Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!

*********************************

Quả thật là chất lượng của cái túi thơm này không ổn lắm, hơn nữa trên mặt đất còn có rất nhiều đá vụn.

Thanh niên tóc nâu g3iẫm đạp như vậy là cố ý làm nhục Phong Việt. Chẳng mấy chốc mà cái túi thơm đã bị rách

bươm.

Lớp lụa ở ngoài bị xé toạc, dư1ợc liệu Doanh Tử Khâm để trong đó rơi xuống lấm lem bụi đất. Hiển nhiên là không

thể nào dùng được nữa.

Phong Việt nhìn muố9n rách cả mắt ra, nhưng cậu ta hoàn toàn không thể ngăn cản nổi tên kia.

Gã thanh niên liếc thấy thế trong ánh mắt đầy vẻ k3hinh thường, nhấc chân đá văng chiếc túi thơm đã rách nát:

“Còn tưởng rằng là có thứ gì hay ho bên trong, có thế này thôi sao? Quả 8nhiên là đồ nghèo kiết xác!”

Tên này vốn luôn xem thường người phương Đông. Biết có du học sinh đến từ phương Đông tới học tập, một ngày

đẹp trời nào đó hắn ta bỗng dưng lên cơn ngứa mắt cũng sẽ đi bắt nạt họ.

Chuyện lần này lại có liên quan đến Irna, gã thanh niên tóc nâu càng không thể bỏ qua.

Mấy ngày nay hắn ta không đánh nhau, lâu ngày ngứa tay, ai bảo thằng nhóc này lại chạm đúng chỗ ngứa như vậy

chứ? “Tao cảnh cáo mày, ở trên địa bàn của người khác thì nên ngoan ngoãn một chút” Gã thanh niên giơ tay đấm

vào mặt Phong Việt thêm một cú nữa, cười đầy mỉa mai: “Có một số chuyện chúng tao có thể nói tùy tiện được,

nhưng mày thì không, bởi vì mày không đủ tư cách, hiểu chưa?”

Sau khi cảnh cáo thêm một lần nữa, tên này mới thả tay ra.

Phong Việt dựa vào tường gục xuống, máu rỉ ra ngoài khóe miệng. Một lúc lâu sau cậu ta mới hết ù tai và cố gắng

đứng dậy, cậu ta mím chặt môi, đi đến thùng rác bên cạnh, nhặt chiếc túi thơm bị rách nát kia lên, nhét vào trong

túi áo.

Cậu ta cũng không đi chợ nữa mà đeo lại khẩu trang và quay về khu chung cư.

Tổng cộng có khoảng hơn một trăm người đến tham dự trận thi đấu quốc tế nên tất cả đều ở chung một khu chung

cư.

Chỉ có điều, con trai ở tầng dưới, con gái ở tầng trên, con trai không được phép lên tầng trên. Tầng một có một cái

siêu thị không người, đồ gì cũng có.

Phong Việt không định nói chuyện này cho người khác nên vào siêu thị mua một ít băng gạc và thuốc rồi lên tầng.

Gã thanh niên tóc nâu kia chỉ chăm chăm đánh vào mặt cậu ta, thương tích rất rõ nên khó có thể che giấu được.

Phong Việt nghĩ nếu có người hỏi chuyện cậu ta sẽ nói rằng mình bị ngã chứ không thể nói rằng bản thân bị bạn

học khác bắt nạt. Ngay khi cậu ta đang tự mình bôi thuốc, Đằng Vận Mộng và ba học sinh khác xuống để thảo luận

bài tập với cậu ta. Sau khi nhìn thấy dáng vẻ của Phong Việt, Đằng Vận Mộng sửng sốt: “Phong Việt, cậu có chuyện

gì vậy?” “Không có việc gì” Phong Việt hít một hơi rồi nói với giọng khàn khàn: “Tớ bị ngã thôi.”

“Cậu nói dối không chớp mắt thế” Đằng Vận Mộng tức quá bật cười: “Đây rõ ràng là bị người ta đánh”

“Cậu nhìn ra được à?” Phong Việt cười khổ một tiếng: “Bị người hâm mộ của Irna đánh, cũng tại tớ không có chú ý

lời ăn tiếng nói của mình”

“Người ta dựa vào đầu mà đánh cậu?” Đằng Vận Mộng càng tức giận: “Bọn họ ăn nói còn khó nghe hơn nữa kìa.

Lời lẽ xấu xa nào cũng dùng hết rồi. Người bị hại lại thành kẻ có lỗi sao?”

Phong Việt cúi đầu: “Ai bảo đây là địa bàn của người ta, nếu là ở trong nước chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như

vậy?

Lần này đi cùng đoàn còn có giáo sư Tả Lê cùng với một số giáo sư danh dự của đại học Đế đô.

Tuy nhiên, các giáo sư đều sống ở một tòa nhà khác, cách xa nơi đây.

“Mộng Mộng, tuyệt đối đừng để cho Doanh thần biết chuyện này” Phong Việt nhớ tới chuyện quan trọng nhất: “Tớ

sợ Doanh thần đi đánh nhau” Đằng Vận Mộng còn chưa kịp trả lời thì một giọng nói lạnh lùng đã vang lên: “Tôi đã

nghe thấy rồi”

Phong Việt giật mình, quay phắt lại.

Cô gái đang khoanh tay đứng dựa vào cửa.

Ánh mắt cô lạnh tanh nhưng mọi người có thể cảm nhận được luồng áp lực vô hình đang đè lên thần kinh khiến

người ta cảm thấy không thể thở nổi.

“Doanh, Doanh thần, cậu..” Phong Việt giật mình lắp bắp: “Sao cậu lại về vào lúc này.”

“Có vẻ đúng lúc đấy” Doanh Tử Khâm đi tới: “Bằng không, các cậu lại giấu giếm tôi. Nhưng nhìn mặt cậu thế này

biết ngay là bị đánh rồi”

Cô liếc nhìn vết thương trên mặt của Phong Việt, lấy ra khỏi túi một hộp thuốc rồi ném qua: “Bối cái này nhé”

Phong Việt luống cuống mở hộp thuốc ra, bên trong là một loại cao màu trắng.

Cậu ta không ngần ngại cầm tăm bông chấm vào thuốc rồi bôi lên vết thương. Thuốc này không hề xót mà còn có

cảm giác mát rượi.

Phong Việt cười khẽ, cố ý nói sang chuyện khác: “Ha ha, Doanh thần, thuốc này của cậu hiệu quả quá. Không biết

có phải là ảo giác hay không, nhưng tôi cảm thấy vết thương đang lành dần rồi đấy. Mua đầu thế, tôi cũng muốn

mua”

“Đừng nói nhảm nữa.”

Phong Việt đành ngậm miệng. Doanh Tử Khâm lại đi ra ngoài, chặn một cô gái ở cầu thang lại rồi đi thẳng vào vấn

đề: “Xin lỗi, bạn có biết Irna ở đầu không?”

“Irna? Cô ấy đang ở Home Party, đường số 14” Nữ sinh lúng túng: “Ngày mai phải rút thăm rồi. Cô ấy có rất nhiều

bạn bè, bọn họ đều đi chúc mừng rồi” Home Party, tiếng Trung là bữa tiệc tại nhà, là nơi chuyên tổ chức các bữa

tiệc riêng tư.

Doanh Tử Khâm gật đầu: “Cám ơn”

“Này, này, bạn gì ơi” Cô gái lấy hết can đảm: “Bạn xinh đẹp quá, tôi có thể chụp cùng với bạn một bức ảnh được

không?”

“Tôi đang vội, để sau nhé” Doanh Tử Khâm lại trở về phòng ngủ của Phong Việt, ánh mắt rất bình tĩnh: “Bây giờ tôi

sẽ gọi xe, chúng ta cùng đi.”

***

Mười lăm phút sau.

Home Party, đường số 14.

Người tổ chức bữa tiệc thanh niên hôm nay không phải Irna, mà là những chàng trai theo đuổi cô ta. Quả nhiên, gã

thanh niên tóc nâu cũng ở đó và đang hả hê kể về việc vừa đánh Phong Việt cho những người khác

Lúc này cánh cửa bị đạp tung ra, vang lên một tiếng rầm” kinh thiên động địa, át đi cả tiếng nhạc.

Irna quay đầu lại và cau mày khi nhìn mấy người tới: “Tôi không nhớ là tôi có mời cậu”

Những học sinh khác cũng dừng lại rồi nhìn sang. Doanh Tử Khâm liếc mắt nhìn một lượt: “Phong Việt, chỉ đi, là

ai?”

Phong Việt há to miệng: “Doanh thần, tôi.” Cậu ta cũng biết Doanh Tử Khâm giỏi đánh nhau, một người có thể

đánh lại mấy người, nên chắc chắn cô sẽ không bị thương. Tuy nhiên cô còn là thí sinh dự thi, nếu như ra tay đánh

người rất có thể sẽ phải đối mặt với việc rút lui khỏi cuộc thi.

Doanh Tử Khâm vẫn lạnh lùng nói ra hai chữ đó: “Chỉ tôi xem”

Phong Việt chưa kịp lên tiếng thì tên thanh niên tóc nâu đã đứng dậy, vẻ mặt chế giễu: “Ái chà, viện binh đấy à? Lại

còn là con gái nữa? Nói đi mày muốn tạo đánh cô ta thế nào?”

Khóe miệng Đằng Vận Mộng không khỏi giật giật. Cô ấy chưa từng thấy ai chủ động chịu chết như thế. Doanh Tử

Khâm khẽ gật đầu: “Cậu ta?” Đây đúng là một câu hỏi, nhưng giọng điệu ấy lại thản nhiên. Một khi đã xác nhận

được đối tượng thì dễ xử lý rồi. Doanh Tử Khâm xắn tay áo bước về phía trước. Thanh niên vẫn nở nụ cười châm

biếm trên môi: “Thế nào, cô thật sự muốn đấu với tôi.”

Lời còn chưa nói xong, hắn ta đã cảm thấy cổ họng như thắt lại.

Một giây sau, cả người hắn ta đã đập thẳng vào tường.

Cô gái nắm lấy cổ áo của thanh niên tóc nâu thế rồi cứ như vậy mà nhấc bổng lên.

Không ai nghĩ đến cảnh tượng này, ngay đến Irna cũng choáng váng. Mấy giây sau mới có tiếng la hét của một số

nữ sinh vang lên trong đám đông.

Phong Việt lẩm bẩm: “Mẹ kiếp..”

Lúc ở karaoke Vương Triều, cậu ta đã ngất lịm, không tận mắt nhìn thấy Doanh Tử Khâm ra tay mà chỉ xem video

quay lại cảnh đó. Video không thể nào chân thực bằng việc được chứng kiến tận mắt cả.

Gã thanh niên tóc nâu không ngờ rằng mình sẽ bị đối xử như vậy, ánh mắt rất dữ tợn: “Mày thích chết à!” Hắn ta

muốn đánh trả ngay lập tức, nhưng chỉ cảm thấy tứ chi tê liệt, cả người nhất thời không có sức lực. Doanh Tử Khâm

quay đầu, nhìn về phía Phong Việt: “Vừa rồi cậu ta đánh cậu thể nào, giờ cứ việc đánh lại như thế?

Phong Việt còn đang kinh ngạc chưa định thần lại, mấy giây sau mới bước lên phía trước, do dự: “Doanh thần, sẽ

không có chuyện gì chứ?”

Doanh Tử Khâm chỉ đáp: “Đánh đi”

Phong Việt không chần chừ nữa, cậu siết chặt nắm đấm của mình và nện thẳng xuống mặt của thanh niên tóc nâu.

Gã thanh niên tóc nâu vô cùng tức giận: “Thằng khốn này, mày.”

Hắn ta lại chưa kịp nói hết lời bởi Phong Việt đã tiếp tục giáng thêm một cú đấm. Sau hai cú đấm, Phong Việt lắc

lắc bàn tay đau nhức của mình: “Doanh thần, tôi đánh xong rồi.”

Đến nghỉ hè, cậu ta nhất định phải đi học võ mới được. “Tôi cảm thấy còn chưa đủ” Doanh Tử Khâm nhướng mắt:

“Trong những năm tháng chiến tranh, nước Hoa chúng tôi có một câu thế này, người không phạm ta, ta không

phạm người, nếu người phạm ta, ta ắt phạm người* * Đại ý là ăn miếng trả miếng.

“Tôi sẽ dùng lễ nghi của chúng tôi, để dạy cho cậu biết rằng thế nào mới gọi là đạo đãi khách” “Để cậu trải nghiệm

thử cảm giác không thể đánh trả là thế nào? Doanh Tử Khâm giữ chặt thanh niên tóc nâu bằng một tay, tay còn lại

từ từ giơ lên đánh thêm cho hắn ta một cú nữa. Cú đấm này nhìn có vẻ không có lực bằng Phong Việt nhưng thực

tế lại có hiệu quả mạnh hơn cú đấm của Phong Việt rất nhiều. Gã thanh niên tóc nâu cảm thấy đầu mình ong ong,

hai mắt tối sầm, gần như hôn mê.

Máu tươi tuôn trào trong cổ họng, mùi rỉ sét lan tỏa trong không khí.

Thanh niên tóc nâu đã bắt nạt rất nhiều người phương Đông nhưng hắn ta không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào

đó mình sẽ bị một cô gái phương Đông treo ngược lên đánh như này.

“Chuyện này cứ như vậy là được rồi.” Cuối cùng, Irna cũng không thể chịu đựng được nữa, bực bội nói: “Con trai

có xích mích với nhau là chuyện bình thường, tại sao cậu lại xen vào?”

Cô ta nhìn Doanh Tử Khâm một cách khó chịu, cũng không hẳn là cô ta không thích, chỉ là cảm thấy bực bội một

cách khó hiểu, giống như gặp lại một người bạn cũ mà cô ta ghét.

Nhưng Irna cũng nhanh chóng loại bỏ ý nghĩ này và còn cảm thấy rằng suy nghĩ của mình thật buồn cười. Cho dù

cô ta rất chán ghét người bạn cũ kia, nhưng không thể không thừa nhận, không phải ai cũng có thể so sánh được

với Doanh Tử Khâm.

Doanh Tử Khâm cũng không thèm liếc nhìn Irna lấy một cái.

Thay vào đó cô giơ tay lên, lấy một tấm ảnh ra khỏi túi áo của thanh niên tóc nâu kia, ném xuống.

Bức ảnh trên người hắn ta là ảnh của Irna, dường như thanh niên tóc nâu này rất thích nó nên luôn mang theo bên người.

Doanh Tử Khâm đá chân một cái, bức ảnh bay đến trước mặr Phong Việt: “Xé đi”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play