Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

*********************************

Nhưng vị đại sư mà bọn họ mời về khi đó đã nói chỉ cần liên tục mượn vận thì càng về sau vận may của Lê Văn

Hiên sẽ càng1 ngày càng tốt, không bao giờ xảy ra chuyện đáng tiếc như vậy.

Sự thật đã chứng minh đúng là như thế.

T0ừ khi bắt đầu việc mượn vận, năm Lê Văn Hiên thi cấp ba đã thi đấu trường Trung học trực thuộc Đại học Đế đô

với số điể1m xuất sắc cao gấp đôi bình thường.

Nhưng đại sư đó cũng nói, dù có mượn vận thì không thể thay đổi quá nhiều t2hứ.

Lê Văn Hiên không hề thích đi học, không chỉ thế, cậu ta còn thường xuyên đánh nhau, trốn học, bắt nạt các 6bạn

nữ. Sở dĩ cậu ta không bị đuổi học là do phổ cập giáo dục bắt buộc học hết chín năm.

Bởi vậy, mặc dù thi đỗ9 vào trường Trung học trực thuộc Đại học Đế đô nhờ vào chuyện mượn vận, nhưng đến

giữa học kỳ đầu tiên, cậu ta đã bị đuổi học ngay.

Trường Trung học trực thuộc Đại học Đế đô không cần những học sinh rác rưởi như vậy.

Sau đó, bố mẹ của Lê Văn Hiên không còn cách nào khác, đành chi tiền để gửi cậu ta đến một trường cấp ba tư

thục.

Chỉ là điều kiện kinh tế của nhà họ cũng không quá tốt, nếu như không phải Lê Văn Hiên trúng xổ số thì bố mẹ cậu

ta không thể nào gồng gánh được áp lực kinh tế.

Lúc đầu, bà Lê cũng lo lắng chuyện mượn vận này sẽ có thể ảnh hưởng đến Lê Hàn, nói như thế nào thì Lê Hàn

cũng là con gái của bà ta.

Sau đó bà ta phát hiện không có vấn đề gì quá lớn, Lê Hàn vẫn ưu tú như cũ.

Ba năm nay, con trai và con gái của bà ta vẫn sống rất tốt, bà Lê cũng yên tâm.

Không ai nghĩ rằng sẽ lại xảy ra chuyện như vậy.

Ông Lê cũng rất bối rối: “Tôi đi mời Lâu đại sư đến để hỏi xem chuyện gì đang xảy ra.”

Con trai là sinh mệnh của ông ta, ông ta sẽ làm gì nếu không còn con trai nữa?

“Bây giờ còn mời Lâu đại sự cái gì?” Bà Lê giật điện thoại từ tay của ông Lê: “Gọi 115!”

***

Không lâu sau khi rời khỏi nhà họ Lê, Lê Hàn nhận được cuộc gọi từ bà Lê.

Cô ấy thẳng tay cúp máy và chặn luôn số đó. Kết quả, khi thức dậy vào ngày hôm sau, cô ấy nhìn thấy điện thoại có

hàng trăm cuộc gọi nhỡ từ một vài số lạ. Không cần kiểm tra, Lê Hàn cũng biết nhất định là do mẹ mình gọi đến.

Cô ấy vẫn tiếp tục không quan tâm, sau khi đã chặn hết những số lạ kia, cô ấy mặc thêm áo khoác rồi đi gặp Doanh

Tử Khâm.

Cả hai hẹn nhau ở một quán cà phê ở trung tâm thành phố.

Sau khi uống xong hai tách cà phê, Doanh Tử Khâm gọi một chiếc taxi, đi đến nhà tổ của gia tộc Đệ Ngũ.

Lê Hàn ngẩng đầu, nhìn thấy tấm bảng hiệu phong cách cổ xưa trang nhã thì rất có hứng thú: “Đây là danh lam

thắng cảnh à?”

“Không phải.” Doanh Tử Khâm đẩy cửa ra: “Chỉ là một khu dân cư mà thôi.”

Quả thực, nhà tổ của gia tộc Đệ Ngũ tọa lạc ở một vị trí rất đẹp. Cô giải trừ việc mượn vận ở đây thì hoàn toàn

không bị ảnh hưởng chút nào.

Suy cho cùng, mượn vận cũng không phải việc quá khó, chỉ cần thầy bói có bản lĩnh thực sự thì đều có thể làm

được.

Doanh Tử Khâm ngồi xuống bàn đá và lại trải những lá bài Tarot ra.

Sau khi chọn xong, cô ngẩng đầu: “Người mượn vận may là Lê Văn Hiên, em trai của chị.”

“Tử Khâm, từ khi em nói là phải biết được bát tự của tôi mới có thể mượn vẫn được thì tôi đã nghĩ ra là ai rồi.”

Nghe đến đây, Lê Hàn hít sâu một hơi: “Hôm nay, bọn họ gọi cho tôi hơn trăm cuộc điện thoại, tôi đã có thể chắc

chắn chuyện này.”

Bà Lê gọi cho cô ấy nhiều lần như vậy chắc hẳn đã có chuyện gì xảy ra với Lê Văn Hiên. Trong trí nhớ của Lê Hàn,

quả thực, từ khi còn nhỏ vận may của Lê Văn Hiên đã không tốt lắm. Đi đường thôi cũng có thể vấp phải cây, vào

viện không biết bao nhiêu lần.

Lê Hàn nói thêm: “Lê Văn Hiên không hiểu mấy chuyện này, chắc hẳn là bố mẹ tôi làm giúp nó.”

Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu, sau đó chọn lá bài: “Nhà bố mẹ chị có tài sản cần người kế thừa à?”

Lê Hàn cười lạnh, rất xem thường: “Bọn họ cũng có tài sản để kế thừa hay sao? Tài sản của hai người họ cộng lại

còn không bằng học bổng một năm của tôi

nữa.”

Kể từ lúc cô ấy học đại học thì đã không ở nhà, đến khi có năng lực tự lo cho bản thân cô ấy đã không bao giờ quay

về.

Cô ấy thực sự không ngờ bố mẹ mình lại tráo vận may của mình cho Lê Văn Hiên, không hề quan tâm đến chuyện

sống chết của cô ấy.

Ánh mắt của Lê Hàn tối sầm.

Doanh Tử Khâm dường như nhìn ra được điều cô ấy đang nghĩ: “Có thể bố mẹ chị không biết là việc mượn vận

này không thể mượn mãi được.”

“Hừ, không thể nào, bọn họ rất là vui lòng hy sinh tôi vì con trai bọn họ.” Lê Hàn tặc lưỡi một cái: “Dù sao, sau này

bọn họ muốn dưỡng lão cũng phải nhờ vào con trai bọn họ. Tôi nhất định không bỏ một xu, có xin tôi tôi cũng

không cho!”

Tay của Doanh Tử Khâm dừng lại, thắp một nén nhang rồi cắm vào lư hương.

“Tử Khâm, thật ra tôi cũng còn may chán.” Lê Hàn rất bình tĩnh: “Trong thôn của tôi còn một cô gái, cô ấy mới gọi

là thê thảm. Cô ấy thậm chí còn chẳng có em trai, chỉ có một thằng em họ, bố cô ấy còn tuyên bố thẳng là cô ấy đừng

mong lấy được một xu nào của nhà.”

“Người trong thôn chúng tôi đều có tư tưởng trọng nam khinh nữ, không còn cách nào khác. Cũng may tối thoát ra

được.”

Doanh Tử Khâm không nói lời nào, chỉ nhúng ngón tay vào nước, vẽ lên bàn đá một hình giống như trận đồ bát

quái.

Sau ba phút, hương trong lư cháy hết.

“Được rồi.” Doanh Tử Khâm dừng lại: “Sau này sẽ không có người nào có thể mượn vận may của chị nữa.”

Lê Hàn sững sờ: “Chỉ vậy thôi?”

“Mượn vận cũng không khó, chỉ cần biết sinh thần bát tự là được.” Doanh Tử Khâm lười biếng dựa vào ghế:

“Đương nhiên, nếu muốn sử dụng thuật mượn vận thì phải tìm được thầy bói chuẩn.”

Cái nghề bói toán này huyền diệu khó giải thích, nhưng có những quy tắc cần tuân theo.

Mượn vận lợi dụng sinh thần bát tự để tạo ra một trận pháp đơn giản, thời gian duy trì là một năm.

Lê Hàn bị mượn vận ba năm, trận pháp này cũng thay đổi mấy lần. Mỗi lần đều lợi hại hơn. Nếu cô không tính sai

thì đến cuối năm, trận pháp này sẽ được thay đổi một lần nữa. Sau khi đổi xong, tất cả vận may còn lại của Lê Hàn

sẽ bị Lê Văn Hiên lấy đi. Cho nên, cô ấy chắc chắn sẽ chết. Doanh Tử Khâm suy nghĩ một lúc, sau đó đứng dậy.

Lê Hàn giương mắt: “Tử Khâm, em đi đâu vậy?”

“Đến gặp vị đại sư kia.” Doanh Tử Khâm cầm điện thoại gửi một tin nhắn WeChat. “Chị Hàn, trước khi tôi quay lại,

chị đừng rời khỏi đây.”

Lê Hàn gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Được.”

Cô ấy nhìn theo bóng lưng cô gái rời đi, trong lúc vô tình lại thấy được bóng dáng của một thiếu nữ.

Lê Hàn khựng lại.

Tại sao cô ấy lại cảm thấy dường như đã nhìn thấy tên thần côn lừa mình vào một tháng trước?

*****

Bên ngoài nhà tổ của gia tộc Đệ Ngũ.

“Tức chết mất thôi.” Đệ Ngũ Nguyệt cũng đã đoán được chuyện xảy ra với Lê Hàn: “Chị, em muốn động một chút

bát tự của bố mẹ chị gái kia, để cho bọn họ biết được cái gì gọi là nhân gian hiểm ác!”

Doanh Tử Khâm liếc nhìn cô ấy: “Việc mượn vẫn không phải là bọn họ làm, bọn họ là người bình thường. Cô làm

thế là muốn tự rước họa vào thân sao?”

Người bình thường phải dùng phương pháp bình thường.

Không cần để chính bản thân mình cũng bị liên lụy.

Đệ Ngũ Nguyệt lẩm bẩm một tiếng, bỏ qua ý nghĩ này: “Vậy cái ông đại sư kia là ai?”

Doanh Tử Khâm lật lá bài Tarot, đôi mắt phượng nheo lại: “Phía đông, trên núi Ngọc Tùng.”

“Núi Ngọc Tùng?” Đệ Ngũ Nguyệt giật mình: “À à, em biết núi Ngọc Tùng, có rất nhiều thầy bói tụ họp với nhau ở

đó, mấy người của Liên minh phong thuỷ cũng có mặt.”

“Hôm nay bọn họ có một buổi gặp mặt, còn mời em và ông nội nhưng mà bọn em không hứng thú.”

Doanh Tử Khâm ừm một tiếng: “Thế nên mới gọi cô theo.”

Thế giới bói toán hiện nay đã khác rất nhiều so với trước đây, về cơ bản, các gia tộc bói toán đã không còn tồn tại,

chỉ còn lại gia tộc Đệ Ngũ.

Từ sau khi Đệ Ngũ Nguyệt nhập đạo, Đệ Ngũ Xuyên đã dẫn theo cô ấy đến gặp nhiều thầy bói khác trong giới bói

toán, cho nên danh tiếng của Đệ Ngũ Nguyệt bây giờ cũng không nhỏ.

Quản lý của núi Ngọc Tùng cũng biết Đệ Ngũ Nguyệt, thấy cô ấy dẫn theo một cô gái đeo khẩu trang thì không hỏi

thêm câu nào mà cho qua luôn.

Lưng chừng núi là một hoa viên, có rất nhiều người cả già lẫn trẻ đang tụ tập ở đây.

Đệ Ngũ Nguyệt liếc nhìn đám đông đang cười nói rôm rả, hạ giọng: “Chị gái, là người nào?”

Doanh Tử Khâm ngước mắt lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một ông cụ, nói nhỏ: “Lâu Văn Hải.”

“Lâu Văn Hải?” Đệ Ngũ Nguyệt kinh ngạc: “Hóa ra là ông ta?”

“Ông ta làm sao?”

“Ông nội em nói, Lâu Văn Hải tự lập nhất phái, có vô số đệ tử, khả năng bói toán rất mạnh, người ở giới cổ vũ còn

đặc biệt mời ông ta nữa.”

“Bởi vì ông nội em không mấy khi ra ngoài, cho nên danh tiếng của Lâu Văn Hải bây giờ còn nổi hơn ông.” Đệ Ngũ

Nguyệt gãi đầu: “Chẳng trách hôm nay ở đây có nhiều người như vậy, chắc hẳn là vì Lâu Văn Hải mà đến.”

Doanh Tử Khâm không hỏi thêm chỉ nói: “Đi thôi ”

Đệ Ngũ Nguyệt vội vàng đi theo.

Phía trước, ông cụ kia được bao quanh bởi một nhóm thanh niên, ông ta đang nói về những kiến thức liên quan đến

bói toán.

Người này là Lâu Văn Hải.

Năm nay bảy mươi hai tuổi, đức cao vọng trọng.

“Lâu đại sự, xin hỏi bát tự đó…”

“Lâu đại sự, còn nữa, còn nữa, tôi muốn hỏi vấn đề về nhà cửa.”

Lâu đại sự vuốt bộ râu của mình, rất thoải mái với những lời khen ngợi này.

Một giọng nói trong trẻo, nhẹ nhàng vang lên, không lớn nhưng rất rõ ràng.

“Từ bao giờ mà một kẻ có tí kiến thức như vậy cũng dám nói là mình biết bói toán thế?”

Tất cả mọi âm thanh đều đột nhiên im bặt.

Không ít người phải ngoái đầu, không khỏi nhíu mày khi nhìn thấy một cô gái không để lộ mặt.

Người mới?

Người mới mà cũng dám khiêu khích Lâu Văn Hải?

Lâu đại sư đã quen với việc được tôn sùng, chưa từng gặp ai dám nói như vậy với ông ta, hơn nữa còn là một cô gái

trẻ.

Lâu đại sư quay đầu lại, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Ta không xứng là thầy bói? Vậy thì cô xứng sao?”

“Cô có biết cái gì gọi là “Bát Quái”, cái gì gọi là “Chu Dịch”, cái gì còn gọi là “Hoa Mai Dịch Số” không?!”

“Ta đã đọc “Thôi Bối Đồ” tám mươi lần, đọc thuộc làu làu. “Cùng Thông Bảo Giám”, ta cũng đọc hết sáu mươi sáu

lần, chỉ cần cho ta một từ, ta cũng biết nó nằm ở đoạn nào.”

“Ma Y Thần Tướng, ta cũng đã hiểu rõ toàn bộ. Sách mà đám thầy bói mới nhập đạo dùng hiện giờ đều do ta biên

soạn!”

Mỗi khi Lâu đại sư nói ra một câu, ông ta lại tiến lên một bước.

Khí thế của ông ta hùng hổ, hung hăng đàn áp.

“Thế kỷ trước, nhà họ Mục ở Để đồ còn mời ta đến xem phong thủy cho nhà tổ của bọn họ.” Lâu đại sư rất kiêu

ngạo: “Những đạo diễn và nhà sản xuất nổi tiếng trong giới giải trí còn mời ta về xem bát tự của bọn họ.”

“Lâu Văn Hải ta sáu tuổi nhập đạo, trong ngũ tệ tạm khuyết*, ta đây chọn chính là thiếu quyền! Từ trước đến nay,

ta chưa bao giờ phạm sai lầm trong việc xem bói, bọn họ đều kính trọng gọi ta là Lâu đại sư!”

* Ngũ tệ tam khuyết là hình phạt mà tất cả thầy tướng số phong thủy đều không thể tránh khỏi bởi vì bọn họ đã tiết

lộ quá nhiều thiên cơ. Ngũ tệ là năm điều tệ hại: Góa bụa, cô đơn, độc thân, điếc, tàn tật. Tạm khuyết là ba điều

thiếu thốn: Tiền bạc, tuổi thọ, quyền lực.

Lâu đại sự liên tục cười lạnh: “Còn cô, cô có bản lĩnh gì? Ta thấy là cô còn chẳng thuộc nổi “Kinh Dịch”! Còn dám

nói ta không biết bói toán?”

“Cô nhóc, cô thật không biết trời cao đất rộng!”

Bói toán phong thủy quả thật là có cách nói như này.

Người ta cho rằng vị đại sư nào càng lớn tuổi thì khả năng bói toán càng cao, càng được nhiều người kính trọng.

Lâu Văn Hải theo nghiệp bói toán hàng chục năm nay, ông ta đã tạo dựng được danh tiếng từ lâu, được nhiều

người ngưỡng mộ.

“Tôi không có bản lĩnh gì.” Doanh Tử Khâm nhìn với ánh mắt nhẹ nhàng lạnh như tuyết, khẽ nở nụ cười: “Nhưng

tôi có thể đoạt hết vận may của ông.”

Có nhận tất có quả.

Lê Hàn giúp cô làm thí nghiệm, cô giúp Lê Hàn giải trừ việc mượn vận.

Người đã bày trận mượn vận chính là Lâu Văn Hải.

Nhân đã gieo xuống rồi thì cô có thể ra tay.

Nghe đến đây, Lâu đại sứ cười khẩy, chế nhạo: “Vận may? Cô có biết cái gì gọi là vận may không? Từ xưa đến nay,

chỉ có mượn vận, làm gì có đoạt vận?”

“Đã không biết bói toán thì đừng ở đây làm chuyện mất mặt nữa? Rốt cuộc là ai mời cô ta vào đây thế, còn không

mau đuối ra ngoài.”

Hôm nay là buổi tụ họp của các thầy bói và các tiểu bối mà họ dẫn đến, Lâu đại sư quả thực là thầy bói hàng đầu

trong số những người ở đây.

Những người khác cũng đều có phần tức giận và tỏ vẻ chế giễu.

“Cô nhóc, cô đừng có chọc giận Lâu đại sự, ông ta mà động chạm đến bát tự của cô thì cuộc sống của cô sẽ rất thảm

đấy.”

“Còn không phải sao? Cô nhóc này theo ai thế? Lậu đại sư chỉ cần nói một câu là có thể dồn sư phụ của cô ta vào

đường cùng rồi.”

Một thầy bói như Lâu Văn Hải quả thật có năng lực như vậy. Thay đổi một chút là có thể khiến con người ta cả đời

nghèo khổ.

Vì vậy, diễn đàn NOK luôn có một định lý rằng, nếu như số lượng thầy bói có đủ để tạo thành một cái bảng xếp

hạng, bọn họ sẽ là những tên thợ săn đáng sợ nhất.

Bọn họ còn đáng sợ hơn độc dược sư nhiều.

“Thôi được, nếu cô đã không đi, ta sẽ khiến cô phải đi.” Hai mắt Lâu đại sự sáng như đuốc, hào quang bắn ra.

“Xoet!”

Ông ta rút thanh kiếm gỗ ra khỏi bao kiếm, nhắm thẳng về phía cô gái.

Doanh Tử Khâm khẽ đưa tay lên, chỉ với hai ngón tay, đã chặn được thanh kiếm gỗ đang lao đến của Lâu đại sư.

Rõ ràng là tay của cô không hề dùng lực mạnh, nhưng kiếm gỗ vẫn bất động, không thể tiến thêm.

Lúc này thì biểu cảm của Lâu đại sư đã thay đổi, nghẹn họng thốt lên: “Cô…”

Thanh kiếm gỗ của ông ta không phải là thanh kiếm gỗ bình thường.

Ngay đến những cổ võ giả bình thường cũng không thể đỡ nổi.

Thế nào mà …

Doanh Tử Khâm ngước mắt lên,thản nhiên nói ra hai chữ:“Trận khởi.”

“Vù vù!”

Đột nhiên,có gió ập tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play