Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!

*********************************

Nhưng ngoài cây cối ra, bà ta không nhìn thấy cái gì.

Chung Mạn Hoa cổ dằn sự mất kiên nhẫn của bản thân xuống, lại gọi một tiếng: “3Tiểu Huyên?”

“A?” Doanh Nguyệt Huyên sực tỉnh, mím môi: “Xin lỗi, mẹ, ban nãy con hơi mất tập trung”

“Sắp vào trường thi rồ1i” Giọng Chung Mạn Hoa nhạt hơn mấy phần: “Đừng nghĩ lung tung nữa, chỉ cần thi tốt,

con mới có tương lai”

Doanh Nguyệt Huyên ép mì9nh thu lại ánh mắt nhưng tay cô ta vẫn đang run lẩy bẩy, lòng bàn tay cũng ướt đẫm

mồ hôi.

Hình như cô ta mới nhìn thấy Doanh Tử Kh3âm thì phải.

Nhưng sao có thể chứ?

Không phải đầu.

Nhất định là cô ta nhìn lầm rồi.

Doanh Tử Khâm còn đang 8nằm trong bệnh viện ở châu u, phải dựa vào máy thở và glucose mới có thể tiếp tục

duy trì mạng sống, sao có thể đến tham gia kỳ thi này được?

Không biết chừng còn có khả năng chết rồi cũng nên.

Trạng nguyên của kỳ thi tốt nghiệp toàn quốc chỉ có thể là cô ta.

Không thể là một ai khác.

Cô ta không cho phép.

Lúc này, tiếng chuông vang lên.

Doanh Nguyệt Huyên nhéo lòng bàn tay, bắt bản thân bình tĩnh lại: “Mẹ, con vào đây?

“Đi đi” Chung Mạn Hoa gật gật đầu: “Mẹ cổ vũ cho con”

***

Một bên khác.

Góc phố, cũng là nơi mà camera không thể quay đến được.

Phó Quân Thâm cầm hộp bút và phiếu dự thi đã chuẩn bị sẵn đặt vào tay Doanh Tử Khâm: “Cố gắng đừng để quá

nhiều người nhìn thấy”

Doanh Tử Khâm gật đầu: “Em tự có tính toán”

Năng lực phản trinh sát của cô rất mạnh.

Nếu không mấy trăm năm trước, khi ở châu u, cô cũng không tránh được nhiều cuộc truy sát đến vậy.

“Đại lão, cố lên!” Nhiếp Triều ở bên cạnh cổ vũ, vô cùng hưng phấn: “Đợi cô đến Để đô, tôi sẽ cho công ty quay rất

nhiều, rất nhiều phim drama máu chó cho cô xem”

Anh ta vốn không đến được, trọng trách của nhà họ Nhiếp đều đặt trên vai anh ta.

Là ông cụ Nhiếp biết anh ta muốn đến tiễn Doanh Tử Khâm đi thi nên mới đặc biệt đồng ý cho anh ta nghỉ.

Nhiếp Triều rất đau buồn nhưng anh ta không thể không thừa nhận một sự thật.

So với anh ta, Doanh Tử Khâm càng giống cháu của ông cụ Nhiếp hơn.

Doanh Tử Khâm liếc anh ta một cái: “Vậy tôi đợi xem”

Đợi tất cả học sinh đều đi vào, Doanh Tử Khâm mới đi.

Phó Quân Thâm đút tay vào túi, ánh mắt dịu dàng dõi theo cô rời đi.

“Thất thiếu” Nhiếp Triều nhấc tay đập đập vai anh, có hơi ngưỡng mộ: “Đưa bạn gái đi thi tốt nghiệp trung học

phổ thông quốc gia, cảm giác này có phải là khá mới mẻ không?”

“Ừm” Phó Quân Thâm có vẻ không tập trung lắm: “Có cảm giác an ủi vì con gái mình lớn rồi!”

Nhiếp Triều: “.”

Bạn trai kiểu bố chuẩn rồi.

Nhiếp Triều ngượng ngùng một chút, xoa xoa tay, ánh mắt phát sáng: “Thất thiểu, cậu nói xem, liệu có phải bạn gái

tôi đang học cấp hai không? Biết đâu sau này tôi cũng có thể được nếm trải cảm giác ấy cũng nên”

Phó Quân Thâm liếc anh ta một cái, đột nhiên cũng khóe môi, ngữ khí nhàn tản: “Đã thu âm, tôi sẽ gửi cho anh và

ông cậu ngay”

Nhiếp Triều: “???”

kk

Trong trường thi.

Lúc Doanh Tử Khâm vào, những học sinh khác đều đã ngồi vào chỗ.

Có vài người nhìn cô một cái nhưng rất nhanh đã dời mắt mắt, hiển nhiên là không nhận ra.

Ngoài học sinh lớp xuất sắc sẽ được phân bố thống nhất ở một trường thi, phòng thi của những học sinh khác trong

trường Thanh Trí vẫn được phân bố theo khu vực như bình thường. Doanh Tử Khâm siết chặt khẩu trang, ngồi

xuống bày đồ dùng học tập ra.

Đầu tiên là ký tên, giám thị cầm danh sách bắt đầu đi từ bàn thứ nhất.

Lúc đến lượt Doanh Tử Khâm, vì phải xác nhận xem có hành vi thi hộ hay không, vì thế bắt buộc phải cái khẩu

trang.

Doanh Tử Khâm kéo khẩu trang xuống.

Giám thị nhận ra cô ngay, trong phút chốc vô cùng kinh ngạc: “Em là Doanh.”

Doanh Tử Khâm lắc đầu với cô ấy, ngón tay ấn nhẹ trên môi, tỏ ý cô ấy đừng kinh động đến người khác.

Giám thị kịp thời nuốt lời nói lại, căng thẳng mà gật đầu.

Sau khi để cô ký tên xong, giám thị hoảng hốt đi sang bàn tiếp theo.

Doanh Tử Khâm lại đeo khẩu trang lên, cúi thấp đầu.

Tiếng chuông chuẩn bị thi vang lên, hai giám thị bắt đầu phát đề.

Sau khi điền xong thông tin cá nhân, Doanh Tử Khâm quét mắt nhìn câu tập làm văn.

Cô bóp bóp cổ tay, khẽ khàng thở dài.

Cô vẫn nên viết thôi.

Dù sao cũng chỉ có một lần.

Những mong rằng sau này cô không phải gặp cái thứ phản nhân loại như tập làm văn của môn ngữ văn nữa.

***

Năm rưỡi chiều ngày 6 tháng 8, kỳ thi tốt nghiệp chính thức kết thúc.

Trong dòng học sinh ùa ra ngoài, Doanh Tử Khâm trông rất nổi bật. Cô đi rất chậm, thậm chí là rất nhàn nhã.

Phó Quân Thâm đang ở bên ngoài đời cô.

Ngoại hình của anh rất xuất chúng, vì thế anh cũng đeo khẩu trang.

Nhưng dù vậy, dáng người hoàn hảo kia cũng thu hút không ít cái ngoái nhìn của rất nhiều người.

“Thế nào?” Phó Quân Thâm ôm lấy cô, ngón tay gãi gãi eo cô: “Đề không khó đúng không?”

Doanh Tử Khâm gật nhẹ: “Chuyện cỏn con.”

Phó Quân Thâm xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Về nhà ăn cơm, ông ngoại và bác trai đều đang đợi.”

“Em không muốn đi bộ”

“Anh cõng em”

Doanh Tử Khâm không từ chối, trèo lên lưng anh.

Ngón tay của Phó Quân Thâm móc chặt cẳng chân cô, lông mi rũ xuống, cười khẽ.

May mà bạn gái nhà anh chỉ làm nũng với anh, với người khác vẫn rất hung dữ.

Doanh Tử Khâm vốn dĩ muốn ngủ một giấc, nhưng chuông điện thoại lại vang lên.

Cô nhìn một cái rồi nhấc máy.

Là Hickman gọi đến.

Hôm xảy ra vụ nổ, Hickman cũng thức trắng mấy đêm, vẫn luôn chờ trong bệnh viện.

Cho đến khi Doanh Tử Khâm hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, ông mới trở về phòng thí nghiệm.

“Em Doanh, phòng thí nghiệm quyết định ngày kia mở cuộc họp báo cáo dự án tàu mẹ vũ trụ” Hickman hỏi: “Em

có thời gian đến tham dự không?”.

Doanh Tử Khâm ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn từ chối: “Không đâu, giáo sư, giờ em không thích hợp xuất

hiện. E rằng sẽ mang đến rắc rối cho giáo sư” Những người bị thương do khói độc ăn mòn cùng cô tuy đã được Đại

học Norton cung cấp thuốc giải độc nhưng đến giờ họ vẫn chưa tỉnh lại.

Nếu chuyện cô tỉnh lại trước bị quá nhiều người biết, sự tình sẽ không quá tốt.

“Được. Vậy em nghỉ ngơi cho khỏe, nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân đấy.” Hickman thở dài một hơi: “Đây

là một dự án dài, em đến lúc nào cũng được”

***

Châu u.

Gia tộc Pastch cũng nhận được tin về cuộc họp báo cáo dự án.

“Gia chủ, may là ngài sáng suốt, rút vốn đầu tư trước, nếu không chúng ta cũng bị kéo xuống nước rồi” Quản gia

cười nói: “Vậy mà Hickman thực sự dám công khai dự án của mình, cũng không biết sẽ nhận lại chế giễu của bao

nhiêu người nữa”

Gia chủ của gia tộc Pastch năm nay đã hơn 50 nhưng vẫn phong độ như năm xưa, giữa mày mắt có thể mơ hồ nhìn

ra vẻ đẹp trai năm đó. Ông ta vẫn khỏe mạnh cường tráng, không hề kém cạnh đàn ông trẻ tuổi một chút nào.

Người đàn ông trung niên hơi híp mắt: “Đến lúc đó, chúng ta phải đến cuộc họp báo cáo này.”

Quản gia hơi ngạc nhiên: “Gia chủ?”

“Chỉ sợ Hickman thực sự tìm được nhà đầu tư rồi” Người đàn ông trung niên thản nhiên nói: “Chúng ta dọa mấy

nhà đầu tư không biết trời cao đất dày kia một chút.”

“Đến lúc đó, bắt họ rút vốn ngay lập tức.”

Họ đã hợp tác với gia tộc Taylor, tất cả đều đầu tư vào phòng thí nghiệm của Manuel. Giới nghiên cứu khoa học

đều biết, Manuel và Hickman không hợp nhau lắm.

Manuel đã nghiên cứu ra phun sương hình chữ L chữa trị vết thương nhưng hai năm nay Hickman lại chẳng có

thành quả gì.

Rốt cuộc ai phát triển tốt hơn, nhìn cái là biết.

“Sau đó cũng thuận theo ý của Hickman” Người đàn ông trung niên lại nói: “Lan truyền tin tức của cuộc họp báo

cáo dự án đi, người ủng hộ ông ta sẽ từ đó mà ít đi.”

Hickman được coi là nhà vật lý vĩ đại nhất sau Simon Brand.

Nếu họ đã quyết định đứng về phía Manuel, đương nhiên cũng sẽ giúp ông ta chèn ép Hickman.

Đầu tiên là phải giảm uy tín và danh tiếng của Hickman.

Quán gia bừng tỉnh: “Vâng, gia chủ”

Ông ta vội vàng để giải quyết.

Rất nhanh sau đó, dưới sự thúc đẩy của gia tộc Pastch, trên các trang mạng xã hội ở châu Âu cũng xuất hiện từ khóa

liên quan đến tàu mẹ vũ trụ.

Người biết Hickman ở nước Hoa rất ít nhưng ở châu u, về cơ bản là ai cũng biết.

Trong phút chốc, Internet nổ tung.

“Giáo sư Hickman lợi hại quá! Tàu mẹ vũ trụ!!!”

“Trời ơi, tôi mới chỉ thấy loại phi thuyền này trong phim, cũng chỉ có giáo sư Hickman mới dám đề ra”

Nhưng phản đối và chế giễu vẫn chiếm phần nhiều.

“Tôi thừa nhận Hickman rất giỏi, nhưng cũng tự đại quá. Tàu mẹ vũ trụ? Ha ha ha, năm mơ giữa ban ngày”

“Còn chưa hiểu sao? Tại sao gia tộc Pastch rút vốn? Hiền nhiên là vì dự án này quá già, quá sáo rỗng rồi. Chậc, tôi đề nghị mọi người

đi xem phim điện ảnh về đề tài các hành tinh đi, trong đó muốn bao nhiêu tàu mẹ vũ trụ liền có bấy nhiêu?

“Để tôi xem xem có nhà đầu tư nào ngu ngốc đầu tư cho dự án này. Có thời gian lãng phí tiền đi đầu tư cho dự án sáo rỗng này thì chi

bằng đi làm công tác xã hội đi, biết trên thế giới này có bao nhiêu nạn dân vẫn đang chịu khổ cực không?”

“Ó, đúng rồi. Gia tộc Pastch vừa ra, chắc hẳn không có nhà đầu tư không có mắt nào đầu tư tiếp đầu. Có điều có hai bên không sợ gia

tộc Pastch, gia tộc Laurent hoặc Tập đoàn Venus, nhưng mời họ đến sao? [Mim cười][Mim cười”]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play