Hoa văn sau lưng lá bài lấp lánh ánh sáng bạc thần bí. Bên kia, hướng dẫn viên thấp giọng giới thiệu với Shiramatsu cái gọi là "rút bài". Dân chúng vườn Địa đàng có cơ hội rút ba lá bài tiên tri trong tay thần Thời gian, mà cơ hội này cả đời chỉ có một lần thôi.

Thời gian là thứ thần bí và công bằng nhất, ba lá bài tiên tri sẽ cho anh biết anh là người thế nào và sau này sẽ thành người ra sao.

Hướng dẫn viên nói: "Nhớ hồi đó, lá bài thứ ba tôi rút được là lá 'Người dẫn đường' hiếm có, vì thế trái tim tôi tràn đầy tự tin lập nghiệp tại vườn Địa đàng, đến những thế giới nguy hiểm nhất làm người hùng, trở thành người dẫn đường và ngọn đèn soi sáng tinh thần tất cả mọi người, ai mà ngờ..."

Thần Thời gian khẽ cong khóe mắt, mang chút ý cười.

Hướng dẫn viên thở dài: "Ai mà ngờ ý nghĩa là tôi phải làm hướng dẫn viên. Thế nhưng, công việc này cực kỳ phù hợp với tôi, tôi yêu nghề. Đương nhiên, tôi cũng yêu ngài, thần Murphy ơi, những lá bài của ngài chính là thứ dẫn đường cho cuộc đời tôi."

Shiramatsu ngó lá bài, sinh ra vô vàng hứng thú: "Tổng cộng có bao nhiêu loại bài vậy ạ?"

"Trên đời có bao nhiêu vận mệnh thì có bấy nhiêu loại bài."

Shiramatsu: "Anh Úc ơi, mau rút đi anh."

Nhất thời, Úc Phi Trần không trả lời.

"Nếu sợ đối mặt với tương lai không xác định, có thể rút trước hai lá." Dường như thần Thời gian đã quá quen với loại tình huống này.

Nhưng sự thật không phải như thế, Úc Phi Trần chỉ đang nghĩ, nếu ngay cả hắn còn không biết tương lai mình sẽ thế nào, thì làm sao bài tiên tri có thể đoán trước vận mệnh của hắn được.

Nếu vận mệnh đã được định sẵn, vậy những lá bài tiên tri kia còn có thể xem là thứ dẫn đường không.

Nói đến cùng, miễn không phải người mất hết hy vọng, thì đều từng tưởng tượng về vận mệnh tương lai của mình cả.

Truyền thuyết của vườn Địa đàng là chỉ cần anh có thể sống sót, anh sẽ đạt được mọi thứ mình muốn từ bên ngoài cổng Đêm vĩnh hằng. Hắn muốn giành được sức mạnh thật sự thuộc về mình, muốn rời khỏi lãnh thổ của Chủ Thần, nhưng đó là vì hắn không thích bị người khác chi phối. Ngoài những điều đó ra, hắn là loại người sống không có phương hướng, ngay từ đầu đã vậy. Thỉnh thoảng suy tư ý nghĩa một vài chuyện, hắn phát hiện bản thân trống rỗng. Nếu những thế giới ngoài cổng Đêm vĩnh hằng có thể giúp hắn tìm ra thứ đó, thế hắn cũng chẳng ngại chân thành cảm ơn vị Chủ Thần được xưng là toàn tri toàn năng kia. Nếu bài tiên tri có thể, thì cũng tương tự.

Gần như chẳng thèm suy nghĩ, hắn chọn lá bài ở vị trí thuận mắt nhất, lá trên cùng bên phải.

Ngọn lửa trong hốc mắt của thần Thời gian Murphy lay động chớp tắt, giọng điệu như ông đồng xem bói: "Lá bài thứ nhất biểu thị quá khứ, cũng có thể biểu thị hiện tại của cậu. Cậu muốn tự lật hay để tôi lật?"

Úc Phi Trần tự lật bài.

Một đường ánh sáng tím bạc bao quanh tấm hình: Mặt đất u ám và màn trời rực lửa, giữa tấm hình là thanh kiếm sứt mẻ cắm nghiêng dưới đất, vì ngược sáng nên hoàn toàn tối đen.

"Lá Kỵ sĩ." Murphy nói, "Hẳn là cậu biết người kỵ sĩ phải có bao nhiêu phẩm cách và đạo đức nhỉ, tôi thích loại người này đấy."

"Nhưng dường như hình ảnh của lá bài tiên tri này ngụ ý điềm xấu: Thanh kiếm của kỵ sĩ bảo vệ vùng đất sắp diệt vong... Vết nứt trên kiếm ám chỉ linh hồn và cố hương vỡ vụn. Nhưng vấn đề không nằm ở đây, màu đen thể hiện sự phủ nhận trong tim. Cậu có thật sự thực hiện quy tắc của một kỵ sĩ xuất phát từ con tim không, hay chỉ đang biểu diễn một màn kịch câm tuy-lòng-đã-tỏ-nhưng-không-nói-ra? Đứng trên vùng đất sắp bị hủy diệt, kỵ sĩ sẽ làm gì đây?"

Giờ đây, Úc Phi Trần cảm thấy Murphy và Họa Sĩ thật sự đúng như lời hướng dẫn viên nói, một-đôi-tri-kỷ, vì bài phát biểu của hai ông thần này dong dài y hệt nhau. Nhưng hắn cũng không ngại làm một kỵ sĩ đâu.

"Xin lỗi nha, nói hơi dài rồi," Murphy thở dài, "Người xem bói cần phải chân thành hơn người khác, do đó Chủ Thần ban cho tôi năng lực dòm ngó vận mệnh người ta, cũng kèm theo trói buộc 'biết gì nói nấy', tôi không thể nói dối, cũng không được giấu giếm lời tiên tri."

"Dù hình ảnh rất mơ hồ, nhưng nó vẫn là lá Kỵ sĩ, nghệ nghiệp cao quý đấy. Tôi phải xem một chút thông tin của cậu... trong một kỷ nguyên ở vườn Địa đàng, cậu đã hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ khó mà tưởng tượng nổi, số lượng cũng vượt mức, cậu cứu vớt rất nhiều người khỏi gian khổ. Không tồi. Vườn Địa đàng phải cảm ơn cậu, cậu là một kỵ sĩ đạt tiêu chuẩn."

"Cái khó chính là cậu còn giúp rất nhiều rất nhiều đồng đội, cậu có đạo đức không ai sánh bằng..."

Shiramatsu lẩm bẩm: "Té ra anh Úc còn đỉnh hơn mình tưởng."

Hướng dẫn viên thì thầm: "Nhưng có lấy tiền mà."

Murphy: "..."

Úc Phi Trần: "..."

Chỉ vì có lấy tiền nên liền định nghĩa nội tâm hắn đen thui à? Tuy giá thuê hắn rất cao, nhưng chưa bao giờ buôn gian bán lận nha.

Murphy thở dài: "Tiếp đi. Lá thứ hai có thể biểu thị quá khứ, hiện tại hoặc tương lai. Nhưng thời gian tương ứng của nó tất nhiên là sau lá thứ nhất rồi."

Úc Phi Trần rút một lá, hình ảnh trên lá bài thứ hai đơn giản hơn, trong khung cảnh tối tăm, ánh sáng ảm đạm gò bó rọi lên chiếc ngai vàng đen truyền trên cao.

"Lá bài thứ hai là lá Quân vương. Chẳng có lời tiên tri nào cả, nhưng tôi muốn nhắc nhở cậu, cần phải khổng chế chính mình, tự xét xem bản thân có đang truy đuổi điều sai trái hay không. Bởi vì đây là... lá bạo quân."

Úc Phi Trần chưa-từng-truy-đuổi-thứ-gì-bao-giờ thản nhiên "ừ" một tiếng tỏ vẻ đã nghe, sau đó chuyển sang lá tiếp theo.

"Dừng chút đã." Murphy nói: "Dòm ngó vận mệnh của cậu tiêu hao nhiều năng lượng quá, cho phép tôi nghỉ ngơi một lát đi."

Shiramatsu: "Ồ, té ra rút bài còn có thể gây sụp server á."

Kho từ vựng của cậu ta đã mở rộng rồi, xem ra bóng tri thức thật sự có ích.

"Cậu mới tới vườn Địa đàng có một kỷ nguyên, nhưng sao vận mệnh lại khó xem thế. Không phải xúc phạm gì đâu, tôi chỉ muốn biết trước khi đến đây cậu bao nhiêu tuổi?"

"Đơn vị đo lường loại III, 21 tuổi."

Murphy khẽ nhíu mày: "Thứ cho tôi nói thẳng, chuyện này là không thể, đừng nói dối thời gian."

Úc Phi Trần hết hứng nói chuyện với vị thần này rồi. Có rất nhiều chuyện không hề có nguyên do, tựa như khuôn mặt của hắn bị rất nhiều người đòi mua giá cao, mà những người khác có bị vậy đâu. Nếu thứ gì cũng phải có nguyên nhân, thế thì cả quãng đời còn lại của hắn sẽ phải lãng phí trong mớ suy nghĩ vô nghĩa mất.

Khi một trong những chiếc đồng hồ cát trong điện chảy hết, giờ nghỉ của thần Thời gian kết thúc.

Ngón tay Úc Phi Trần đặt trên mặt lưng lá bài thứ ba.

"Lá bài thứ ba dự báo hiện tại hoặc tương lai, thứ tự xảy ra sau lá thứ hai." Murphy nói.

Úc Phi Trần lật mặt lá bài lên.

Hai lá trước đều có tồn tại màu đen, nhưng ít nhất nó có hình dạng. Còn lá này thì không.

Các hoa văn đen sì nằm lung tung trên mặt bài, trừu tượng, hỗn loạn, không có bất kỳ hình dạng hay hoa văn nào đáng nói, thậm chí không thể dừng từ ngữ để mô tả. Bên trong thì trật tự hỗn loạn, càng ra ngoài lại càng điên cuồng.

Murphy cầm lá bài lên. Ngay lúc này, tốc độ của tất cả đồng hồ cát trong phòng đột nhiên tăng nhanh, đồng hồ kim cũng nhanh khác thường, mấy bộ xương chim duỗi thẳng cổ, ngửa đầu lâu, hướng cái mỏ nhọn hoắt lên trời —

"Lời tiên tri vô nghĩa." Giọng Murphy khàn khàn, ngón tay cũng hơi run, giống như đang cố gắng khắc chế, chống cự điều gì đó, thậm chí cả giọng nói cũng ngắt quãng lạ lùng.

Anh ta nói: "Xong rồi, cậu đi đi."

Úc Phi Trần thực sự quay người bỏ đi.

Tốc độ chảy của đồng hồ cát vẫn còn tăng nhanh đáng sợ, toàn bộ không gian chỉ toàn tiếng "xào xạc", Úc Phi Trần đứng quay lưng về phía Murphy, mắt hơi rủ xuống, cả người căng cứng.

Trong âm thanh "xào xạc" khắp mọi nơi bỗng nhiên vang lên tiếng thì thầm của thần Thời gian, giọng anh ta ngang phè cứng nhắc, tựa như vốn không muốn mở miệng, nhưng lại không thể kháng cự quy tắc, không thể không thốt lên: "Cậu đang... bước trên... con đường... lát bằng... máu của anh ấy, cậu..."

Tiếng hét kinh hoàng của Shiramatsu như phát ra từ nơi rất xa: "Coi chừng!"

Sức mạnh khổng lồ, lạnh lẽo từ sau lưng cuốn đến Úc Phi Trần như cả ngọn núi đè lên lớp bụi, hắn không thở được, bị sức mạnh cực kỳ kinh khủng trấn áp, đến cả cử động cũng không thể. Đối diện trước nguy hiểm và cái chết, trực giác của hắn như muốn nổ tung!

Đôi mắt hắn mờ mịt trống rỗng, chưa bao giờ cảm thấy cái chết gần đến vậy.

Nhưng ngay sau đó, hắn miễn cưỡng xoay người tại nơi cận kề ranh giới của sức mạnh!

Mọi chuyện chỉ xảy ra trong tích tắc, hắn trông thấy thần Thời gian lơ lửng giữa không trung, đôi cánh chim trắng như tuyết dang rộng sau lưng, tay cầm cung tên rực lửa. Ngay khi dây cung dao động về vị trí ban đầu, cánh cung hướng thẳng về phía hắn.

Úc Phi Trần cúi đầu xuống, trên ngực hắn là một mũi tên dài rực lửa đỏ vàng, mũi tên nhọn hướng về phía trái tim hắn. Thân tên bị hắn nắm lấy, chỉ cần chậm một khắc thôi, mũi tên sẽ xuyên vào ngực hắn.

Tuy vậy, cầm mũi tên khí thế ào ào này, chỉ chốc lát cũng đủ khiến hắn tiêu hao toàn bộ thể lực. Cuộc đối đầu giữa sức mạnh và sức mạnh gần kề giới hạn, vốn từ vựng của hắn chẳng nhiều, sức mạnh chứa đựng trong mũi tên này chỉ có thể sử dụng "kinh khủng", "không thể tưởng tượng" và "không thể kháng cự" để hình dung.

Song, tình trạng của thần Thời gian cũng không tốt hơn bao nhiêu, tất cả đồng hồ cát đã chảy hết, không gian lặng ngắt như tờ. Mặt mày anh ta tái mét, ngọn lửa trong hốc mắt gần như tiêu tan.

Ở vườn Địa đàng, dân chúng không thể thương tổn nhau, nhưng vài vị thần có thể hành quyết dân chúng. Mà giữa thần với thần cũng có chênh lệch sức mạnh.

Úc Phi Trần buông tay, mũi tên rơi xuống đất. Cùng lúc đó, lá bài thứ ba cũng đáp đất, lộ ra mặt trước đen sì.

Giọng Murphy khàn đến sợ: "Cậu có thể ngăn cản Mũi tên Chân lý... không thể nào... cậu không thể sống."

Úc Phi Trần vô cảm: "Vậy anh bắn lần nữa xem?"

Nếu đã có thể ngăn được thứ gì đó một lần, thì hắn cũng sẽ ngăn được lần thứ hai thôi.

Murphy siết chặt cây cung trong tay phải, đoạn gào một tiếng vang vọng cả tháp Sáng thế: "CLAROS!!!!"

Úc Phi Trần kéo Shiramatsu đi. Mũi tên của thần Thời gian có thể chặn lại, nhưng nếu lại thêm một Người Gác cổng đến thì tình hình khó mà lường được. Nhờ có hướng dẫn viên ưa buôn chuyện ban tặng, xém tí nữa đã có một vụ thảm án do rút bài.

Trong khóe mắt, hắn thấy sương mù xám tím thình lình phủ xuống giữa điện. Đây là màu sắc đại diện cho Claros.

Úc Phi Trần nhấn mạnh nút thang máy.

Shiramatsu như ngồi trên đống lửa: "Thang máy ơi! Năn nỉ anh nhanh nhanh giùm!!!"

Nhưng cổng Đêm vĩnh hằng lại mở ra mới đúng lúc làm sao, mở còn nhanh hơn cả cửa thang máy.

"Cổng đã mở, bắt đầu đếm ngược 10, 9, 8, 7..."

"Nhắc nhở thân thiện từ Người Giữ cổng: Lữ khách thân mến, thế giới lần này bạn tiến vào: cường độ 5, biện độ 6, điểm tối đa 10."

"Chúc may mắn."

"Chúc may mắn!"

Úc Phi Trần quay người, trông thấy Claros đã xuất hiện ở giữa điện, dưới lớp mũ trùm ánh mắt sâu xa nhìn hắn.

"3, 2, 1."

Cảnh tượng xung quanh hoàn toàn tan biến.

Bái bai, vườn Địa đàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play