Bạch Diễn nhận ra mình sai rồi.

Cậu muốn Giang Trạm “tận hưởng” sự dẻo dai của Omega, sau đó lại quên mất…

Giang Trạm đã là một Alpha đạt chuẩn loại ưu.

Bọn họ hùng hục quá nửa đêm, không phân cao thấp.

Bạch Diễn chưa tiến vào kỳ động dục, đến quá nửa đêm thì chịu không nổi nữa, nũng nịu xin tha: “A Trạm… Cho em nghỉ chút đã…”

Giang Trạm ôm Bạch Diễn trong lòng, mạnh mẽ ấn phanh xe, lý trí cũng quay về.

Anh cúi đầu nhìn Bạch Diễn mướt mồ hôi, tóc tai rối mù, con ngươi ngấn nước dưới thân, cuống họng lên lên xuống xuống miễn cưỡng: “Ừ…”

Tắm rửa sạch sẽ thoải mái, Bạch Diễn dựa trên lồng ngực Giang Trạm, cảm thấy là lạ: “Được anh ôm đi tắm khá thú vị.”

Đôi tay Giang Trạm đang xoa eo cậu đứng hình: “…Trước kia anh không làm?”

Bạch Diễn: “Không có.”

Giang Trạm sau khi kinh qua kỳ động dục đừng nói đến ôm Bạch Diễn, eo của anh mỏi nhừ còn phải vịn tường run rẩy lết từng bước, không sấp mặt là may.

Ánh mắt Giang Trạm tối lại, lần thứ hai tự xỉ vả chính mình.

Bạch Diễn lần đầu thất bại trên giường, vừa tiếc nuối lại vừa không phục: “Hai ngày nữa tới kì động dục, chúng ta tái chiến.”

Giang Trạm chắc như đinh đóng cột Bạch Diễn chỉ đang mạnh mồm, trấn an vuốt ve vùng cổ cậu, dịu giọng thì thầm: “Em không cần giả vờ đâu.”

Nói xong Giang Trạm còn hơi khó chịu.

Anh ghen với chính mình trước khi mất trí nhớ.

Nhìn Bạch Diễn hạnh phúc như vậy, chắc hẳn cậu rất yêu anh.

Vậy nên cậu mới chịu đựng tủi nhục, thậm chí còn chủ động cầu hoan.

Mặc dù biết đó là anh trước khi mất trí nhớ, Giang Trạm vẫn nổi máu ghen.

Bạch Diễn nũng nịu ngấn lệ nhìn anh, hay nhìn anh của trước kia?

Anh trước khi mất trí là thằng tồi, sao Bạch Diễn vẫn một lòng một dạ?

Giang Trạm thấy không đáng, còn khó chịu với chính mình.

Anh im không nói gì, cúi xuống hôn chụt một cái lên trán Bạch Diễn.

Trong tất cả những thứ từng phát sinh, Bạch Diễn vẫn là chàng trai vô tội nhất.

Bạch Diễn nghe cái câu “Em không cần giả vờ” kia cứ quen quen.

Qua một lúc cậu mới nhớ ra – chà, đây không phải cái câu Giang Trạm hay lẩm bẩm lúc bổ não à?

Mất trí nhớ xong bệnh cũ lại tái phát?

Bạch Diễn cảnh giác ngồi dậy: “A Trạm, anh lại suy nghĩ linh tinh đúng không?”

Giang Trạm không muốn bại lộ, thề thốt phủ nhận: “Anh không có.”

Bạch Diễn híp mắt nhìn anh, cả người Giang Trạm dựng hết da gà.

Một lúc sau, Bạch Diễn ấn lên người Giang Trạm, cười vô cùng thành khẩn: “A Trạm à, anh nghĩ gì cũng phải nói ra, anh không cần nghĩ linh tinh vì em sẽ không gạt anh, anh cũng đừng gạt em. Nếu anh dám nói dối…”

Bàn tay Bạch Diễn hơi dùng sức, mỉm cười dịu dàng: “Đại khái cần phế bỏ đấy.”

Giang Trạm: “…”

Má ơi, sao khác xa tưởng tượng của anh vậy?

Hình tượng đóa hoa trắng nhu nhược Bạch Diễn có vết nứt rồi.

Bạch Diễn: “..

Khá khen, càng dùng sức thì cái chỗ kia càng bự chà bá.

Hai người ăn ý đổi đề tài.

Bạch Diễn vuốt ve vùng da sau gáy mình, bỗng nhớ ra thứ gì rồi nhíu mày hỏi Giang Trạm: “Anh không cắn em à A Trạm?”

Ban nãy lúc “ấy ấy” môi lưỡi Giang Trạm cứu lưu luyến sau cổ cậu, bản năng Alpha của anh muốn đánh dấu cậu, trói buộc cậu.

Bạch Diễn đã chuẩn bị tâm lý. Với mối quan hệ của hai người, chuyện bị đánh dấu chẳng còn quan trọng.

Nhưng quấn lấy nhau cả đêm, Giang Trạm không hề cắn cậu.

Giang Trạm ngẩn ngơ: “…Trước kia anh hay cắn em lắm hả?”

“Chưa từng.” Bạch Diễn đáp, “Là bản năng Alpha mách bảo anh nên cắn nhỉ?”

Bạch Diễn lo lắng: “Sao anh lại không cắn?”

Lẽ nào thuốc hướng dẫn của Mạnh Châu có gieo lại mầm tai họa?

Giang Trạm im lặng một lúc lâu, định lấp liếm cho qua nhưng nhớ lại lời Bạch Diễn nói ban nãy, lựa chọn thành thật: “Muốn cắn… Nhưng anh nghĩ em sẽ không vui.”

Bạch Diễn cảm thấy kì lạ: “Sao vậy?”

Giang Trạm cũng không rõ: “Anh không biết nữa… Có lẽ… Do trực giác mách bảo.”

Bạch Diễn ngẩng đầu nhìn anh, mở to mắt rồi mỉm cười.

Trực giác.

Dù Giang Trạm là Alpha, Giang Trạm mất trí nhớ, anh vẫn đặt cậu lên hàng đầu.

Không có sự đồng thuận hay lời mới của cậu, Giang Trạm bị pheromone mê hoặc vẫn khắc chế bản năng Alpha, không tùy tiện đánh dấu cậu.

Dù chỉ đánh dấu tạm thời.

Cậu phải may mắn thế nào mới gặp được anh.

Bạch Diễn tiến đến, hôn anh một cái.

“A Trạm ơi, em càng ngày càng yêu anh hơn mất rồi.”

Mặt Giang Trạm mất khống chế ửng đỏ.

Một lúc sau, Giang Trạm mới lắp bắp đáp lại: “A-anh cũng thế…”

Dù là ký ức lưu lại trong cơ thể hay hiện tại, như nhau cả thôi.



Sáng hôm sau Giang Trạm lên mạng tìm hiểu mấy thứ liên quan đến sau khi cặp đôi đồng tính nam sinh hoạt tình dục, căn dặn nhà bếp làm chút đồ bổ.

Đầu bếp quen tay làm nhanh: “Chút nữa sẽ mang lên cho Giám đốc Giang ạ.”

Giang Trạm ngẩn người: “Cho Bạch Diễn.”

“Vâng?” Đầu bếp ngẩn người, lúng túng xin lỗi, “Xin lỗi ngài, trước kia những thứ này đều dành cho ngài bồi bổ.”

Giang Trạm hơi đen mặt, trong lòng lần nữa phỉ nhổ độ tồi của chính mình.

Bạch Diễn vất vả cả đêm hầu hạ mi, đồ bổ mi lại ăn sạch của em ấy!

Mi có còn là con người nữa không hả!

Giang Trạm càng xót Bạch Diễn.

Khi anh quay về Bạch Diễn vẫn đang ngủ, anh tới thư phòng xem qua dấu vết ký ức bị mất.

Hai ngày nay ngoại trừ nghe từ người xung quanh, Giang Trạm còn xem cả ghi chép trên điện thoại và máy tính cá nhân.

Theo nghĩa nào đó, so với miệng người khác thì những thứ này sẽ chân thực hơn chút.

Giang Trạm lượn một vòng ghi chép trò chuyện – cơ bản đề là bàn công việc với thư ký Phương và các Phó Giám đốc khác dưới quyền.

Tập đoàn Tinh Hải so với ký ức của anh ngày xưa vững mạnh hơn nhiều, kỹ thuật khoa học càng thêm tiến bộ. Anh dù quen thuộc với sử dụng sản phẩm công nghệ trong đời sống thì vẫn phải ngả mũ thán phục.

Anh đặt điện thoại xuống, đột nhiên nhớ ra một chuyện.

Anh từng tham gia một forum khoa học kỹ thuật ngầm tên “Ẩn sĩ”, bên trong có rất nhiều thứ khó tưởng.

Nhưng những thứ tưởng chừng xa vời ấy lại thành sự thật trước mắt.

Tình hình forum ấy sao rồi?

Giang Trạm thử truy cập.

Trên “Ẩn sĩ” hiện tại, các topic bàn luận về công ty công nghệ chủ yếu xoay quanh hai nhà: Tinh Hải và Bạch Trụ.

Hai nhà này đều có người ủng hộ, đều là công ty công nghệ, lượt click các topic đều không nhỏ.

Giang Trạm nhớ Bạch Diễn không hề che dấu anh khi đang xử lý công việc, hình như tên công ty là Bạch Trụ.

Anh tò mò click vào, chủ topic bắt đầu đả kích Bạch Trụ.

[Thiên nga đen: Mạnh dạn tiên đoán dăm năm nữa thôi Tinh Hải sẽ nuốt trọn Bạch Trụ! Tinh Hải ở tầm nào, thứ công ty nhỏ cùi bắp mới loe nghoe debut như Bạch Trụ cũng dám cạnh tranh lại Tinh Hải á? Tinh Hải gặp sự kiện hacker công kích như thế còn cứu vãn được, Bạch Trụ là cái đinh gì? Nghe nói ông chủ Bạch Trụ không dám lộ mặt, không chừng sớm đã bị Tinh Hải thu mua vào cửa rồi.]

Bên dưới người ủng hộ Tinh Hải và Bạch Trụ chia phe, đánh nhau bụi mù mịt.

Lông mày Giang Trạm ngày càng xoắn lại.

Bạch Trụ là công ty của Bạch Diễn, sao anh dám thu mua?

Giang Trạm đanh mặt, lạch cạch múa phím.

[Square World: Chủ topic mơ đẹp nhỉ? Tinh Hải quy mô lớn nhưng điều khoản ràng buộc nhiều, tùy tiện thu mua công ty nhỏ không sợ gây lũng đoạn thị trường hả? Huống hồ chất lượng sản phẩm của Bạch Trụ rất tốt, kỹ thuật so với Tinh Hải thậm chí hơn một bậc, tương lai còn dài chứng minh ông chủ Bạch Trụ có tầm nhìn rất rộng, sao có thể dễ dàng bị thu mua? Ủng hộ Bạch Trụ!]

Sau comment của anh là một sự im lặng tuyệt đối.

[User A: Má, đại thần Square World?]

[User B: Mẹ tôi ơi, đại thần Square World ủng hộ Bạch Trụ kìa! Đó giờ tôi cứ nghĩ người ta đang ở phe Tinh Hải cơ!]

[User C: Thằng chủ topic bị vả sưng mặt đau không? Đại thần trong nghề lên tiếng!]

Giang Trạm kinh ngạc, phát hiện bản thân không phải vô danh tiểu tốt trên forum này.

Anh định xóa comment, nhưng quyết tâm cây ngay không sợ chết đứng để im.

Làm chỗ dựa cho Bạch Diễn, xóa cái gì mà xóa?

Trước khi log out, Giang Trạm có ghé qua phần tin nhắn riêng.

Ngoại trừ vài kẻ xàm xí muốn bái sư, muốn làm thân, Giang Trạm để ý một user tên “Một đàn cò trắng” trong danh sách.

Lịch sử trò chuyện rất dài, user này còn được đưa lên mục favorite để tránh bị sót.

Giang Trạm tò mò click vào, lướt một hồi, sắc mặt từ từ đanh lại, sau đó trở nên khinh bỉ.

Anh đánh giá thấp sự vô liêm sỉ của bản thân trước khi mất trí quá rồi.

Không chỉ chơi bời ra sản phẩm, coi Bạch Diễn như thế thân còn có đi mờ ám với kẻ khác?

Nhìn đi, anh anh em em, tình tứ một tràng!

Cái gì mà “Cho bạn trai niềm vui bất ngờ, không biết em ấy có thích không nhỉ”, “Anh đối xử với bạn trai tốt quá, làm bạn trai anh chắc hạnh phúc lắm”, “Vậy à? Anh yên tâm rồi…” bla bla…

Lại còn chim chuột công khai, chỉ thiếu nước gặp nhau xà nẹo!

Giang Trạm đen mặt, tiếp lục lướt lịch sử trò chuyện.

Bên trên là mấy lời nhờ vả Một đàn cò trắng tư vấn tình cảm.

Cuối cùng là câu hỏi làm thế nào để theo đuổi bạn trai, bên trên là tự tin khoe khoang bạn trai si tình thế nào.

Trong đầu anh lại loading cốt truyện thế thân và ánh trăng sáng…

Giang Trạm vội vàng tắt đi, day day mi tâm rồi chắc như đinh đóng cột: Không thể để Bạch Diễn biết sự tồn tại của Một Đàn Cò Trắng.

Từ giờ anh sẽ cắt sạch quan hệ với cái kẻ id Một Đàn Cò Trắng kia, một lòng một dạ trân trọng Bạch Diễn.

Vừa định cho Một Đàn Cò Trắng vào black list, Bạch Diễn từ đâu đẩy cửa đi tới: “A Trạm ơi, anh ăn bánh ngọt chưa?”

Giang Trạm nhanh tay tắt khung chat: “Anh chưa.”

Bạch Diễn buông thõng tay bước vào, tùy ý liếc mắt: “Anh dạo trên Ẩn sĩ?”

Giang Trạm chảy mồ hôi lạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play