Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

*********************************

Giống như những bộ phim võ hiệp được chiếu đi chiếu lại trên truyền hình, khinh công tuyệt thế tựa một cơn gió

lướt qua mặt hồ. Đ1ây cũng là một 1 trong những cách vận dụng nội kình cổ võ. Sau khi tu vi cổ võ đạt từ năm

mươi năm trở lên là cổ võ giả đã có th0ể tu luyện công pháp này. Sử dụng

nội hình là có thể giúp người ta đứng hoặc đi lại trên những vật thể không chịu được t1rọng lực. Thậm chí đứng

trên một phiến lá cũng là điều hoàn toàn có thể.

Ngay khoảnh khắc đó, sương mù lạnh lẽo trên mặt2 hồ tản ra khiến cho hình dáng của con rắn khổng lồ kia càng

thêm rõ nét. Mặt trời chói chang lơ lửng trên cao nhưng ánh mặt trờ6i lại không thể nào xuyên qua nổi lớp mây dày,

nhiệt độ đã giảm xuống mức âm.

Nhưng Juan chẳng còn thấy gì nữa. Nọc độc 9của con rắn nước thẩm thấu qua da thịt, xâm nhập vào hệ thần kinh

của cậu ta, không chỉ mắt mà đến cả tại cũng xuất hiện tình trạng mất thính giác tạm thời. Nhất là cánh tay phải bị

nọc độc trực tiếp ăn mòn khiến cho cậu ta đau đớn đến mức lăn lộn trên mặt đất. Hai sinh viên khác của Đại học

Norton tuy rằng nhìn thấy đấy nhưng chân không thể cử động được nữa, đến cả não cũng đã ngừng hoạt động. Tất

cả mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay đã vượt quá khả năng chịu đựng của bọn họ.

Trên mặt hồ, Doanh Tử Khâm quay đầu: “Tiểu Lan.”

Ôn Thính Lan hiểu ý. Cậu đặt đàn anh sang một bên, bước đến đưa tay đánh ngất hai sinh viên kia. Rắn nước cũng

không động đậy, nó sống đã lâu nên sở hữu trí thông minh không hề thấp. Tất nhiên có thể cảm nhận được áp lực

đến từ cô gái. Nó xì xì lè lưỡi ra, vẫn đang quan sát.

“Em tới rồi em tới rồi.” Lúc này, một giọng nói hổn hển vang lên: “Em nói này, tại sao em phải đẩy chiếc xe đó lên

núi chứ?”

Suýt chút nữa là Đệ Ngũ Nguyệt chết giữa đường rồi. Cô ấy chỉ là một thầy bói gà mờ, sức khỏe vốn dĩ đã yếu, làm

thế này chẳng khác nào giết cô ấy cả.

Ôn Thính Lan lại hiểu. Cậu chuyển đàn anh và hai sinh viên của Đại học Norton lên xe, sau đó đẩy xe xuống núi.

Còn về phần Juan, cậu chẳng thèm bận tâm. Tuy rằng số người cậu tiếp xúc không nhiều nhưng từ bé đã rất cảnh

giác. Juan muốn hãm hại cậu, bây giờ tự làm tự chịu thôi. Cậu chẳng lương thiện đến mức phải cứu Juan. Song, cậu

cũng sẽ không chủ động hại người khác, xem như không nhìn thấy là được rồi.

Đệ Ngũ Nguyệt lau mồ hôi, chậm rãi quay đầu. Lúc đối diện với con rắn khổng lồ kia, cô ấy vô cùng hoảng hốt:

“Vãi nồi!”

Con… con rắn này to quá đấy! Nó phải bằng mấy Bạch Tố Trinh* cộng lại ấy chứ.

* Nhân vật trong truyền thuyết Thanh xà Bạch xà.

“Chị, chị ơi.” Đôi chân Đệ Ngũ Nguyệt mềm nhũn: “Em, em đứng một bên xem kịch thôi chị thấy có được không?”

Doanh Tử Khâm cầm chín cây kim châm trên tay, hàng lông mi khẽ rũ: “Cô vốn chỉ là một công cụ vận chuyển

thôi.”

Cổ võ giả tu vi sáu mươi năm đối đầu với con rắn nước này còn chẳng chiếm được thế thượng phong. Hiện tại tu vi

cổ vũ của cô dần khôi phục được bảy mươi ba năm, đã có thể giải quyết nó một mình được rồi.

Đệ Ngũ Nguyệt: “…”

Không, cô ấy chỉ là một con cá muối. Con rắn nước quan sát rất lâu, cuối cùng nó cũng cử động cơ thể to lớn. Nó

phát ra tiếng khè khè khiến người ta sợ hãi, chiếc đuôi dài phe phẩy, quẫy lên một cách điên cuồng. Doanh Tử

Khâm vẫn đứng yên trên nước không động đậy, chín cây kim châm trên tay bay ra trong chớp mắt. Nội kinh dồi

dào cuộn quanh, chín cây kim châm sắc bén như lưỡi kiếm. Nháy mắt đã đâm xuyên qua lớp vảy của rắn nước, cắm

phập vào trong xương thịt của nó.

Cơn đau dữ dội truyền tới, con rắn nước lần nữa phát ra âm thanh kêu gào. Song dưới sự hỗ trợ của nội tình, chín

cây kim châm chạy tán loạn trong cơ thể

bông hoa máu nở bung trên người con rắn nước. Nó không kịp phun ra ngụm nọc độc cuối cùng, thân xác to kềnh

đã ngã xuống, nặng nề rơi vào trong nước, chẳng mấy chốc đã chìm mất.

Những thầy bói kia còn đang họp đội kéo lên đây mà?

“Không phải “thế là” đâu.” Doanh Tử Khâm nửa quỳ trên đất, lau đi mồ hôi, gương mặt hơi trắng bệch: “Có biết

bơi không?”

Trông có vẻ là không hề đánh nhau nhưng cô đã tiêu hao mất bốn phần năm nội kình, nội tình gần như trống rỗng.

Con rắn nước đó thật sự rất nguy hiểm, còn phí mất chín cây kim châm của cô nữa, một số tiền lớn đấy.

“Biết, biết chứ.” Đệ Ngũ Nguyệt vén tay áo lên: “Bên dưới có bảo bối gì hả? He he he, em sẽ moi ra hết.”

Doanh Tử Khâm: “…”.

Nửa tiếng đồng hồ sau, Đệ Ngũ Nguyệt vác một túi đồ ngoi lên từ dưới đáy hồ. Có vài cây dược liệu thuộc tính cực

hàn rất hiếm, còn có cả mấy khối quặng nữa. Những thứ này thật sự là món quà của tự nhiên, nuôi dưỡng trong

môi trường nhân tạo không thể nào tạo ra được.

“Đồ tốt, đồ tốt nhé.” Đệ Ngũ Nguyệt không chỉ không mệt mà còn rất phấn khích, đột nhiên cô ấy vò đầu: “Úi cha,

chị à, chị không biết đâu khi nãy lúc bơi xuống em còn nhìn thấy rất nhiều xương cốt.”

Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu: “Có lẽ là có người bất cần bước nhầm vào nơi này, sơ sẩy rơi xuống dưới đó.”

Trước khi rắn nước chết, vùng hồ này không phải nơi để bơi lội.

“Vì dân trừ hại.” Đệ Ngũ Nguyệt lên tiếng: “Chị à, phúc báo của chị lại dày thêm rồi.”

“Có người tới.” Lỗ tại Doanh Tử Khâm nhúc nhích, đôi mắt khẽ híp lại: “Đi trước thôi.”

Đệ Ngũ Nguyệt tiến lên đỡ lấy cô, hai người xuống núi theo một lối khác. Chân trước bọn họ vừa đi, đội ngũ bao

gồm thầy bói, cổ võ giả và mấy vị cổ y tụ lại đã lên tới nơi.

Nhìn thấy tình cảnh thê thảm ấy, ông lão đi đầu hít sâu một hơi: “Đến trễ rồi, đã chết mất rồi.”

Đột nhiên, có người hét lên: “Văn đại sự, chỗ này có người!”

Ông lão vội vã nhìn sang. Trên bãi cỏ, Juan đang nằm ở đó, đôi môi xanh tím, cơ thể không ngừng run rẩy.

“Người nước ngoài à?” Ông lão cau mày: “Có khả năng là du khách đi lạc vào đây, kinh động đến con rắn nước

này.”

“Rắn nước bò ra hai người, thu hút sự chú ý của vị đại sư đó nên cô ấy mới ra tay giết chết con rắn nước.”

Nói đoạn, ông ấy tỏ vẻ nghiêm túc: “Quả nhiên đại sự là tấm gương cho chúng ta, chúng ta đều phải học hỏi thêm

nhiều.”

Bọn họ đứng cách quá xa, chỉ miễn cưỡng nhìn thấy bóng lưng của cô gái. Điều này làm cho các thầy bói đã từng

tham gia hội giao lưu trên núi Ngọc Tùng ngày hôm ấy lập tức nhớ đến cô gái đã khiến Lâu Văn Hải đứng hình chỉ

bằng một cái vẫy tay. Đến tận bây giờ bọn họ vẫn chưa tìm ra người đó là ai. Đó là đại sư thực thụ, nhưng bây giờ

cô lại giết chết một con rắn nước lớn như thế này, chẳng phải điều ấy chứng tỏ cô không chỉ biết bói toán mà đến cả

khả năng cổ vũ cũng rất mạnh à?

Đám đông đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều nhìn ra được sự kinh hãi trong đôi mắt của đối phương. Một vị cổ võ giả

đi theo đội tiến lên trước, lập tức điểm vài chỗ trên người Juan, phong bế yếu huyệt và tâm mạch của cậu ta. Một cổ

y khác lấy một viên thuốc giải độc ra đút cho Juan nuốt xuống. Vẻ tím tái trên gương mặt cậu ta mới dần dần dịu đi,

song cơ thể vẫn còn đang run rẩy.

“Độc của con rắn nước này không phải loại hoàn toàn trị mạng, bởi vì nó không thích ăn vật chết.” Cổ y vuốt râu:

“Nhưng tính tê liệt lại rất mạnh, xem như thằng nhóc này may mắn, chỉ là tinh thần không được ổn định thôi.”

“Có điều đáng tiếc thật, y thuật của lão phu không được cao nên không thể giải độc cho cậu ta, có lẽ Mộng tiểu thư

sẽ giải được.”

Nhưng sao Mộng gia có thể tùy tiện chữa trị cho người ngoài như thế? Nếu rắn nước đã chết rồi thì chắc chắn báu

vật ở nơi này cũng đã bị mang đi hết, công cốc một chuyến rồi. Mà họ vẫn chưa được gặp vị đại sư thực thụ kia

nữa.

“Thôi vậy, đưa người nước ngoài này vào bệnh viện đi.” Ông lão xua tay: “Chúng ta đi thôi.”

***

Ở phía khác.

Ôn Thính Lan vẫn đang chờ đợi dưới chân núi. Nhìn thấy cô gái đi xuống, sức lực yếu ớt, sắc mặt cậu khẽ thay đổi:

“Chị.”

“Chị không sao, mất sức thôi.” Doanh Tử Khâm khẽ lắc đầu: “Gọi đàn anh tỉnh dậy trước đi.”

“Cái này em rành lắm.” Đệ Ngũ Nguyệt từ từ đi lên trước, sau đó véo một cái vào cổ của sinh viên Đại học Đế đô

kia.

Đàn anh giật thót mình, tỉnh lại, gương mặt đầy vẻ mù mờ: “Em trai à, em nhìn thấy rắn chưa? Có một con to lắm!”

Ôn Thính Lan rất bình tĩnh: “Không có đầu anh, anh xem “Bạch Xà truyền kỳ” quá một trăm tám mươi phút rồi

đấy.”

Đàn anh càng ngớ người ra: “Vậy, vậy sao?”

“Khi nãy xảy ra sạt lở núi, anh bị đá đập trúng ngất đi mất.” Doanh Tử Khâm quay đầu: “Quay về trường sớm đi.”

Ôn Thính Lan cũng nói: “Đàn anh, chúng ta đi thôi.”

Đàn anh choáng váng, loạng choạng đi theo Ôn Thính Lan, vẫn cảm thấy có gì đó sai sai. Cuối cùng lại nghĩ cũng

phải, làm sao có thể có con rắn to đến thế được, có phải là xem phim đầu.

Đệ Ngũ Nguyệt lên tiếng: “Còn hai người này?”

“Cũng gọi dậy.”

Hai sinh viên giật mình tỉnh giấc vì cơn đau nhói, bọn họ nhìn thấy cô gái, nháy mắt liền nhảy dựng: “Cô, cô cô…”

“Thành thật chút đi.” Đệ Ngũ Nguyệt đưa tay giữ lấy một người: “Tôi không đối phó được con rắn đó, chứ không

đối phó được mấy người à?”

Doanh Tử Khâm lấy điện thoại ra, liên lạc với Dụ Tuyết Thanh chẳng biết đã đến nơi nào chấp hành nhiệm vụ:

“Làm phiền anh Dụ xóa bỏ đoạn ký ức kia của bọn họ.”

Các thôi miên sự khác xóa bỏ ký ức còn phải tiếp xúc mặt đối mặt, nhưng riêng Dụ Tuyết Thanh thì không cần.

“Cô Doanh khách sáo rồi.” Dụ Tuyết Thanh ngước mắt: “Giao cho tôi là được.”

Vài phút sau, hai sinh viên kia đã quên béng mất chuyện xảy ra trên núi, chỉ còn nhớ là bọn họ từng theo Juan lên

núi. Ngay lúc vẫn còn hơi mù mờ, bọn họ nhận được điện thoại của bệnh viện báo là tinh thần Juan không ổn định,

đã nhập viện rồi, bây giờ đã hoàn toàn chìm vào hôn mê. Gương mặt hai sinh viên biến sắc, lại vội vã chạy đến

bệnh viện. Juan gặp phải chuyện như thế, cho dù do người làm hay là ngoài ý muốn thì gia tộc Herschel cũng sẽ rất

tức giận.

Mọi chuyện được giải quyết một cách thuận lợi.

Bên phía Đệ Ngũ Nguyệt có danh nghĩa của gia tộc Đệ Ngũ nên có thể đấu giá số báu vật kia được. Bản thân Doanh

Tử Khâm chỉ giữ lại một số dược liệu mà cô cần.

“Chị.” Ôn Thính Lan vẫn chưa yên tâm: “Bên phía Đại học Norton…”

“Em yên tâm.” Doanh Tử Khâm vỗ vai cậu: “Có chuyện gì cứ tìm hiệu phó, ông ấy vẫn rất đáng tin.”

Dù sao Norton cũng là một tên điên thật sự. Ôn Thính Lan vẫn chưa biết chuyện cơ thể của hiệu phó đã được thuật

luyện kim cải tạo, là một lão già đã sống gần ba trăm năm rồi. Nhưng quả thật uy tín của phó hiệu trưởng ở trường

Đại học Norton rất lớn, hiệu trưởng không có mặt, lời nói của phó hiệu trưởng là có trọng lượng nhất. Có điều phần

lớn các sinh viên và giáo sư trong trường đều chưa từng được gặp phó hiệu trưởng.

Ôn Thính Lan lắc đầu, mím môi: “Chị, em lo lắng cho chị kia. Em không sao cả, bên phía gia tộc Herschel…”

Doanh Tử Khâm mặc quần áo vào cho tử tế, đáp một cách hời hợt: “Vậy cứ để bọn họ có đi mà không có về đi.”

Ngừng một lát, cô bảo: “Ngày mai còn phải quay chương trình nữa, em cứ làm như không biết gì cả đi.”

Ôn Thính Lan gật đầu. Doanh Tử Khâm xuống lầu, lên xe của Phó Quân Thâm.

“Anh đã sai người mang kim châm mới của em đến chỗ ông cụ Mục rồi.” Anh nghiêng đầu: “Tiện thể đi lấy luôn.”

Doanh Tử Khâm im lặng.

Phó Quân Thâm chuyển động vô lăng: “Đang nghĩ gì thế?”

“Đang tính tiền.”

Đồ mê tiền.

Hai mươi phút sau, xe đã đến cơ ngơi của nhà họ Mục. Mục Hạc Khanh chờ đợi đã lâu, ông ấy chủ động bước ra

tiếp đón.

“Mục lão, hiếm hoi thật.” Phó Quân Thâm xuống xe, dáng vẻ uể oải: “Ông không đuổi cháu ra khỏi cửa.”

“Ta muốn thế lắm.” Mục Hạc Khanh chẳng vui vẻ gì: “Những yêu ai yêu cả đường đi, mi ở lại đi.”

Phó Quân Thâm nhướng mày: “Vậy là cháu sang vì vợ rồi.”

Mục Hạc Khanh nghẹn họng, hừ một tiếng rồi quay vào trong. Đúng là không biết xấu hổ.

Bên ngoài biệt thự, sau khi đưa Doanh Tử Khâm và Phó Quân Thâm vào, Mục Thừa ra ngoài đóng cửa.

“Thừa tiên sinh.” Một giọng nói vang lên: “Khoan đã.”

Mục Thừa ngây ra, ngẩng đầu nhìn sang.

Vừa nhìn, gương mặt của anh ta lập tức biến sắc: “Mộng tiểu thư, sao cô lại đến đây?”

Nhà họ Mộng có quy định rất nghiêm ngặt. Con cháu dòng chính không có sự phê chuẩn thì tuyệt đối không thể

rời khỏi giới cổ y để chữa trị cho người khác. Đặc biệt là Mộng Thanh Tuyết, bởi vì cơ thể cô ấy quá yếu. Bên Đế độ

khói mù ô nhiễm nghiêm trọng, với sức khỏe của Mộng Thanh Tuyết thì không cách nào cầm cự để hoạt động bên

ngoài quá lâu. Cho nên, dù là Mục Hạc Khanh cũng phải đích thân đến giới cổ y.

“Tôi cũng đã tới rồi.” Mộng Thanh Tuyết khẽ mỉm cười: “Không mời tôi vào trong ngồi à?”

Mục Thừa do dự một lúc: “Mời Mộng tiểu thư.”

Hộ vệ đẩy chiếc xe lăn vào trong.

“Lão gia.” Mục Thừa đến trước, gõ cửa: “Mộng tiểu thư đến rồi.”

Bên trong phòng khách, Mục Hạc Khanh cau mày, lập tức nhìn sang Phó Quân Thâm một cái. Anh chẳng có phản

ứng gì, đang làm chiếc gối ôm hình người cho Doanh Tử Khâm, tay còn lại thì đút cô ăn.

Mục Hạc Khanh gật đầu: “Mời vào đi.”

Mộng Thanh Tuyết ngồi trên xe lăn tiến vào, ho vài cái, sắc mặt càng thêm tái nhợt: “Mục lão, không mời mà đến,

xin ông đừng chê trách.”

Hộ vệ đưa lò sưởi đến cho cô ấy.Trời đã vào động,nhiệt độ thế này rất ảnh hưởng đến sức khỏe của Mộng Thanh Tuyết.

“Không chê trách.”Mục Hạc Khanh khách sáo:“Có điều cô có việc gì thì cho người của giới cổyđến báo chẳng phải được rồiư?”

“Tôi là.”Mộng Thanh Tuyết mở miệng,ánh mắt di chuyển về phía sô pha.Vẻ ngoài của Phó Quân Thâm không thay đổi gì nhiều so

với mấy năm trước,nhưng chàng thiếu niên nay đã trở thành đàn ông,càng lộ vẻ quyến rũ hơn.

Mộng Thanh Tuyết đang định chào hỏi,giây tiếp theo sắc mặt của cô ấy lập tức trở nên trắng bệch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play