Phố Ánh Chiều không chỉ là một con phố như tên gọi, nói đúng hơn, nó là tổ hợp rất nhiều phố xá.
Có phố là đường thật, cũng có phố là lưng cá voi, một chiếc phi thuyền hoặc cả cánh rừng mờ ảo. Ngoài buôn bán các loại hàng hóa đa dạng, họ còn trưng bày các điểm tham quan và giải trí của những thế giới đó, đôi khi hàng hóa từ các loại thế giới tương tự nhau sẽ được bày bán trên cùng một dãy phố, khi lại trộn lẫn với nhau. Hàng hóa mua về có thể tự mình sử dụng, cũng có thể đưa đến các thế giới nhiệm vụ, còn có thể gửi về quê vào dịp lễ Hồi hương, tóm lại là có tự do tối đa.
Úc Phi Trần chưa bao giờ đến đây, mà cách Chủ Thần nhìn phố Ánh Chiều cũng rất xa lạ. Vì thế, họ bắt đầu đi dạo từ dãy phố đầu tiên, đây là một thị trấn phép thuật cổ điển và tinh tế. Các tòa nhà trong thị trấn nhỏ nằm rải rác, du khách đông như kiến, người bán đến từ các chủng tộc khác nhau rất vui vẻ và niềm nở. Nhưng Úc Phi Trần chẳng có nhu cầu mua mấy món đồ chơi loè loẹt này.
Hắn nghĩ, Chủ Thần đã đi qua biết bao thế giới, hẳn là cũng không quá hứng thú với mấy thứ này – ôm ý nghĩ này, hắn bước tiếp về phía trước, lúc này mới phát hiện bên cạnh không có ai.
Úc Phi Trần lập tức lo lắng hai giây, đến lúc quay đầu lại mới thấy, Thần vẫn còn đứng trước món hàng đầu tiên. Trên phố Ánh Chiều không có kệ trưng bày và gian hàng, bất cứ thứ gì bạn thấy đều có thể bán.
Hắn quành trở lại.
Người bán tóc đỏ đang chào hàng: "Ngọn nến Ảo mộng đến từ quê hương của yêu tinh Canlinna, sương sớm lưu chuyển trong đó, mỗi giây sẽ tỏa ánh sáng khác nhau, đến mùa đông sẽ đóng băng. Yêu tinh đẹp nhất phải hát cả năm mới có thể chế tạo ra nó đấy. Nếu đốt vào ban đêm, anh sẽ có 15% xác suất mơ thấy người muốn gặp nhất, 10% mơ thấy nơi muốn đến nhất, 5% mơ thấy món ăn yêu thích, 3% nghe được..."
Úc Phi Trần ngó cây nến kia, đúng là hình dáng và màu sắc rất đẹp, mà vài người khác cũng bị mấy lời nhảm nhí của người bán lừa đến rồi.
Úc Phi Trần thản nhiên nói: "Tôi không đốt nến cũng có xác suất mơ thấy này."
Tầm mắt người bán dừng lại trên người hắn, tức khắc xốc lại toàn bộ tinh thần đáp trả: "Anh Úc này, nhất định anh phải biết rằng, luật của Chủ Thần đã quy định chúng tôi không được phép giới thiệu quá trớn mà. Anh có thể không tin những số liệu này, nhưng phải tin nó có khả năng đó."
Chủ Thần nghe thấy cách người bán gọi hắn, bèn hỏi: "Cậu thường đến đây à?"
Úc Phi Trần: "Đây là lần đầu tiên."
Hắn cũng không biết từ khi nào, những người vừa gặp đều đã biết tên hắn rồi. Nhìn lại ngọn nến, có lẽ vì cần đổi chủ đề, Úc Phi Trần hỏi: "Anh thích à?"
"Trong đó có tiếng hát suốt một năm của yêu tinh." Dứt lời, Chủ Thần nhìn sang các mặt hàng khác, trong ánh mắt yên tĩnh lộ ra nét vui vẻ, như bươm bướm gặp phải đóa hoa đầu tiên bung cánh sau mùa đông.
Hình như Ngài có hứng thú với tất cả mặt hàng, Úc Phi Trần nhận ra điều này.
Lần thứ hai trong ngày, Úc Phi Trần cảm thấy quá là hoang đường.
Hắn nói: "Tôi nghĩ anh đã quá quen với mấy thứ này rồi chứ."
"Tôi... rất ít khi thật sự nhìn thấy chúng." Ngón tay Chủ Thần chạm vào ngọn nến, các bọt khí thủy tinh thân mật tiếp cận.
Từ trước đến nay, anh thường tiếp xúc với bản chất hơn là ý nghĩa, quen thuộc với chiến tranh hơn hòa bình. Dần dà đã quên mất. Dường như chỉ trong nháy mắt, vườn Địa đàng và Thần quốc đã trở nên nhộn nhịp và thanh bình như hiện giờ, con dân từ các lãnh thổ xa xôi chế ra những tạo vật xinh đẹp, còn tinh xảo hơn cả kết cấu của một thế giới.
Úc Phi Trần thấy anh hơi tiếc nuối buông Ngọn nến Ảo mộng xuống, nhìn sang món kế tiếp.
Úc Phi Trần: "Nếu anh thích thì mua đi."
Chủ Thần lắc đầu.
Úc Phi Trần nghĩ người này sắp lảm nhảm mấy lời văn vẻ như "những thứ đẹp đẽ thì không cần phải sở hữu", vì thế, hắn chuẩn bị tinh thần vào tai này ra tai kia.
"Tôi không có tiền."
Úc Phi Trần: "...?"
Ngày hôm nay, hắn nghe được câu nói lạ lùng nhất từ khi lọt lòng đến giờ, thế nên nhất thời mất luôn khả năng giao tiếp.
Cái người dùng đá huy băng lát cả quảng trường, nói rằng, anh ta không có tiền.
Úc Phi Trần ngó ra quảng trường bên ngoài.
"Anh," hắn nói, "có muốn khoét một viên không?"
Chủ Thần: "Chúng không thuộc về tôi đâu."
Úc Phi Trần im lặng nhìn anh. Đúng, không thuộc về Chủ Thần, mà là của dân chúng vườn Địa đàng, hóa ra làm Chủ Thần còn có thể như vậy, không hổ là Đấng thiêng liêng.
Người bán hàng bên cạnh cũng lặng lẽ theo dõi câu chuyện, anh ta đã sớm chuẩn bị kết thúc giao dịch sẽ lập tức chạy ùa đến chỗ đám đồng nghiệp, kể lại hiện tượng lạ có một không hai – Úc Phi Trần dạo phố với người ta, nhưng hình như hiện tại phát sinh một vấn đề nhỏ, một nốt nhạc không hài hòa.
Anh ta nghĩ, Chẳng lẽ lần này không phải Úc Phi Trần chân thành đi cùng, mà là đi cho có thôi sao? Nghe bọn họ nói chuyện thì không những Úc Phi Trần không định chi tiền, mà còn xúi giục anh bạn đẹp trai này thực hiện hành vi phạm tội – khoét đá huy băng trên Quảng trường Chạng vạng. Từng có người làm thế rồi bị thần Giới luật đưa đi, đến giờ còn chưa thấy về.
Câu này nghe như nói đùa, nhưng khi nói trông Úc Thần không giỡn chút nào, hơn nữa, hắn và "nói đùa" chưa bao giờ liên quan đến nhau...
Chẳng lẽ còn có thương vụ mờ ám gì trong này?
Đầu óc người bán đã trôi tít trời xa rồi.
Úc Phi Trần không nói đùa, chỉ là một thắc mắc đơn thuần thôi. Hắn cũng không định để Chủ Thần tìm cách trả tiền.
Người bán hàng tóc đỏ khôi phục tinh thần từ vô số suy đoán ly kỳ, mới bừng tỉnh tình hình đã quay về quỹ đạo bình thường nhất.
Chủ Thần lại nhíu mày, giống như hành vi này trái với tiêu chuẩn đạo đức của anh.
Úc Phi Trần đành dùng giọng điệu chân thành cho anh biết: "Tôi có nhiều đá huy băng lắm, hôm nay anh có thể mua bất cứ thứ gì."
Chủ Thần cũng nghiêm túc đáp: "Nhưng đó là do cậu xứng đáng."
Có lẽ vị Chủ Thần này ngủ lâu quá nên không nghe ngóng nhiều, còn tưởng hắn thật sự cực khổ làm nhiệm vụ ở từng thế giới để nhận đá huy băng. Úc Phi Trần thản nhiên liếc người bán hàng một cái.
"Là thế này." Trong đầu người bán hiện lên mức giá kéo phó bản của Úc Phi Trần, lại ngó giá hàng hóa của mình, không khỏi hơi sững sờ.
"Ừm... mức giá này... so với số dư nhỏ nhất trong tài khoản của anh Úc..." anh ta cố gắng tìm từ, "chẳng đáng là bao."
Chủ Thần chớp mắt, nhìn Úc Phi Trần như thể vừa biết một điều mới lạ về hắn.
Chuyện tiếp theo Úc Phi Trần cần làm rất đơn giản.
Mỗi khi đến một dãy phố mới, hắn sẽ ngồi ở khu vực chờ, nhìn những người bán hàng khác nhau đưa hàng hóa đến cho Chủ Thần xem, họ thường rất thân thiết với nhau, thỉnh thoảng Chủ Thần lại nhắc một hai câu về phong tục của thế giới đó, người bán như gặp được bạn cũ nơi đất khách, tích cực giảm giá.
Sau đó, hàng hóa sẽ được đóng gói giao về khách sạn Cây To, hóa đơn thì đưa đến trước mặt Úc Phi Trần.
Kỳ lạ là Úc Phi Trần phát hiện, hắn có thể tìm được niềm vui trong việc ký hóa đơn.
Hắn nhìn Chủ Thần đang đứng dưới gốc san hô trò chuyện với một người bán, hình như họ đang nói về nghi thức nhân ngư biến thành người.
"Mọi thứ đều giống hệt truyện thiếu nhi." Cô gái mắt xanh nói, "khi chúng tôi đi lại trên đất liền, mỗi bước đều như đi trên mũi dao nhọn và vĩnh viễn không thể nói chuyện. Đây là làm chuyện vốn dĩ không thể làm được, nên nhất định phải trả cái giá lớn."
Chủ Thần còn nói gì đó, cô gái đột nhiên tháo chiếc vòng hoa trắng muốt trên cây san hô xuống, ướm lên mái tóc vàng của anh.
"Anh hợp với cái này quá," cô gái nói, đoạn nhìn sang Úc Phi Trần, thần bí hỏi: "Anh và anh Úc quen biết nhau khi nào thế?"
Chủ Thần khẽ đáp: "Lâu lắm rồi."
Khi nói câu này, anh cũng nhìn sang, đối diện với tầm mắt Úc Phi Trần, khẽ cười.
Úc Phi Trần thu tầm mắt. Hắn có thể cảm giác được, hôm nay tâm trạng Chủ Thần rất tốt.
Nếu chuyện này có thể khiến Ngài vui như thế, vậy tại sao các vị thần trong tháp Sáng thế và cả những người hầu cận trong thần điện không làm? Thần điện Chạng vạng vắng vẻ như bãi tha ma ấy.
Có lẽ chẳng ai dám mời Chủ Thần dạo phố.
Cũng có thể trong mắt người đời, thần thánh thì không cần niềm vui trần tục, tựa như Ngài không có cái tên trần tục.
Công cuộc ký hóa đơn lê thê chấm dứt khi Chủ Thần nói với hắn "đi mệt rồi". Vì thế, Úc Phi Trần cũng không để Chủ Thần cao quý phải đi bộ nữa, hắn dẫn anh lên một chiếc xe trắng do kỳ lân kéo, quay về khách sạn Cây To.
Chuyện không vui duy nhất chính là thời điểm trở về không khéo. Murphy đã vẽ xong bức tranh bên bờ Ráng Chiều, bắt đầu vẽ cái cây to của khách sạn Cây To. Xe ngựa dừng trước khách sạn, vì phép lịch sự, Úc Phi Trần dìu cánh tay Chủ Thần, giúp anh xuống xe. Lập tức trông thấy Murphy đang nhìn chằm chằm bên này, ngọn lửa trong hốc mắt rất bất ổn.
Úc Phi Trần thờ ơ liếc bức tranh của Murphy.
Không thể nói là rất xấu, chỉ có thể nói rằng gu thẩm mỹ của anh ta chưa sẵn sàng.
Có lẽ Họa Sĩ không tìm được lời khen nào có thể dùng, đành khích lệ: "Cách dùng màu không tệ."
Vô tình đụng mặt, không thể làm ngơ được, Úc Phi Trần chào hỏi tượng trưng một câu. Chủ Thần lại nhìn tranh của Murphy: "Cậu còn đang vẽ à."
Murphy gật đầu, nhưng mắt vẫn nhìn Úc Phi Trần, hình như có chuyện muốn nói.
Chủ Thần đặt ly trà sữa vào tay Murphy: "Cho cậu này."
Một ly khác cho Họa Sĩ.
Úc Phi Trần ngoảnh mặt làm thinh, thứ đồ uống này Chủ Thần đem về ba ly, định cho bộ ba Shiramatsu. Nhưng Thần lại gặp người quen trước, Shiramatsu tự nhiên mất phần.
Ba ly đã cho hai, còn thừa một. Chủ Thần nhìn cái ly lẻ loi, bèn đưa luôn cho Murphy: "Cho Claros, tôi nhớ hẳn là cổng Đêm vĩnh hằng đã bắt đầu hoạt động rồi."
Sau đó, Úc Phi Trần bước đến, vô cùng tự nhiên đưa Thần đi.
Murphy siết chặt cán cọ trong tay.
Vào khách sạn, bồi bàn người cây dẫn đường: "Hàng hóa trên phố Ánh Chiều ở bên cạnh đấy ạ."
Khách sạn Cây To cung cấp một căn nhà cây trống cho những thứ này với một khoản phí, trong nhà có một đàn đom đóm bay lượn, những món đồ lớn nhỏ đã được đặt vào các hộp quà tinh xảo.
Chủ Thần im lặng nhìn chốc lát, đoạn cầm lấy một hộp thon dài, hình như muốn mở ra.