Trên người ông mặc bộ đồng phục quân đội màu xanh, trên ngực trái đeo bảy tám chiếc huân chương. Cho dù mái

tóc đã bạc trắng, gương mặt đầy nếp3 nhăn nhưng từ trên người ông vẫn tỏa ra khí thể sát phạt, quyết đoán.

Ảnh mắt sắc bén như dao nhìn thẳng vào Mục phu nhân, ánh mắt đó1 gần như hóa thành thật, thậm chí còn ẩn

chứa sát khí bên trong.

Trước đây, khi Mục Hạc Khanh ở trên chiến trường thì Mục phu nhân còn9 chưa ra đời, sao bà ta có thể chống chịu

được loại khí thế này?

Tay Mục phu nhân run lên, điện thoại rơi xuống, hoàn toàn quên mất ph3ải phản ứng thế nào.

Bà ta chết đứng tại trận, sững người, không dám tin những gì mình đang nhìn thấy.

Căn phòng Tu Nhan đặt l8à phòng VIP chí tôn của karaoke Vương Triều. Căn phòng này rất rộng, có thể sánh

ngang với phòng tổng thống ở khách sạn năm sao.

Ngoài toilet và phòng tắm ra thì còn có phòng ngủ, phòng giải trí…

Để tạo bầu không khí giống như vũ trường, vậy nên ánh sáng trong karaoke luôn rất tối.

Lúc Mục phu nhân tiến vào không hề phát hiện ra điều gì.

Bà ta nhìn thấy Doanh Tử Khâm đánh Phùng Hoa ở cửa ra vào, trên mặt đất còn mấy tên thiếu gia khác.

Mục phu nhân chưa hề nhìn những chỗ khác. Bà ta không hề ngờ rằng ở đây còn có ai nữa. Với lại, người này còn là

Mục Hạc Khanh.

Ông chính là người đánh giá cuối cùng xem ai là người thừa kế nhà họ Mục.

Chỉ cần Mục Hạc Khanh không đồng ý, cho dù trong lúc kiểm tra biểu hiện xuất sắc tới đâu đi nữa cũng hóa thành

không.

Nhưng hôm nay Mục Hạc Khanh đã nhìn thấy mọi chuyện. Đầu Mục phu nhân như muốn nổ tung, bà ta không thể

chịu nổi run lên lẩy bẩy, sau đó ngã vào bức tường.

Mồ hôi lạnh không ngừng tỏa ra từ trên lưng, trên trán, nào còn dáng vẻ vênh váo, trịch thượng như khi nãy, gương

mặt trở nên trắng bệch như tờ.

Mục Thẩm Châu cũng không khá hơn bà ta là mấy.

Cậu ta đang cảm thấy ức chế khi nghe Doanh Tử Khâm nói “không thích” và “không quen”, đang tức muốn phát

điện đột nhiên lại nhìn thấy Mục Hạc Khanh, não của cậu ta lập tức đơ luôn.

Mục Hạc Khanh không hề nhìn cậu ta, nghiêm nghị nhìn Mục phu nhân, lạnh lùng hỏi: “Cô đã có thể đại diện cho

nhà họ Mục rồi ư?” “Không, không phải vậy, sao con có lá gan ấy chứ!” Mục phu nhân há hốc miệng, gượng cười:

“Tại… tại sao bố lại ở đây? Mục Thừa tiên sinh đầu rồi? Sao anh ta lại không ở bên cạnh bố?”

“Hai mươi phút trước ông già này đã ở đây rồi.” Mục Hạc Khanh liếc mắt nhìn mấy tên thiếu gia đã ngất xỉu, nằm

trên mặt đất: “Ném mấy kẻ này ra ngoài trước đi.”

Ngay lập tức có vài vệ sĩ đi vào, khiêng bọn Phùng Hoa lên ném ra khỏi phòng. Thân thể Mục phu nhân run rẩy,

mặt cắt không còn một giọt máu, càng ngày càng cảm thấy khó tin.

Hóa ra Mục Hạc Khanh đã ngồi ở trong này, nhìn Doanh Tử Khâm đánh mấy tên thiếu gia Đế đô kia suốt hai mươi

phút hay sao?

Thường ngày Mục Hạc Khanh luôn có thái độ nhã nhặn, khi còn trẻ ông là người tình trong mộng của rất nhiều

thiên kim tiểu thư. Ông đã lùi về phía sau quá lâu, hiện giờ sống một cuộc sống nhàn tản, thảnh thơi. Rất nhiều

người, bao gồm cả đám con cháu nhà họ Mục không biết phong cách trước đây của Mục Hạc Khanh.

Ông là người tàn nhẫn, có thể cầm theo một lưỡi lê xông thẳng vào đại bản doanh của quân địch! “Chất gây ảo

giác.” Mục Hạc Khanh cầm một cái lọ nhỏ ở trên bàn trà, giọng bình thản tới mức không thể biết được tâm tư của

ông lúc này: “Không ngờ đây lại là thứ cháu trai của Mục Hạc Khanh này mua được đấy!”

Chất gây ảo giác là một loại hoạt chất gây ảnh hưởng tới hệ thống thần kinh của con người, được lấy từ ngoài thiên

nhiên hoặc được tổng hợp thành, còn được gọi tắt là LSD. Sau khi trúng phải chất gây ảo giác, nạn nhân sẽ sinh ra

ảo giác, ảo ảnh với không gian, thời gian.

Dần dần dẫn đến chứng hoang tưởng, thậm chí là tinh thần phân liệt. Nếu như sử dụng trong thời gian dài, thậm

chí sẽ dẫn tới nghiện chất gây ảo giác, rất khó để cai được. Đã từng có tiền lệ xảy ra trước đây, sau khi một thiếu

niên trúng chất gây ảo giác, sinh ra ảo tưởng, tinh thần hỗn loạn, cầm dao đâm bổ và chủ của mình bị thương. Chất

gây ảo giác là chất cấm mua bản, chỉ có những nhà nghiên cứu hóa học, sinh vật sử dụng nó để tiến hành thí

nghiệm.

Sau khi Phùng Hoa lấy được chất gây ảo giác từ chỗ Mục Thẩm Châu, Phùng Hoa đặt ở trong căn phòng này. Mục

đích là để cho Doanh Tử Khâm hít phải như vậy sẽ khiến mấy người bọn chúng dễ dàng “chơi” cô hơn.

Cho dù Mục Thẩm Châu không hề hỏi Phùng Hoa đòi chất gây ảo giác làm gì, nhưng cậu ta cũng loáng thoáng

đoán được. Nhưng Mục phu nhân nói không hề sai, đối với cậu ta mà nói thì lợi ích là điều quan trọng nhất. Cho

nên suốt ngày hôm nay, Mục Thẩm Chậu dành thời gian đi tìm hiểu những chuyện liên quan tới Doanh Tử Khâm.

Nhưng người ở bên phía Phùng Hoa lại gửi tin nhắn cho cậu ta, thông báo ở đây đã xảy ra chuyện.

Một dự cảm không lành xuất hiện trong đầu cậu ta, sau đó cậu ta lập tức chạy tới đây.

Khi thấy Doanh Tử Khâm không bị làm sao, thật ra Mục Thẩm Châu đã thầm thở phào một tiếng.

Cậu ta cũng không hề muốn hại cô. Cuối cùng Mục Hạc Khanh cũng nhìn về phía Mục Thẩm Châu: “Cháu nghĩ

mình là gia chủ của nhà họ Mục rồi ư?”

Bờ môi Mục Thẩm Chậu run run, không nói được câu nào, da đầu tê rần. Đến tận giây phút này đây cậu ta vẫn

không thể hiểu được tại sao Mục Hạc Khanh lại quen biết Doanh Tử Khâm, còn bảo vệ cô như vậy.

“Bây giờ còn nửa tháng nữa là đến bài kiểm tra, ban đầu ta định cho cháu thời gian thay đổi.” Mục Hạc Khanh bình

tĩnh nói: “Hiện giờ xem ra không cần nữa, người thừa kế của nhà họ Mục có thể có khuyết điểm, nhưng không thể

là người không có giới hạn cuối cùng của mình được.”

Câu nói này đã hoàn toàn xóa sạch cơ hội kế thừa nhà họ Mục của Mục Thẩm Châu.

“Bố!” Sắc mặt Mục phu nhân hoàn toàn thay đổi, đôi mắt đỏ bừng: “Bố, nó chỉ là một đứa con gái nuôi của nhà họ

Doanh thôi mà?! Cho dù nó có quan hệ với nhà họ Phó, nhưng chẳng lẽ giữa nó và cháu trai của bố, bố lại không rõ

ai quan trọng hơn sao?”

Quả thật Mục Thẩm Châu đã làm sai chuyện này nhưng trong các nhà hào môn, chuyện này cũng không hề hiếm

gặp.

Doanh Tử Khâm có tài đức gì mà Mục Hạc Khanh lại phế bỏ tư cách người thừa kế của Mục Thẩm Châu Vì cô ta cơ

chứ?

Nghe Mục phu nhân nói vậy, Mục Hạc Khanh không hề tức giận, ngược lại còn nở một nụ cười. “Chẳng phải cô

vẫn đang tìm kiếm vị thần y chữa khỏi bệnh cho lão già này sao?” “Muốn tạo quan hệ với thần y, sau đó vị trí

người thừa kế nhà họ Mục sẽ rơi vào tay con trai cô.”

Thân thể Mục phu nhân run bần bật.

Mục Hạc Khanh biết tất cả những chuyện này!

Bà ta nghe ngóng thông tin ở thành phố Hộ, còn tới cả bệnh viện Thiệu Nhân, thế nhưng không thể biết được thân

phận và tên tuổi của vị thần y kia. “Thật trùng hợp.” Mục Hạc Khanh lạnh nhạt nói: “Con của cô mới dùng chất tạo

ảo giác để đối phó với Tiểu Doanh, suốt đời này cô không thể tạo quan hệ với Tiểu Doanh được rồi.” “Cô nên cảm

thấy may mắn vì cô không trực tiếp xuất hiện trước mặt con bé, làm mấy trò hề trước mặt Tiểu Doanh, nếu không

thì giờ cô đã nằm trên mặt đất rồi đó.”

“Am!”

Đầu óc Mục phu nhân như muốn nổ tung!

Bà ta không dám tin vào những gì mình mới nghe: “Bố… bố nói gì cơ?!”

Vì thần y cứu Mục Hạc Khanh chính là Doanh Tử Khâm?!

Nhưng bà ta đã đi hỏi Chung Mạn Hoa, Doanh Tử Khâm ngoài biết thư pháp biết đánh đàn ra thì không còn năng

khiếu gì khác mà?

Với hoàn cảnh sinh hoạt của Doanh Tử Khâm, cô ta không thể có liên quan gì với y thuật được.

Nhưng sự thật đang được bày ra ngay trước mặt.

Mục phu nhân nghĩ tới rất nhiều chuyện trùng hợp trước đó, cho dù bà ta không tin thì cũng phải tin. Song tất cả

đều không đau đớn bằng củ đả kích khi chính miệng Mục Hạc Khanh thừa nhận,

Toàn thân Mục phu nhân chết điếng.

Phó Quân Thâm dựa lưng vào tường, hàng lông mày xếch lên nghiêng đầu nhìn sang Mục Hạc Khanh.

Ông cụ cũng biết cách khiến người ta suy sụp lắm đấy.

Xem ra là do bị anh kích thích.

“Mục lão.” Phó Quân Thâm đứng thẳng người lên, uể oải nói: “Ông cứ tiếp tục thể hiện đi nhé, cháu đưa cô ấy đi

trước.” Suýt nữa thì Mục Hạc Khanh nghẹn lời, ông nén giận, phất tay: “Chút nữa ông sẽ tới tìm hai đứa, cháu dẫn

Tiểu Doanh đi nghỉ đi.”

***

Hai người rời khỏi căn phòng.

Doanh Tử Khâm ấn đầu, hít thở sâu mấy lần.

Đánh người lâu như vậy hơn nữa lại còn ở trong không gian kín, điều này khiến cô cảm thấy thiếu dưỡng khí. Đối

phó với người bình thường, cô sẽ không sử dụng nội kình cổ võ đầu.

Cô sợ mình sẽ đánh chết đối phương.

Doanh Tử Khâm bẻ cổ tay, thả lỏng thân thể.

Trùng hợp là ở bên dưới có một tiệm mát xa, cô có thể tới đó thư giãn.

Đang ngẫm nghĩ thì có một âm thanh từ phía trên đầu truyền xuống, giọng nói trầm thấp: “Khi nãy em dùng tay

nào đánh người?”

Doanh Tử Khâm ngáp một tiếng, cảm thấy buồn ngủ: “Dùng cả hai.”

Đông người quá, dùng một tay không đánh xuể.

Phó Quân Thâm nhíu lông mày, đôi mắt đào hoa trở nên u ám hơn: “Để anh xem nào.”

Doanh Tử Khâm liếc mắt nhìn anh, giơ tay lên cho anh xem.

Trên mu bàn tay cô có mấy vết đỏ, trầy da, nhưng cũng không nghiêm trọng.

Chỉ là do làn da cô trắng quá, nên những vết đỏ ấy trở nên nổi bật.

Phó Quân Thâm khẽ nhíu mày.

Chỉ trong những khoảnh khắc này đây, cô mới giống một người bạn nhỏ.

Anh lấy một cái hộp tròn từ trong túi ra, mở nắp. Bên trong là thuốc bôi màu xanh lục trong suốt, nó có mùi cỏ xanh thoang thoảng.

Phó Quân Thâm dùng bông chấm vào thuốc, cúi đầu xuống, bôi lên những vị trí trầy da, cảm giác mang lại không hề đau hay xót, ngược lại còn cảm thấy mát. Ánh mắt Doanh Tử Khâm bình tĩnh lại. Trên thị trường không bán loại thuốc bôi này, chắc chắn nó tới từ giới cổ y. Dù là vết thương sâu hơn, chỉ cần bôi loại thuốc này lên thì cũng có thể nhanh chóng khép lại. Ngay trong giới cổ y, thứ này cũng rất hiếm thấy.

Cô có thể tính ra được tuổi của hộp thuốc bôi này, chừng mười lăm năm.

Phó Quân Thâm bôi thuốc cho cô xong, đặt chiếc hộp tròn vào lòng bàn tay cô: “Tặng em đó, cất kỹ nhé.” Doanh Tử Khâm không hề từ chối, nắm tay lại: “Cái này là của anh à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play