Trạng thái này của fanclub làm chấn động cộng đồng fan của Doanh Lộ Vi.

Bức ảnh vô cùng rõ ràng, đã được kiểm chứng không phải là ảnh photoshop.

Cộng đồng fan trực tiếp phát điên lên.

“@Tập đoàn Doanh thị còn sống không đấy? Xem lại cô con gái mà các người nhận nuôi từ thiện đi. Anh rể chúng tôi là người thế nào mà cô ta cũng dám đi quyến rũ?” “@Tập đoàn Doanh thị đừng giả chết nữa, mau đứng ra cho Lộ Vi một công bằng đi, muốn công chúa thực sự của bọn tôi chịu ấm ức đúng không?” “Tôi không thể nhịn nổi nữa. Tôi

muốn biết trong một năm qua Lộ Vi đã chịu bao nhiêu ấm ức, tôi khóc đến mù mắt mất” Vì trong mắt mọi người bên ngoài, Doanh Lộ Vi là một người không màng danh lợi, không thích ồn ào những fan cô ta có sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ.

Mới được mười mấy phút thôi mà fan cô ta đã đẩy bài viết này lên đỉnh hot search.

Lên bảng hot search, có rất nhiều người qua đường không hiểu gì mà nhấn vào xem thử.

“Ừm… có gì nói nấy nhé. Thực ra tôi chẳng thấy cái gì cả, có phải là fan hơi kích động quả lổ không?”

“Còn khóc đến mù mắt nữa. Tuyến lệ phát triển thế à? Vì một nghệ sĩ dương cầm chưa từng đoạt giải quốc tế nào khóc đến mù cả mắt, sao lúc bố cô bạn vất vả, không thấy cô khóc mù mắt thế? Không biết đầu thân đầu sơ, đồ thiểu năng.”

“Những người qua đường cao quý ơi, chưa rõ toàn bộ sự việc thì đừng có mắng fan nhà người ta có được không?” “Hơi không liên quan tí nhưng nhan sắc của cô con gái nuôi kia thực sự tồn tại ư? Trong đỉnh quá đi mất.” Trên Weibo vô cùng ầmi, còn Doanh Lộ Vì thì đang nghỉ ngơi ở đế đô. Cô ta tùy tiện xem Weibo, trong lòng coi như là thoải mái một chút.

Cô ta không biết tại sao mình lại dị ứng khắp người, đến đế đô để chữa mà cũng không khỏi.

Thế nên cô không vui thì sẽ có người xui xẻo.

“Tiểu thư Lộ Vi yên tâm, camera giám sát của bốn đoạn đường xung quanh đã bị xóa hết rồi, tuyệt đối không thể khôi phục lại.” Người nói chuyện là một người đàn ông nước ngoài, anh ta vô cùng tự tin:

“Chuyện đã xong, tôi đi trước đây.”

“Thực sự cảm ơn anh, anh Allen.” Doanh Lộ Vi duyên dáng đứng dậy:

“Tôi tiễn anh ra ngoài.”

Người đàn ông nhanh chóng rời đi.

Người quản lý ở bên cạnh nhíu mày: “Lộ Vi, thực ra không cần phải mạo hiểm đến vậy đâu, sau này còn rất nhiều thời gian khiến đứa cháu giả của cô không còn nước chuyển mình mà.”

Một bức ảnh mượn góc, ngộ nhỡ bị vạch trần thì làm sao bây giờ?

Doanh Lộ Vi không để bụng, khinh thường nói: “Nó không có bản lĩnh này đâu, dư luận có thể giết chết nó.”

Nếu không phải Ứng Phi Phi có thù với nó thì cô ta có thể thành công được không?

Là do chính Doanh Tử Khâm suốt ngày chọc vào phiền phức, không liên quan đến cô ta. Quản lý vẫn cảm thấy bất an: “Ngộ nhỡ đối phương vẫn còn video tuồn ra thì phải làm sao?” “Không thể nào.” Doanh Lộ Vi cười khẽ: “Lần trước chắc là Phó Quân Thâm giúp nó lấy được, trong bữa tiệc cũng có camera giám sát, là tôi quá sơ ý rồi.”

Cô ta vuốt tóc, vô cùng quyến rũ: “Nhưng lần này thì khác. Video từ camera giám sát của đoạn đường ấy đã bị xóa hết rồi, Phó Quân Thâm có thể tìm được hacker còn lợi hại hơn cả Allen sao? Anh ta là một trong những hacker hàng đầu của Liên minh hacker ẩn danh đây.

Liên minh hacker ẩn danh là nhóm hacker đứng đầu thế giới.

Cô ta cũng phải nhờ người khác, tốn một khoản tiền lớn mới có thể mời được.

Quản lý trầm ngâm: “Được, tôi sẽ giúp cô. Nhưng nếu chuyện này thất bại thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng đấy.”

Tuy Doanh Lộ Vi không phải là nghệ sĩ trong làng giải trí nhưng cô ta cũng rất hưởng thụ việc được fan theo đuổi, bây giờ trong tay cô ta có mấy trăm tài khoản ảo.

Dưới sự thúc đẩy của quản lý, những tài khoản này đồng loạt cùng hành động.

#Chuyện thối nát của giới nhà giàu, cháu quyến rũ chồng của cô?!#

#Phản rồi, phản rồi! Con gái nuôi nhà họ Doanh dám cắn lại “chủ” của mình!#

#Đau lòng cho Doanh Lộ Vi#

Trên Weibo tràn ngập tiếng mắng chửi. Đừng nói là Weibo, trên diễn đàn của trường Trung học Thanh Trí cũng bùng nổ.

“Chởi đựu, các cậu xem Weibo chưa? Đọc xong tam quan tối nát bét.”

“Bình thường trong trường thấy cậu ta khá khiêm tốn, không ngờ cậu ta lại có thể làm ra chuyện thể này.” “Tôi thấy tôm chết đi được, đáng đời bị đuổi khỏi lớp xuất sắc.”

“Là bố Doanh của bọn này chế lớp xuất sắc, hiểu không? Ai còn dám mắng một cầu, tối nay anh Nhiên đến nhà chúng mày, đánh chúng mày vỡ đầu đấy.”

“Chị Vũ cầm chùy đập vỡ đầu chúng mày đấy.”

Ôn Thính Lan không bao giờ lên mạng nên không biết chuyện này. Nhưng trong nhóm chat của lớp cũng đang bàn luận nhiệt tình, lại còn gửi ảnh cáp màn hình Weibo vào nhóm nữa. Sắc mặt cậu thay đổi, vào phòng bếp: “Chị, chị lên Weibo chưa? Chuyện kia…” Doanh Tử Khâm đang ép nước hoa quả, nghe Ôn Thính Lan nói vậy thì híp mắt: “Ừ, rồi,

em đừng lo cũng đừng nói cho bố biết.” Ôn Thính Lan nhíu mày, cậu đang định nói gì đó thì nghe cô gái hỏi.

“Làm xong đề chị cho chưa?”

Ôn Thính Lan ngẩn người: “Chưa ạ.”

Cũng không biết chị cậu lấy đâu ra một đống đề cho cậu, độ khó vượt xa lớp xuất sắc khối 12, tuy rằng với cậu mà nói thì nó cũng không được coi là khó.

Doanh Tử Khâm lau tay xong, không nhanh không chậm nói: “Thế thì mau về làm đi, sai một câu thì làm thêm mười câu.”

Cậu nhóc giống hệt con thỏ cụp tai, im lìm về phòng.

Doanh Tử Khâm hơi nhíu mày.

Tác động từ bên ngoài vốn đã khiến cảm xúc của Ôn Thính Lan dễ dao động, lại càng khiến nó trở nên nghiêm trọng hơn, bệnh tình cũng nặng hơn.

Bệnh trong lòng không phải là bệnh mà cổ y có thể chữa được.

Có lẽ cô phải tìm người cộng tác của cô trước đây.

Doanh Tử Khâm cũng trở về phòng.

Cô nhắm mắt lại, năng lực bói toán phát động, nhớ lại chuyện xảy ra trên con đường lúc ấy, cũng coi như tính ra được quá trình xảy ra sự việc. Doanh Lộ Vi phải người đi theo Giang Mạc Viễn, chụp ảnh xong thì gửi cho Ứng Phi Phi, tiện thể xóa video mà camera giám sát quay được. Doanh Tử Khâm tựa lưng vào ghế.

Chậc, phiền thật.

Ngày nào cũng có người đến phá hoại cuộc sống dưỡng lão của cô. Rốt cuộc cô có được nghỉ hưu, trồng hoa, nuôi lợn nữa hay không?

Có điều dường như địch ý của Doanh Lộ Vi dành cho cô có hơi lớn, chuyện này rất kỳ lạ.

Tiếc là cô chưa khôi phục được năng lực, không thể tính ra chuyện đã xảy ra từ rất lâu về trước.

Ngón tay cô gõ nhẹ trên bàn, mấy giây sau, cô bật máy tính lên, Cùng lúc đó, bờ kia của đại dương.

Miền đông Châu u.

Hacker nào đó nhìn màn hình máy tính trước mặt đột nhiên đen ngòm, suýt thì chết vì nghẹn mì tôm.

Vốn dĩ trên thế giới này người dám làm vậy với anh ta chỉ có một người nhưng mấy hôm trước anh ta ngứa tay chọc phải một người nữa.

Anh ta đáng thương gõ bàn phím. “Chị ơi, dạo này em ngoan lắm, em thề là em không đi đâu gây chuyện.”

“Không nói cái này, nhờ anh chút chuyện.”

“Chị cứ nói đi.”

“Giúp tôi khôi phục lại camera giám sát của bốn con đường là đường Trung Sơn, đường Cát Tường, đường Tiểu Trại và đường Phương Chức ở thành phố Hộ.”

“Sao chị không tự làm đi?”

“Tôi lười.”

Xâm nhập vào máy tính anh ta khó hơn nhiều so với việc khôi phục hình ảnh từ camera đấy có được không?

“Được, được, được, chị, em đi làm ngay, lát nữa em gửi cho chị.”

Lúc này, màn hình máy tính mới trở lại bình thường.

Hacker nào đó muốn khóc mà không được, chịu nhục chịu khó bắt đầu gõ code.

Nghĩ đến việc đường đường là đại lão của Liên minh hacker ẩn danh mà lại bị một cô gái nắm thóp.

Mất mặt thật.

Trên Weibo càng ngày càng ầm ĩ, không ít blogger lớn cũng biết đến chuyện này.

Fan Doanh Lộ Vi còn đang kêu gào. “Sao tập đoàn Doanh thị còn chưa đứng ra? Giả chết đến cùng à?” “Nếu Tập đoàn Doanh thị không giải quyết thỏa đáng chuyện này thì kể từ ngày hôm nay, tôi sẽ không bao giờ mua sản phẩm của quý công ty nữa.”

“Người của Tập đoàn Doanh thị mù hết rồi à.”

“Lần trước không nói gì, lần này có ảnh, sự thật rõ rành rành như thế còn định cãi thế nào nữa? Mau đứng ra giải thích đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play