Hôm qua đã giết toàn bộ nữ tu, dùng muối tắm cho Thánh Tử, hôm nay họ còn định làm gì đây?
Có cần đi theo không?
Shiramatsu ngó sang Úc Phi Trần: "Đi theo xem ạ?"
Úc Phi Trần gật đầu, cũng không nhất thiết phải tham gia nghi thức, nhưng hắn muốn xem xem lần này những người nào sẽ cử hành nghi thức.
Úc Phi Trần phát hiện khi hắn lật cổ áo Ludwig, cuốn sách da đen bằng cách nào đó đã lọt vào tay anh, người này lấy thẻ kẹp sách hoa gai rồi đặt sách về chỗ cũ.
Đám người rời khỏi phòng chứa đồ, chọn một tu sĩ, bám theo từ xa. Những người kia vẫn đến chỗ giếng trời ngày hôm qua, vẫn là dãy hành lang chia làm hai đoạn, nhưng...
"Quỷ thần ơi," Shiramatsu lẩm bẩm: "Sao lại thế?"
Ở hai đoạn hành lang, vẫn là hai nhóm người áo đen như cũ!
Nhìn dáng người thì một bên là tu sĩ, một bên là nữ tu.
Nhưng không phải hôm qua các nữ tu đã bị đâm xuyên tim chết rồi sao? Những tiếng kêu thảm thiết, quỷ dị còn rõ mồn một, ngay cả mùi máu ở giếng trời còn chưa bị gột rửa, vờn quanh người họ.
"Các anh nhìn kìa..." Giọng học giả run rẩy, "bóng của các cô ấy."
Lúc này, mặt trời chói chang đã ở ngay đỉnh đầu, dưới chân mỗi người đều có một cái bóng đen tròn. Các tu sĩ tiến về phía trước, cái bóng cũng đi theo thân thể họ. Nhưng còn các nữ tu, mỗi khi họ nhấc bước, dưới chân dính theo một thứ dịch mủ đen, khi chân hạ xuống thứ mủ đen như xúc tu đó lại biến mất vào trong bóng, như thể họ đang bước trong một vũng lầy đen kịt.
Tư thế của các nữ tu cũng rất kỳ lạ, cơ thể họ mềm nhũn mất tự nhiên, cần cổ mang mũ trùm xiêu vẹo, hai tay buông thõng bên người, không thể nhìn ra khung xương vai, cũng như trọng tâm cơ thể.
Úc Phi Trần đi vài bước sang bên đó, hắn có dự cảm xấu, muốn nhìn rõ mặt các nữ tu xem sao. Shiramatsu đi theo hắn: "Trông họ như... quái vật bùn lầy vậy."
Cách so sánh này cũng không sai. Úc Phi Trần nhớ đến con quái vật bóng đen đã gặp trong rừng – xúc tu và mủ dịch, xúc tu nổi lên nghiền nát các bộ phận cơ thể, còn cả những khối bóng đen to lớn. Nhìn điệu bộ các nữ tu, hắn có thể tưởng tượng ra thứ đang ẩn dưới lớp áo đen kia, nhất định là thứ cùng loại với con quái vật bóng đen.
Học giả cũng đã tới bên cạnh, nói: "Chẳng lẽ họ cũng biến thành ác linh rồi? Ngôi đền không phát hiện ra sao?"
Shiramatsu giật mình: "Xác của họ bị để lại trong khoảng sân đó, ban đêm không có nến, nên họ bị quái vật ăn thịt rồi!"
Úc Phi Trần không nói gì. Hắn bước chậm đến cạnh nhóm nữ tu, dưới vành mũ trùm là mạng che mặt, tóm lại là đen xì, chẳng nhìn ra gì cả.
Lần trước họ lẻn vào theo, nhưng lần này rõ ràng là không thể. Buổi hiến tế này rất có thể sẽ phát sinh những chuyện đẫm máu, các nữ tu dường như cũng đã biến thành... quái vật rồi.
"Đi thôi." Hắn nói, "Tôi muốn đi tìm Thánh Tử."
Shiramatsu và học giả gật đầu đồng ý với hắn. Ludwig đang trong trạng thái tự động đi theo lại không theo nữa.
Anh nói: "Tôi vào đó xem."
"Anh đi á?" Úc Phi Trần nhíu mày.
Ludwig còn đang bị thương. Huống chi, không phải đã nói muốn đi theo sao?
Chỉ thấy Ludwig thoáng nhìn sang Shiramatsu, cậu chàng hiểu ngay, thế mà hành động còn mau lẹ hơn so với thực hiện chỉ thị của anh Úc cậu. Shiramatsu lấy từ chiếc túi mang bên người ra một bộ đồ đen và chiếc mạng che của nữ tu.
"Mục tiêu hiến tế lần trước là nữ tu," Ludwig thong thả nói, "cho nên lần này là tu sĩ."
Anh phải thay đồ, nhưng tay lại bận cầm thẻ kẹp sách hoa gai, dường như không tìm được chỗ nào thả xuống, bèn thuận tay kẹp luôn lên cổ áo Úc Phi Trần.
Úc Phi Trần nhìn anh một cái thật sâu: "Đừng để bị phát hiện."
Ludwig thu tay về, bình tĩnh nhìn hắn: "Tôi sẽ không chết đâu."
Khuôn mặt nhợt nhạt do vết thương, chứng ngủ rũ không thể kiểm soát, thân phận cao quý đâm ra tứ chi không hoạt động, một vị Giáo hoàng như thế lại thốt lên bốn chữ "tôi sẽ không chết", nghe kiểu gì cũng thấy khó tin. Nhưng một khi người nói là Ludwig thì lại chứa một sự chắc chắn lạ lùng.
Tựa như mọi chuyện sẽ đúng như lời anh, dù xảy ra chuyện gì, dù tất cả mọi người đều chết, anh cũng sẽ không chết.
Úc Phi Trần đáp: "Được."
Không nhiều lời nữa, Ludwig thay quần áo, đeo mạng che mặt, đứng vào cuối hàng nữ tu như ngày đó. Gió mạnh hơn một chút, áo choàng đen trên người Ludwig bay phất phơ, tựa như một bóng ma vô tính.
Thăm Thánh Tử cũng không cần nhiều người, Úc Phi Trần bảo Shiramatsu cầm quần áo của Giáo hoàng đứng canh tại chỗ, khi cần có thể tiếp ứng ngay, học giả thì về phòng chứa đồ tiếp tục lật sách, bản thân hắn dựa vào chú thích trên bản đồ tìm đến điện Thánh Tử.
Nữ hoàng nói, nơi ở của Thánh Tử có rất nhiều tu sĩ và nữ tu canh giữ chặt chẽ, họ không thể tiếp cận, nên không có thông tin hữu ích nào. Nếu Úc Phi Trần không chứng kiến buổi hiến tế kia, có lẽ hắn sẽ tin. Nhưng lúc giữa trưa toàn bộ tu sĩ và nữ tu đều tham gia nghi thức, cho dù người bảo vệ Thánh Tử không rời đi hết, phòng thủ xung quanh vẫn sẽ buông lỏng hơn.
Hắn không tin ngay cả việc lẻn vào một nơi mà họ cũng không làm được. Cho dù không cố tình nói sai, ít nhất cũng có điều giấu giếm.
Còn về nguyên nhân giấu giếm, hắn đoán ra đại khái rồi.
Hắn bước vào thế giới mảnh vụn, hay còn gọi là phó bản mảnh vụn, không chỉ muốn thoát ra, mà còn muốn chấp hành nhiệm vụ giải kiến tạo của cổng Đêm Vĩnh Hằng, cũng là muốn dò xét hết khả năng kết cấu, cởi bỏ bí ẩn của thế giới này. Mà Người Gác cổng cũng từng nói một câu có ý tứ sâu xa.
Anh ta nói: Điều cậu theo đuổi, chính là Chủ Thần quyền năng nhất, sở hữu lãnh thổ rộng lớn nhất trong kỷ nguyên vũ trụ này.
Những lời này không chỉ cường điệu sức mạnh của Chủ Thần, mà còn để lộ một thông tin – bên ngoài cổng Đêm Vĩnh Hằng, tồn tại những người tương tự như Chủ Thần, do đó cũng có những tín đồ khác. Nếu mục đích của mọi người đều là giải cấu, vậy bản thân không chỉ cần nỗ lực hoàn thành giải cấu, còn phải phòng ngừa kẻ khác giành được manh mối giải cấu, tránh cho câu đố bị kẻ khác phá giải trước.
Thánh Tử cư trú ở nơi cao nhất đền. Một cung điện hình vuông trắng tinh với phần chóp nhọn cao phía trên, hình ảnh đỉnh chóp ở rất nhiều nền văn minh đều giống nhau, chính là tôn thờ mặt trời. Ngay cả hình dạng đỉnh vuông nhọn của tháp Sáng thế cũng vậy.
Bên ngoài cung điện vắng vẻ, chẳng có bóng dáng tu sĩ hay nữ tu nào.
Úc Phi Trần bước lên bậc thang đá vôi. Khi đến gần, hắn trông thấy một nữ tu tóc nâu, áo trắng đứng dưới cổng vòm cao ngất, tay cầm ngọn nến trắng tinh, vẻ mặt ưu sầu nhìn về phía trước.
Áo trắng, áo đen. Trong ngôi đền này, màu áo khác biệt còn có ý nghĩa gì đây?
Úc Phi Trần tiến về phía trước, nữ tu cũng thấy hắn.
"Kỵ sĩ trưởng Wolfe, cuối cùng ngài đã tới, chúng tôi đã chờ ngài rất lâu." Nữ tu nói.
Cảnh này... hình như gặp rồi.
Cái đêm hai hôm trước, khi hắn và Shiramatsu trèo đến bậc thang cuối cùng, ông già mặc áo choàng đã nói gì ấy nhỉ?
"Kỵ sĩ trưởng Wolfe và kỵ sĩ Bain, rốt cuộc các ngài đã đến. Mọi người đã chờ lâu rồi."
Hai cảnh tượng tương tự chồng lên nhau, lộ ra một loại kỳ dị không nói nên lời.
Nhưng câu tiếp theo của nữ tu đã kéo cuộc hội thoại quay về thực tại.
"Thế nhưng Giáo hoàng Ludwig không đến cùng ngài sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT