Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!

*********************************

HỌ DOANH LẠI PHÁT ĐIỆN

Vẻ mặt của gia chủ nhà họ Tạ lại thay đổi: “Vị đó của Tư Pháp đường?”

Trưởng ban thẩm ph3án lại không trả lời tiếp, quay người rời đi.

Sắc mặt Tạ phu nhân trắng bệch: “Lão… lão gia, làm thế nào đây? Vị đó 1của Tư Pháp đường là ai?”

“Bà không rõ, tôi cũng không rõ.” Ảnh mắt của gia chủ nhà họ Tạ nặng nề: “Người đó rất bí ẩn9, càng xuất quỷ

nhập thần, vả lại cũng không thường xuyên ở giới cổ võ.” “Không nhiều người từng gặp người ấy, dù sao thì tôi

3cũng chưa gặp bao giờ.” “Quyền lực của người ấy ở Tư Pháp đường rất lớn, muốn bắt Phong nhi rất đơn giản, chỉ

cần một câu nói 8mà thôi.”

Tạ phu nhân rất sợ hãi: “Vậy… vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Rốt cuộc Phong nhi đã phạm lỗi gì?”

“Tạm thời vẫn chưa biết được.” Gia chủ nhà họ Tạ lắc lắc đầu: “Chắc hẳn đã bị người ấy thấy gì đó từ lâu, vì thế

mới bị bắt khi đang ở bên ngoài.”

“Trùng hợp là lúc ấy Phong nhi phải bắt một người bình thường về, cũng có cái cớ rồi.”

Nếu nghiêm khắc dựa theo quy tắc của Tư Pháp đường lập ra, quả thật Tạ Phong đã phạm không ít lỗi.

Khiến cho đến tận bây giờ, họ vẫn không biết rốt cuộc Tạ Phong bị bắt là vì việc gì. “Từ bây giờ, không ai trong nhà

họ Tạ được làm gì.” Gia chủ nhà họ Tạ trầm giọng nói: “Bất kể là thành viên đang rèn luyện ở bên ngoài hay là

đang ở trong gia tộc, không ai được phép làm bất cứ chuyện gì vi phạm pháp quy tắc của Tư Pháp đường.”

“Ngoài trận đấu sinh tử ra thì cũng bớt gây gổ đổ máu đi.”

Nếu biết nguyên nhân là gì, ít nhất trong lòng họ còn có chút dự tính.

Bây giờ Tư Pháp đường không nói lý do, cả nhà họ Tạ đều nơm nớp lo sợ. Đương nhiên, với mấy trăm năm lịch sử,

có lão tổ tông và những vị trưởng lão khác, chắc chắn nhà họ Tạ sẽ không đổ được. “Nhưng..” Vành mắt Tạ phu

nhân đỏ bừng: “Nhưng A Ngọc thì phải làm sao? Thằng bé sắp không gắng gượng được nữa rồi.”

Gia chủ nhà họ Tạ cắn răng nói: “Mang quà tới nhà họ Lâm, mời Lâm Thanh Gia đến, cô ấy từng vào giới luyện kim

một lần, biết đâu có cách khác cứu A Ngọc.”

Nếu không phải Tạ Ngọc quá quan trọng, chắc chắn họ sẽ không đi cầu cứu nhà họ Lâm.

Tạ phu nhân lau nước mắt, gật gật đầu, xuống chuẩn bị quà.

***

Một bên khác.

Trong khách sạn.

Chiếc điện thoại mà Doanh Tử Khâm đặt trên bàn lúc này sáng lên. Cô đưa mắt nhìn sang. “Bạn nhỏ, bắt được cá

rồi, hấp, om, kho đều đủ cả, anh có thưởng không?”

Doanh Tử Khâm trầm mặc hai giây, trả lời.

“Em mua cho anh con heo nhé.”

Hôm qua anh ôm cô ngủ một đêm, còn có phần thưởng gì nữa?

Phó Quân Thâm trả lời rất nhanh.

“A, chúng ta đã có một bé heo rồi, thêm một bé nữa, bé heo của chúng ta sẽ không vui đầu, phải quan tâm đến sức

khỏe tâm lý của trẻ nhỏ chứ.”

Doanh Tử Khâm: “…”

Giống như nghe thấy có người thảo luận về mình, Đô Đô ló cái đầu nhỏ của mình ra khỏi túi.

Cái mũi hồng nhạt cụng tới cụng lui, trông vô cùng vui vẻ.

Trước khi đến châu Âu tham gia chung kết quốc tế ISC, Doanh Tử Khâm đã giao Đô Đô cho Tu Vũ.

Tu Vũ cũng luôn mang nó bên mình, hôm nay mới trả lại cô.

Cô vươn tay chọc chọc cái bụng nhỏ của Đô Đô, tay còn lại tắt điện thoại, mặt không biểu cảm cầm ly rượu lên. Có

một vài người, với heo mà cũng không đúng đắn.

“Bố Doanh, trước đây cậu không uống rượu.” Tu Vũ chú ý đến động tác của cô gái: “Sao hôm nay lại uống vậy?”

Cô ấy đã đặc biệt chuẩn bị nước ép cho Doanh Tử Khâm.

Vẻ mặt Doanh Tử Khâm mệt mỏi, biếng nhác nói: “Nhân lúc anh ấy không có ở đây, uống một ngụm rượu.”

Cô quả thật không thích uống rượu, bất kể là rượu trắng, bia hay rượu vang.

Nhưng có những lúc bị quản nhiều rồi, cô lại muốn làm ngược lại.

“Mũi của cổ võ giá các cậu đều rất thính” Tu Vũ sờ cằm: “Anh ấy ngửi được thì sao bây giờ?”

Doanh Tử Khâm ngừng lại: “Vậy thì anh ấy thực sự giống với bé heo của anh ấy.” Tu Vü: “???”

“Bố Doanh!” Lúc này, cậu đàn em hưng phấn bừng bừng chạy qua: “Bố Doanh, báo cho cậu một tin tốt. Tối qua tôi

nhận được điện thoại của Đại học thành phố Hộ rồi! Họ mời tôi đến khoa sinh học của trường ho!”

Nói rồi, cậu ta kiêu ngạo mà ưỡn thắng ngực: “Bố Doanh, tôi giỏi lắm đúng không?”

Nếu là hai năm trước, cậu đàn em tuyệt đối không dám nghĩ đến việc có ngày mình sẽ thi đỗ đại học.

Nhưng không ngờ, lần này cậu ta lại thi được 685 điểm.

Đại học thành phố Hộ cũng là đại học thuộc dự án 985 của nước Hoa. Tuy không cùng trình độ với Đại học Để đồ

nhưng thực lực tổng hợp cũng rất mạnh.

Doanh Tử Khâm cười nhẹ: “Chúc mừng.”

Những học sinh bị phân vào lớp 12A19 hoặc ít hoặc nhiều đều là do gia đình, mối quan hệ xung quanh có chút vấn

đề nhưng họ đều rất thông minh.

Sau một năm rưỡi học tập, lại thêm số tài liệu ôn tập mà cô đưa, họ đạt được thành tích như ngày hôm nay cũng là

điều rất bình thường.

“Đúng rồi, đúng rồi. Bổ Doanh, còn có một tin tốt nữa.” Cậu đàn em lại nhớ đến chuyện gì đó, thấp giọng nói: “Bạn

gái tôi nói lần này, chủ phượng hoàng giá của lớp xuất sắc kia đến tốp 500 toàn thành phố cũng không vào được.”

“Kết quả cậu ta ước tính điểm của mình là 720 điểm, đùa nhau à?”

“Doanh Nguyệt Huyên?” Tu Vũ cũng nghe thấy, có hơi ngạc nhiên: “Đến tốp 500 thành phố mà cậu ta cũng không

vào được?”

Thành tích của Doanh Nguyệt Huyên đứng vững trong tốp ba của thành phố đẩy.

“Lại chả thế.” Cậu đàn em cười trên nỗi đau của người khác: “Bố Doanh là thủ khoa đầu vào, lại còn là thủ khoa đề

toàn quốc. Lần này nhà họ Doanh lại phát điên rồi, tôi thích nhìn họ suy sụp hết lần này đến lần khác.”

Doanh Tử Khâm lạnh nhạt nói: “Không liên quan đến tôi.”

Giang Nhiên phát hiện ra vấn đề quan trọng nhất: “… Mày có bạn gái lúc nào?” Cậu đàn em gãi gãi đầu, vô cùng

ngại ngùng xoa xoa tay: “Thi tốt nghiệp xong là em tỏ tình với cậu ấy ngay. Sau đó cậu ấy cảm thấy em cũng không

tệ, thể là chúng em thành đối luôn.”

“Hôm nay là ngày kỷ niệm hai tuần yêu nhau của bọn em!”

Giang Nhiên: “…”

Cậu ta lại cảm thấy trầm cảm rồi.

***

Hôm sau là ngày 24 tháng 6, vừa hay là ngày công bố thành tích thi tốt nghiệp trung học phổ thông quốc gia trên

mạng.

Những ngày này, Doanh Chẩn Đình ở suốt trong bệnh viện Số 1.

Tuy trong mấy ngày qua có tỉnh dậy mấy lần nhưng đa số ông ta vẫn luôn trong trạng thái hôn mê. Chung Mạn

Hoa ở trong bệnh viện mấy ngày này, cũng là tiếng chuông báo thức nhắc ngày, bà ta mới nhận ra hôm nay có

thành tích thi tốt nghiệp,

Bà ta cũng nhớ ra một chuyện rất kỳ quái. Sao hai ngày qua bà ta không nhận được điện thoại của Đại học Đế độ?

Chung Mạn Hoa gọi hộ lý đến, dặn cô ấy trông Doanh Chấn Đình, sau đó tự mình trở về nhà tổ của nhà họ Doanh.

Doanh Nguyên Huyên đang ngồi trên sô pha.

“Tiểu Huyên, đưa số báo danh và mật khẩu tài khoản cho mẹ.” Chung Mạn Hoa nói: “Mẹ tra kết quả cho con.”

Người Doanh Nguyệt Huyên cứng đờ, lòng bàn tay đổ mồ hôi: “Mẹ?” “Con phản ứng mạnh như vậy làm gì?”

Chung Mạn Hoa cau mày: “Đúng rồi, hẳn là con phải biết trước điểm của mình mới đúng. Bao nhiêu điểm?”

Chung Mạn Hoa cũng hiểu kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông quốc gia. Những thí sinh có điểm trong tốp đầu

của tỉnh, thành phố sẽ được trường thông báo điểm thi trước khi chính thức có kết quả trên toàn quốc.

“Mẹ, con còn chưa biết.” Doanh Nguyệt Huyên mím mím môi: “Lần này trường không nói.”

“Vậy chúng ta tự tra.” Chung Mạn Hoa gật đầu: “Số báo danh và mật khẩu của con đâu?” “Mẹ, con không nhớ…

Nó nó ở trường.” Doanh Nguyệt Huyên đứng dậy: “Trường học buổi chiều mới mở cửa. Mẹ, chiều nay con đi lấy.”

“Còn phải đợi lâu vậy sao?” Lông mày Chung Mạn Hoa càng cau chặt hơn: “Được, mẹ lên tầng nghỉ ngơi một lát.”

Bà ta cởi áo khoác, treo lên trên giá rồi lên trên tầng.

Doanh Nguyệt Huyên vẫn đang ở trong phòng khách, ngón tay siết chặt quần áo, vô cùng hoảng sợ.

Lúc cô ta thi môn ngữ văn thì vẫn luôn nghĩ đến chuyện của Doanh Tử Khâm.

Kết quả, sau khi thi xong, cô ta đột nhiên phát hiện mình viết lạc đề, trong lòng hẫng một nhịp.

Buổi chiều, lúc thi toán, trong đầu cô ta chỉ quanh quẩn bài văn buổi sáng, lúc làm bài, mạch suy nghĩ không thể trở

lại được. Toán học rất coi trọng logic, cũng cần tỉ mỉ, cô ta viết thiếu vài dấu trong công thức của tận mấy câu liền.

Đề tổ hợp môn tự nhiên của ngày thứ hai còn khiến cô ta hoang mang hơn. Lúc đó, Thanh Trí gọi học sinh về, mở

cuộc họp để so đáp án, Doanh Nguyệt Huyên không dám nhìn nhưng cuối cùng, cô ta vẫn so.

Kết quả vừa so, tim cô ta triệt để lạnh ngắt.

Đừng nói là 700 điểm, đến 600 điểm cô ta cũng không được.

Trong sự nghiệp học tập của Doanh Nguyệt Huyên, cô ta căn bản chưa từng thi được điểm thấp như vậy.

Vì thế, bất kể là với thầy Từ – chủ nhiệm lớp xuất sắc hay là Chung Mạn Hoa hỏi, cô ta đều nói mình được 720

điểm. Cô ta tuyệt đối không thể nói lần này cô ta thi rất tệ được. Mấy ngày qua, cô ta luôn an ủi bản thân, song

ngày công bố thành tích thi tốt nghiệp vẫn cứ đến nhanh như vậy.

Doanh Nguyệt Huyên siết chặt giấy báo thi trong túi áo, cũng trở về phòng.

Cô ta chậm rãi hít thở, cố gắng ổn định lại cảm xúc của bản thân.

Kéo thời gian, được lúc nào hay lúc ấy.

Doanh Nguyệt Huyên bước những bước nặng nề, lên tầng nghỉ ngơi.

Từng giây từng phút trôi qua, rất nhanh đã đến buổi trưa.

Đúng 12 giờ, thành tích thi tốt nghiệp trung học phổ thông quốc gia chính thức được công bố.

Doanh Nguyệt Huyên chuẩn bị rời khỏi nhà tổ của nhà họ Doanh, tránh mặt Chung Mạn Hoa.

Nhưng lúc xuống tầng, cô ta đi ngang qua thư phòng.

Doanh Nguyệt Huyện vô thúức nhìn vào.

Vừa nhìn vào, máu toàn thân cô ta gần như là cháy ngược lại, đầu óc cũng nổ tung trong chớp mắt.

Trước máy tính, Chung Mạn Hoa đã nhập số báo danh và mật mà của cô ta vào trang web tra điểm và nhấn nút “Enter”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play