“Weibo làm sao cơ?” Tu Nhan ven sợi tóc mai dính ở bên miệng ra sau tai, không mấy để tâm: “Lại là bọn antifan

của tôi à?”

“3Cứ để mặc cho bọn họ gây sự đi, cũng đều phải ngày một ngày hai.”

Đến cả Tạ Mạn Vũ và Thương Diệu Chi cũng còn có antifan.1

Cô ta dùng thân phận Tu Đại tiểu thư tiến vào giới giải trí, vốn đã nhận nhiều lời chỉ trích, người ghét cô ta đâu có

ít. 9Nhưng phần lớn đều là dạng không ăn được nho thì chê nho chua, cô ta hoàn toàn không quan tâm.

“Antifan gây sự?” Nghe thấy 3vậy, anh Trần tức đến bật cười: “Tu Đại tiểu thư, nếu không phải phòng quan hệ

công chúng của công ty kịp thời chuẩn bị, thì đừng n8ói là antifan, mà đến người qua đường cũng muốn úp sọt cô

đấy!”

Lúc này Tu Nhan mới thu nụ cười của mình lại: “Có chuyện gì?”

Cô ta không quan tâm đến hảo cảm của người qua đường cho lắm. Dù sao thì cô ta cũng xuất thân là idol, dựa vào

sự nâng đỡ của người hâm mộ.

Người qua đường cùng lắm thì nói được một câu khen cô ta xinh đẹp, chứ đâu có mở ví ra cho cô ta đâu. Nhưng

đúng là duyên người qua đường của cô ta đã sụt giảm một lần, chính là lần trước khi cô ta bị đuổi ra khỏi trại huấn

luyện.

Vốn dĩ cô ta cũng chẳng muốn làm gì Doanh Tử Khâm.

Một đứa quê mùa không có bối cảnh gì, còn bị đuổi ra khỏi nhà họ Doanh, thì đừng nói là có sức uy hiếp gì đối với

cô ta, mà đến tên cũng không xứng được nhắc đến cùng lúc với cô ta ấy chứ.

Tu Vũ mới thật sự là người khiến cô ta phải e dè.

Nhưng bởi vì Doanh Tử Khâm làm cô ta mất hết mặt mũi, khiến cô ta không nuốt trôi được cục tức này, kiểu gì

cũng phải tính chuyện báo thù.

Tuy Tu Nhan mới bước vào giới giải trí được hơn một năm, nhưng cô ta cũng rất hiểu những chiêu trò trong giới.

Trắng cũng có thể bị đổi thành đen, cho dù cuối cùng có thanh minh, thì cũng không xóa được vết đen.

“Bài này là cô bảo fan lớn của mình đang có phải không?” Anh Trần vứt điện thoại cho cô ta: “Cô chưa làm rõ sự

tình đăng một đoạn ghi hình đã qua chỉnh sửa là muốn làm gì hả?”

Tu Nhan nghe đoạn mở đầu là biết ngay có chuyện gì rồi.

Cô ta cau mày, nhận lấy điện thoại mở ra xem.

Là một tấm ảnh chụp màn hình, người chụp màn hình còn cố tình dùng bút đỏ khoanh tên của người đăng bài vào.

Mà tên tài khoản này thì chỉ có người hâm mộ của Tu Nhan,

Tu Nhan kéo lên trên, mới nhìn thấy toàn bộ nội dung của bài đăng này.

“@Anh Tám Nội Bộ V: Mọi người cùng đến bình phẩm xem fan của chị đại tiểu thư nhà giàu nào đó nực cười đến

mức nào, trung ương đã đăng bài nói là trừ bạo an dân rồi, mà sao dàn harem của chị vẫn đứa nào đứa nấy gắn lên

cái mác đau lòng cho chị đại tiểu thư, đi công kích thánh học chân chính của người ta thế?”

Bên dưới còn có hai tấm ảnh chụp màn hình khác.

Một cái là bài đăng của thông tấn xã thanh niên, cái còn lại là ảnh chụp màn hình bằng hạt search.

No. 9 #Doanh Tử Khâm, trừ bạo an dân#

No. 17 #Doanh Tử Khâm, đánh người vào bệnh viện# Hai dòng hashtag này đặt cạnh nhau, không khác gì một củ

vả cực mạnh vào mặt Tu Nhan. Nhất là phần bình luận của cư dân mạng ở bên dưới.

“Tao cười õi, trí khôn của fan chị này chắc âm hết rồi nhỉ?”

“Cố ý hắt nước bẩn vào Doanh thần thì cũng thôi đi, nhưng có thể làm ơn hắt nước trước khi chân tướng xuất hiện

có được không? Có biết là khi tạo đọc xong bài của thông tấn xã thanh niên rồi mới lướt đến chỗ chúng mày, cảm

thấy chúng mày như kiểu trò đùa của tạo hóa ấy.”

“Xin hỏi vị đại tiểu thư nhà giàu Tu Nhan này, ngoài gia thể thì còn có chỗ nào so được với Doanh thần không?

Nhan sắc ả? Ôi dồi ôi.”

Ánh mắt của Tu Nhan lập tức thay đổi.

Anh Trần nhìn dáng vẻ của cô ta, thì biết là cô ta đã đọc xong, liên tục lắc đầu: “Cô có biết là suýt chút nữa thì cô

không thể ở lại trong cái giới giải trí này rồi không?” “Sao có thể thanh minh nhanh như vậy được?” Tu Nhan

không dám xem tiếp nữa, cô ta cố gắng kìm nén giọng nói đã hơi run lên của mình: “Mới được một tiếng đồng hồ!”

Cho dù là ê kíp quan hệ công chúng mạnh đến mức nào thì cũng không thể phản ứng với tốc độ nhanh như thế

được.

Doanh Tử Khâm là một người bình thường, còn không hiểu biết về giới giải trí, làm thế nào mà làm được vậy?

“Cô tưởng là thanh minh thật chắc?” Anh Trần thở dài: “Cô có biết không? Các fan của cô vừa mới đăng clip lên

chưa đầy hai mươi phút đã bị xóa sạch rồi, thậm chí còn chưa gây được sóng gió gì.”

“Phần lớn cư dân mạng đều chưa nhìn thấy điểm xấu của cô ta mà chỉ nhìn thấy người ta được biểu dương thôi,

không phải là cô tưởng thủ đoạn của mình đã thành công rồi đấy chứ?”

Nghe đến đây, cuối cùng Tu Nhan cũng không thể giữ được bình tĩnh nữa: “Không thể có chuyện đó được!”

“Không biết là có thể hay không, thì chuyện cũng đã xảy ra rồi.” Anh Trần đóng máy tính lại: “Cô đừng xem

thường người bình thường, bây giờ cư dân mạng càng thích những người bình thường có thực lực lại biết khiêm

nhường.”

Anh ta dặn dò thêm một câu: “Sau này tránh xa Doanh Tử Khâm ra, không thì cô lật xe lúc nào cũng không biết

đâu.”

Tu Nhan mím môi: “Chuyện này có ảnh hưởng gì đến tôi…”

“Công ty đã kịp thời bảo fandom lên tiếng tố cáo mấy đứa fan kia là anti rồi.” Anh Trần nói: “Bảo bọn nó là anti giả

dạng fan do nhà đối thủ cử đến, nhưng hảo cảm người qua đường của cô vẫn bị sụt giảm một chút, cho nên cô nhất

định phải mau chóng nghĩ cách cứu vãn danh tiếng của mình đi.”

Tu Nhan lúc này mới thở phào, lại mỉm cười: “Kỳ nghỉ đông sẽ bắt đầu quay “Thanh Xuân 202”, đến lúc đó tôi đi

làm thêm chút việc từ thiện.”

Anh Trần không nói gì, gật gật đầu. Tu Nhan bấm móng tay vào lòng bàn tay, tâm trạng không sao ổn định lại

được.

Nhưng cuối cùng cô ta cũng ý thức được một chuyện, đó là Doanh Tử Khâm không đơn giản, bằng không sẽ không

thể phát giác và phản kích nhanh như vậy được.

Xem ra nếu cô ta muốn đổi phó với Tu Vũ, thì chỉ có thể ra tay với chính bản thân Tu Vũ thôi.

Tu Nhan cụp mí mắt xuống, che đậy cảm xúc bên trong.

Chuyện ở trên mạng hoàn toàn không ảnh hưởng đến Doanh Tử Khâm.

Cô nghỉ ngơi mười mấy ngày, cuối cùng cô cũng được sống những tháng ngày dưỡng lão đúng như ý nguyện của

mình.

Các thành viên của nhà Đệ Ngũ ở nhà tổ cũng không ra ngoài mua rau mua thịt, bởi vì bọn họ nuôi bò và ngựa ở

trong sân nhà, còn trồng rất nhiều rau. Phong thủy dưỡng người, Doanh Tử Khâm cảm thấy da dẻ mình gần đây

cũng tốt lên nhiều.

Nhưng cuộc sống dưỡng lão an nhàn này rất nhanh đã kết thúc.

Sau khi cơ thể đã hoàn toàn hấp thu dược tính của sâm Linh Bảo, bản nguyên cũng hồi phục rất tốt, điều này có

nghĩa là đã đến lúc cô phải quay về thành phố Hộ rồi. Rời khỏi thành phố Hộ lâu như thế, tuy mỗi ngày cô đều gọi

video call cho Ôn Phong Miên và ông cụ Chung, nhưng hai người vẫn rất lo lắng cho cô.

Hơn nữa, thông tấn xã thanh niên thật sự mang cờ tuyên dương tới tặng.

Cờ tuyên dương được đưa tới nhà họ Ôn, đúng lúc ông cụ Chung cũng ở đó, ông mừng rỡ ngắm nghía lá cờ cả nửa

ngày.

“Bác Chung thích thì mang về đi ạ” Ôn Phong Miên cười nói: “Nơi này nhỏ, cũng không tiện treo.”

“Vậy được, vậy được.” Ông cụ Chung cũng không từ chối: “Tôi sẽ treo ở thư phòng, ngày nào cũng có thể nhìn

thấy.”

Ông chỉ hận không thể thông báo cho cả thế giới biết rằng, cháu ngoại của ông rất tài giỏi, còn biết dũng cảm đứng

lên vì chính nghĩa.

Nghĩ đến đây, ông cụ Chung lại không yên tâm gửi cho Doanh Tử Khâm một tin nhắn qua WeChat.

“Tử Khâm, về sau nếu lại đụng phải loại chuyện này thì con gái con đứa như cháu vẫn nên chạy đi thì tốt hơn.”

Phía bên kia nhanh chóng trả lời.

“Ông ngoại yên tâm, nếu về sau còn gặp phải chuyện thể này, cháu nhất định sẽ ra tay nhẹ hơn.”

Ông cụ Chung: “…” Thất sách, thất sách.

Suýt nữa thì ông quên mất là cháu ngoại của ông thật sự có thể một địch mười.

Ông nên lo cho kẻ bị đánh thì đúng hơn.

Ông cụ Chung cất lá cờ tuyên dương đi, rời khỏi nhà họ Ôn, lại đặc biệt ghé qua nhà họ Phó, khoe khoang với ông

cụ Phó một hồi.

Ông cụ Phó nheo mắt nằm trên ghế bập bênh, vừa nghe vừa liên tục gật gù.

Được vậy thì tốt, cô cháu dâu mà ông chẩm có thân thủ không tồi, vậy sau này có thể quản được thằng bảy nhà ông

rồi.

Mắt nhìn người của ông quả nhiên rất tinh tường.

Tất nhiên, ông cụ Phó vẫn chưa nói suy nghĩ này của mình ra.

“Lão Phó, gần đây có phải tinh thần của ông không tốt lắm không?” Ông cụ Chung nhìn sắc mặt của ông bạn, nghi

ngờ: “Lần trước ông đánh cờ với tôi, đang đánh dở quay sang thì đã thấy ngủ mất rồi.”

“Già rồi ai chả thế, mà cũng đâu ai muốn ra vào bệnh viện mãi, dù sao cũng không có chuyện gì.” Ông cụ Phó

không mấy để tâm: “Tôi đầu được như ông, tuổi thọ cao mà loa phường vẫn còn to lắm.”

“Huyên thuyên.” Ông cụ Chung bừng bừng tức giận: “Loa phường của ông đây mà to thật, thì hồi ấy có đứa dám

trộm đồ ăn vặt của ông đây chắc.”

Hiểm thấy là lần này ông cụ Phó lại không đầu khẩu với ông bạn già, mà ngược lại còn cười: “Tôi hoài niệm ngày

xưa thật đấy.” “Cho ông này, hôm nay tôi hào phóng một lần, đây là gói trà cháu ngoại tôi cho tôi đấy.” Ông cụ

Chung cau mày, lôi ra một cái gói từ trong túi áo: “Có tác dụng tăng cường sức khỏe đấy, ông pha uống mỗi ngày,

rồi buổi sáng theo tôi đi đánh Thái Cực Quyền.” Ông cụ Phó liếc mắt nhìn, rồi nhận lấy. Ông không dám nói là gói

trà này tôi cũng có. Sợ nói ra rồi thì ông cụ Chung sẽ đuổi đánh ông mất. “Được rồi, tôi chỉ đến khoe với ông tí

thôi.” Ông cụ Chung cuộn lá cờ tuyên dương lại: “Nếu ông buồn ngủ thì đi ngủ đi, tối về nhà trước đây.”

Ông cụ Phó gật đầu, lại nằm xuống ghế bập bênh.

Ông cụ Chung kéo cửa đi ra ngoài, thì vừa hay đụng phải Phó Minh Thành định đi vào.

Ông không thèm nhìn Phó Minh Thành lấy một cái đã đi thẳng.

Phó Minh Thành bước vào phòng, vừa mở miệng gọi một tiếng “bố”, đã thấy ông cụ Phó nhắm mắt lại, ngủ mất rồi.

Ông ta chỉ đành nuốt xuống những lời phía sau, lại rời khỏi phòng ngủ của ông cụ, đóng cửa lại.

Thế nhưng sau khi Phó Minh Thành rời đi, người ông ta tưởng đã ngủ say lại mở mắt ra, ông cụ Phó không hề có vẻ gì là buồn ngủ.

Ông cụ Phó yên lặng nằm trên ghế bập bênh một lúc, rồi mới chậm rãi đứng dậy, đi đến trước bàn sách. Ông kéo ngăn bàn, lấy ra một bản di chúc mà sáng nay mới sửa lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play