học rất lâu mới làm được kiểu trang điểm mà bản thân hài lòng.
Tạ Du bất mãn với động tác không có chút phong độ quý ông của anh, nhảy xuống khỏi đùi anh, nhìn gương thấy son môi bị lem ra bên ngoài, vô cùng xấu hổ, phẫn nộ nhìn chầm chầm vào Phó Đình Sâm, “Em làm sao ra đường được nữa đây!”
“Anh tô lại giúp em.” Phó Đình Sâm lấy trong túi mà cô mang theo ra một cây son, dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau son trên môi cô, lúng túng tô lại son.
Tạ Du khẽ mở miệng ra, ngửa đầu, chiếc cổ trắng trẻo xinh đẹp của cô hiện lên trước mặt anh, mái tóc đen dài óng mượt nằm loạn trên vai, anh hít sâu một hơi, giọng hơi khàn, “Sao mà lâu quá vậy?”
Tạ Du nghi hoặc nhìn anh, đôi mắt nai vô tội.
Phó Đình Sâm hít thở sâu, “Lớn nhanh lên đi, để anh còn cưới em nữa.”
Cô nhóc da mặt mỏng, lớp phấn mỏng không che khuôn mặt đang đỏ lên ấp úng hỏi, “Ai…muốn lấy anh chứ?”
“Hửm? Không lấy anh thì em định lấy ai hả?” Tâm trạng Phó Đình Sâm tốt lại tiếp tục lãng phí son.
Thấy anh thật sự không biết tô son, Tạ Du lấy lại thỏi son trong tay anh, buồn bã quay đầu lại, “Anh em còn chưa đồng ý kìa!”
“Em đồng ý là được rồi.” Phó Đình Sâm ôm lấy cô từ phía sau.
Tạ Du nhìn hai gương mặt trong gương, có chút thất thần, sau đó đột nhiên giống như vừa tỉnh lại từ trong mơ, rụt cổ lại định đẩy anh ra, nhưng sợ anh phát hiện ra điểm khác thường nên lại thả tay xuống, để mặc cho anh ôm.
Phó Đình Sâm cong môi, không để ý cảm xúc dao động của cô, nới lỏng tay, “Đi ăn cơm thôi”
Tạ Du đi đến bàn trang điểm trong phòng ngủ, tẩy lớp son đi, thoa lại son rồi bước ra khỏi phòng như bình thường, hai người tay trong tay ra khỏi Đế Cảnh Lam.
Buổi chiều.
Phó Đình Sâm trở về nhà họ Phó.
Tạ Du một mình về nhà.

Cô ngồi trên chiếc ghế cao đọc sách, các ngón tay nhẹ nhàng lật từng trang sách, nhưng một chữ cũng không nhét được vào đầu, sự sốt ruột và nỗi sợ hãi trong lòng từ từ lan rộng, nỗi sầu muộn bị ép sâu dưới đáy lòng tìm không được lối ra, cô mạnh mẽ tự mình đè chặt nó xuống, ngồi lên chiếc sofa mà lúc nãy anh ngồi, từ từ bình tĩnh trở lại.
Nhưng sự bình tĩnh này không duy trì được bao lâu, mí mặt từ từ nặng trĩu.
Ngủ chưa tới 10 phút cô bỗng nhiên mở mắt, trên trán toát mồ hôi lạnh, tim đập nhanh như đang nhảy múa.
Cô mơ thấy một người từ trước tới giờ cô chưa từng mơ thấy.
Người đàn ông này với nét mặt hiền lành, đeo một cái kính râm, đưa tay về phía cô.
Người đàn ông trong mơ rõ ràng không hề có ý định hại cô, nhưng cô cảm thấy đôi mắt được giấu sau đôi mắt kính đen kia khiến cô rất bất an.
Cô đã cảm nhận được loại cảm giác này ở Thiện Lương, ggiống như bị một con rắn độc nhìn chằm chằm.
Sau khi tỉnh dậy từ trong giấc mơ, đôi tay lạnh của cô che lấy mắt, ép bản thân bình tĩnh trở lại, sau đó lấy trong tủ lạnh ra nước lạnh đã được chuẩn bị sẵn uống vài ngụm, đi vào phòng trưng bày mô hình.
Trong phòng bày đầy những mô hình lớn nhỏ khác nhau, sắp xếp tuy khá ngay ngắn nhưng do kích cỡ không giống nhau nên nhìn có hơi rối.
Chính giữa phòng có bày một cái kệ để mô hình ô tô, trên giá di động bên cạnh có rất nhiều linh kiện, Tạ Du nhân lúc rãnh rỗi, đã ghép rất lâu rồi nhưng chỉ ghép được một cái bệ đỡ.
Cô ngồi quỳ trên tấm thảm, để những linh kiện đã bị tách nhỏ vào lòng bàn tay, từng chút từng chút dựa theo hướng dẫn ghép chúng lại.
Đây là cô cố tình chỉnh lại, bên trong một động cơ, đây chính là mô hình thu nhỏ của chiếc xe mà Phương Chiêu Diễm đã tặng cô.
Căn nhà vẫn chưa mở hệ thống sưởi, sự lạnh lẽo trên mặt sàn truyền đến chân cô, khiến cô từ từ bình tĩnh trở lại, âm nhạc du dương, trong căn phòng yên tĩnh ghép mô hình,
Phó Đình Sâm gọi điện thoại đến, bảo cô đi ăn cơm, Tạ Du mới chú ý đến, giờ đã là 6 giờ hơn rồi.
Tạ Du nhấc nhẹ cái cổ cứng đờ, ngơ ngác nhìn trời từ từ tối dần ở bên ngoài cửa sổ.

Đem những bất an trong mắt thu lại, từ từ mặc áo khoác vào đi xuống cửa tòa nhà đợi Phó Đình Sâm.
Tuy nhiên, cô chưa đợi được Phó Đình Sâm đến, ngược lại gặp Phó Vân đang đứng canh ở cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play