Ở NGAY TRƯỚC MẮT EM

Vẻ mặt Doanh Tử Khâm ngưng lại nhưng không để lộ phản ứng đặc biệt nào.

Cô lại nghiêng đầu nhìn màn hình lớn, gi3ọng nói trầm thấp, lạnh lùng: “Người đứng đầu bảng xếp hạng độc dược

sư?” “Vâng.” Đệ Ngũ Nguyệt ợ một cái: “Tìm mười mấ1y năm rồi mà vẫn chưa thấy.”

Nói rồi cô ấy phất phất tay: “Cũng không biết gia tộc Bevin cổ chấp như vậy làm gì9 nữa. Trong các thợ săn, độc

dược sư là hung ác nhất, là sát thủ vô hình thực thụ.”

Độc dược sự có thể tấn công3 từ xa cũng có thể công kích cự ly gần, hơn nữa tính bảo mật cực cao.

Nếu là tay súng, tốt xấu gì sau khi xong 8việc cũng có thể phán đoán được nơi ẩn nấp của hắn.

Nhưng độc dược sự thì không.

Khoảnh khắc họ đi lướt qua người khác cũng đã có thể ra tay được rồi.

Hơn nữa, đợi đến lúc độc dược phát tác thì cũng là vài ngày, thậm chí là một năm sau. Người bị hạ độc đến phát

hiện cũng chẳng phát hiện ra. “Em từng gặp độc dược sư đứng thứ 17 trên bảng xếp hạng. Đó là một ông già, hơn

nữa trông còn rất đáng sợ.” Đệ Ngũ Nguyệt lại nói: “Vi thể em đoán rằng người đứng đầu bảng xếp hạng cũng là

một ông già, dù sao thì những độc dược sự sống cũng khá lâu.”

Độc dược sư, luyện kim thuật sư và cổ y tuy đều nghiên cứu dược liệu nhưng về bản chất thì khác nhau. Thuật

luyện kim bắt đầu từ châu Âu trung cổ, mấy trăm năm từ thế kỷ 16 đến 18 có không ít tài liệu liên quan đến thuật

luyện kim.

Thuở sơ khai, các nhà khoa học nghiên cứu thuật luyện kim là nghiên cứu cách biển đá và những kim loại bình

thường thành vàng.

Trong đó đề cập đến không ít nguyên lý hoá học. Vì thế, thuật luyện kim cũng thúc đẩy sự phát triển của hóa học.

Nhưng sự ra đời của hoá học thời cận đại lại bác bỏ thuật luyện kim, song quả thật không phải như vậy. Thuật

luyện kim thực thụ không xuất hiện trước mắt người bình thường.

Điều mà các luyện kim thuật sư theo đuổi không chỉ là hoá đá thành vàng mà là thuốc vạn năng, cũng có thể nói là

thuốc trường sinh bất lão, có hiệu quả như thuật luyện đan trong truyền thuyết ở thời phong kiến.

Chỉ có điều bao năm trôi qua, tập hợp toàn bộ sức lực của giới luyện kim và cổ y cũng không thể thực sự khiến

người ta trường sinh bất lão.

Nhiều nhất là phát triển tiềm lực của con người đến cực hạn, kéo dài tuổi thọ.

Độc dược sư lại mạnh hơn luyện kim thuật sư và cổ y.

Vì độc dược sự có thể chữa bệnh cũng có thể giết người.

Và độc của độc dược sư, luyện kim thuật sư và cổ y không nhất định sẽ hiểu.

Nhưng hễ là độc dược sự có mặt trong bảng xếp hạng, dù chỉ đứng thứ 100 cũng đều được các thế lực lớn trên thế

giới mới về.

Bảng xếp hạng độc dược sư có giá trị hơn nhiều so với bảng súng thần.

“Không phải.” Doanh Tử Khâm chậm rãi xé vỏ sô-cô-la ra, hiểm khi phản bác một câu: “Người đứng đầu bảng xếp

hạng độc dược không phải ông già.”

Ngừng một chút, cô lại nói: “Là người đẹp, có điều dạo này hơi khó tính.”

Đệ Ngũ Nguyệt: “???”

“Không thể nào.” Đệ Ngũ Nguyệt cảm thấy rất mờ mịt: “Thời ông em, độc dược sư đứng đầu bảng xếp hạng luôn

là một người, không có tên cũng không có biệt danh. Nhiều năm như vậy mà trông vẫn đẹp?” Vì độc dược sư

thường dùng bản thân để thử thuốc, cho nên phần lớn đều người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Nửa bên phải gương mặt của ông già mà cô ấy từng gặp bị hoại tử hoàn toàn rồi.

Kết quả người ta chẳng thèm để ý đến hình tượng, càng không để tâm xem có làm trẻ con sợ hãi hay không, chẳng

làm cái mặt nạ để đeo.

Lúc cô ấy nhìn thấy ông già kia, không thể chịu được mà ngất xỉu.

Tỉnh dậy còn nôn thêm ba trận nữa.

“Ừm.” Doanh Tử Khâm lạnh nhạt nói: “Là nhiều năm trôi qua rồi.”

Ban đầu, khi Hội kín được thành lập, bảng xếp hạng độc dược sư là bảng xếp hạng đầu tiên.

Cô cũng chỉ muốn chơi chơi chút thôi, không nói cho ba người kia, sau đó thì không cẩn thận mà lọt vào bảng xếp

hạng.

Cô cũng chỉ rời xa Trái đất chứ không hề chết.

Vì thế, chỉ cần không có ai có thể điều chế ra loại độc lợi hại hơn hoặc giải được độc của cô, hạng nhất của bảng xếp

hạng độc dược sư sẽ không thay đổi.

Doanh Tử Khâm ẩn đầu.

Nếu không nhắc lại thì cô sắp quên mình vẫn còn một đống chuyện rắc rối chưa xử lý. Có điều chuyện cô là độc

dược sư đứng đầu bảng, đến 10 cũng không biết, như vậy cũng bớt chuyện. “Ai, mặc kệ.” Đệ Ngũ Nguyệt không để

bụng: “Đại lão đứng đầu bảng là nam hay nữ, già hay trẻ có liên quan gì đến em đâu? Đến cơm em còn không ăn

nổi chứ đừng nói là gặp đại lão đứng đầu bảng.” Nói rồi cô ấy đưa ba tấm vé trên tay cho người soát vé ngoài cổng

cao ốc. Cạnh tranh giữa các tay súng thần ở tầng chót tòa cao ốc, để ngăn các tay súng nhất thời nổi hứng bắn loạn,

phá hỏng các thiết bị khác.

Có điều không có tay súng nào thực sự dám làm càn ở đây, thực lực tổng hợp của Hội kín đến nay không có thợ săn

nào có thể nhìn thấu.

Doanh Tử Khâm vừa đi vào trong, vừa nghe tin nhắn thoại của ông cụ Chung. “Tử Khâm, có chuyện này.” Giọng

ông cụ Chung trầm xuống: “Thằng bé Thiện Luật kia… đã biết thân phận của cháu rồi, có điều nó khác hai người

kia, nó thực sự muốn bù đắp cho cháu.” “Nó nói là đợi cháu đi du lịch về sẽ tổ chức tiệc ở thành phố Hộ, chứng

thực thân phận của cháu.”

Vốn dĩ khi ông cụ biết Doanh Tử Khâm mới là cháu ruột mình thì đã muốn làm vậy rồi.

Nhưng nhà họ Doanh không cho. Không cho làm giám định ADN, cũng không thừa nhận. Nhà họ Chung cũng có

vài người có tâm trông chừng, ông cụ quả thật có lòng nhưng không có sức.

Nhưng có Doanh Thiên Luật thì lại khác, anh ta hoàn toàn có thể chứng minh được.

“Không cần đầu ông, cháu không cần.” Giọng Doanh Tử Khâm rất lạnh nhạt: “Có điều nhờ ông cảm ơn anh ấy

giúp cháu.”

***

Nhà chính nhà họ Chung.

Ông cụ Chung bật loa ngoài, Doanh Thiên Luật đang ở bên cạnh đương nhiên là nghe thấy.

Anh ta muốn cầm điện thoại lên nhưng còn chưa kịp nói gì, điện thoại đã bị ngắt.

Doanh Thiên Luật ngẩn người nhìn cái bàn.

Một hồi lâu sau, anh ta mới nói ra hai chữ, giọng tự giễu: “Muộn rồi.” Là anh ta muộn rồi.

Đã có tổn thương thì chẳng thể bù đắp được.

Nếu là anh ta, anh ta quyết sẽ không từ bỏ việc tìm kiếm Doanh Tử Khâm, càng không để ai khác thay thế cô.

Nhưng đến khi anh ta có năng lực, sự việc đã không thể cứu vãn được nữa.

“Thiên Luật, Tử Khâm biết cháu làm vậy là muốn tốt cho con bé.” Ông cụ Chung thở dài một hơi, an ủi Doanh

Thiên Luật: “Con bé cũng cảm ơn cháu rồi. Không làm anh em được cũng không thành kẻ thù.”

Doanh Thiên Luật day trán, tựa lên sô pha, ngẩng đầu: “Ông ngoại, khoảng thời gian tới cháu có thể ở lại đây

không?” Anh ta không thể bình tĩnh lại được, bên nhà họ Doanh, ai anh cũng không muốn gặp.

Nếu anh ta trở về nhà mình, không biết chừng Doanh Nguyệt Huyên sẽ đến tìm anh ta.

Nhưng bây giờ anh ta thực sự khó có thể thân thiết với cô ta mà càng muốn tránh xa.

“Cháu ở đây đi.” Ông cụ Chung cũng biết anh ta không thể bình tĩnh lại được, gật đầu nói: “Có chuyện gì bảo

người làm là được.” Doanh Thiên Luật nhìn trần nhà một lúc, nhớ ra chuyện gì đó: “Ông ngoại, ông có ảnh của Tử

Khâm không?”

“Có, sao vậy?”

“Cho cháu vài tấm, cháu in ra với cả làm hình nền.”

“Mơ đi.”

Doanh Thiên Luật khựng lại. Anh ta nhướn mày, cảm thấy vô cùng hoang đường: “Ông ngoại, ông nói gì vậy?”

“Ông nói là cháu mơ đi.” Ông cụ Chung hừ lạnh: “Ảnh ông photoshop cẩn thận, dựa vào đầu mà làm hình nền cho

cháu?”

Lúc này Doanh Thiên Luật mới nhớ da ông cụ Chung còn là blogger chuyên sản xuất video.

Kỹ năng cắt ghép video phải gọi là thần sầu, cao siêu đến nỗi có thể ghép hai người ở hai video lại với nhau.

“Được.” Để có được ảnh của em gái, Doanh Luật Thiên không thể không khuất phục trước thế lực tà ác: “Ông nói

xem nên làm thế nào?”

“Cứ ghi nợ trước đã, đến lúc đó rồi nói sau.” Ông cụ Chung phất phất tay, gửi hết ảnh ông đã chỉnh sửa xong qua.

Những bức ảnh này phần lớn là trong buổi diễn tấu và một vài bức ảnh thường ngày.

Cô gái để mặt mộc, môi nhạt, đôi mắt như tuyết.

Chỉ là góc mặt thôi nhưng đã đẹp đến nỗi khiến người nhìn phải trầm trồ.

Doanh Thiên Luật nhìn mãi, đuôi mắt dần dần đỏ lên, cổ họng cũng khô khốc khó chịu.

Anh ta nhẫn nhịn cảm giác đằng chất trong lòng, cười nói: “Em gái cháu xinh thật.” Ông cụ Chung vô tình ngắt lời:

“Đó là cháu gái ông.”

Doanh Thiên Luật mặt không biến sắc, tắt màn hình điện thoại, cầm áo vest đen đi lên lầu.

Hồi nhỏ anh ta cũng từng sống ở đây, bên nhà chính có rất nhiều phòng, vì thế nên mọi người vẫn để lại phòng cho

anh ta, tiện cho anh ta sang ở bất cứ lúc nào. Bài trí trong căn phòng vẫn như cũ, không có gì thay đổi.

Một tay Doanh Thiên Luật chống lên giá sách, nhìn số thẻ mà ông cụ Chung đưa cho, sau đó mở app ngân hàng

trực tuyến trong điện thoại. Sau đó anh ta không hề do dự mà chuyển hết số tiền tích góp trong những năm qua cho

Doanh Tử Khâm.

***

Bờ biển. “Tinh” một tiếng.

Là tin nhắn báo ba mươi triệu được gửi đến.

Doanh Tử Khâm nhìn tin nhắn đính kèm, ánh mắt hơi dao động.

“Em gái, có thể anh không xứng để gọi em như vậy nhưng anh vẫn muốn gọi một tiếng Anh thực sự xin lỗi vì trong

lúc em khó khăn nhất, anh không ở bên và cũng không thể bảo vệ em. Giờ anh không biết mình có thể làm gì, anh

chỉ có thể làm việc này, mong em nhất định, nhất định đừng trả lại.”

Ký tên bên dưới, Doanh Thiên Luật.

Hồi lâu sau, Doanh Tử Khâm nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Đệ Ngũ Nguyệt nghe thấy, cô ấy quay đầu: “Chị sao vậy?”

“Không có gì.” Doanh Tử Khâm tắt tin nhắn, lạnh nhạt nói: “Có chút phiền phức nhưng cũng không vấn đề gì.”

Giữa cô và Doanh Thiên Luật có nhân quả không có nghĩa là cô sẽ có dính líu đến nhà họ Doanh. “Phiền phức gì?”

Đệ Ngũ Nguyệt gãi đầu: “Em có thể giúp đỡ gì không?” “Không cần.” Doanh Tử Khâm nâng mắt: “Vào xem trận

đấu trước đã.” Ba người vào trong, đi thang máy lên tầng cao nhất.

Trong thang máy còn có một nhóm người khác.

Doanh Tử Khâm không thích đáng quá gần người lạ nên tựa vào một góc thang máy.

Nhưng thính lực cô rất tốt, cũng cách không quá xa, tự nhiên nghe thấy một câu.

“Tiểu thư, độc dược sư số một đồng ý gặp chúng ta rồi, nhưng cô cần mang hoa Ninh Thần đến để gặp cô ấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play