Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

*********************************

Sau khi làm xong những việc ấy, Nhan An Hòa kiểm tra lại mấy lượt rồi mới yên tâm. Cô ta ở trong phòng thí

nghiệm thời gian dài, biết chỉ có hành1 lang bên ngoài có lắp đặt camera giám sát còn bên trong phòng thí nghiệm

thì không có. Lúc đi vào, cô ta cũng tránh vị trí có camera giám sát, 0chắc chắn camera không hề quay được hình

ảnh của cô ta.

Quả thật Nhan An Hòa quen biết không ít người ở Đại học Đế độ, chương trình tự p1há hủy dữ liệu kia là cô ta đã

xin từ một đàn anh học thạc sĩ năm ba của khoa máy tính. Cô ta làm như vậy cũng là để ngăn Doanh Tử Khâm đến

tìm 2Lê Hàn nhờ giúp đỡ. Lê Hàn chỉ mới là sinh viên năm ba, giỏi giang thì giỏi giang đấy nhưng kiểu gì cũng

phải thua một đàn anh học thạc sĩ năm b6a.

Thư mục bị phá hủy như thế hoàn toàn, không thể khôi phục được. Có điều đó chẳng phải chuyện quan trọng,

chuyện quan trọng là Doanh T9ử Khâm là thành viên quản lý dữ liệu của nhóm, dữ liệu mất rồi thì là cô thất trách.

Cho dù sau này có tìm lại được thì về sau ở các hạng mục giao lưu thế này, bên phía trường cũng sẽ nghiêm túc cân

nhắc xem có nên gọi cô tham gia vào nữa hay không. Xảy ra sự cố thêm vài lần thì làm sao lãnh đạo nhà trường có

thể bảo vệ Doanh Tử Khâm như thể được nữa?

Chậc.

Nhan An Hòa lạnh lùng tháo găng tay xuống, cất vào trong túi. Cô ta liếc mắt một cái, chú ý đến miếng dán hình

đầu heo, một chiếc đầu heo rất buồn cười, hai con mắt mở to. Nhan An Hòa vuốt tóc, dửng dưng cười cợt. Thích

heo à, chẳng biết thẩm mỹ kiểu gì nữa?

***

Một bên khác.

Trong biệt thự.

Doanh Tử Khâm vừa tắm rửa xong, tóc vẫn còn nhỏ nước. Cô mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, tôn lên thân hình

hoàn hảo.

Trên sô pha.

Phó Quân Thâm lập tức quay đầu sang, sau đó lên tiếng: “Yêu Yểu, có người gửi một đoạn phim cho em.”

Doanh Tử Khâm bước tới. Cô ngồi xuống, chuyển động con trỏ chuột. Sau khi xem xong thì nhấn lưu lại. Có một số

người, một số việc cũng khá là thú vị.

Phó Quân Thâm nhận lấy chiếc khăn lông từ trong tay cô gái, bắt đầu lau khô tóc cho cô.

Doanh Tử Khâm nhìn nhận tivi, đột nhiên nói: “Trông anh giống như một con gấu lớn hình người vậy.”

“Hả?”

“Sờ sướng.”

“…” Phó Quân Thâm nhướng mày, kéo dài giọng, “Bạn nhỏ à, chọc anh xong rồi không chịu trách nhiệm, vô tình

vậy hả?”

Doanh Tử Khâm: “Vậy thì số lần anh chọc em cũng đếm không hết được, lúc em vẫn còn chưa thành niên ấy.”

Sau khi hiểu được một số việc, cô mới phát hiện ra hình như bản thân đã bị trêu chọc từ rất lâu rồi. “Cái đó làm sao

gọi là trêu chọc được?” Phó Quân Thâm nghiêng đầu, cơ thể cũng hơi nghiêng, “Những cái đó không phải…” Ngập

ngừng một lát, cuối cùng anh mới tìm được từ ngữ thích hợp: “Là thể hiện tình bạn à?”

Lúc ban đầu, anh thật sự không có ý đồ gì khác với cô cả, chỉ là cảm thấy cô là một cô gái thú vị thôi.

“Ừm.” Doanh Tử Khâm nhắm mắt lại, “Theo cách nói của anh thì đến cả chó anh cũng chọc.”

Doanh Tự Khâm tựa vào bờ vai Phó Quân Thâm, đôi mắt khép hờ: “Ngày mai em chuẩn bị đến Đan Minh dạo một

vòng.”

Phó Quân Thầm gật đầu: “Anh cử người đi theo em.”

Đan Minh nằm ở giới cổ y. Tuy giới cổ y nối liền với giới cổ võ nhưng ở giới cổ y, không được cho phép thì không

thể ra tay. Dù sao phần lớn cổ y đều có cơ thể yếu ớt, cho nên có thể nói là khá an toàn.

“Không cần đâu.” Doanh Tử Khâm biết người anh nhắc đến là hộ pháp của Tư Pháp đường, “Phiền phức lắm, em

đi cùng với người bên nhà họ Lăng.”

Vẻ mặt Phó Quân Thâm hơi ngập ngừng, anh khẽ cười gật đầu: “Cũng được.”

Anh cũng chẳng nói dối, số người ở giới cổ vũ muốn giết anh không hề ít. Nói một cách chính xác thì người bọn họ

muốn giết là “Ánh” mới đúng. Có điều đúng là chẳng được mấy người biết gương mặt thật của anh. Lâm Cẩm Vân

có thể tính là một trong số đó. Phó Quân Thâm cũng không sợ Lâm Cẩm Vân tiết lộ ra ngoài, nếu tiết lộ cũng chẳng

có mấy người tin. Hết cách rồi, hình tượng quần là áo lượt ăn chơi trác táng của anh đã in sâu vào lòng người.

****

Hôm sau là cuối tuần.

Đại học Đế đô là chủ nhà nên phải đưa các sinh viên của Đại học Turin đi dạo các địa điểm.

“Em Doanh, em không qua đây à?” Giáo sư Cốc có hơi tiếc nuối, “Tôi nghe Tiểu Tả bảo em có nghiên cứu về đồ ăn

ngon mà, còn muốn nhờ em giới thiệu nữa chứ.”

“Vâng, không qua đầu ạ.” Doanh Tử Khâm lạnh nhạt đáp, “Có chút chuyện cần làm.”

“Vậy em cứ làm đi.” Giáo sư Cốc cũng không khuyên nhủ thêm, tiện miệng nói một câu, “Em và em Nhan đều

không tới.”

Doanh Tử Khâm cất điện thoại vào trong túi, nhìn về phía Giang Nhiên: “Đi thôi.”

“À ừ.” Giang Nhiên rất ân cần, “Bố Doanh, bên này là dược đường.”

Doanh Tử Khâm theo cậu ta đi vào.

Bên ngoài cửa.

Nhan An Hòa đang mua thuốc ngẩn người, sắc mặt có hơi do dự. Sao hình như cô ta vừa nhìn thấy Doanh Tử

Khâm nhỉ? Những nơi này là Đan Minh chứ đâu phải nơi nào khác của giới cổ y, người bên ngoài làm sao vào

được?

Người đi cùng nhìn cô ta bằng ánh mắt ngạc nhiên: “Cô An Hòa, cô đang nhìn gì thế?”

Nhan An Hòa thôi không nhìn nữa, lắc đầu, mím môi: “Không có gì.”

Ngập ngừng một lát, cuối cùng cô ta vẫn không nhịn được mà hỏi nhân viên quản lý đứng phía sau quầy: “Nếu

như không phải đan y thì có được vào trong dược đường không?”

Đan y là cách gọi của cổ y đối với người biết luyện đan.

“Có thể nhưng phải có đan y đi cùng.” Nhân viên quản lý liếc mắt về phía dược đường một cái rồi nhắm mắt lại

nghỉ ngơi, “Vào dược đường hiển nhiên là đi mua thuốc, không có đany thì vào đó để làm gì?”

Nhan An Hòa gật đầu, miễn cưỡng thở phào. Bổn gia của nhà họ Kỷ cũng chỉ quen biết được vài đan y mà thôi, nội

bộ gia tộc không có đan y thường trú. Càng đừng nói đến việc về cơ bản, bổn gia đã bỏ mặc nhà họ Kỷ ở Đế đô rồi.

Doanh Tử Khâm dựa vào nhà họ Kỷ thì không thể nào quen biết với đan y được. Chỉ có thể là cô ta nhìn nhầm thôi.

*****

Bên trong dược đường.

“Chà, Lăng tiểu thiếu gia đây à?” Ông lão rút bàn tính ra, “Cậu đi nhầm rồi đấy, bên kia mới là chỗ bán thuốc, chỗ

này chỉ bán dược liệu thôi.”

Bên phía Đan Minh có không ít người quen biết Giang Nhiên, bởi vì Lăng Trọng Lâu và Giang Họa Bình cứ phải

bôn ba mãi về việc nội kính của cậu ta hỗn loạn. Cho nên trong giới cổ y Giang Nhiên còn có một cái biệt danh, gọi

là “Siêu Thuốc Nhỏ”.

“Con khỉ ấy, hôm nay ông đây không mua thuốc.” Giang Nhiên nhăn mặt, “Ông đây tới để bán thuốc!”

Vãi nồi. Tốt xấu gì thì cậu ta cũng là trùm trường của trường Trung học Thanh Trí, sao ở đây lại biến thành một

siêu thuốc yếu ớt rồi?

“Bán thuốc á?” Bây giờ ông lão mới nghiêm túc, “Là vị đan y nào?”

Giang Nhiên lập tức nhường chỗ.

Doanh Tử Khâm đặt một chiếc bình ngọc lên trên quầy: “Ông xem thử.”

Ông lão nhận lấy, vừa mở ra đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, trong nháy mắt liền thay đổi sắc mặt. Ông ấy giật

mình hoảng hốt, vội vã đi ra đằng sau. Nửa tiếng đồng hồ sau, ông lão mới quay trở lại lần nữa.

Vẻ mặt của ông lão rất nghiêm túc, tay chắp thành quyền, ông cung kính nói: “Xin hỏi quý danh của tiểu thư là gì?”

Thật ra đây chỉ là Hồi Khí đan vô cùng bình thường, đan y đều có thể luyện ra được. Nhưng qua kiểm tra, tỉ lệ sử

dụng của số Hồi Khí đan này có thể đạt đến một trăm phần trăm. Còn các Hội Khí đan khác, phẩm chất cao nhất

cũng chỉ đạt tới bảy mươi phần trăm. Cô gái này đeo khẩu trang, che đi gương mặt nhưng không khó để nhận ra là

cô ấy rất trẻ.

Giới cổ y còn có một cô y tài năng và trẻ hơn cả Lâm Thanh Gia ư?

Doanh Tử Khâm lạnh nhạt đáp: “Làm ăn buôn bán thôi mà, tên họ không quan trọng.”

“Vâng, cũng phải.” Ông lão giật mình, “Lão hủ đường đột rồi, đây là toàn bộ tài nguyên tiểu thư cần, sau này tiểu

thư còn có thuốc gì cứ bán cho Đan Minh nhé.”

Có một số cổ y lánh đời tính tình không tốt lắm, nếu như Đan Minh điều tra về bọn họ, ngược lại sẽ đánh mất một

khách hàng lớn. Đan Minh chỉ có thể kính trọng bọn họ thôi. Nói đoạn, ông lại đưa một chiếc lệnh bài cho cô.

Doanh Tử Khâm liếc nhìn chữ “Thiên” trên lệnh bài một cái, tiện tay nhận lấy. Thiên địa huyền hoàng, cấp thiên là

cao nhất. Giang Nhiên lấy chiếc bao tải mình mang bên người ra, cho tất cả số dược liệu, khoáng thạch vào bên

trong.

Khóe mắt ông lão giật giật: “…”

Hình như đầu óc của cậu tiểu thiếu gia của nhà họ Lăng này có chút vấn đề.

Hai người ra khỏi được đường.

Giang Nhiên bắt đầu tâng bốc, nịnh nọt: “Bố Doanh, kỹ xảo luyện đan của cậu chẳng ai cùng lửa có thể bì kịp, cậu

theo học từ ai thế?”

Doanh Tử Khâm không trả lời mà hỏi ngược lại: “Sư môn lớn nhất giới cổ y tên là gì?”

“Thiên Y Môn à.” Giang Nhiên nói, “Đứa trẻ ba tuổi cũng biết, bố Doanh, cậu cũng là người của Thiên Y Môn à?”

“Người sáng lập của Thiên Y Môn là ai?”

“Hả? Họ Phục, lão tổ tông của nhà họ Phục đó à, tên là gì tôi không biết thật.”

“Ừm.” Doanh Tử Khâm cắn một miếng táo, “Phục Tịch, đồ đệ của tôi.”

Giang Nhiên: “…”

Cái trò đùa này nó không mắc cười tí nào. Giang Nhiên bắt đầu nghi ngờ có phải là đầu óc mình có vấn đề thật

không. Cậu ta thở hổn hển vác bao tải trên lưng, chẳng mấy chốc đã đến ranh giới giao nhau giữa giới cố y và giới

cổ võ.

Đó là một khu rừng rậm, thường hay có thú hoang xuất hiện nhưng cũng có không ít dược liệu hiếm có sinh

trưởng Doanh Tử Khâm vừa đi vừa đào Sau khi đào xong thì vứt vào trong bao tải của Giang Nhiên Cho đến khi

trưởng. Doanh Tử Khâm vừa đi vừa đào. Sau khi đào xong thì vứt vào trong bao tải của Giang Nhiên. Cho đến khi

bước vào vùng đất trung tâm, Doanh Tử Khâm mới ngừng bước chân.

Cô khép hờ mắt, lỗ tai cử động. Giang Nhiên không hề có phản ứng. Nhưng một lúc sau, trước mặt có một đội cổ

võ giả bao quanh, tổng cộng cả thảy là hai mươi người, xuất hiện một cách im hơi lặng tiếng.

Gương mặt Giang Nhiên biến sắc: “Các người…”.

“Lăng tiểu thiếu gia, chúng tôi nghi ngờ cậu cố ý đưa người của thế giới bên ngoài vào giới cổ võ một cách trái

phép.” Người trung niên mỉm cười, nở nụ cười lạnh lùng, “Chúng tôi chỉ tra hỏi theo thông lệ thối, cậu đừng hòng

phản kháng gì cả.”

Người của giới cổ vỡ ra thế giới bên ngoài, tất cả các thông tin cá nhân của bọn họ như gương mặt, vân tay đều

không có trong kho dữ liệu quốc tế. Nhưng người bên ngoài bước chân vào giới cổ võ nhất định phải đến Tư Pháp

đường làm các thứ giấy tờ chứng minh như căn cước công dân. Nếu như không có thì đó là nhập cư trái phép.

“Bố Doanh, đây là một gia tộc trực thuộc nhà họ Tạ, nhà họ Diêm.” Giang Nhiên rất cảnh giác, nhỏ giọng nói, “Bọn

họ thường xuyên giúp nhà họ Tạ giết người cướp của, hoặc là đi săn hậu bối thiên tài của các gia tộc khác.”

Mấy chuyện giết người cướp của là điều rất bình thường ở giới cổ võ, nếu như ngày nào đó nó không xảy ra thì mới

thật sự kỳ lạ. Dù sao mỗi ngày khắp các nơi của giới cổ vũ đều xảy ra chiến tranh, chỉ có điều là không thường

xuyên như mấy trăm năm về trước thôi. Giang Nhiên biết trong số đó có một nguyên do là vì người có thiên phú cố

vô liên tục sụt giảm. Những cổ võ giả tài năng vừa sinh ra đã có được nội hình như Lăng Miên Hề lại càng hiếm hoi

hơn.

Có thầy bói tiên đoán đây là điềm báo cho việc cổ võ sắp diệt vong. Giang Nhiên đoán đây chính là một trong

những lý do khiến cho tất cả các cổ võ giả đều rút về giới cổ võ. Nhưng nguyên nhân thật sự là gì có lẽ cũng chỉ các

lão tổ tông kia mới rõ được.

Tuy nhiên, phải nhà họ Tạ thật sự quá ngang ngược. Bọn họ thường xuyên “tạo ra sự cố bất ngờ” để giết chết các

thiên tài trẻ tuổi. Giới cổ vũ rộng lớn, cũng có không ít di tích từ thời cổ đại và nơi ít người đến, nơi này chính là

chỗ như thế. May mà dạo gần đây Lăng Miên Hề đã đến nhà họ Nguyệt, nếu không mục tiêu mà phái nhà họ Tạ

nhắm đến chắc chắn sẽ là chị họ của cậu ta.

Giang Nhiên cười khẩy: “Người nhập cư trái phép cái gì, giết người thì tìm cái cớ nào đó có não tí đi.”

Người trung niên sa sầm nét mặt, ngoài cười nhưng trong lòng không cười: “Lăng tiểu thiếu gia, hình như cậu rất

kiêu ngạo, ai chẳng biết mẹ của cậu là một người bình thường cơ chứ, tu vi cố võ của cậu cao được tới đâu?”

Cậu ta thản nhiên đáp: “Đúng thế, các người muốn giết tôi, tôi cũng chẳng chạy thoát được.”

Doanh Tử Khâm nhìn trời, như đang suy nghĩ điều chi: “Giết người ở chỗ này dễ xóa đi tất cả mọi dấu vết phải

không? Cũng không thể bị phát hiện được?”

“Tất nhiên.” Người trung niên cười khẩy một tiếng, “Nếu không, tại sao bọn ta lại chọn nơi này để xử lý hai người

chứ?”

Ông ta nói với hàm ý sâu xa: “Lăng tiểu thiếu gia cứ giết thẳng tay là được, con bé này đến lúc đó có thể đánh gãy

chân tay, cắt đứt gân cốt với lưỡi rồi mang về tặng cho nhà họ Tạ.”

Giang Nhiên hoàn toàn bị chọc tức: “Các người tìm chết!”

“Cho nên không phát hiện được.” Doanh Tử Khâm gật đầu, sau đó quay sang nhìn về phía Giang Nhiên, “Cậu lên

đi.”

Cô khá thích giới cổ võ, không có các thủ đoạn công nghệ cao, tin tức lại chẳng thông suốt nhanh chóng như thế,

tiết kiệm được không ít việc phiền phức. Thậm chí một số nơi cách xa lối vào giới cổ võ vẫn còn giữ lại trạm dịch

thời cổ đại, muốn gửi thư đều phải cưỡi ngựa.

Giang Nhiên ngớ người ra: “Không phải, bố à, tôi…”

Thiên phú của cậu ta không thể nói là tốt, nhưng cũng không thể bảo là kém được. Nếu bảo kém thì tốc độ ngưng

luyện nội tình của cậu ta rất nhanh. Song, nếu khen tốt thì cậu ta đã chẳng phải chịu giày vò do nội kình hỗn loạn

suốt mười mấy năm, tu vi cũng gia tăng rất chậm. Có điều kể từ khi được Doanh Tử Khám chữa trị cho, cậu ta tu

luyện bình thường được rồi, bây giờ tu vi cổ võ đã đạt tới hai mươi năm rồi. Nhưng, cậu ta không thể so bì được

với Lăng Miên Hề, cô nàng phù thủy đó là kẻ biến thái.

“Bớt chống cự đi.” Người trung niên tỏ vẻ khó chịu, “Tu vị của ta không cao những cũng được năm mươi năm rồi,

hai đứa tiểu bối mà tưởng bản thân lợi hại lắm à?”

Doanh Tử Khâm nhấc tay lên,ấn vào vai của Giang Nhiên.Trên tay là hai cây châm,trực tiếp cắm vào trong huyệt vị của cậu ta.Cả

người Giang Nhiên căng cứng,cảm giác không thể tin nổi.

“Am!”

Một luồng khí bắt đầu tuôn chảy phá vỡ kinh mạch và các huyệt vị,nháy mắt,nội hình trong cơ thể cậu ta tăng vọt lên.

Doanh Tử Khâm khoanh hai tay trước ngực,lần nữa nói:“Ừm,cậu lên đi,một mình thôi,đừng để bị mất mặt nhé.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play