Đoàn người tiếp tục tiến về phía trước, khi đi ngang qua xe quân sự màu đen, Úc Phi Trần hơi quay đầu lại.

Bên trong là bóng dáng một người thanh niên, lưng thẳng tắp, hơi dựa vào ghế da, tư thế đẹp đẽ.

Anh ta mang chiếc găng tay trắng muốt trên tay trái, găng bên phải đã được tháo ra, và đang cầm trong tay, dùng để lau chùi nòng súng bạc.

Trong lời tên lính kia, vị này là "thượng úy Con Dấu Đen" và tháng này vừa tốt nghiệp "Học viện quân sự Siun", nhưng Úc Phi Trần cảm thấy, cho dù là sĩ quan huấn luyện bắn súng của học viện quân sự cũng chưa chắc có thể luyện ra được động tác lau súng tao nhã, thành thạo như thế.

Hơn nữa, chỉ có súng được dùng thường xuyên, mới cần phải mở ra lau chùi.

Sau khi lắp súng lại, nó được đặt trên đầu gối. Thượng úy trẻ tuổi đặt tay phải lên cửa kính đang hé mở, động tác trông có vẻ ngạo mạn, như thể anh ta mới là người đứng đầu nơi này. Chiếc găng trắng muốt tuột khỏi ngón tay anh, khẽ đung đưa trong gió, rồi đáp xuống mặt đất bụi bặm lạnh giá.

Một tên trong đám linh chửi rủa, găng tay trắng của họ đã dơ bẩn loang lổ, trong khi vị thượng úy này lại hoang phí vật tư.

Gió lạnh rít gào đột nhiên lớn hơn, vài bông tuyết từ trên trời rơi xuống, rồi bị cuốn vào cửa kính xe đang hé mở. Vị thượng úy có mái tóc dài màu bạch kim hơi cúi đầu, lấy khăn tay che mũi, miệng ho khan vài tiếng, sau đó nghiêng đầu nhìn về hướng tù binh, đôi mắt anh xanh biếc như mặt băng.

Thời điểm anh lướt mắt qua đám đông, Úc Phi Trần tin chắc rằng có một khoảnh khắc ngắn ngủi mắt họ đã chạm nhau, chỉ là khi đó mặt hắn không có cảm xúc gì, vị thượng úy cao quý, ngạo mạn kia cũng thế.

Ngay sau đó, thượng úy ấn cần gạt bên cửa, kính xe màu nâu sẫm được nâng lên, không còn thấy gì nữa.

Trận tuyết nhỏ chỉ kéo dài khoảng mười lăm phút, bầu trời xám xịt như phần đế bị sờn của tách trà sứ.

Đến lượt đôi vợ chồng.

Ngồi giữa bàn dài là một sĩ quan mang quân hàm đại tá, gã hất cằm về phía cô vợ. Dường như khiến phụ nữ khó chịu là một trong những sở thích của lũ Con Dấu Đen, bởi vì đàn ông có thể giữ lại quần, nhưng phụ nữ nhất định phải cởi hết.

Cách bàn dài không xa có đặt một tấm gương cao, không chỉ chiếu vào người đang cởi đồ, mà còn để họ thấy rõ những người phía sau mình, phóng đại nỗi nhục lên gấp ngàn vạn lần.

Người chồng liên tục an ủi vợ: "Đừng sợ Lyanna, không sao đâu em."

Cô nghẹn ngào cởi quần áo ngoài, rồi lại tháo dây áo lót.

"Cô có thai à?" Một bác sĩ mặc áo blouse trắng lên tiếng.

Thật ra bụng cô cũng không quá rõ, nếu không phải do Úc Phi Trần từ đầu đã thấy cô bảo vệ bụng mình thế nào, thì phần bụng hơi nhô kia cũng có thể giải thích là do mập ra.

Cô sợ hãi nhìn về phía chồng mình, rồi lại nhìn hai nhóm người bên trái.

Một nhóm gồm phụ nữ, người già và trẻ con. Nhóm còn lại là thai phụ sắp sanh, người tàn tật, người mắc chứng bạch tạng và một người lùn với khuôn mặt xấu xí vừa gia nhập.

Đó là một bác sĩ có khuôn mặt tròn trịa hòa nhã, tay phải đắp một chiếc chăn dày, mỉm cười thăm hỏi: "Bác sĩ Siebel và tôi sẽ chăm sóc cô và đứa con trong bụng cô."

Người chồng vẩy tay ra hiệu bảo cô đi sang bên đó.

Đúng là lòng tốt của vị bác sĩ rất dễ làm người ta cảm động, nhưng trên đời chẳng có trại tập trung nào lại vừa săn sóc thai phụ, vừa bắt họ trần truồng trong gió lạnh lâu như vậy cả.

Chẳng ai biết được lựa chọn bên kia liệu có an toàn hơn hay không.

Đôi mắt cô băn khoăn đảo qua giữa hai nhóm người, cuối cùng vẫn cắn môi, nói: "Thưa ngài, tôi không có thai."

Bác sĩ cười cười khoát tay: "Thật đáng tiếc."

Cô đi sang nhóm phụ nữ, trẻ em và người già, được lính canh phát cho một chiếc áo vải nỉ trong như cái bao tải.

Sĩ quan nhìn về phía người chồng.

"Tên?"

"Glaude Hilding." Anh ta nói.

"Làm nghề gì?"

"Tôi là giáo viên trung học," anh ta dừng lại, rồi bồ sung: "Dạy hóa."

Tên sĩ quan nói: "Cũng không tệ."

Thư ký ghi lại tên, rồi phân anh ta vào nhóm gồm những người đàn ông trưởng thành, vừa nhìn là biết đây là nhóm lao động tay chân.

Sau khi Glaude đi rồi, Úc Phi Trần bước lên, báo tên và nghề nghiệp, hắn nhìn rõ bản thân trong gương. Hai lắm hai sáu tuổi, dáng người cao lớn, áo sơmi đen, gilê và áo khoác carô xanh xám, tóc màu hạt dẻ, đôi mắt xanh thẫm như mực.

Về phần ngũ quan, hắn thấy có chút tương tự bộ dáng ở vườn Địa Đàng, nhưng xét theo năng lực nhận diện khuôn mặt của mình, chút tương tự ấy cũng không quá đáng tin.

Trong lúc cởi áo khoác và áo sơmi, một tên lính lục soát túi quần và đế giày hắn.

Úc Phi Trần hơi cúi mặt, duỗi tay phải đưa áo khoác cho tên lính. Tên lính nhận lấy, cũng đưa lại hắn bộ đồ xám đã chuẩn bị sẵn.

Ngay lúc này, hắn lắc nhẹ cổ tay trái.

Lính canh đưa mắt nhìn, chiếc đồng hồ bạch kim phản chiếu ánh bạc.

Trong một giây ngắn ngủi này, chiếc bật lửa mạ bạc và con dao gấp sắc bén vốn đã được chuyển vào túi áo từ lâu, nhanh chóng được giấu bên dưới bộ đồ xám.

Giao quần áo xong, tên lính thô bạo quay sang trái, tháo đồng hồ trên tay hắn.

Cùng lúc đó, bật lửa rơi vào túi quần dài, không ai trông thấy.

Sau khi cởi áo, chàng trai trong gương lộ ra chân tay chắc nịch, cơ bắp rắn chắc, đường nét gọn gàng.

"Trông được đấy." Gã sĩ quan mặt mày u ám, lên tiếng chế nhạo, giọng gã khàn khàn, "Nhà chứa cần thứ như mày hơn là lò gạch. Cho con điếm bệnh lao Siun đến đây làm gì không biết... Còn đám tạp chủng Korosa và thằng luật sư thì quăng mẹ vào lò gạch cho rồi đi."

Tên sĩ quan và đám lính bắt đầu cười cợt.

Úc Phi Trần thờ ơ nhìn gã, thật ra thì kiểu đùa bỡn đê tiện thế này là thú tiêu khiển thường thấy trong quân đội, nhưng vì con mắt gã đại tá lồi ra, nhãn cầu đầy tơ máu, cơ vòng mắt co giật, ngữ điệu lộn xộn đều đang ám chỉ tâm thần gã chẳng bình thường.

Nếu đổi lại là thế giới xác sống, đây có thể xem là đang dị biến giai đoạn đầu. Chỉ là, căn cứ tình hình từ nãy giờ, Úc Phi Trần cảm thấy chỗ này chỉ là một thế giới bình thường thôi.

Gã sĩ quan mắng chửi xong thì Úc Phi Trần cũng cứ vậy mà gia nhập nhóm lao động.

Kế tiếp là Shiramatsu, cậu thanh niên từng phục vụ quân đội chỉ thấp hơn hắn một chút, cơ bắp đầy đặn, khung xương cân đối.

Thế nên cậu ta nhận được một câu "tạp chủng Korosa ăn xỉ than."

Mấy ngưới tiếp theo lần lượt là "tạp chủng Korosa ăn ếch nhái", "lũ ếch Korosa ăn xỉ than", "xỉ than Korosa ăn tạp chủng"...

Phụ nữ và trẻ em bị dẫn sang phía bên kia tường, trong khi thai phụ và người bạch tạng thì bị chở đi bằng xe con. Nhóm người lao động bị chia thành bốn nhóm, một nhóm đến núi sồi phía nam nhặt quả sồi, nhóm thứ hai đốn củi ở dốc núi phía bắc, nhóm thứ ba xây dựng doanh trại, nhóm thứ tư phân công sang lò gạch.

Tuy nhiên, trời đã sắp tối rồi, thay vì bắt họ làm việc qua đêm, trại tập trung dùng ba chiếc xe tải chở họ về nơi ở.

Sau khi xuống xe, họ được đưa vào một tòa nhà bê tông hẹp dài, mỗi bên chia ra hai mươi căn làm buồng giam. Buồng giam nhỏ hẹp, ẩm ướt, bên trong bày hơn mười cái chiếu, trên mỗi chiếu đều có nệm.

"Lũ tạp chủng ở chỗ này."

Úc Phi Trần được chỉ định đến buồng giam sâu nhất trong trại, đối diện là phòng rửa mặt. Hắn, Shiramatsu, giáo viên hóa học, "tạp chủng Korosa ăn ếch" và ba người nữa không biết tên, được phân cùng một buồng, tổng cộng bảy người.

Hắn chọn một chỗ dựa sát vào cửa, góc này thuận tiện quan sát bên ngoài. Shiramatsu ngồi cạnh hắn.

Linh gác đi thẳng một đường, đạp cánh cửa sắt đang mở của buồng giam trở về vị trí cũ, rồi khóa lại.

"Mong là sáng mai tao trở lại, lũ ếch Korosa vẫn còn ở đây." Quản lý trại giam là một tên béo hung dữ, gã mang theo cái rổ bánh mì, ném từng cái một qua song sắt buồng giam, bánh mì cứng ngắc, đen thui rơi xuống đất phát ra tiếng động như đá rơi.

"Lũ tạp chủng tụi bây cứ cố mà trốn đi, trốn được một đứa thì tao đem mười đứa ra hành quyết hết."

Tiếng động ngày càng gần, khi bánh mì đập cái "cốp" vào đầu Shiramatsu, mặt tên quản lý áp sát trên song sắt, đối mặt với Úc Phi Trần.

Mặt mũi gã bị bóng tối che khuất, ngọn đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống tạo ra cái bóng đổ dài trên tường buồng giam.

"Đóng cửa cho kĩ vào, buồng của tụi bây đã có hai đứa chạy trốn rồi." Giọng gã quản lý u ám và chói tai, "Tụi bây đoán xem những đứa khác bị xử lý thế nào?"

Không khó đoán, hẳn là đã bị hành hình cả rồi. Trong số bốn mươi buồng giam, những buồng khác đều có người bản xứ, chỉ có buồng của họ là không.

Shiramatsu lủi sang bên cạnh Úc Phi Trần, điều này hiển nhiên đúng ý gã quản lý, gã cười lớn một tiếng, giơ tay tắt ngọn đèn trên vách tường.

Không gian tối đen như mực. Chỉ có chút ánh sáng ló ra từ ô cửa sổ nhỏ cỡ một nắm tay trên vách tường gần trần nhà.

Khi tiếng giày da của gã quản lý xa dần, tiếng ổ khóa nặng nề vang lên – cánh cửa bê tông đã đóng lại.

Tiếng nước nhỏ giọt trong phòng rửa mặt đối diện vang lên theo quy luật, tiếng nói chuyện mơ hồ truyền đến từ buồng giam khác, nghe không rõ lắm. Buông giam của bọn họ lại im lặng từ đầu đến cuối, ngoại trừ tiếng Shiramatsu gặm bánh mì, nghe thật sự giống như đang gặm xỉ than.

"Sao mọi người im lặng thế?" Sau một hồi, Shiramatsu hỏi.

Úc Phi Trần không trả lời, hắn đang suy xét tình hình của bản thân.

Giống như vô số lần chấp hành nhiệm vụ trước, hắn được đưa tới thế giới bên ngoài vườn Địa Đàng, nhưng lại không được cung cấp mục tiêu nhiệm vụ.

Một trại tập trung thời chiến giam giữ rất nhiều dân thường – chỉ có ba loại nhiệm vụ có khả năng phát sinh: nghĩ cách giải cứu, phá hủy và thu thập tình báo. Nếu như không có mục tiêu rõ ràng, vậy thì đành thử cả ba thôi.

Đang nghĩ ngợi, rốt cuộc cũng có người lên tiếng.

Là cái người "ăn ếch" kia. Anh ta là một tu sĩ gầy ốm.

"Sao lại gọi chúng ta là 'tạp chủng ăn ếch'?" Anh ta hỏi.

Shiramatsu đáp, "Quân Con Dấu Đen cho rằng người Korosa phản bội Thần Chân lý, khiến quốc gia của họ hoang vắng khắp nơi."

"Korosa chưa bao giờ thờ phụng Thần Chân Lý cả."

Shiramatsu tập trung gặm bánh mì, không đáp lời.

Một người đàn ông khác nói: "Korosa có đầy các mỏ than. Chúng đã thèm thuồng từ lâu rồi."

"Anh làm gì thế?" Shiramatsu ngừng nhai xỉ than, quay sang hỏi Úc Phi Trần.

Úc Phi Trần đang nhìn ổ khóa, rồi lại đổi sang lắc song cửa sắt.

Rất chắc chắn.

"Đã có hai người bỏ trốn." Hắn nói.

"Chắc không phải ở đây đâu." Shiramatsu cũng sờ sờ, "Bỏ trốn lúc hái sồi hay đốn củi á."

Tiếc là bọn họ lại thuộc nhóm đi lò gạch.

Nhưng Úc Phi Trần nhớ rõ gã quản lý nhấn mạnh một câu "đóng cửa cho kĩ". Thế thì không bình thường, đôi khi những chi tiết rất nhỏ chính là điểm mấu chốt để phá vỡ thế cục.

Tu sĩ nói: "Thần Chân Lý cho rằng đối đãi tốt với tù binh là một phẩm chất tốt."

"Mong là vậy."

Có vẻ những người bạn cùng phòng này không có nguyện vọng bỏ trốn rồi.

Nương ánh trắng quan sát buồng giam một vòng, Úc Phi Trần dứt khoát nhắm hai mắt đánh một giấc nông. Không ăn bánh mì, hắn không có hứng thú gặm xỉ than. Ở chỗ ẩm ướt này một đêm, có lẽ sáng mai nó sẽ mềm đi chút ít.

Hắn ngủ rất nông.

Đây là thói quen hình thành sau vô số lần chấp hành nhiệm vụ, chỉ một chút tiếng động đáng ngờ cũng có thể khiến hắn tỉnh ngay, cho dù không có âm thanh gì khác thường, cách mỗi tiếng hắn cũng sẽ tỉnh một lần.

Một tiếng sau, một người khác trong buồng giam cũng bắt đầu gặm xỉ than rôm rốp. Shiramatsu thì đã ngáy khe khẽ.

Hai tiếng sau, sáu người trong buồng giam đều đã ngủ.

Ba tiếng sau, buồng giam bên cạnh có tiếng thì thầm.

Bốn tiếng sau, xa xa vang lên tiếng "boong", là tiếng chuông báo mười hai giờ khuya.

Không gian tối om, Úc Phi Trần đột nhiên mở mắt.

Tiếng nước nhỏ giọt trong phòng rửa mặt đã biến mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play