Sau sự kiện Weibo hôm đó, trong lòng Chung Mạn Hoa luôn cảm thấy áy náy.

Bà ta không điều tra rõ sự thật đã kết luận Doanh Tử Khâm quyến rũ Giang Mạc Viễn, chuyện này là bà ta không đúng.

Nhưng bà ta là bề trên, không lý nào lại phải xin lỗi con cháu.

Vì vậy Chung Mạn Hoa bèn muốn bù đắp cho cổ ở một phương diện khác, thậm chí bà ta còn định lùi một hợp đồng của công ty để đi mua quần áo mới với Doanh Tử Khâm.

Nhưng Doanh Tử Khâm lại biến mất liền bốn ngày, ngay cả một câu chào hỏi cũng không có, cứ thế vứt bà ta lại một mình.

Thiên kim tiểu thư nhà ai lại khiến bố mẹ không vui như thế?

Chung Mạn Hoa bực bội gần chết. Một vị phu nhân khác ngồi trên ghế sô pha cũng nhìn sang, song chỉ liếc mắt một cái rồi quay đi luôn, không hề tỏ ra hứng thú. Đương nhiên Chung Mạn Hoa chú ý đến hành động của người kia. Bà ta siết chặt hai tay, lạnh giọng: “Con ra ngoài chờ trước đã.” “Tôi luôn có một thắc mắc.” Doanh Tử Khâm khẽ gục mặc,

bình thản nói: “Sao bà có thể làm mẹ được.”

Phòng khách thoáng chốc rơi vào trạng thái yên tĩnh, người phụ nữ kia không nhịn nổi mà đưa mắt nhìn cô gái thêm một chút.

Lần này, bà ta hơi ngây người vì gương mặt cô.

Nhưng cũng chỉ có vậy, ánh mắt bà ta phần nhiều vẫn là soi xét đánh giá.

Chung Mạn Hoa hoàn toàn không ngờ sẽ nghe được câu đó, hai mắt bà ta cũng đỏ lên vì tức giận: “Con lặp lại lần nữa xem?!” Cô gái lại không chút bận tâm, trên mặt là biểu cảm lạnh nhạt tỏ ý không đánh bà đã là khách sáo lắm rồi”, sau đó mang sách lên lầu.

“Mày…” Chung Mạn Hoa tức nghẹn thở, không xả ra được mà cũng không thể nuốt xuống.

Bà ta ôm ngực, bí bách đến mức khó thở.

Lại như vậy, lại làm mất mặt bà ta trước mặt người ngoài, quả nhiên con bé này chuyên môn khắc bà ta.

Đúng là bà ta không dạy được nó nữa rồi!

Nhưng khách quý vẫn đang ngồi đó, Chung Mạn Hoa không thể mất phong độ. Bà ta nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, nở nụ cười miễn cưỡng: “Để Mục phu nhân chê cười rồi.”

“Đây là cô con gái nhà họ Doanh các bà nhận nuôi một năm trước đấy à?” Mục phu nhân cau mày: “Mạn Hoa, bà nghĩ gì thế hả? Rước về để con gái ruột bà chịu ẩm

ức à?”

Hơn nữa, còn nhận nuôi một đứa con trông rất giống con gái ruột mình.

Tuy gương mặt đó, mấy tiểu thư danh giá ở đế đô đều không so được, nhưng dù có đẹp đẽ thế nào thì cũng chỉ là hàng nhái. Chung Mạn Hoa không giải thích: “Có tuổi rồi, luôn muốn làm chút việc thiện.”

Giây phút này, bà ta lại cảm thấy may mắn vì người ngoài không biết Doanh Tử Khâm là con gái ruột của bà ta.

“Làm việc thiện cũng phải chọn người chứ, có vài người không đáng để bà làm việc thiện cứu tế đâu.” Mục phu nhân thổi trả cho nguội: “Hơn nữa, bà cũng dung túng nó quá đấy, sao nó dám nói chuyện với bà như thế?”

Trong gia đình hào môn, con riêng đã là loại không làm nên trò trống gì, nhưng ít ra còn có quan hệ máu mủ, đằng này còn là một đứa con gái nuôi?

Chậc.

Mục phu nhân khẽ lắc đầu, lại lên tiếng: “Theo tôi ấy, không phải con ruột thì không được nuông chiều, chiều mãi thành quen rồi ngày nào đấy nó gây rắc rối cho bà thì biết thu dọn tàn cuộc thế nào?”

“Cứ kệ nó đi.” Chung Mạn Hoa cười nhạt: “Bà yên tâm, tôi đã liên lạc với nhà họ Chung rồi, đến lúc đó Thẩm Châu vừa tới là có thể vào ở luôn, sẽ không có bất cứ vấn đề gì đâu.”

Nhà họ Chung cũng là một trong bốn gia đình giàu có ở thành phố Hộ, đương nhiên có căn cơ.

“Bà làm việc thì tôi rất yên tâm.” Quả nhiên Mục phu nhân không nhắc lại chuyện của Doanh Tử Khâm nữa: “Mạn Hoa, thật ra lần này tôi không định đích thân tới, nhưng không hiểu sao ông cụ nhà tôi lại nói muốn ở lại thành phố Hộ vài ngày.”

“Đúng thật là, cả nhà đều cuống hết cả lên, tôi tới đón ông cụ, nhân tiện cũng qua thăm bà luôn.”

Chung Mạn Hoa kinh ngạc: “Ông cụ Mục tới thành phố Hộ à?”

Cái tên Mục Hạc Khanh này, đừng nói là ở để đô hay thành phố Hộ, kể cả toàn bộ nước Hoa cũng không ai là không biết.

Nhà họ Mục là con cháu nhà tướng, lúc Mục Hạc Khanh còn trẻ cũng từng trải qua chiến trường thực sự.

Tuy đã qua mấy chục năm nhưng tiếng tăm của ông vẫn không mảy may suy giảm.

“Ông cụ cả đời chinh chiến, đánh đánh giết giết đã quen, giờ già rồi cũng không nghỉ ngơi được.” Mục phu nhân thở dài một tiếng: “Ông cụ nghe nói thành phố Hồ xuất hiện món đồ cổ hiếm có nên vội vàng chạy ngay đến” Chung Mạn Hoa gật đầu: “Bảo sao, lúc trước tôi còn nghe nói ông cụ Mục vì một món Nguyên Thanh Hoa Quỷ Cốc Hạ Sơn* mà đặc

biệt đích thân chạy tới Châu Âu một chuyến.”

* Nguyên Thanh Hoa Quỷ Cốc Hạ Sơn: Một chiếc hũ sứ Thanh Hoa cổ, mặt ngoài vẽ bức tranh Quỷ Cốc Tử xuống núi. Năm 2005, chiếc hũ này được đưa ra đấu giá tại London với số tiền lên tới hơn 230 triệu nhân dân tệ.

“Chẳng thế à?” Mục phu nhân nói: “Nhưng mà tim ông cụ không khỏe, lần này đi lại không dẫn theo bác sĩ, nếu phát bệnh thì nguy mất.”

“Tôi hiểu tôi hiểu, sức khỏe cụ bà nhà tôi cũng yếu, cứ ra khỏi nhà là phải cẩn thận.” “Đúng vậy, cũng may là ông cụ ở thành phố Hộ gặp được một vị thần y, nếu không có lẽ đã không qua khỏi.”

Mục phu nhân cảm thấy may mắn không thôi.

Nếu Mục Nhạc Khanh qua đời, nhà họ Mục sẽ phải chịu tổn thất rất lớn.

Hơn nữa nhà họ Mục còn chưa quyết định người thừa kế, Mục Hạc Khanh mới chỉ nhắc tới chuyện này.

“Thần y?” Chung Mạn Hoa sửng sốt: “Không biết là vị nào?”

Chẳng lẽ thành phố Hộ có nhân vật mới nào đó vừa xuất hiện? Sao bà ta chưa từng nghe nói đến?

“Ông cụ chưa nói.” Mục phu nhân nhấp một ngụm trà: “Nhưng mà chắc có nói thì chúng ta cũng không biết, có điều nghe Mục Thừa nói so với vị trẻ nhất nhà họ Mộng kia, y thuật của vị thần y này còn…”

Bà ta làm một động tác tay, hơi dừng lại rồi nói: “Cao hơn.”

Chung Mạn Hoa không khỏi kinh hãi: “Tài giỏi vậy cơ à?”

“Chưa từng gặp, chẳng ai rõ cả.” Mục phu nhân đặt tách trà xuống, đoạn đứng lên: “Mạn Hoa, tôi đi trước đây, có gì thì liên lạc qua điện thoại nhé.”

Chung Mạn Hoa cũng đứng dậy, tiền Mục phu nhân ra ngoài.

Sau khi Mục phu nhân đi khỏi, quản gia mới từ bên ngoài bước vào: “Bà chủ, xin lỗi, tôi không ngăn cản được Nhị tiểu thư.” “Không phải lỗi của ông.” Sắc mặt Chung Mạn Hoa sa sầm: “Sau này cứ mặc kệ nó, nó thích làm gì thì làm, sớm muộn gì cũng có ngày nó phải hối hận.”

“Đến lúc gây ra họa, vẫn phải nhờ đến nhà họ Doanh thu dọn cục diện rối rắm cho nó thôi.”

Nếu không phải con gái ruột của bà ta, bà ta chắc chắn sẽ không hao tâm tổn sức chuẩn bị phòng ốc.

Dạy dỗ lâu như vậy mà vẫn không thể dạy thành đứa con gái danh giá được.

Quản gia hơi do dự, không nhắc đến hàng chữ lúc nãy mình trông thấy trên thùng. Có thể là ông ta nhìn lầm, cũng có thể chỉ là trùng tên.

Nghĩ cũng phải, Nhị tiểu thư mời đến thành phố Hồ một năm, trước kia luôn sống ở huyện Thanh Thủy. Một nơi nhỏ bé như thế không thể nào

tiếp xúc với tầng lớp cao hơn được.

Chung Mạn Hoa day day huyệt thái dương, cố kìm nén cơn giận, sau đó bà ta lạnh nhạt dặn dò: “Sai người đi điều tra thần y mà Mục phu nhân đã nói, tốt nhất là có thể mời đến khám bệnh đau đầu cho lão phu nhân.”

Đoạn bà ta dừng lại rồi mới nói tiếp: “Tiền không thành vấn đề, nhất định phải kính trọng người ta.”

Quản gia hiểu ý, lui xuống.

Tầng ba.

Doanh Tử Khâm đặt cái thùng sách báo thiếu nhi lên giá sách rồi ngồi xuống trước máy vi tính.

Cô thành thạo mở máy, dựa lưng vào ghế, bắt đầu xem nốt bộ phim mang hôm đó chưa xem xong.

Cuộc sống dưỡng lão kiểu mới này rất thích hợp với cô.

Không cần đánh đánh giết giết, cũng không có quá nhiều chuyện phiền lòng. Bây giờ cô không định để những người đó biết cô đã trở lại.

Dù sao thì kẻ thù của cô quả thực không ít.

Cô có rất nhiều thời gian rảnh rỗi để nghiên cứu khoa học kỹ thuật mới của thế kỷ 21, những thứ mới mẻ này đều rất thú vị.

Uống hết một ly trà sữa, Doanh Tử Khâm đi lấy một ly khác.

“Tít!”

Máy tính đột nhiên phát ra một âm thanh, màn hình dừng ở hình ảnh nữ chính trong phim đứng chống nạnh cười sằng sặc sau khi vung chân đá bay nam chính xuống hồ nước. Doanh Tử Khâm ngẩng đầu, nhìn màn hình máy tính tối dần, cặp mắt phượng của cô hơi nheo lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play