Chào cậu, giáo sư Tảo Giáo sư Lý tiến lên chào Tả Lê: “Cậu cũng đến rồi.”

“Trời đựu” Lần này đến lượt Tả Lê bất ngờ. Anh ta lùi về s3au một bước: “Sao mấy người vẫn còn ở đây?”

Anh ta lập tức nhìn vào trong phòng thí nghiệm, phát hiện chỉ có một mình giáo sư Lý li1ền yên tâm.

Những giáo sư hung hăng giành người không có ở đây, anh ta không sợ.

Giáo sư Lý rất ngại ngùng.

Vì phon9g cách cướp người của khoa máy tính mà những khoa khác đều tránh họ như tránh tà.

Giáo sư Lý họ mấy cái, giới thiệu với Doanh Nguyệ3t Huyên: “Nguyệt Huyên, đây là giáo sư Tả Lê, giáo sư trẻ nhất

khoa vật lý, được đào tạo chuyên sâu ở nước ngoài năm năm, cũng là nhân tài 8dự tuyển của Trung tâm Vật lý quốc

tế. Rất lợi hại”

Doanh Nguyệt Huyên tiến lên, rất lễ phép nói: “Chào giáo sư Tả”

“Ừ, ừ, ừ” Tả Lê không để ý đến Doanh Nguyệt Huyên, anh ta chuẩn bị làm thí nghiệm cùng Doanh Tử Khâm.

Giáo sư Lý nhìn theo ánh mắt của Tả Lê, kinh ngạc: “Ồ, giáo sư Tả, đây chính là phó giáo sư trẻ tuổi nhất khoa các

cậu mà cậu từng kể sao?”

Nội bộ giáo sư bọn họ nhận được tin ấy, có điều các sinh viên vẫn chưa biết.

Đây cũng là lần đầu ông gặp người này.

Có điều thế này cũng… trẻ quá.

Trong lòng giáo sư Lý cảm thán không thôi.

Tả Lê cảnh giác: “Ông muốn làm gì?”

“Không, không, không, giáo sư Lê, cậu hiểu lầm rồi. Tôi không có ý đó” Giáo sư Lý âm thầm lau mồ hôi, đi qua, lại

giới thiệu: “Nguyệt Huyên, đây là giáo sư Doanh”

Doanh Nguyệt Huyên không đáp lời.

Ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm góc áo phía trên bên trái của Doanh Tử Khâm, nhìn thấy dòng chữ trên thẻ thân

phận của cô.

Tên: Doanh Tử Khâm

Chức vụ: Phó giáo sư

Khoa: Khoa vật lý

Ba hàng chữ, nhát dao sau còn tàn nhẫn hơn nhát dao trước, toàn bộ đều cắm vào tim Doanh Nguyệt Huyên.

Cô ta nhìn ba chữ phó giáo sư, đầu óc như ngừng chuyển động. Lại cứ vào lúc này, giáo sư Lý lại cảm thán một

câu: “Kể ra cũng trùng hợp, em cùng họ với giáo sư Doanh, không biết chừng 500 năm trước hai người cùng một

nhà đấy.”

Câu nói vô tâm như thế này lại khiến đầu óc Doanh Nguyệt Huyên nổ tung.

Đúng là nực cười.

Đến cái họ Doanh này cũng là do cô ta trộm được.

Một nhà gì chứ?

“Nguyệt Huyên?” Giáo sư Lý thấy hồi lâu mà Doanh Nguyệt Huyên không đáp lời, không nhịn được mà nhìn qua.

Dưới cái nhìn của giáo sư Lý, Doanh Nguyệt Huyên không thể không mở lời, giọng nói rất gian nan: “Giáo sư Doanh”

Gọi Doanh Tử Khâm như vậy còn khiến cô ta khó chịu hơn cả việc giết cô ta.

Doanh Tử Khâm vẫn không quan tâm, cô chỉ gật đầu với giáo sư Lý, tiếp tục thao tác trên máy.

“Giáo sư Tả, không làm phiền hai người nữa” Giáo sư Lý nói: “Chúng tôi đi đây.”

Nói xong, ông thấy Doanh Nguyệt Huyên vẫn đứng đờ tại chỗ, chỉ đành gọi thêm một câu: “Nguyệt Huyên, đi

thôi.”

Lúc này, Doanh Nguyệt Huyên mới như bừng tỉnh từ trong mộng, lập tức đi theo giáo sư Lý. Móng tay cô ta đều

găm cả vào lòng bàn tay.

Nhờ theo Bùi Thiên Ý học viết chương trình máy tính một năm, cô ta mới lọt vào mắt xanh của giáo sư Lý, nhận

được cơ hội tham quan phòng thí nghiệm.

Nhưng Doanh Tử Khâm còn chưa làm gì đã dễ dàng được đến đây.

Cô ta có lòng tin mình sẽ thi được trên 700 điểm trong kỳ thi trung học phổ thông quốc gia năm nay. Thành tích ấy

đủ để đỗ Đại học Để đô, lại còn là lứa sinh viên xuất sắc nhất nữa.

Nhưng sinh viên Đại học Để đồ và giáo sư Đại học Để đồ là hai khái niệm khác hẳn nhau.

Ngay cả sinh viên Đại học Đế đô, có muốn ở lại trường cũng rất khó khăn.

Nếu muốn trở thành phó giáo sư còn phải đăng một số lượng nhất định luận văn lên một vài tập san học thuật.

Nếu để Mạnh Như biết được Doanh Tử Khâm đã trở thành phó giáo sư Đại học Để đồ, liệu bà ta có chọn cô ta

không?

Chuyện này căn bản là không cần phải nghĩ.

Chân Doanh Nguyệt Huyên như đeo chì, nặng nhọc bước đi.

Mà sau lưng cô ta là tiếng nói chuyện của Doanh Tử Khâm và Tả Lê. Cái gì mà ma trận Pauli, cái gì mà toán tử dịch

chuyển…

Sắc mặt Doanh Nguyệt Huyên trắng dần. Cô ta căn bản là không hiểu!

Trước đây cô ta còn nghĩ mình có thể bù đắp được khoảng cách với Doanh Tử Khâm, cuối cùng bây giờ cô ta đã

nhận ra, suy nghĩ này rất nực cười.

***

Sau khi bắt xe về đến nhà họ Nguyên, Doanh Nguyệt Huyên vẫn còn chưa hết bàng hoàng.

“Cháu làm sao vậy?” Mạnh Như chú ý đến sắc mặt của cô ta không tốt: “Có phải là cảm lạnh rồi không? Giáo sư Lý

có nói gì không?”

Doanh Nguyệt Huyên kể lại chuyện xảy ra hôm nay một lượt, lược bỏ chuyện liên quan đến Doanh Tử Khâm. “Vậy

khá tốt.” Mạnh Như rất yên lòng: “Cháu lên nghỉ ngơi đi, đã chuẩn bị nước nóng cho cháu rồi.”

Mặt Doanh Nguyệt Huyên trắng bệch, loạng choạng đi lên tầng.

Không bao lâu sau, cửa lại mở ra, là ông Nguyên trở về.

Mấy hôm nay ông Nguyên bận bịu chuyện công ty, lại còn phải tìm mọi cách để lấy thư mời dự bữa tiệc năm mới

của nhà họ Nhiếp.

“Ông ơi, tôi thấy cô bé Nguyệt Huyên này không tệ” Mạnh Như đắn đo một chút: “Ông xem, có nên để con bé đính

hôn với Gia Thành không?”

Nguyên Gia Thành là con trai của ông Nguyên và Mạnh Như.

Tài cán của Nguyễn Gia Thành không đến đầu, không đỗ được Đại học Đế đô.

Mạnh Như và ông Nguyên liền cho Nguyên Gia Thành đến học viện kinh doanh ở nước ngoài, chuyên tâm học về

tài chính, kinh doanh. Đầu năm nay, Nguyễn Gia Thành mới về.

Ông Nguyên cau mày có phần không hài lòng: “Có hại không môn đăng hộ đối.”

Nhà họ Nguyên ở Để đô là gia tộc hạng trung, thực lực chắc chắn là cao hơn nhà họ Doanh.

Tướng mạo Nguyễn Gia Thành không tệ, không thiếu người theo đuổi.

Ông Nguyên nghĩ dù thế nào thì cũng phải để Nguyễn Gia Thành kết hôn với người thuộc gia tộc có cùng đẳng cấp

với nhà họ Nguyên.

Nhà họ Doanh?

Vẫn nên thôi đi.

“Ông phải nhìn xa ra” Mạnh Như cười nói: “Ông xem Nguyệt Huyên đứng đầu Thanh Trí, lại là học sinh của giáo

sư Lý, chắc chắn sau này con bé có thể ở lại Đại học Đế đô”

“Giờ thiếu cái gì? Thiếu nhân tài. Có Nguyệt Huyên, chúng ta cũng coi như là bước một nửa chân vào giới học thuật

rồi, sau này còn lo thiếu nhân tài kiểu mới sao?”

Quả nhiên nghe đến đây, ông Nguyên rơi vào trầm tư.

Nhà họ Nguyên buôn bán đồ điện tử, không thể thiếu những thứ này.

Ngẫm nghĩ một hồi, ông ta gật đầu: “Chuyện này vẫn phải xem ý của Gia Thành. Ngày mai cho chúng gặp nhau

một lần đi.”

Mạnh Như lại cười nói: “Tôi đi nói với Gia Thành ngay”

***

Hôm sau, buổi tối.

Phó Quân Thẩm đến trại huấn luyện ISC đón Doanh Tử Khâm rồi đưa cô đi xem phim.

Anh chọn một bộ phim cổ tích người đóng do công ty điện ảnh Toàn Cầu sản xuất, đang chuẩn bị mua vé thì tay áo

bị giật giật.

Phó Quân Thâm rũ mắt, nhìn ngón tay trắng như sử của cô gái.

Doanh Tử Khâm nói: “Em muốn xem phim này.”

Phó Quân Thâm nhìn về phía cô chỉ, thấy một bộ phim kinh dị: “..”

Anh cau mày: “Yểu Yểu, có phải lát nữa em muốn trốn vào lòng anh không?”

Vẻ mặt Doanh Tử Khâm ngừng một chút, cô nàng mắt, rất bình tĩnh: Em sợ anh phải trốn vào lòng em đấy”

Phó Quân Thầm nghiêng đầu, hơi ngẫm nghĩ một chút: “Vậy cũng không tệ”

Nói rồi anh nâng tay, vỗ vỗ gấu Winnie bên cạnh, giọng dịu dàng: “Mày nói xem có phải không gấu con?”

Doanh Tử Khâm nhét hai tay vào túi, cụp lông mi xuống.

Cô nói sai rồi.

Dỗ chó lỗi thời rồi, người đàn ông này đã bắt đầu dỗ dành gấu nhồi bông rồi.

Xếp hàng xong, Phó Quân Thâm quay đầu: “Uống gì?”

Doanh Tử Khâm kéo mũ xuống: “Không uống nữa”

Cố định đi, anh giữ tay cô lại, cười nói: “Bạn nhỏ, đừng nghịch”

Doanh Tử Khâm liếc anh một cái, tay hơi dùng chút lực là có thể giãy ra rồi.

Cô lại nhét tay vào túi, thong dong bước đi.

Phó Quân Thâm: “..”

Anh quên mất bạn nhỏ nhà mình là một cổ võ giả. Biết vậy đã mạnh tay hơn một tí rồi.

“Cãi nhau với bạn nhỏ?” Nhân viên thu ngân chứng kiến đầu đuôi mọi chuyện, bật cười: “Con gái tuổi này, chuyện

gì cũng nên nghe theo cô bé, nếu không sẽ giận dỗi rất lâu đấy.”

Phó Quân Thâm cúi đầu, cười nói: “Còn kém một chút”

Bạn nhỏ chưa trưởng thành, anh không thể chính thức theo đuổi.

Có điều, cũng không bao lâu nữa.

***

Một bên khác.

Dưới sự sắp xếp của Mạnh Như, Doanh Nguyệt Huyên theo Nguyên Gia Thành đến rạp chiếu phim.

“Tiểu thư Nguyệt Huyên, tôi đi lấy vé” Nguyên Gia Thành lịch sự mà dịu dàng nói: “Em đợi tôi ở đây một chút, em

muốn ăn gì không?”

“Gì cũng được” Doanh Nguyệt Huyên: “Làm phiền anh rồi.” “Em khách sáo quá” Nguyên Gia Thành gật đầu: “Mẹ

tôi bảo tôi chăm sóc em nhiều hơn, đây là chuyện tôi nên làm”

Nguyên Gia Thành đến trước máy lấy vé điện tử.

Doanh Nguyệt Huyên ngồi trong khu chờ.

Cô ta chuẩn bị xem hôm nay chiếu phim gì, vừa quay đầu đã nhìn thấy cô gái tựa bên tường.

Mặt mày cô gái lạnh nhạt, tay phải lướt điện thoại.

Rõ ràng là mặt mộc nhưng còn đẹp hơn gương mặt đã được trang điểm cẩn thận của cô ta.

Như có một bàn tay bóp nghẹt cổ họng, hô hấp Doanh Nguyệt Huyên trở nên gấp gáp.

Cho đến hôm nay, cô ta vẫn cảm thấy sợ hãi.

Ông cụ chung và Doanh Thiên Luật đã bị cướp đi rồi, những người khác sẽ còn xa ư?

E rằng người tiếp theo là Mạnh Như và Nguyễn Gia Thành, đúng không?

Giây phút này, tất cả cảm xúc mà Doanh Nguyệt Huyên dồn nén bấy lâu nay đều bùng nổ. Cô ta không thể tiếp tục nhẫn nhịn được

nữa. Doanh Nguyệt Huyên đứng lên, đến trước mặt cô gái.

Doanh Tử Khâm ngầng đầu, nhìn thấy người đến không phải là Phó Quân Thâm liền thu lại ánh mắt.

Kiểu làm lơ này khiến cảm xúc Doanh Nguyệt Huyên càng

“Doanh Tử Khâm” Cô ta nhìn cô gái, nhẹ nhàng cất lời: “Cô giả vờ bao năm nay coi chúng tôi là trò cười, có phải là rất vui đúng

không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play