Năm phút sau khi những người khác xuống xe, còi xe lửa lại vang lên, tấm kim loại dưới sàn bỗng nhiên mở ra, ghế ngồi sụt xuống rối biến mất. Cả khoang xe biến thành lối đi trống trải.
Kiểu mở màn thế này Úc Phi Trần rất quen thuộc – xe chở than. Một giây sau khi ý nghĩ này lướt qua đầu, hắn lập tức đi về phía phòng động cơ trước khoang xe. Đương nhiên hắn không gọi Vincent, mà Vincent vẫn đứng bất động tại chỗ, anh ta đang nhìn ra cửa sổ. Nơi anh nhìn đến có các đồng đội đang bước lên cầu thang kim loại trang nhã, ánh đèn vàng ấm áp ở góc thang phản chiếu sắc vàng rực rỡ lên tất cả mọi thứ.
Pháo đài này không được xây dựng cho con người, không có phương tiện cho con người sử dụng và tất nhiên cũng không có cách nào ngăn cản con người an toàn xâm nhập vào. Phòng động cơ ở đầu xe chỉ có một cửa trượt đơn giản, thanh chắn trên cửa rất thưa, đàn ông trưởng thành chỉ cần nghiêng người là có thể lách qua được.
Úc Phi Trần bước vào trong, quan sát sơ qua các thiết bị trong phòng – cũng đầy đủ các bánh răng và mô-men xoắn phức tạp, tinh vi nhưng ở trung tâm có một thiết bị trông như cái nồi hơi hình tròn. Trên nóc nồi nối liền với một đường ống dẫn thẳng đứng lên trần nhà, phía trên chia ra nhiều ống nhỏ, phần cuối mỗi ống nhỏ nối với một pít-tông kim loại, trên pít-tông là trục truyền động, trục truyền động lại nối với bánh răng.
Nếu có chuyên gia máy móc Tiết Tân ở đây nhất định sẽ lại giảng giải cho mọi người, đây là loại nồi hơi cao áp điển hình, than được lắp trong nồi sẽ đốt ra hơi nước, hơi nước đẩy pít-tông chuyển động, pít-tông kéo các bánh răng, vân vân. Nhưng nhiên liệu "nồi" ở đây dùng không phải than đá, mà là tinh thạch nhiệt màu đỏ, thứ bị đốt cũng không phải nước, mà là tinh thạch động màu đen. Tinh thạch nhiệt xúc tác tinh thạch động, tinh thạch động lại đẩy các bánh răng, thế nhưng lại rất hợp lý.
Sau khi Úc Phi Trần xem qua nồi hơi một lượt, thân xe bắt đầu lắc lư, dự báo cho việc chuẩn bị xuất phát. Lúc này, Vincent mới vào phòng động cơ.
Khi bước vào, trông tinh thần anh ta hơi suy sụp, nhưng Úc Phi Trần chưa kịp nhìn kỹ, xe lửa đã bắt đầu một chuyến hành trình xóc nảy mới. Ở đây không có khóa an toàn, bọn họ phải giữ chặt máy móc kim loại để mượn lực, dán cứng chính mình vào vách xe mới không bị ném văng ra ngoài.
Thế nhưng Úc Phi Trần lại nhận ra nơi xe lửa dừng, đó là cổng pháo đài mà họ đến lúc trước.
Khoảnh khắc xe dừng lại, cổng lớn ầm ầm mở ra, cửa sổ trên trần xe cũng được mở ra, ánh đèn xám từ bên ngoài chiếu vào, tiếng va chạm chói tai vang lên.
Chỉ thấy giữa không trung có mấy cỗ máy khổng lồ hình cái xô, xô kim loại nghiêng xuống, từng tảng đá lớn màu xám từ trên trời rơi xuống, rớt vào trong xe. Một loạt biến cố phát sinh cực kỳ nhanh chóng, không hề có thời gian để phản ứng. Nếu không chuyển đến phòng động cơ trước khi xe chạy, phỏng chừng bọn họ giờ đã bị đá đè thành cái pancake.
Bởi vì có hàng rào kim loại che chắn nên phòng động cơ không bị đá văng đến, đối lập với tiếng động khoáng thạch nhồi nhét từ cách vách, nơi này thậm chí còn có vẻ yên tĩnh và thanh bình.
Cũng yên tĩnh y như thế chính là Vincent. Mái tóc màu hạt dẻ hơi lộn xộn, anh nhìn thấy tro bụi ngập trời ngoài cửa sổ, vành mắt đỏ lên. Tiếp đó, đôi mắt nâu vàng phủ một lớp sương mù như đang cố kìm nén bi thương.
Úc Phi Trần thấy khó hiểu.
Tình hình hiện tại là hai người chuẩn bị đánh nhau. Trốn học thì đã trốn, sân thượng cũng lên rồi, kết quả là đối phương không chỉ quên luôn chuyện đấm nhau, mà còn định khóc một trận trên sân thượng.
Hắn hoài nghi có phải suy đoán và nhận định về ý đồ của Vincent lúc trước đã sai rồi không, không chừng anh ta thật sự chỉ là một lữ khách của phó bản, toàn tâm toàn ý muốn giải câu đố.
Nhưng ngài khóc cái quái gì thế?Úc Phi Trần phá vỡ sự im lặng. Hắn nhìn những tảng đá xám từ trên trời rơi xuống, thản nhiên nói: "Pháo đài kim loại cần khoáng thạch. Chúng được vận chuyển từ bên ngoài đến, ngoài kia còn có công trình kiến trúc khác sao?"
Nói cách khác, chẳng lẽ bên ngoài pháo đài vẫn còn thế giới rộng lớn hơn, với các quy tắc vận hành hoàn chỉnh và thống nhất sao? Không thể nào, vì đây chỉ là một thế giới mảnh vụn.
Giọng Vincent đè cực thấp, khàn khàn nói: "Có lẽ là không." Ánh mắt anh từ tốn lướt qua không trung, xô kim loại và khoáng thạch trong xe: "Vật chất là biểu tượng của sức mạnh... Tất cả các thế giới cũng chỉ là biểu tượng của các sức mạnh có cấu tạo khác nhau."
Khi giọng điệu thần bí và dong dài này vừa ra khỏi miệng, Úc Phi Trần lập tức xác nhận lại lần thứ hai,
Không thể nghi ngờ vị này chính là Murphy.Murphy thong thả nói tiếp: "Có lẽ cánh cổng chính là khe nứt để mảnh vụn này kết nối với thế giới bên ngoài. Pháo đài thâu tóm sức mạnh vỡ vụn từ bên ngoài, sức mạnh đó lấy hình dáng khoáng thạch tiến vào và duy trì sự vận hành của pháo đài."
Úc Phi Trần: "Ý anh là, cánh cổng này có thể là một trong những lối thoát của chúng ta?"
Vincent gật đầu.
Truyện Ngôn TìnhÚc Phi Trần tiếp tục: "Còn sức mạnh vỡ vụn từ bên ngoài?"
Vincent: "Khi thế giới mảnh vụn hoàn toàn tan rã, sẽ hóa thành sức mạnh tinh khiết phân tán và bị các thế giới trong Đêm vĩnh hằng thâu tóm... Ngay cả chuyện này mà cậu cũng không biết à."
Trong một thế giới nào đó mà Úc Phi Trần từng đi qua, có câu nói "giao thiển chớ nên thâm ngôn". Mà chuyện vừa rồi Vincent nói có liên quan đến kiến thức về bản chất của thế giới. Hai người dưng có mâu thuẫn như họ lại phát sinh cuộc đối thoại thế này, chỉ có thể vì hai nguyên nhân: Thứ nhất, Vincent tha thiết truyền bá tri thức, hết thuốc chữa. Thứ hai, anh ta muốn bố thí một ít kiến thức cao cấp để chứng tỏ bản thân khác biệt và đạt được cảm giác vượt trội.
Loại thứ nhất dĩ nhiên không giống, loại thứ hai lại càng vô nghĩa. Đây là lần thứ hai Úc Phi Trần cảm thấy Vincent hôm nay cực kỳ lạ lùng.
"Claros không nói những chuyện này với tôi," Hắn thản nhiên nói: "Ngài muốn thay anh ta dạy tôi sao, thần Murphy."
Ánh mắt Murphy thoáng cứng đờ, sau đó lại càng bi thương hơn, kết hợp với vành mắt ửng đỏ, Úc Phi Trần thấy tinh thần của ông thần này đã ở bên rìa sụp đổ rồi.
"Anh ấy nói với cậu à?" Murphy hỏi.
"Anh ấy?" Murphy nói câu trước câu sau chẳng ăn khớp khiến Úc Phi Trần hơi bối rối, "Claros ấy hả?"
Úc Phi Trần câu sau đá câu trước cũng khiến Murphy phải nhíu mày. Đúng lúc này, tiếng còi vang rền cả khoang xe, đoàn xe lại xuất phát.
*
Trong phòng học.
Vòng tròn nhỏ của con quay hồi chuyển tự động xoay chuyển tuần hoàn theo một quy luật nào đó. Ánh đèn đã tắt, tường kim loại tối màu gần với chất liệu gỗ ấm áp, tinh tế, một giá sách nhỏ nằm lặng lẽ trong góc phòng, làm cho phòng học nhỏ này càng thêm huyền bí và trang nhã, như một lớp học ma thuật.
Trong phòng học xếp thành hàng hơn mười chiếc bàn kim loại nhẹ chân nhỏ, trên bàn có giấy, bút và mực. Bức tường bên kia là một số thiết bị máy móc phức tạp, bên trong có luồng sáng yếu ớt.
"Các trò thân mến, lớp học thứ ba – lớp thần chú chính thức bắt đầu ~Kiến thức tiên quyết: Thần chú cần dùng bút lông ngỗng màu đen chấm mực viết trên giấy cói, sau đó đưa vào máy đọc thần chú, mới có hiệu quả nha ~Mục tiêu bài học: Đọc hiểu toàn bộ sách thần chú trên giá, viết một bộ thần chú đáp ứng đầy đủ yêu cầu ở trang 243 – 274 của sách bìa xanh, rồi lần lượt đặt vào máy đọc thần chú trên bàn, đừng có viết sai đó ~Gợi ý: Mỗi trò phải đặt huy hiệu ở mặt cảm ứng của máy đọc thần chú để khởi động máy nha ~Thời gian tan học: Lần tiếp theo kim đồng hồ vuông góc với mặt đất ~Dạy học hoàn tất, các trò vui lòng nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ học tập ~"Cái tên bài học đầy tính ma thuật thần bí đến mức chẳng ăn nhập với toàn bộ phào đài, khiến Trần Đồng vò đầu bứt tóc: "Cái gì cơ... lớp thần chú? Lên đồng hả? Không phải chúng ta phải đến công xưởng làm mướn à?"
Đến khi anh ta mở một trong số hai mươi mấy quyển sách to đùng trên giá sách ra, vẻ mặt lại càng tuyệt vọng hơn: "Cái quái gì đây???"
Trên trang giấy chi chít những ký tự nguệch ngoạc, rối mù như cuộn len, chúng nhe nanh múa vuốt, vô cùng đáng sợ.
"Toang thật rồi." Trần Đồng ủ ê: "Tụi mình phải chết thôi. Mọe, rơi ngay vào lớp văn hóa. Bạn Úc và bạn Vincent ơi, tụi tôi có lỗi với hai bạn rồi."
Tiết Tân và Trịnh Viện liếc nhau. Tiết Tân: "Trong này có một phần nhỏ khá tương tự bản vẽ công trình mà chúng tôi từng học, hẳn là có thể hiểu được, phần còn lại... không hiểu lắm."
Linh Vi lại nói: "Tuy tại hạ chuyên tâm vào kiếm thuật, nhưng cũng là Kiếm tu bùa chú, những ký tự thần chú này nhìn cũng không quá rườm rà."
Lilia nhìn một hồi rồi lại cười: "Hình như không khó đâu, lúc trước tôi bị thầy phạt chép thần chú còn khó hơn thế này nữa."
Lẩm-bà-lẩm-bẩm nói chuyện lúc nào cũng khó hiểu, nhưng trông rất hăng hái: ""&&%#@@!!!"
Giọng Anphil vẫn cao quý và tao nhã như cũ: "Bắt đầu học thôi."
Trong phòng học, Trần Đồng và Shiramatsu lặng lẽ liếc nhìn nhau: "...?"
Có lẽ tụi mình nên ở trong xe, chứ không phải phòng học.