Bạch Diễn khẽ nhíu mày, sau đó mỉm cười nhìn Giang Trạm.
Giang Trạm im lặng một hồi, biết không dấu nổi nữa đành nói thẳng: “Anh đang nói đến nhẫn cầu hôn.”
Bạch Diễn ngạc nhiên nhìn anh, nhịn không nổi phì cười: “Anh tính xa xôi vậy?”
Giang Trạm hừ nhẹ: “Vì anh suy nghĩ lâu lắm rồi.”
Bạch Diễn cười cười, trong thâm tâm cố gắng đè ý nghĩa vừa rồi xuống, quyết định sẽ dành niềm vui bất ngờ cho Giang Trạm vào lúc thích hợp.
Giang Trạm hoàn hồn, cau mày hỏi: “Sao em lại đoán anh thu mua VOE?”
Bạch Diễn nghiêng đầu: “Chẳng lẽ không đúng?”
“… Dĩ nhiên không phải.”
“Lúc em quay chụp đại ngôn ở VOE, em nghe nói Giám đốc Giang với quý bà Rachel cãi cọ xô xát.”
Giang Trạm nhíu mày: “Anh đến nước Y chỉ tới chợ trang sức dạo một vòng, sau đó không đi đâu nữa.”
Bạch Diễn thấy sai sai: “Thế cái kẻ đến VOE gây sự là ai?”
Giang Trạm đen mặt để lại câu “Anh đi kiểm tra chút”, sau đó quay về phòng làm việc.
Một lúc sau, Giang Trạm đã nói chuyện với Giám đốc Dương không, vẻ mặt tối tăm: “Kế hoạch thu mua VOE đã ngưng rồi, dù là chi nhánh hay trụ sở chính cũng không ai nhúng tay.”
Bạch Diễn trợn tròn mắt ngạc nhiên: “Có người giả mạo anh hả?”
“Chắc vậy.”
Bạch Diễn cảm thấy khó hiểu: “Lý do gì để gã làm vậy? Đối tác hay đối thủ, làm ra chuyện tày trời này thì sớm đã lòi đuôi rồi chứ nhỉ?”
Giang Trạm cũng không nghĩ ra.
Kẻ giả mạo Giang Trạm là người chi nhánh hoặc trụ sở chính đi lừa tiền thì dễ hiểu, nắm quyền Tinh Hải từng ấy năm Giang Trạm cũng không tự tin mình hiểu rõ tường tận tình hình ở tất cả các chi nhánh và công ty con.
Kẻ giả mạo này lại một thân một mình, lớp da trâu dày che cả bầu trời!
Khó hiểu ở chỗ phía VOE cứ như vậy tin sái cổ!
Bạch Diễn buồn cười: “Sếp Giang tính làm gì giờ?”
Giang Trạm đen mặt: “Giải quyết mất tên lừa đảo không khó.”
“Anh lo kẻ giả mạo là Mạnh Châu đúng không?”
Bạch Diễn khẽ nhướn mày.
Giang Trạm gật đầu.
“Không thể phủ nhận.” Bạch Diễn gật đầu, thuận tiện kể lại cuộc gặp gỡ Bùi Thâm hôm trước, “Bùi Thâm nói Mạnh Châu đã trà trộn thành công vào VOE, e rằng gã đã sử dụng cách này.”
Giang Trạm cau mày: “Không thể tin hoàn toàn.”
“Đương nhiên. Chắc chắn gã đã cố ý che dấu chuyện Mạnh Châu giả dạng anh.” Bạch Diễn sớm đã nhìn thấu tính toán của Bùi Thâm, “Lý tưởng nhất là Mạnh Châu có thể tìm ra pheromone mô phỏng trong VOE, đồng thời không chạm mặt em.”
Nói chuyện “trà trộn VOE” thế nào cũng được, miễn sao không chạm mặt Bạch Diễn.
Có suy luận, chắc chắn sẽ có hướng giải quyết.
Giang Trạm không tới VOE chứng minh thân phận, dùng quan hệ của chính mình hỏi han tình hình đàm phán của VOE và Tinh Hải trước.
“Tầm hai tuần trước, kẻ giả mạo Giám đốc Giang ghé VOE, đưa ra đề nghị muốn thu mua VOE về Tinh Hải. Quý bà Rachel đã từ chối thẳng thừng, thế nhưng sau khi đàm phán bí mật với ‘Giám đốc Giang’ thì lập tức thay đổi thái độ, phía sau không thể thăm dò được.”
Bạch Diễn không ngờ quý bà Rachel chính là Giám đốc VOE, giật mình nhíu mày.
VOE tự mình gửi thiệp mời đại ngôn, rõ ràng có vấn đề.
“Kẻ giả mạo xuất hiện trước đó hai tuần, chuyện em được mời đại ngôn có vẻ không liên quan đến gã.” Bạch Diễn suy nghĩ, “Hợp đồng đại ngôn đã tới, phòng làm việc tiến hành marketing, có lẽ vì thế nên Mạnh Châu mới mò đến VOE.”
“VOE là công xưởng nước hoa lâu đời, đáng ra họ sẽ không để kẻ như Mạnh Châu đùa giỡn như thế.” Giang Trạm càng nghĩ càng thấy sai, “Bọn họ đàm phán bí mật cái gì?”
Bạch Diễn suy đoán: “E rằng liên quan đến thiết bị AI bị gã cướp đi.”
Giang Trạm nhìn cậu.
Bạch Diễn kể lại chuyện bình nước hoa cuối buổi chụp đại ngôn, nước hoa có tác dụng giống pheromone mô phỏng, đưa kết luận: “Quý bà Rachel khá thất vọng với phản ứng của em. Bà ấy muốn thấy em ra sao sau khi nhận được pheromone mô phỏng?”
Giang Trạm không để ý đến vấn đề này, sắc mặt đanh lại: “Trong tay họ có pheromone mô phỏng?”
Anh mua đứt một cái, sau đó lại lòi ra cái mới!
Đáng ra anh phải bất chấp thủ đoạn thu mua quách VOE từ trước!
Bạch Diễn hơi buồn cười: “Có ảnh hưởng gì đâu? Em có thể tự chiết xuất ra mà.”
“Vật chất rất có thể sẽ ảnh hưởng đến em.” Giang Trạm không thể quên nổi thời điểm Bạch Diễn phát tình trước mặt khán giả trong đêm diễn trực tiếp đầu tiên. Nếu anh không xuất hiện đúng lúc, ai biết sẽ gây ra hậu quả gì.
Giang Trạm không để bất kỳ thứ gì uy hiếp Bạch Diễn tồn tại, dù tồn tại đi chăng nữa thì cũng phải nắm chắc trong tay.
Nghĩ vậy, Giang Trạm hạ quyết tâm quay về sẽ bàn bạc lại với Giám đốc Dương tiến hành kế hoạch thu mua VOE.
Lời này khiến Giang Trạm đành đổi chủ đề nói chuyện: “Ba ngày sau VOE tổ chức triển lãm cuối năm, cho ra mắt nước hoa mới điều chế trưng bày cho khách hàng trải nghiệm.”
Bạch Diễn nghe thì hiểu ngay: “Anh có thiệp mời à?”
“Chỉ sợ họ sẽ không gửi anh nữa.” Giang Trạm lạnh lùng chớp mắt, sau đó nói tiếp, “Anh sẽ lấy cho em một tấm.”
Bạch Diễn ngạc nhiên: “Em cứ nghĩ anh sẽ không yên tâm để em đi cơ.”
“Anh không yên tâm thì em không đi?”
Bạch Diễn mỉm cười: “Không nhá.”
“Thế thì anh chỉ còn nước tận lực hỗ trợ cho em thôi.” Giang Trạm kéo cà vạt, “Nếu như kẻ đó là Mạnh Châu, chắc chắn hắn sẽ có thiệp mời.”
Bạch Diễn gật đầu: “Ừm, đúng là chưa đủ an toàn.”
Cậu lấy điện thoại, gửi cho Bùi Thâm một tin nhắn.
…
Ba ngày sau.
Triển lãm của VOE không PR rầm rộ cũng không có quy mô quá lớn, khách tới tham gia đều là người quyền quý, Bạch Diễn còn thấy vài vị minh tinh có tiếng ở nước ngoài.
Cậu mặc vest đuôi nhạn đen chậm rãi đi vào sảnh, đi chung là một vệ sĩ và một phiên dịch, thỉnh thoảng vừa đi vừa ngửi thử mẫu nước hoa.
Hệ thống AI làm việc hết công suất thăm dò khách mời xung quanh, tạm thời vẫn chưa thấy Mạnh Châu đâu.
Chẳng lẽ Mạnh Châu không tới?
Trong lòng Bạch Diễn nổi lên nghi vấn.
“Xin chào, em là Bạch Diễn nhỉ?”
Bạch Diễn nghe thấy có người dùng tiếng Anh chào hỏi, nghiêng đầu nhìn thì thấy một cô gái tóc vàng xinh đẹp.
Trông còn quen quen.
Bạch Diễn lục lọi lại trí nhớ của chính mình. Jessica là một nữ ca sĩ rất có tiếng, ra mắt mười năm, nắm trong tay không ít giải thưởng lớn.
“Chào cô, Ms.Jessica.” Bạch Diễn cư xử lễ độ, “Tôi là Bạch Diễn, cho hỏi…”
Jessica cười híp mắt vén tóc mai: “Thầy giáo dạy dương cầm cho chị là ngài Thi Bá Thương, ngưỡng mộ danh tiếng Mr.Bạch từ lâu.”
Bạch Diễn nhìn xung quanh một chút: “Ngài Thi cũng tới ạ?”
“Không, chị muốn mời thầy tới nhưng ông ấy đi nghe đàn chỗ nào rồi.” Jessica tỏ vẻ hờn dỗi, “Gặp gỡ Mr.Bạch là duyên phận đấy, chúng ta cùng nhau uống một ly nhé?”
Jessica thoáng động chạm Bạch Diễn, trong con ngươi lóe lên sự ám chỉ đến chuyện gì gì đó người lớn mới hiểu, cố ý nghiêng người khoe đường cong cơ thể.
Trước kia cô khá khó chịu khi nghe Thi Bá Thương khen ngợi Bạch Diễn, nghe Bạch Diễn đánh đàn xong cũng phải há hốc mồm kinh ngạc.
Được gặp người thật rồi mới thấy – Bạch Diễn chính là gu bé trai xinh đẹp cô thích nhất.
Jessica nổi máu, tự tin với vẻ ngoài của mình thì hiếm ai không động lòng.
Nhưng không hiểu sao, lời vừa nói xong chợt thấy vị vệ sĩ đi cùng thay đổi thái độ hẳn, sau lớp kính râm có thể thấy sát khí lóe lên.
Jessica khoa trương che miệng: “Bạch à, vệ sĩ của em đáng sợ quá.”
Bạch Diễn nhìn vệ sĩ đi chung, mỉm cười đáp: “Cảm ơn quý cô Jessica đã để tôi vào mắt xanh, tôi có người yêu mất rồi.”
Jessica tiếc nhưng có vẻ như vẫn chưa từ bỏ: “Yên tâm, chỉ một ly thôi, ai biết đâu.”
Ánh mắt của vệ sĩ nhìn Jessica như găm vạn lưỡi dao lên cô nàng.
Jessica cười hì hì: “Vệ sĩ của em có ý với chị hả? Tiếc quá, chị chỉ thích type như em thôi.”
Bạch Diễn cười tươi như hoa nhưng vẫn từ chối thẳng thừng: “Cảm ơn nhưng tôi chỉ thích đàn ông.”
Jessica nhụt chí: “Vậy thì chịu rồi.”
Cô nàng vừa ỉu xìu lại phấn chấn hẳn: “Chị thích khúc <Cầu nguyện> lắm, có hứng thú với việc sáng tác cho chị không? Chuyện thù lao thì dễ bàn thôi.”
Bạch Diễn chưa kịp trả lời, vệ sĩ bên cạnh đã đáp thay cậu: “Thưa quý cô Jessica, mong cô giữ khoảng cách xã giao với cậu Bạch.”
Bạch Diễn vẫn nhìn anh ta, cười híp mắt nhìn anh giai vệ sĩ đang giận đùng đùng: “Bàn công việc ở đây không tiện lắm, liên lạc sau đi ạ. Lần này tôi chỉ đi nghỉ phép, không muốn dính quá nhiều đến công việc.”
Jessica tiếc nuối nhún vai: “Vậy cũng tốt.”
Tạm biệt Jessica, Bạch Diễn cười hì hì nhìn anh vệ sĩ cao lớn đeo kính râm: “Anh vệ sĩ à, ban nãy anh hơi quá giới hạn đấy nhé.”
Vệ sĩ yên lặng chốc lát, tằng hắng một cái, nho nhã lễ độ: “Xin lỗi.”
Bạch Diễn cười thành tiếng: “Ngụy trang cũng khá đấy.”
Tay vệ sĩ nhẹ nhàng “Hừ” một tiếng.
Bạch Diễn cười híp mắt tiến về phía trước, nhanh chóng gặp được người muốn gặp.
Người phụ nữ đến xin lỗi vì thái độ sau khi quý bà Rachel giận đùng đùng bỏ đi đang đứng trước mặt Bạch Diễn.
Bạch Diễn tiến lên chào hỏi: “Xin chào quý cô Norwi.”
Norwi vô cùng sốt sắng khi thấy Bạch Diễn, giả bộ bình tĩnh đi tới: “Gã lừa gạt kia đang ở trong phòng dành cho khách quý.”
Bạch Diễn chớp mắt: “Đang đàm phán với quý bà Rachel ạ?”
“Vâng.” Norwi hơi do dự, “Tôi vẫn chưa báo với thầy chuyện này.”
“Với tính cách quý bà Rachel, e rằng bà ấy sẽ không chịu nổi.” Bạch Diễn nới nới cà vạt, cười híp mắt, “Đã chuẩn bị xong rồi chứ?”
“Rồi ạ.”
Norwi vẫn chần chừ, thấp giọng dò hỏi: “Cậu Bạch à, làm vậy sẽ có tác dụng chứ?”
“90%.” Bạch Diễn thành thật, “10% thất bại sẽ do em nhận sai người. Gã chỉ là một kẻ lừa đảo bình thường thôi thì không cần đối phó cồng kềnh như vậy.”
Norwi thở dài: “Nếu bà ấy không cứng đầu, đến cửa VOE gã cũng chả vào nổi.”
Bạch Diễn đưa một chiếc lọ xinh xinh cho Norwi.
Vị vệ sĩ bên cạnh có vốn ngoại ngữ khá tốt, Bạch Diễn dặn dò phiên dịch nán lại chờ trong phòng triển lãm, dặn thêm vài người đi tuần phía sau.
Đi qua vài tầng thang lầu, đến một gian phòng nhỏ, Norwi bấm nút, sàn nhà trong suốt thấy được tất thảy bên dưới đang làm gì.
“Sàn nhà trong suốt là kính một chiều, bên dưới không nhìn thấy chúng ta.” Norwi giải thích, “Tiếc rằng âm thanh hơi nhỏ.”
Bạch Diễn ngồi xuống, cúi đầu theo dõi.
Bên dưới gian phòng, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của quý bà Rachel ngập tràn sự giận dữ, đối diện bà là một gã cao to cà lơ phất phơ mặc vest… Không ai khác, chính là Mạnh Châu.
Hai người đang đàm phán về cổ phần Tinh Hải và VOE.
Người ngoài nghề nghe Mạnh Châu mồm loa mép giải sẽ thấy gã rất thông tuệ, Bạch Diễn chỉ thấy gã đang nói bậy, kinh ngạc nhíu mày: “Trình độ này cũng lừa nổi quý bà Rachel à?”
Mặt Norwi hồng hồng: “Thầy tập trung điều chế nước hoa, không tham gia mấy vào quản lý công ty.”
“Vậy lý do vì sao bà ấy đồng ý gặp Mạnh Châu?”
Norwi ấp úng: “VOE có chút đặc biệt, thầy là người đại diện của thế hệ này, bà ấy phải đứng ra giải quyết. Còn vài nguyên nhân nhưng bà ấy chưa kể cho tôi.”
Bạch Diễn nổi máu tò mò.
Nếu quý bà Rachel chỉ là đại diện, người chân chính nắm giữ VOE là ai?
Bạch Diễn nghĩ ngợi rồi rút điện thoại ra, tìm kiếm bức ảnh cấp dưới nữ của mình: “Người đứng đầu mọi thứ là cô ấy đúng không?”
Norwi ngẩn ngơ: “Sao cậu biết?”
Trong lòng Bạch Diễn thốt lên: Thì ra là vậy.
Bạch Diễn không tùy tiện tuyển chọn thuộc hạ, hai người cậu chọn đều là người có tài trong nhiều lĩnh vực. Trước khi thoát khỏi gia tộc, họ chính là cánh tay đắc lực trong công ty tư nhân cậu đầu tư, thế nhưng chẳng ai ngờ chuyện Mạnh Châu tập kích phi thuyền.
Sau khi tới nơi này, hai người họ so với cậu càng dễ dàng hòa nhập hơn, cũng dễ dàng tự gây dựng cho mình sự nghiệp riêng.
Nghĩ đến việc có thể gặp người quen, Bạch Diễn có chút mong chờ: “Quý cô này hiện đang ở nơi nào? Tôi có thể gặp cô ấy không?”
Norwi càng ngẩn ngơ, suy nghĩ một chút: “Chuyện này thì cần xin phép thầy Rachel.”
Bạch Diễn không gấp, tiếp tục quan sát quý bà Rachel bên dưới.
Mạnh Châu cười lạnh: “Thưa quý bà Rachel, bà nên biết, với quyền lực trong tay Tinh Hải, VOE không là cái đinh. Bà nên thức thời, chờ đợi phía sau không chỉ là đàm phán.”
Ngón tay quý bà Rachel cũng run lên: “Đồ lòng lang dạ sói!”
Mạnh Châu khẽ nhướn mày: “Tinh Hải không mang ơn VOE, lòng lang dạ sói chỗ nào?”
Quý bà Rachel nâng giọng: “VOE từ bao đời chỉ điều chế nước hoa, nếu nhà họ Giang các người muốn tuyệt giao thì tự đi mà hỏi chính mình ấy!”
Norwi đứng ngồi không yên nhìn quý bà Rachel: “Bà ấy lớn tuổi rồi, sợ rằng sẽ không thể chịu đựng thêm đả kích, tôi nên xuống gọi bà ấy thì hơn.”
Bạch Diễn gật đầu: “Ừm, có thể bắt đầu rồi đấy.”
Đợi Norwi đi rồi, Bạch Diễn mới quay sang Giang Trạm đang đứng cạnh: “Anh vệ sĩ ơi, anh có vấn đề gì liên quan đến thể chất không?”
Anh giai vệ sĩ im lặng một chút, lắc lắc đầu: “Anh cảm thấy mình và người bình thường không khác gì nhau.”
Bạch Diễn xoa cằm, im không nói gì.
Bên dưới, Norwi nhanh chóng dẫn quý bà Rachel ra ngoài, Bạch Diễn cũng tới.
Quý bà Rachel ngẩn người nhìn Bạch Diễn, sau đó cáu um lên: “Cậu sao lại vác mặt tới đây?”
Bạch Diễn cười híp mắt: “Đến để giúp quý bà vạch mặt kẻ lừa đảo.”
Quý bà Rachel sững sờ.
Trong phòng vẫn vậy, Mạnh Châu đang ngồi nhàn nhã.
Một lúc sau, gã biến sắc đứng dậy.
Gã xông về phía cửa, cố mở ra – nhưng sau khi quý bà Rachel rời đi thì cánh cửa lắp đặt bằng kính chống đạn cũng khóa kín lại, dùng lưc tay của Alpha cũng không kéo nổi.
Mạnh Châu như con thú bị nhốt trong lồng, đi lại hai vòng, nôn nóng hét lớn: “Bạch Diễn! Tôi biết em đang ở đây! Em tính làm gì!”
Bạch Diễn nhìn Norwi.
Norwi đưa cho cậu một bộ đàm.
“Mạnh Châu à, tôi tò mò lắm đấy, anh đóng giả Giám đốc Giang chạy tới VOE làm gì?”
Mạnh Châu mặt biến sắc, cười gằn: “Tôi lừa ai?”
“Chỉ là cái họ, sửa là được.”
“Tự xưng là Giám đốc Tập đoàn Tinh Hải? Mày xứng à?”
Vẻ mặt Mạnh Châu trở nên dữ tợn, nhìn chằm chằm loa đài trên vách tường, trong giọng nói toát lên vẻ ngạo mạn: “Tinh Hải sớm muộn cũng là của tôi, em cũng vậy.”
Hơi lạnh quanh người anh giai vệ sĩ khuếch tán thêm ba vòng.
Bạch Diễn vỗ vỗ trấn an anh, mỉm cười với bộ đàm: “Đã thế, thôi thì cho mày hưởng thụ chút vậy.”
Bạch Diễn tắt bộ đàm, không quan tâm Mạnh Châu đang la ó ầm ĩ bên dưới nữa.
Quý bà Rachel chợt tỉnh ngộ, vẻ mặt khó tin: “Gã… Là đồ giả?”
Norwi lầm bầm: “Thầy à, em đã bảo thầy xác nhận lại thân phận gã ta lần nữa rồi.”
Nếp nhăn trên mặt quý bà Rachel run lên: “Nhưng trong tay gã là tín vật nhà họ Giang…”
Mắt Mạnh Châu bên dưới vằn lên tơ máu, bạo lực đấm lên bàn và vách tường, vẻ mặt càng thêm điên cuồng, đấm đến mức đổ máu cũng không để ý.
Bàn gỗ sang quý cũng thành vụn gỗ dưới tay Alpha.
Quý bà Rachel trợn mắt run rẩy: “Chuyện gì thế này?”
Cái bàn kia vô cùng chắc chắn, người bình thường nâng còn chả nổi, đừng nói là đập nát!
Bạch Diễn bình thản dửng dưng: “Chỉ là con thú hoang bị bản năng sinh lý chiếm lấy thôi. Một chút pheromone nho nhỏ cũng có thể khiến gã mất kiểm soát thế này.”
Thứ cậu đưa cho Norwi là pheromone mô phỏng tinh chế trong phòng thí nghiệm.
Mạnh Châu thời gian dài không được pheromone Omega trấn an, trong phòng xuất hiện pheromone Omega tinh khiết lập tức khiến gã rơi vào trạng thái động dục.
Trong lịch sử nơi Bạch Diễn sinh ra, Omega từng là đồ chơi cho Alpha trong thời gian dài, mãi tới khi có thuốc ức chế, vòng ức chế xuất hiện mới phần nào cứu vớt Omega từ địa ngục đi lên.
Bạch Diễn nhìn quý bà Rachel: “Bà cứ nói tiếp đi ạ.”
Quý bà Rachel nhìn Norwi, im lặng rồi thở dài: “Nhà họ Giang có thân phận rất đặc biệt tại VOE, từ khi VOE hình thành tới nay đã từng có vài lần hỗ trợ nhau, tuy đã cắt đứt liên lạc nhưng nhìn kẻ kia đưa tín vật họ Giang ra và yêu cầu VOE điều chế nước hoa trung hòa cảm nhận cho gã, tôi đương nhiên sẽ đồng ý. Không ngờ nước hoa chưa điều chế xong, gã đã mở lời thu mua VOE.”
Bạch Diễn run lên nhìn anh giai bảo tiêu: “Nhà họ Giang có quan hê với VOE?”
“Đã là chuyện của hơn hai mươi năm trước rồi.”
Vệ sĩ im lặng rồi đáp: “Sau khi mẹ qua đời, cha anh muốn đưa quyền thừa kế cho Giang Độ, rất nhiều thứ không nói cho anh.”
Lão tổng tái hôn muốn từ bỏ Giang Trạm, muốn bồi dưỡng Giang Độ thành người thừa kế nhà họ Giang.
Giang Độ quá nhỏ, lão tổng chưa kịp truyền lại gì đã vong mạng.
Tinh Hải kề cận sụp đổ, Giang Trạm gồng mình đưa mọi thứ về vị trí, dành hết sự quan tâm cho việc phát triển Tinh Hải, không còn quan tâm đến mấy chuyện lông gà vỏ tỏi.
Quý bà Rachel nhìn đến chỗ vệ sĩ, do dự đáp: “Vị này là?”
Anh giai vệ sĩ tháo kính đen, lộ ra khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng: “Kính chào quý bà, tôi là Giang Trạm, cũng chính là Giám đốc đương nhiệm của Tập đoàn Tinh Hải.”
Phu nhân Rachel và Norwi há hốc mồm nhìn anh.
Phu nhân Rachel lần này cẩn thận hơn nhiều: “Chứng minh thế nào?”
“Quý bà có thể tìm Giám đốc Dương phụ trách chi nhánh nước Y để hỏi.”
Quý bà Rachel từng liên lạc với Giám đốc Dương, cẩn thận hỏi một lần, xác nhận xong thì lộ vẻ lúng túng: “Xin lỗi, chúng tôi hiểu lầm Tập đoàn Tinh Hải mất rồi.”
Giang Trạm và Bạch Diễn khi lén lút dò hỏi Norwi đã biết quý bà Rachel chỉ là một bà lão say mê với việc điều chế nước hoa.
Đương nhiên bản thân Giang Trạm cũng muốn thu mua VOE, trên mặt lộ vẻ khách sáo: “Mọi người không bị ảnh hưởng là tốt rồi.”
Thanh âm gào thét của Mạnh Châu mang theo sự đau đớn, khiến họ đổ dồn ánh mắt lên gã.
Cảnh tượng bên dưới dọa quý bà Rachel nhảy dựng: Mạnh Châu cầm mảnh thủy tinh vỡ lên, dùng sức đâm lên đầu gối mình!
Máu tươi chảy đầy nhiễm đỏ sàn nhà, Mạnh Châu không biết đau là gì vừa la hét vừa đâm, đâm đến mức dường như lòi cả xương trắng ra.
“Chuyện gì thế này?”
Bạch Diễn thờ ơ liếc mắt: “Quý bà đừng để ý, thú hoang khi khó chịu sẽ dùng phương thức nguyên thủy nhất để giải quyết.”
Giống như sói và chó thấy ngứa đuôi sẽ dùng mõm cắn, chỉ có đau đớn mới làm cơn ngứa vơi đi, chẳng quan tâm có chảy máu hay không.
Quý bà Rachel không hiểu lắm.
Ánh mắt Bạch Diễn đảo qua chỗ đầu gối Mạnh Châu, bên môi nở nụ cười trào phúng.
Chân Mạnh Châu mới bị đạn bắn thủng hơn một tháng trước, thể chất Alpha đặc biệt nhưng không thể hoàn toàn hồi phục trong một tháng.
Có loại cao dán rất hữu hiệu với vết thương nứt xương, thế nhưng sẽ sản sinh ngứa ngáy. Thêm chút “phê”, hiệu quả càng thêm mãnh liệt.
Mạnh Châu vì vậy mới tự đâm chính mình.
Giang Trạm thán phục nhìn Bạch Diễn.
Bạch Diễn mỉm cười.
Cậu có làm gì đâu, chỉ đem chuyện Alpha bị kích thích tiến vào trạng thái động dục sẽ có xu hướng tự làm chính mình tổn thương nói cho Bùi Thâm.
Để có thể chăm sóc cho vết thương của Mạnh Châu, Bùi Thâm tình nguyện trở thành thứ thuốc có tác dụng mạnh mẽ nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT