"Nương! Người nói gì?! Cha sẽ không làm vậy đâu! Nhất định là... Nhất định là tên tiểu nhân đê tiện Dương Tiễn kia hãm hại cha!" Trầm Hương vội vàng kéo ống tay áo Dương Thiền nói. Nếu thật là vậy, vậy tình yêu cảm động thiên địa kia là cái gì? Vậy nương chịu nhiều khổ như vậy thì sao? Lưu Trầm Hương cậu thì sao? Tất cả không phải đều thành trò cười sao?!
Dương Thiền chưa kịp nói chuyện, Trầm Hương lại ôm Dương Thiền tránh sang một bên. Đang định phát tác thì quay đầu thấy Na Tra.
"Tam Thái Tử ngươi làm gì?! Giờ ta không có tâm tư nháo loạn với ngươi!" Trầm Hương bực bội nói.
"Đúng vậy, Tam Thái Tử......" Thường Nga ôn nhu nói tiếp, không ngờ lại bị Na Tra ngắt ngang.
"Ai bảo hắn dám mắng Nhị ca ta! Nếu không ta cũng ngại tốn công nhiều lời với hắn!" Na Tra liếc trắng Trầm Hương một cái, oán hận nói, "Ngươi có biết tiểu nhân đê tiện mà ngươi mắng chính là người âm thầm trải đường cho ngươi, làm ngươi thành công cứu mẫu thân? Tiểu nhân đê tiện trong miệng ngươi chính là người mưu tính ngàn năm mới có Tân thiên luật mà Nữ Oa di lưu?!"
"Ngươi nói cái gì?! Quả nhiên là thế!" Dương Thiền run rẩy, ngã ngồi, nước mắt rơi như mưa, "Nhị ca! Muội có lỗi với huynh!"
"Na Tra! Ngươi... Ngươi nói rõ một chút......" Thường Nga hơi hoảng hốt, "Người kia......"
"Căn bản không thể nào!" Trầm Hương lập tức kết luận, "Nếu nó là thật, ta thì tính là cái gì? Con rối?"
"Ngươi!" Na Tra chán nản, không nói thêm gì, quay đầu đi, lại bị tiếng bạt tai vang dội làm quay đầu.
"Tam Thánh Mẫu?" Thường Nga hít sâu một hơi.
"Nương......" Trầm Hương khó hiểu nhìn về phía Dương Thiền.
"Đừng gọi ta là nương! Ta không có nhi tử như ngươi! Vì lợi ích của bản thân có thể xóa sạch chân tướng? Có thể để cữu cữu của mình bị oan khuất như thế?!" Dương Thiền tức giận đến run người. Đây là nhi tử tốt ta sinh! Nhị ca, thật xin lỗi! Từ nay về sau, muội sẽ không để bất kỳ ai tổn thương ca!
"Nhưng mà nương......" Trầm Hương còn muốn biện bạch, nhưng trong lòng lại ẩn ẩn hy vọng đây là sự thật. Thật ra chút hư danh kia quan trọng bằng tình thân sao?
"Không có nhưng mà. Đây là sự thật." Một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Tiểu Ngọc?" Chúng thần quay đầu, kinh ngạc gọi.
"Tiểu Ngọc! Nàng tỉnh?!" Trầm Hương kích động tiến lên ôm Tiểu Ngọc. Cảm giác mất mà tìm lại được thật sự quá tốt!
Tiểu Ngọc lại lạnh lùng tránh khỏi cái ôm của Trầm Hương, "Ngươi không nhận cữu cữu, ta sẽ rời khỏi ngươi! Ngươi có biết cữu cữu vì ngươi mà trả giá bao nhiêu không?! Sao ngươi có thể vong ân phụ nghĩa như thế!"
"Tiểu Ngọc...... Rốt cuộc là sao?"
Tiểu Ngọc thở dài, kể toàn bộ mọi chuyện từ đầu tới cuối...
"Nhị ca... Muội... Thật xin lỗi!" Tam Thánh Mẫu tuy đã sớm đoán được chân tướng, nhưng nghe lại một lần, vẫn khóc thành lệ nhân.
Thường Nga cũng lã chã rơi lệ, nghĩ lại ngàn năm, người nọ thừa nhận áp lực cỡ nào? Mà mình lại chỉ biết châm chọc mỉa mai hắn.
"Dương Tiễn làm đúng việc Tư Pháp Thiên Thần nên làm!" A, hắn từng giải thích với mình, vì sao mình lại.......
Từng màn tái hiện trong lòng, ánh mắt tịch mịch của Dương Tiễn thoáng hiện lên trước mắt.
Là hối? Là hận?
"Tiên Tử vẫn nên thu lại nước mắt cao quý của ngươi đi! Cữu cữu không cần!" Tiểu Ngọc lạnh lùng nhìn Thường Nga như hoa đào gặp mưa, nàng nhớ rõ lúc trên Lăng Tiêu Bảo Điện, nữ nhân này đã nhục nhã Dương Tiễn thế nào, "Thường Nga Tiên Tử, ta nghĩ ta nên nói rõ ở đây một câu, cái gọi là ngắm trăng ngàn năm không phải như ngươi nghĩ, đó chỉ là một thói quen! Thỉnh ngươi sau này không cần nói với người khác là cữu cữu ngưỡng mộ ngươi thế nào! Người cữu cữu yêu chỉ có thê tử của ngài ấy, Tây Hải Tam Công Chúa!"
Thường Nga lảo đảo, suýt không đứng được. Giả! Nhất định Tiểu Ngọc nói dối!
"Sao nào? Nghĩ ta nói dối?!" Tiểu Ngọc cười nhạo, "Tiên Tử vẫn đừng nên tự cho mình cao quá! Không tin, ngươi hỏi Tam Thánh Mẫu, nàng và cữu cữu trước có phải thường xuyên bị Dao Cơ Trưởng Công Chúa kéo đi ngắm trăng?! Lại nói, ngươi vì đâu mà nghĩ cữu cữu thích ngươi? Bằng nghìn năm qua ngươi châm chọc mỉa mai ngài ấy? Bằng nghìn năm ngươi làm như không thấy ngài ấy? Bằng ngươi nhục nhã ngài ấy trên Lăng Tiêu Bảo Điện?"
"Tiểu Ngọc, giờ không phải lúc nói cái này đâu?!" Na Tra rốt cục không đành lòng, nhìn Thường Nga mấy lần muốn xỉu, liền tiến lên khuyên nhủ, "Ta cũng là một tên hỗn đản! Nhưng mà giờ không phải lúc trách ai! Trước hết phải nghĩ xem nên làm thế nào!"
"Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?" Trầm Hương tự lẩm bẩm, trong đầu lại hiện lên hình ảnh nam tử mặc bạch y cười như gió xuân ấy, người kia hơi cúi người quạt cho mình ngủ, tặng quà sinh nhật cho mình. Đúng vậy, hắn yêu thương mình như vậy mà, sao có thể nhẫn tâm tổn thương mình? Là hắn diễn quá giống? Hay là mình quá ích kỷ?! Bao nhiêu lần rõ ràng đã bắt được thương tiếc trong mắt hắn, lại nhiều lần làm như không thấy, chỉ là vì mình muốn cứu mẫu thân ra. Cũng chỉ đơn thuần là cứu mẫu thân sao? Càng là vì muốn trở thành anh hùng tam giới đi! Giống như hắn vậy. Trở thành một đại nhân vật ngạo thị tam giới!
Thì ra từ rất lâu trước kia, hắn đã là tấm gương của mình.
Trầm Hương chậm rãi nhắm mắt lại, nhớ lại tất cả, chua ngọt đắng cay, tràn đầy trong đầu. Chuyện cười tam giới thì sao? Giờ cậu chỉ muốn tìm về cữu cữu yêu thương chính mình kia. Nhưng mà, còn kịp sao?
"Trầm Hương......" Tiểu Ngọc không biết nên nói gì với Trầm Hương.
'Bang!' Trầm Hương hung hăng tát bản thân một cái, "Là ta có lỗi với cữu cữu!"
"Trầm Hương, chàng đừng như vậy!"
"Trầm Hương thật sự nên đánh!" Na Tra oán hận nói: "Còn cả ta nữa!" Nói xong lại hung hăng tự tát mình.
"Đừng khóc! Chúng ta đi tìm cữu cữu đi?!" Tiểu Ngọc đề nghị, "Gặp chúng ta, nhất định cữu cữu sẽ rất vui!"
"Đúng! Đúng! Chúng ta đi tìm Nhị ca!" Tam Thánh Mẫu lau khô nước mắt, Nhị ca không thích nhìn ta khóc.
Thường Nga miễn cưỡng đứng lên, hơi hé miệng, thấy ánh mắt lạnh lùng của Tiểu Ngọc, rũ mắt xuống, sâu kín nói: "Thường Nga còn có việc, không đi."
"Không! Giờ không được! Nếu chúng ta mạo muội hành động sẽ làm hỏng đại sự!" Trầm Hương nắm chặt tay, ngăn mọi người lại, "Mọi người nghĩ xem, vì sao lúc tân thiên luật xuất hiện, cữu cữu còn không nói ra chân tướng? Vì sao Tiểu Ngọc lại đột nhiên không thể tỉnh lại?"
"Trầm Hương, đừng có úp úp mở mở nữa! Nói mau!" Na Tra vội la lên.
"Vì một khi nói ra chân tướng, tân thiên luật sẽ không còn là tân thiên luật." Trầm Hương nhìn ra ngoài cửa sổ, xuất thần.
Chúng tiên ngẩn người, thì ra chân tướng không đơn giản như họ nghĩ. Tất cả còn chưa kết thúc.
Bọn họ không biết, cách đó không xa có hai người, một bạch y, một phấn y đang mỉm cười nhìn họ.
"Trầm Hương lại trưởng thành thêm chút rồi." Dương Tiễn vui mừng cười, "Nhưng mà sao chuyện này lại thành ra như vậy?" Bất giác nhíu lại mày đẹp.
Thính Tâm nâng tay nhẹ nhàng xoa trán Dương Tiễn, cười nhàn nhạt với Dương Tiễn. Dương Tiễn nhìn Thốn Tâm, mày giãn ra, cũng nở nụ cười.
Mà trên Cửu Trọng Thiên, tôn giả mặc long bào cũng cười, "Xem ra trò hay có thể mở màn."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT