Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

*********************************

Gia chủ nhà họ Diệm thực sự không thể ngờ được.

Ông ta đã cử tất cả hộ vệ tinh anh trong gia tộc đi, lại đặc biệt điều tra 1hướng đi của Giang Nhiên hôm nay, mai

phục sẵn ở nơi tiếp giáp giữa giới cổ võ và giới cổ y, vậy mà cũng không thành công.

Không chỉ có vậy, những hộ vệ kia không một ai có thể trở về được.

Ám sát là chuyện xảy ra ban sáng, về lý mà nói, muộn n1hất là hai giờ chiều, các hộ vệ phải trở về mới phải.

Nhưng gia chủ nhà họ Diêm đã đợi mấy tiếng cũng không đợi được người2 trở về, lúc này, ông ta mới nhận ra rằng

có gì đó không đúng.

Sau khi nhận được tin Giang Nhiên bình an vô sự trở về nhà 6họ Lăng, gia chủ nhà họ Diêm mới giật mình nhận ra,

hộ vệ của gia tộc đã chết sạch, đến xác cũng chẳng còn.

Hộ vệ 50 năm t9u vi cổ vũ với nhà họ Tạ mà nói thì không đáng là gì, nhưng đây là chiến lực cao nhất của nhà họ

Diêm.

Cứ chết như vậy thì đến tư cách dựa vào nhà họ Tạ, nhà họ Diêm cũng không có.

“Sát hại?” Lăng Trọng Lâu chắp tay sau lưng, nghe thấy lời này liền cười nhạt: “Diêm Sơn, ông nói vậy không đúng

rồi. Đây cũng không phải là thế tục, đánh đánh giết giết suốt ngày, sao lại thành sát hại rồi?”

Gia tộc như nhà họ Diêm mỗi tháng đều có đâm chồi và tàn lụi, căn bản chẳng phải là vấn đề gì cả.

Chiến tranh lớn thì không được phép còn va chạm nhỏ căn bản là không đáng để nhắc đến.

“Sao lại không phải là sát hại?” Gia chủ nhà họ Diêm tức đến nhảy dựng lên: “Thủ đoạn của các người ác liệt, chắc

chắn Tư Pháp đường sẽ trừng trị các người.”

Lúc này, cung phụng lạnh nhạt cất lời: “Có chứng cứ không?”

“Đương nhiên là có rồi!” Gia chủ nhà họ Diêm lập tức nói: “Đội hộ vệ của nhà họ Diêm chúng tôi gặp Giang Nhiên

xong thì thấy không trở lại, không phải nó làm thì là ai làm?”.

Ánh mắt Lăng Trọng Lâu có hơi nghiêm khắc: “Diệm Sơn, ông nói mà không suy nghĩ à? Có trí khôn không đấy?

Năm nay con trai tôi chưa đến 20 mà thằng bé giết chết được hộ vệ 70 tuổi nhà ông?”

“Chuyện này…” Diệm Sơn liền nghẹn họng.

Đây quả thực là một điểm đáng ngờ.

Khó khăn lắm họ mới tìm được thời điểm Giang Nhiên không dẫn theo hộ vệ để ra tay, ai biết được chết không

thấy xác chứ?

“Tư Pháp đường làm việc chỉ coi trọng chứng cứ.” Cung phụng lại nói: “Không có chứng cứ thì không được quấy

nhiễu trình tự làm việc của Tư Pháp đường.”

Sắc mặt gia chủ nhà họ Diêm thay đổi, không ngờ Tư Pháp đường sẽ nghiêng về nhà họ Lăng. Vẻ mặt ông ta càng

hung ác, nham hiểm.

Gia chủ nhà họ Diêm lại cất lời, trong giọng nói ẩn chứa sự uy hiếp: “Cung phụng đại nhân, nhà họ Tạ…”

“Tả hộ pháp phụ trách trấn thủ Tư Pháp đường, từ xưa đến nay luôn vất vả.” Cung phụng quay đầu, cười nhẹ:

“Hay là thế này đi. Tôi hỏi ông ấy giúp ông xem có phải là muốn chuyển đến ban giám sát không?”

ở Tư Pháp đường, ai nấy đều thực hiện nhiệm vụ riêng của mình.

Ban giám sát chịu trách nhiệm giám sát cổ võ giả xem họ có vi phạm quy củ hay không, bạn thẩm lý và phán quyết

xét xử; ban hình phạt định tội.

Ban an toàn bảo vệ trật tự của giới cổ vũ và phê chuẩn cho cổ võ giả ra thế giới bên ngoài.

Còn Tả, Hữu hộ pháp dẫn theo đội hộ vệ, trấn thủ Tư Pháp đường.

Vừa nghe thấy câu này, sắc mặt gia chủ nhà họ Diêm trắng bệch: “Không, không. Cung phụng đại nhân, ý tôi

không phải vậy.”

Ông ta quay người định đi báo tin cho nhà họ Tạ thì nghe thấy cung phụng lạnh nhạt cất lời: “Không có việc gì lại

quấy nhiễu Tư Pháp đường, trước tiên đưa vào ban hình phạt.”

Hai hộ vệ đi theo đương nhiên là chỉ nghe lời cung phụng. Họ lập tức khống chế gia chủ nhà họ Diêm lại.

Mồ hôi lạnh của gia chủ nhà họ Diêm đổ như mưa, chân cũng mềm nhũn.

“Quấy rầy nhà họ Lăng rồi.” Cung phụng nói xong liền dẫn hộ vệ rời đi.

Mắt Lăng Trọng Lâu hơi híp lại, hơi thấy bất ngờ.

Tại sao lần này Tư Pháp đường lại không đứng về phía nhà họ Tạ?

Mấy phút sau, quản gia nhà họ Lăng đến thông báo: “Gia chủ, bố của Doanh tiểu thư đến rồi.”

Phe cánh của Lăng Trọng Lâu cũng biết Doanh Tử Khâm là bạn của Giang Nhiên, vì thế đều rất cung kính với cô.

“Ông Ôn đến ư?” Giang Hòa Bình kinh ngạc, tiến lên: “Mau, mau mời ngồi.”

Sau khi Giang Nhiên trở về giới cổ vũ, Giang Hòa Bình cũng không thường xuyên đi ra ngoài.

Nhưng nhà họ Lăng có wifi, bà cũng hay liên lạc với bên ngoài, biết được chút chuyện liên quan đến nhà họ Kỷ.

“Khách sáo rồi.” Ôn Phong Miên ngồi xuống: “Yểu Yểu đang ở đây ư?”

“Vâng.” Giang Hòa Bình quay vào trong gọi một tiếng: “Tiểu Tử Khâm, bố cháu đến rồi.”

Doanh Tử Khâm đi ra: “Bố.”

Sau khi xác nhận cô không sao, Ôn Phong Miên mới gật đầu: “Sau này còn xảy ra chuyện như này thì phải báo cho

bố biết trước.”

“Bố, bố là người thường.” Doanh Tử Khâm rót một chén trà cho ông: “Yên tâm nghỉ ngơi, con sẽ không có việc gì

đâu.”

Ôn Phong Miền gật đầu: “Cũng phải.”

Giang Nhiên đi theo phía sau: “…”

Suýt nữa là cậu ta tin mất rồi.

Giang Họa Bình không hiểu cuộc trò chuyện của hai bố con cô, chỉ nở nụ cười và dặn dò một câu: “Ông Ôn, giới cổ

võ khá loạn, ông ít đến thì an toàn hơn.”

“Thằng nhóc chết tiệt, qua đây.” Lăng Trọng Lâu vẫy vẫy tay với Giang Nhiên: “Để bố xem xem.”

Giang Nhiên cụp tai, đi qua.

Lăng Trọng Lâu thử tu vi cổ võ của cậu ta, sau đó lại ấn ấn vào huyệt vị trên người Giang Nhiên: “Lạ thật, vẫn như

trước mà, rốt cuộc con thịt người ta kiểu gì vậy?”

Nghe vậy, Ôn Phong Miên khẽ liếc con gái mình một cái.

Doanh Tử Khâm hiểu ý: “Con cũng là người thường, phải nghỉ ngơi.”

Ngoại trừ Giang Nhiên, nhà họ Giang không ai biết cô biết cổ y.

“Thôi bỏ đi, cũng là may mắn.” Lăng Trọng Lâu vỗ vỗ đầu cậu ta: “Ngày mai khảo hạch hộ vệ, vào Tư Pháp đường,

bố có thể yên tâm hơn một chút.”

**

*

Một bên khác.

Tư Pháp đường.

Gia chủ nhà họ Diêm bị đưa đến bạn hình phạt, trải qua một hồi trừng phạt thì mới được thả về.

Nhưng ai cũng biết lần này nhà họ Diêm tiêu đời rồi.

“Hộ pháp đại nhân.”

Có hộ vệ từ ban hình phạt đi qua, bẩm báo lại một lượt chuyện xảy ra ở nhà họ Lăng cho ông ta nghe.

Vị Tả hộ pháp của nhà họ Tạ ở Tư Pháp đường đã hơn 100 tuổi cũng tức độ tuổi tráng niên của cổ võ giả

Thiên phú cổ võ của ông ta cũng không tệ, tuy rằng mới hơn 100 tuổi nhưng đã có hơn 200 năm tu vi cổ võ.

Hộ vệ lại hỏi: “Hộ pháp đại nhân, chuyện này nên làm thế nào đây?”

“Quan mới nhậm chức phải làm vài việc chứng tỏ tài năng và hiểu biết mà. Tôi phải làm thế nào?” Tả hộ pháp

không tỏ rõ ý kiến: “Nếu nhà họ Diêm giết chết tiểu thiếu gia nhà họ Lăng kia thì còn được, bây giờ họ mới là kẻ rơi

vào thế chết cũng không có đối chứng, còn không biết ngại mà tìm Tư Pháp đường đến?”

Ông ta phất phất tay: “Chuyện thế này đừng làm phiền tôi.”

Sau khi hành lễ xong, hộ vệ lại lui xuống.

Kỳ thực, Tả hộ pháp không mấy quan tâm đến nhà họ Tạ, điều duy nhất ông ta quan tâm là một vãn bối ông ta

đánh giá rất cao tên Tạ Ngọc.

Tạ Ngọc quả thật là một thiên tài.

Trong những người cùng trang lứa, luận về tu vi cổ vũ, không có bất cứ ai có thể so sánh với Tạ Ngọc.

Kể cả Tạ Niệm cũng không. Tạ Niệm nổi tiếng vì thủ đoạn độc ác chứ không phải tài năng, cô ta ưng ai sẽ bắt cóc

mang về ngay lập tức.

Vì thế, lúc ấy, khi nhà họ Tạ cử người đến tìm Tư Pháp đường phê chuẩn danh sách ra thế giới thế tục, Tả hộ pháp

nhắc trưởng ban an toàn một câu là danh sách đã được phê chuẩn.

Chỉ tiếc rằng Tạ Ngọc giữ được mạng sống nhưng đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.

Tả hộ pháp lại thở dài một hơi, vẫy tay gọi một hộ vệ đến rồi dặn dò: “Đến Đan Minh xem xem có thuốc gì mới

không rồi mua một phần về, đưa đến nhà họ Ta.”

*****

Qua chủ nhật, dự án giao lưu giữa Đại học Đế đô và Đại học Turin cũng đi đến hồi kết.

Hôm nay là thứ hai và cũng là ngày giao kết quả.

Giáo sư Cốc và tiến sĩ Norah đã đi bàn về chuyện trao đổi sinh viên, không ở phòng thí nghiệm, trong phòng chỉ có

sinh viên mà thôi.

Nhan An Hòa đã đến từ sớm.

Cô ta liếc một cái: “Sao vẫn còn có người chưa đến?”

Trần Khởi vừa mở cửa, vừa trả lời: “Đàn em Doanh có việc, xin nghỉ nửa ngày.”

“Xin nghỉ?” Nhan An Hòa nói bóng nói gió: “Không biết chừng là có tật giật mình cũng nên.”

Nghe vậy, Trần Khởi nhìn cô ta một cái: “Không biết nói chuyện thì ngậm mồm lại.”

Anh ta bước vào, thiết bị trong phòng thí nghiệm vẫn y như khi họ rời đi vào thứ sáu tuần trước.

Trần Khởi bước đến trước máy tính, thứ đầu tiên anh ta nhìn thấy là miếng dán đầu heo.

Một thành viên khác trong nhóm sáp lại gần, cười: “Đàn em Doanh đúng là thích heo con.”

“Em ấy khá là thích.” Trần Khởi gật đầu, mở máy tính lên.

Chưa đến một phút, sắc mặt anh ta đã thay đổi: “Số liệu thí nghiệm ở ổ D sao?”

Số liệu thí nghiệm không được lưu một bản dự bị trên mạng là bởi sợ bị người khác đánh cắp.

Lúc tổng hợp số liệu thí nghiệm, họ đều viết tay.

Vẫn còn tư liệu nhưng số liệu điện tử thì đã biến mất.

“Ở ổ D.” Thành viên khác trong nhóm nói: “Sao vậy?”

“Trong ổ D không có bất kỳ số liệu nào.” Trần Khởi nhíu chặt mày: “Lạ thật. Lần trước tôi thấy đúng là đàn em

Doanh đã lưu tài liệu vào ổ D.”

“Có gì lạ đâu.” Nhan An Hòa bóng gió cất lời: “Cô ta xóa số liệu thí nghiệm rồi, đơn giản quá còn gì?”

Trần Khởi lạnh giọng: “Nhan An Hòa.”

“Chẳng phải cô ta có quan hệ tốt với giáo sư khoa vật lý à?” Nhan An Hòa hoàn toàn không để ý đến Trần Khởi:

“Biết đâu cô ta muốn hủy dự án giao lưu của khoa y học chúng ta, để khoa vật lý lấn át khoa y học ấy chứ.”

Vừa nghe câu này, hai thành viên trong nhóm cũng trở nên trầm mặc.

“Số liệu thí nghiệm đều do cô ta phụ trách bảo quản, bây giờ mất rồi.” Nhan An Hoàn nói tiếp: “Dự án giao lưu sẽ

kết thúc vào hôm nay. Chúng ta phải giao lại tất cả tư liệu, cô ta lại trùng hợp vắng mặt, thế còn chưa đủ nói rõ

sao?”

“Nhan An Hòa, cảnh cáo cô lần cuối cùng.” Vẻ mặt Trần Khải rất lạnh lùng: “Đàn em Doanh chỉ xin đến muốn, em

ấy sắp tới rồi.”

Nhan An Hòa cười cười, rất châm biếm: “Cô ta đúng là lợi hại. Mới vào Đại học Đế đô chưa được bao lâu mà đã

mua chuộc được đàn anh, đàn chị các người rồi. Các người tin tưởng cô ta thế mà.”

“Về tâm cơ, đúng là tôi không bằng cô ta, ít nhất là tôi lười đi nịnh bợ người khác.”

“Nịnh bợ?” Trần Khởi phụt cười: “Dù cô có nịnh bợ, cô xem xem sinh viên năm thứ năm chúng tôi có ai để ý đến

cô. Có thấy tởm không cơ chứ?”

Mặt Nhan An Hòa đỏ bừng, cắn răng nói: “Trần Khởi!”

Nguyên nhân mà sinh viên năm thứ năm khoa y học rất ghét Nhan An Hòa là bởi vì hồi năm nhất, cô ta đã ác ý

quyến rũ hội trưởng hội sinh viên lúc bấy giờ. Mà khi ấy, hội trưởng hội sinh viên đã có bạn gái.

Chỉ có điều, bây giờ hội trưởng hội sinh viên ấy đã tốt nghiệp rồi. Hai năm trôi qua, sinh viên năm nhất, năm hai

cũng không biết chuyện này.

Nhưng bởi vì chương trình của khoa y học là năm năm, sinh viên năm thứ năm biết rất rõ sự tình, thế nên tất cả đều

tránh Nhan An Hòa mà đi.

Trần Khởi không thèm để ý đến Nhan An Hòa, gửi tin nhắn WeChat cho Doanh Tử Khâm.

“Đàn em, bao giờ thì em đến vậy? Dự án xảy ra vấn đề rồi.”

Doanh Tử Khâm không trả lời.

Trần Khởi cũng hơi nóng ruột, lại liên lạc với giáo sư Cốc.

“Chuyện gì vậy?” Giáo sư Cốc nghe xong câu chuyện liền vội vàng chạy từ tòa giáo vụ sang: “Các em nói số liệu thí

nghiệm làm sao?”

Trần Khởi đứng dậy: “Giáo sư Cốc, số liệu thí nghiệm…”

Anh ta còn chưa nói xong thì đã bị Nhan An Hòa ngắt lời: “Giáo sư Cốc, số liệu thí nghiệm mà Doanh Tử Khâm

phụ trách bảo quản mất rồi. Chúng em vất vả chuẩn bị năm ngày, chuyện này có tính là cô ta tắc trách không?”

“Mất số liệu thí nghiệm rồi?” Giáo sư Cốc cau mày: “Đã mời người đến khôi phục chưa?”

“Đây không phải là vấn đề có khôi phục được hay không.” Nhan An Hòa cau mày, không vui nói: “Đây là vấn đề

có coi trọng dự án giao lưu hay không. Cô ta không làm tròn trách nhiệm, không phải sao?”

Trần Khải lắc đầu: “Bị nghiền nhỏ rồi, không thể khôi phục lại được.”

Giáo sư Cốc nhìn thời gian, chỉ nói: “Một lát nữa em Doanh sẽ tới, còn chưa đến thời gian bàn giao thí nghiệm,

chúng ta sắp xếp lại một lượt, vẫn còn kịp.”

Ông hoàn toàn không tin Doanh Tử Khâm sẽ làm ra chuyện như thế này.

Không chỉ những giáo sư này, bất cứ sinh viên nào xem chung kết ISC cũng sẽ tin tưởng Doanh Tử Khâm vô điều

kiện. Không có người thứ hai có thể cho họ niềm tin này. Đó là thanh xuân cũng là nhiệt huyết.

Nhan An Hòa nén giận: “Sự cố do cô ta gây ra, tại sao lại phải lãng phí thời gian của chúng em.”

“Không muốn thì cô có thể rời khỏi nhóm.” Trần Khải mở tài liệu viết tay ra, tạo một tập tài liệu mới trên máy tính:

“Tôi là nhóm trưởng, có thể khai trừ thành viên trong nhóm được.”

Mặt Nhan An Hòa tái mét, cô ta không nói gì nữa. Tham gia dự án giao lưu sẽ được cộng thêm tám điểm, số điểm

này quả thực rất cao.

Mười phút sau, cửa phòng thí nghiệm lại được mở ra.

“Em Doanh.” Giáo sư Cốc vẫn khá là quan tâm: “Sao em đến nhanh vậy? Em nói chuyện riêng của em khá là gấp,

đã giải quyết xong chưa?”

Doanh Tử Khâm gật đầu: “Chuyện nhỏ, đã giải quyết xong rồi.” Cô chỉ xem phần thi sát hạch của Giang Nhiên một

chút mà thôi.

“Giải quyết xong thì tốt.”Giáo sư Cốc cũng không nói gì:“Vẫn còn hai tiếng,còn thời gian viết lại số liệu thí nghiệm.”

Doanh Tử Khâm ngước lên:“Số liệu thí nghiệm?”

“Đúng vậy,số liệu thí nghiệm.Số liệu thí nghiệm cô bảo quản mất rồi,tất cả chúng tôi đều phải gánh cho cô.”Nhan An Hòa quay

đầu,ánh mắt nhìn về phía cô gái không hề che giấu sự chán ghét:“Bây giờ cô muốn nói gì?”

Doanh Tử Khâm không nhìn cô ta,đi qua,xé miếng dán đầu heo trên máy tính xuống:“Ừm,thực ra em biết một chút về máy tính.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play