Phó Đình Sâm đi ra từ Phó gia thì lái xe đến ngoại thành Yến thành.
Trong căn biệt thự giữa lưng chừng núi, có tiếng đồ sứ bị vỡ và tiếng gào thét của người phụ nữ.
Phó Đình Sâm dừng xe đợi tiếng la hét trong căn biệt thự dần dần biến mất mới tắt xe.
Sắc mặt anh lạnh lùng gõ cửa, trong nhà đang có người run rẩy dọn dẹp, Phó Đình Sâm liếc qua một cái rồi đi thẳng lên lầu.
Nói là biệt thự không bằng nói là viện điều dưỡng.
Phó Đình Sâm nhìn Thẩm Uyển phát tiết xong bây giờ ngồi trên xe lăn đối diện cửa, nói: “Mẹ, cứ coi như mẹ thiêu rụi cái căn nhà này thì ba cũng không đến thăm mẹ đâu”.
Đột nhiên có một tách trà bị vỡ ném về phía anh, Phó Đình Sâm theo bản năng tránh ra, nước trà nóng đổ lên tay còn chỗ cốc mẻ làm xước tay anh.
“Đáng lẽ tao nên bóp chết mày từ khi mày mới lọt lòng rồi”, giọng người phụ nữ khàn khàn, giống như thần kinh bất ổn, cơ thể run rẩy quay đi.
Ánh mắt bà lạnh lẽo không có một chút ấm áp, chỉ có thù hận dày đặc.
Phó Đình Sâm lắc lắc cánh tay đỏ bừng đang chảy máu, anh nhìn lòng bàn tay được cô gái nhỏ kia cẩn thận dán băng cá nhân, cau mày thở dài: “ Lại bị thương rồi, đến lúc cô ấy nhìn thấy chắc lại khóc nhè tiếp”.
Anh đứng dựa vào khung cửa, giọng điệu mang theo ngữ khí khinh bỉ nói: “Đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi, nếu bà có thể bóp chết tôi thì tôi sớm đã chết rồi, bây giờ không phải tôi đang sống rất tử tế sao?”.
Phó Đình Sâm cười lạnh một tiếng: “Thôi được rồi, tôi đi đây”.
“Đứng lại!”. Thẩm Uyển đứng sau lưng nhìn chằm chằm anh như một bóng ma.
Bước chân Phó Đình Sâm không dừng lại.
“Ma quỷ, cha con các người đều là ma quỷ, đồ phản bội! Phó Đình Sâm, mày sớm muộn cũng sẽ giống như ba mày”.
Phó Đình Sâm dừng chân, nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình bóng mảnh mai mềm mại, đè nén sự thù hận quay người lại, trong mắt anh dường như có một lớp sương mù giống như một cái hang động lạnh lẽo đen kịt không thấy đáy, “Mẹ có muốn tôi giúp mẹ giết ông ta không?”.
Mắt của Phó Đình Sâm rất giống ba, lúc cười hai mắt cong lại vừa đẹp vừa đa tình.
Khi không cười thì hai mắt như một đường thẳng nhìn lạnh lùng, xa cách; khi hai mắt hơi nheo lên nhìn vô cùng xấu xa.
Mắt anh nheo lên, trong đáy mắt không có ý cười, đôi mắt lạnh lùng như xuyên thấu nhìn về Thẩm Uyển, “Việc đó đã trôi qua nhiều năm vậy rồi, mẹ tự tay phá hoại gia đình của mình, còn trách ai được chứ?”
Thẩm Uyển nhìn đôi mắt lạnh lùng kia, hai tay nắm chặt thành xe lăn: “Không phải, không phải lỗi của tao. Là mày, là các người! Tao có gì sai chứ!”.
Phó Đình Sâm bước từng bước về bên ấy, đứng trước xe lăn của Thẩm Uyển nhìn xuống bà ấy: “Vậy còn gian phu, bà để ông ta trốn kĩ rồi sao?”.
Thẩm Uyển hoảng loạn lên: “Mày muốn làm gì? Mày là kẻ điên!”.
Phó Đình Sâm cười, cúi xuống nắm lấy thành xe lăn, hai mắt nhìn chằm chằm vào bà, giống như con rắn độc đang nhìn con mồi của nó: “ Giờ bà mới biết con trai bà là một kẻ điên sao?”.
Tình trạng này mỗi tháng đều xảy ra, nhiều thì ba lần còn ít thì một lần, người ở dưới lầu đều đã thành quen chỉ cần thận làm tốt công việc của mình.
Phó Đình Sâm tức điên rời khỏi biệt thự, lên tới đường cao tốc, chiếc xe mượt mà phóng nhanh như một con báo trong đêm khuya.
***
Tạ Du nhìn mềm mại yếu đuối như gió thổi một cái sẽ ngã, nhưng cô có nhiều năm tích lũy nền tảng khiêu vũ nên tố chất có thể được coi là rất tốt, ngày đầu tiên huấn luyện quân sự có không ít người ngất xỉu.
Tạ Du ở Đại đội 7 nữ, nữ sinh của khoa Vật lý rất ít, nữ sinh cả khoa cộng lại chỉ có hai đội, xung quanh đều là đội nam.
Từng thùng từng thùng nước đá được đặt ở đây thành một đống, đặc biệt là ở đại đội của Tạ Du nước mát dưa hấu đã được chuẩn bị đầy đủ.
Những ngày đầu cường độ luyện tập không hề lớn, Tạ Du thích nghi rất tốt, nhưng mỗi khi có người ngất xỉu, giáo quan trẻ tuổi đều sẽ lo lắng nhìn cô. Dùng loa lớn hét bên tai cô vài lần, “Không thoải mái thì phải nói trước, đừng gắng gượng”.
Tạ Du: “…”
Lúc tản ra giải lao, có không ít người từ các đội khác đi qua đây, Tạ Du bị lớp lớp người làm cho đau đầu chóng mặt, đang tính cầm chai nước lạnh đi đến góc ngồi thì gặp một nhóm người đi qua, Tạ Trình cau mày bước tới, đưa cho cô một chai nước ở nhiệt độ phòng.
Tạ Du nhận lấy, vặn nắp uống từng ngụm nhỏ, mồ hôi chảy ròng ròng trên khuôn mặt không có chút biểu cảm dư thừa, cô cầm chai nước đá trên tay để hấp thụ hơi mát từ nó.
Tạ Trình nhìn cô ngoan ngoãn uống nước, khoé môi cong lên, móc từ trong túi ra một túi khăn giấy: “Lau mồ hôi đi”.
Sau đó anh quay người nghiêm nghị nói với mấy nam sinh ngồi cách đó không xa: “Không mệt thì tiếp tục luyện tập đi”.
Nhờ Tạ Trình thường xuyên dòm ngó bên này, Tạ Du vài ngày tiếp theo không bị quấy rầy, nháy mắt đã trôi qua nửa kì huấn luyện.
Đại học Yến Thành có một truyền thống lớn chính là trong kỳ hạn 15 ngày, ngày cuối cùng sẽ có một đợt huấn luyện dã ngoại 10km.
Tạ Du nghe được tin này khuôn mặt nhỏ trở nên nhăn nhó, chân chà chà đôi giày có đế cao su cứng, cảm giác hai chân vừa mỏi vừa đau, xương khớp như bị bào mòn, chỉ cần một cử động nhỏ cũng làm cô đau muốn chết.
Tạ Du được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, từ trước đến nay chưa từng chịu qua khổ sở thế này, vốn nghĩ rằng có thể chịu đựng nổi 15 ngày, không ngờ rằng ngày cuối cùng còn gặp một buổi huấn luyện dã ngoại.
Bởi vì ngày thứ hai từ sáng sớm đã phải tập trung ở cổng trường, vậy nên thời gian huấn luyện ngày hôm trước được rút ngắn, sau khi hoàn thành huấn luyện buổi sáng được nghỉ ngơi nửa ngày.
Tạ Du về nhà nằm lên giường ngủ một buổi chiều thẳng đến buổi tối đói bụng không chịu nổi mới đành từ trên giường bò lên.
Cô cúi đầu đem bàn chân trắng nõn lên coi vết thương, cổ chân và ngón chân đều bị mài đến đỏ lựng, dán băng cá nhân cũng không có chút tác dụng nào.
Tạ Trình là một người đàn ông trưởng thành, dù có quan tâm Tạ Du đến mức nào cũng khó tránh có vài chuyện không để ý được, Tạ Du cũng không muốn anh suốt ngày lo lắng cho cô vậy nên tự mình xử lý.
Cô đặt cằm lên đầu gối, cẩn thận dùng cồn thoa lên vết thương, chợt nhớ đến vết thương ở đầu gối và khuỷu tay được Phó Đình Sâm nhẹ nhàng giúp cô bôi thuốc.
Cô học bộ dạng nhẹ nhàng thổi thổi vết thương của anh, cẩn thận dùng cồn thấm vào rìa các vết thương.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng Tạ Du đã đến cổng trường tập chung, từ trong biển người mặc đồng phục màu xanh tìm ra tiểu đội của mình. Giáo quan nói với mọi người những việc cần thiết rồi rời đi, mọi người bắt đầu tập những động tác khởi động.
Tạ Du độc lai độc vãng quen rồi, huấn luyện quân sự vài ngày cũng chưa kết bạn với ai, những người khác đều tụm năm tụm ba lại nói chuyện, cô kiểm tra bánh ngọt với nước Tạ Trình nhét vào balo cô, ước lượng thấy balo không hề nặng.
Cô vẫn cảm thấy có chút lo lắng cho vết thương của mình, sợ rằng bản thân chịu không nổi.
Đợi trời tờ mờ sáng, huấn luyện dã ngoại chính thức bắt đầu. Đích đến là bãi biển cách Đại học Yến Thành 10km, sau khi đến địa điểm tập trung mọi người sẽ cùng nhau dựng lều và nghỉ qua đêm ở bãi biển.
Trong quá trình huấn luyện dã ngoại, các giáo quan chỉ trực ở những địa điểm nghỉ ngơi, còn lại là các đội trưởng dẫn đội trên đường, Tạ Du đi rất chậm nên tụt xuống cuối hàng.
Không có sự hộ tống của Tạ Trình, trên đường đi Tạ Du gặp phải không ít lời thả thính của các nam sinh, Tạ Du đều rụt rè né tránh, càng đi càng chậm.
Đi qua một ngọn đồi nhỏ, Tạ Du từ xa xa nghe được tiếng chó sủa, cô lúc ban đầu không quá chú ý, đi được hai phút cô phát hiện từ đỉnh đồi có một cái đầu đen nhô ra.
Tạ Du ngạc nhiên nhìn con chó đang chạy về phía mình, cô cởi balo ra, mỉm cười nhìn con chó đang chạy về phía mình, “ Đại Hắc!”.
Đại Hắc thân mật cọ cọ vào chân cô, sau đó nằm trên bãi cỏ lăn qua lăn lại, Tạ Du vẫn chưa kịp suy nghĩ tại sao Đại Hắc lại xuất hiện ở Yến Thành thì từ xa xa đã nghe thấy được âm thanh quen thuộc: “Nhuyễn Nhuyễn”.
Tạ Du ngước mắt nhìn qua, Phó Đình Sâm đang đi từ đỉnh đồi qua đây, một tay nhét vào túi quần, trong miệng ngậm một điếu thuốc chưa châm lửa uyển chuyển đi về phía cô.
Nửa tháng không gặp nhau, đột nhiên Tạ Du cảm thấy rất vui vẻ, nhưng nghĩ đến việc anh làm vậy với cô vào hôm trốn ở núi giả, Tạ Du đã muốn chạy thoát thân. Nhưng chân cô dường như bị đóng băng, nửa bước cũng không đi nổi.
Phó Đình Sâm đi đến gần Tạ Du mới phát hiện trên mặt cô có rất nhiều vết thương, vết thương ở chân mày kéo đến thái dương là đặc biệt nổi bật.
Phó Đình Sâm thấy cô nhìn qua đây, giơ tay ra che trước mắt cô, “Anh đã nói như thế nào? Còn dùng ánh mắt đó nhìn anh anh sẽ hôn em”.
Tạ Du lùi lại hai bước, ánh mắt hoảng loạn dời đi chỗ khác.
Phó Đình Sâm bỏ tay xuống, anh ngoắc ngoắc ngón tay ra sau lưng, nhìn cô gái nhỏ vẫn mềm mại như vậy, sự nhớ nhung nửa tháng trời dần dần được bộc lộ ra, cắn cắn điếu thuốc ở trên môi, đôi mắt đào hoa nhàn nhạt cong lên, “Còn may là không có bị nắng phơi thành than”.
Làn da của Tạ Du vốn dĩ rất trắng, từ nhỏ đến lớn được chăm sóc rất kỹ, làn da mỏng manh, trắng trẻo như bột, làm người khác không nhịn được mà muốn giơ tay ra nhéo một cái.
Phó Đình Sâm châm thuốc, vết thương ở lông mày làm anh trở nên có chút hoang dại, khi anh nở nụ cười, đuôi mắt sẽ cong lên, làm trái tim của người khác không nhịn được mà lỡ một nhịp.
Vừa hoang dã vừa tàn nhẫn.
Trong lòng Tạ Du đang âm thầm đánh giá dáng vẻ hiện tại của anh, nửa tháng không gặp, ngoài ra trên mặt anh xuất hiện thêm một số vết sẹo, hình như tâm tình cũng không có gì khác biệt. Nhưng nhìn vào đôi mắt luôn đùa cợt ấy, hình như không có gì khác biệt.
Tạ Du ngửi thấy mùi khói thuốc, nhăn nhăn mũi, kéo Đại Hắc lùi lại hai bước, “Anh…”
“Kêu anh cái gì?”, Phó Đình Sâm vẫy vẫy tay về phía Đại Hắc, anh giữ cổ nó, đe dọa không được cọ loạn vào người Tạ Du.
Tạ Du tính mở miệng kêu anh bỏ Đại Hắc ra thì nhìn thấy trên khớp xương mu bàn tay anh có những vết sẹo rất rõ ràng, cánh tay lộ ra cũng xanh tím, lời nói phản kháng đành nuốt lại trong bụng, “Anh tiểu Phó”.
Phó Đình Sâm được cô kêu một tiếng này thì xương khớp thiếu chút nữa đã mềm ra. Anh nâng mí mắt, hầu kết khẽ lăn lên xuống, hô hấp được thả lòng mấy phần, anh cảm thấy dường như ngọn lửa trong lồng ngực sắp bùng cháy lên, anh khô khốc liếm môi.
Anh thả cổ Đại Hắc ra rồi vỗ vỗ lên người nó, ánh mắt sắc bén nhìn Đại Hắc đang chạy về phía Tạ Du rồi mới quay đầu lên nhìn cô: “Có đói không?”.
Tạ Du nhìn sắc trời, trời đã sáng rồi, đang tính lắc đầu thì bụng cô lại thành thực kêu lên một tiếng.
Tạ Du muốn lấy tay che bụng nhưng âm thanh thoát ra khỏi kẽ tay, cô lập tức đỏ mặt đành cúi đầu nhỏ giọng thừa nhận: “Đói rồi”.
Phó Đình Sâm đánh giá cô một cái, bộ quân phục to rộng màu xanh, cái mũ được đội trên đầu một cách chỉnh tề, mái tóc dài như nhung của cô được buộc gọn phía sau gáy và vòng eo mảnh mai được thắt lại bằng một cái đai lưng đơn giản.
Anh không nhìn tiếp xuống phía dưới, ánh mắt lại lần nữa nhìn khuôn mặt trắng trẻo, lần này đánh giá kĩ hơn: “Gầy đi rồi”.
Tạ Du như tìm được một người thích hợp thể bộc lộ, “Một ngày ba bữa chỉ ăn rau, em muốn ăn thịt”.
Phó Đình Sâm nhướng mày mỉm cười, “Tin tưởng anh như vậy sao?”.
Tạ Du cúi đầu cụp mắt bày ra dáng vẻ đương nhiên: “Là anh nói sẽ che chở cho em”.
m thanh mềm mại của cô gái nhỏ ba lần bảy lượt cào vào trái tim, nhưng anh bắt buộc phải kiềm chế bản thân vì con rùa sẽ thụt đầu vào mai nếu nó cảm thấy sợ hãi.
“Đi theo anh!”, Phó Đình Sâm cầm balo của cô trên tay, bước từng bước dài về phía trước.
Tạ Du nghiến răng theo sau, nhưng bởi vì ban nãy nghỉ ngơi chốc lát nên giờ bước đi làm chân cảm thấy đau trở lại, vết thương xử lý tối qua cũng đã mài mòn, hai mắt xuất hiện một tầng hơi nước.
Phó Đình Sâm hài lòng nhìn cái đuôi nhỏ đằng sau nhưng lại phát hiện cái đuôi nhỏ chậm chạp đã bị bỏ lại phía sau, ánh mắt dừng trên đôi giày khiến cô không dám dùng lực nhấc lên, anh đi qua ngồi xuống trước cô: “Lên đây, anh cõng em đi”.
Khuôn mặt đau khổ của Tạ Du lập tức trở nên sáng sủa, nhưng khi Phó Đình Sâm đứng dậy cô mới phát hiện vẫn cách bên đó rất xa, cô cẩn thận nằm lên lưng anh, tay nắm lấy góc áo anh rụt rè nhắc nhở: “Anh…cẩn thận chút”.
Phó Đình Sâm nắm tay thành nắm đấm, vòng phía sau đỡ chặt lấy chân cô, “Gọi anh là gì?”.
“Anh tiểu Phó”.
“Ngoan~~”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT