Địa hình và khí hậu nước Y cực kì có lợi cho sự sinh trưởng của các thực vật sử dụng trong điều chế mùi hương. Từ mấy trăm năm trước thương nhân bán phấn thơm châu Âu đã phát hiện ra nơi này, xây dựng nó thành thánh địa mùi hương của cả thế giới.

Trong nước hiện đang là mùa đông lạnh lẽo, nơi này lại là mùa xuân ấm áp.

Trên mọi nẻo đường nước Y ngập tràn đủ mùi hương, quẩn quanh không khiến người ta khó chịu chút nào, còn giúp họ xốc lại tinh thần.

Bạch Diễn hít một hơi rồi tán thưởng:”Không hổ danh là thành phố của hương thơm.”

Tiểu Trương kéo dây ba lô, cảnh giác nhìn chằm chằm người qua đường, miệng thúc giục: “Cậu chú ý an toàn chút.”

Bạch Diễn cạn lời: “Không cần cảnh giác vậy đâu, chúng ta chỉ vừa xuống khỏi máy bay thôi…”

Cậu chưa nói hết câu, ánh mắt đã va phải một người.

Trước đài phun nước bên vệ đường là một người đàn ông trẻ tuổi đang nói gì đó với người bên cạnh, mũ bị gió thổi lên lộ ra gương mặt năm bảy phần giống Bạch Diễn.

Bùi Thâm?

Bạch Diễn không ngờ vừa tới nơi thì nước Y đã ban cho cậu bất ngờ lớn tới vậy, theo bản năng hít một hơi xem Mạnh Châu có đang lảng vảng quanh đây không.

Trong không khí ngập tràn tinh dầu thơm, không ngửi được pheromone của Mạnh Châu.

Bạch Diễn hiểu vì sao gã muốn đào tẩu tới nước Y.

Xung quanh Bạch Diễn là dàn bảo tiêu im lặng quan sát, phát hiện Bùi Thâm đã cởi mũ xuống quạt quạt, không giống kẻ tới dò la thông tin.

Chỉ là ngẫu nhiên?

Bạch Diễn gọi một vệ sĩ tới, chỉ về hướng Bùi Thâm.

Bọn họ đã nhớ rõ mặt Bùi Thâm và Mạnh Châu, nhanh chóng lẳng lặng bám theo Bùi Thâm.

Được dặn dò từ trước, người của Tinh Hải cũng kịp lúc đến đón cậu.

Người phụ trách chi nhánh nước Y họ Dương, tự mình đến sân bay tiếp đãi Bạch Diễn: “Xin chào cậu Bạch, hoan nghênh cậu tới nước Y.”

Giang Trạm hôn mê đúng vào ngày báo cáo cuối năm. Bạch Diễn không trực tiếp nói chuyện với các Giám đốc chi nhánh khác nhưng đều xem qua báo cáo một lần. Tính cách Giám đốc Dương hào phóng nhưng rất cẩn thận, định cư luôn tại nước Y, quản lý chi nhánh tại nơi này không hề tệ.

Bạch Diễn lễ phép: “Vất vả quá, Giám đốc Dương việc gì phải tự mình tới đây chứ?”

“Phải tới chứ. Tôi cũng không vướng việc gì.” Giám đốc Dương năm nay tầm hơn bốn mươi, định cư nước ngoài lâu năm nên giọng điệu cũng lơ lớ theo, cười ha hả, “Chỗ ở của cậu Bạch đã sắp xếp ổn thỏa, xin mời,.”

Bạch Diễn lên xe, Giám đốc Dương hỏi: “Nước Y nói tiếng Anh là chủ yếu, các ngôn ngữ khác tương đối đa dạng, cậu Bạch có yêu cầu phiên dịch không ạ?”

Bạch Diễn có thể dựa vào hệ thống AI phiên dịch nghe hiểu nhưng nói thì vẫn phải nhại lại AI như khi vừa tới, hệ thống AI đọc cho cậu bắt chước theo.

“Ngoại ngữ của tôi không giỏi, phiền Giám đốc Dương rồi.”

“Không thành vấn đề.” Giám đốc Dương phất tay, dặn dò thư ký, “Sắp xếp chị Đao đi theo hỗ trợ cậu Bạch.”

Thư ký vâng dạ, quay đầu nhìn Bạch Diễn rồi bô bô dùng một loại ngôn ngữ khác nói chuyện.

Hệ thống AI trung thành bắt đầu phiên dịch: “Thưa Giám đốc Dương, chỉ là một tình nhân của Giám đốc Giang mà thôi, có cần coi trọng đến thế không ạ?”

Nụ cười trên môi Giám đốc Dương vẫn như cũ, dùng ngôn ngữ tương tự đáp: “Im mồm. Cậu Bạch đây là đại thần giới kỹ thuật, không chỉ là tình nhân của Giám đốc Giang.”

Nói xong quay sang xin lỗi Bạch Diễn: “Ngại quá, chút chuyện công ty thôi ạ.”

Bạch Diễn giả bộ không hiểu: “Không sao, không cần để ý đến tôi.”

Để cậu có thể thuận lợi hành động tại nước Y, xem ra Giang Trạm đã nói không ít chuyện cho Giám đốc Dương rồi.

Xe dẫn Bạch Diễn đến khách sạn, vệ sĩ theo dõi Bùi thâm cũng quay về báo lại: “Xin lỗi cậu Bạch, chúng tôi mất dấu rồi ạ.”

“Sao lại mất dấu?”

“Chúng tôi muốn biết nơi cậu ta muốn đến, tới khu phía Tây thì gặp nhiễu sóng điện từ, sau đó cậu ta đã trốn mất.”

Bạch Diễn nhíu mày.

Điện thoại nhiễu sóng hàng loạt, thoạt nhìn như tác phẩm của hệ thống AI.

Thiết bị của Mạnh Châu đang ở trong tay cậu, thứ mang theo không thể sử dụng, một thiết bị khác từ đâu chui ra?

“Thời gian nhiễu bao lâu? Mất sóng hoàn toàn luôn ư?”

“Khoảng ba phút, không mất sóng hoàn toàn.”

Bạch Diễn cau mày: “Mọi người vất vả rồi. Báo cáo lại cho Giám đốc Dương, nhờ anh ta hỗ trợ điều tra khu vực Bùi Thâm biến mất.”

Vệ sĩ vâng dạ rồi lui xuống.

Bạch Diễn đứng bên cửa sổ lớn sát đất, ngắm nhìn phong cảnh xa xa, xoa xoa mi tâm.

Gây nhiễu sóng cấp độ này chứng tỏ thiết bị trong tay Mạnh Châu sắp hết date rồi, không đáng để tâm.

Vấn đề là Bùi Thâm xuất hiện nơi ấy cố ý hay ngẫu nhiên?

Mạnh Châu so với Bùi Thâm lại càng thêm cẩn thận, có mùi hương che dấu cho, tại sao gã không tự hành động?

Thiết bị trong tay gã cướp từ thuộc hạ của cậu? Nếu đúng thì gã làm thế nào phá được mã khóa DNA?

Tiểu Trương đẩy cửa đi vào: “Chúng ta còn hai ngày nữa mới gặp bên VOE, cậu tính làm gì?”

Bạch Diễn bị cắt đứt mạch não, bắt đầu suy nghĩ chuyện khác: “Nghỉ ngơi chút rồi ra ngoài đi.”

“Ra ngoài? Đi đâu?”

Bạch Diễn cười híp mắt: “Đi chợ trang sức.”

Mục đích tiếp theo cậu tới nước Y là mua sắm.

Nước hoa và trang sức, vĩnh viễn là sự phối hợp hoàn hảo nhất.

Đến nước Y phát triển đế chế mùi hương, các thương nhân châu báu cũng rục rịch, mở ra một thị trường giao dịch sần uất.

Bạch Diễn muốn chọn nhẫn kim cương cầu hôn Giang Trạm.

Giang Trạm mua nhẫn cầu hôn để rồi bị tạt cho gáo nước lạnh thấu xương. Bạch Diễn muốn nhân cơ hội này bù đắp cho anh.

Bạch Trụ đẩy sản phẩm ra thị trường, Bạch Diễn cũng tích cho mình được chút tiền, không cần nghĩ ngợi xem phải xoay xở chỗ nào nữa.

Chợ trang sức từ những cửa hàng vỉa hè từ trăm năm trước trở thành các tòa nhà cao tầng, vừa đi dọc cầu thang xoắn ốc vừa ngắm các gian hàng hoa cả mắt.

Tiểu Trương lần đầu tới đây bị chói mù: “Bạch Diễn muốn tới cửa hàng nào?”

Bạch Diễn “ừm” một tiếng, tùy tiện chỉ vào tiệm trưng biển “Zlog”: “Vào đây đi.”

Cũng khéo, trong cửa hàng có diễn tấu dương cầm, lại còn là <Khúc luyện tập số 7> trứ danh của cậu.

Bạch Diễn không để ý, một hồi sau gọi nhân viên bán hàng ra: “Tôi có thể gặp cầm sư không?”

Nữ trợ lý phiên dịch do Giám đốc Dương phái theo giúp cậu nói lại lần nữa.

Nhân viên bán hàng nho nhã lễ độ: “Xin lỗi ngài, cầm sư của chúng tôi không gặp người ngoài.”

“Nói cho ngài ấy âm thứ ba đánh lệch rồi.” Bạch Diễn bảo Tiểu Trương lấy cho mình tờ note, tiện tay viết một nhạc phổ, “Đưa cái này cho ngài ấy.”

Nhân viên bán hàng nhìn cậu với ánh mắt là lạ.

Không lâu sai, một người tóc mai muối tiêu hấp tấp chạy tới.

Bạch Diễn đứng dậy, cười híp mắt chào hỏi: “Chào ngài Thi, lâu rồi không gặp ạ.”

Quả nhiên là Thi Bá Thương.

Thi Bá Thương thấy Bạch Diễn thì mỉm cười: “Bác biết ngay ai viết nhạc theo phong cách này, thì ra là cháu.”

Lần cuối họ gặp nhau là vào ngày giỗ mẹ Giang Trạm.

Mẹ Giang Trạm an táng ở khu mộ tư nhân, để có thể thổi khúc nhạc kia cho anh, cậu đã tới xin trợ giúp của Thi Bá Thương.

Thi Bá Thương nhìn một lượt, thấy cậu hồng hào khỏe mạnh thì vui lây: “Lâu không gặp, sao tự dưng lại tới nước Y thế cháu?”

“Cháu chụp đại ngôn.” Bạch Diễn nói, “Ngài Thi tới sưu tầm dân ca ạ?”

Lần đầu gặp Thi Bá Thương cũng là lúc Thi Bá Thương tự mình chạy tới một phòng trà đánh đàn.

Thi Bá Thương cười ha hả lắc đầu: “Bác có cổ phần tại Zlog, thỉnh thoảng tới xem thôi.”

Bạch Diễn hứng thú: “Ngài Thi thích đá quý ạ?”

“Không có.” Thi Bá Thương lắc đầu, “Vài năm trước bác bị chững lại, một người bạn khích lệ nếu bác có thể thoát khỏi thế dậm chân tại chỗ thì tặng cổ phần Zlog qua cho bác. Cảm ơn cháu nhé, cho bác hướng đột phá, cổ phần cũng tới tay như lời hứa.”

“Bạn của ngài hào phóng quá.”

“Sau này bác mới biết nó chỉ là phụ, còn thêm một đống hiệp ước bất bình đẳng đi kèm.: Thi Bá Thương bĩu môi, nụ cười cực kì chân thành, “Tư bản mà, không tốt đẹp gì.”

Sau đó ông hỏi: “Cháu muốn mua trang sứ hả?”

Bạch Diễn gật đầu: “Vâng, cháu tính mua nhẫn kim cương.”

Thi Bá Thương ngạc nhiên, chớp chớp mắt: “Định kết hôn? Chúc mừng cháu nhé.”

Bạch Diễn cười híp mắt: “Kết hôn cháu sẽ gửi thiệp cho ngài Thi.”

“Bác phải tới!” Thi Bá Thương rất có thiện cảm với người bạn lâu năm này, nhiệt tình đề nghị, “Đúng lúc Zlog đang có một vị chuyên gia giám định đá quý, để bác mời người ta đến tư vấn cho cháu.”

Bạch Diễn không từ chối: “Làm phiền ngài Thi ạ.”

Người giám định của Zlog rất chuyên nghiệp, nghe Bạch Diễn nói xong thì đưa ra vài lựa chọn, không cố tình đẩy mạnh tiêu thụ trang sức nhà mình.

Bạch Diễn nhìn hình ảnh lập thể, chỉ vào một chiếc nhẫn màu xanh nước biển, nhìn giống như một con sò nhỏ: “Cái này thì sao?”

“Chiếc nhẫn này là DinMA, ngụ ý tới từ biển sâu. Người thiết kế mơ giấc mơ tiến vào rãnh biển Marianna thần bí, nhìn thấy hải yêu to lớn xinh đẹp, dựa theo ý tưởng này để chế tác.” Người giám định giải thích, “Chiếc nhẫn này vốn thuộc về một cặp, một chiếc đã có người mua rồi.”

Không phải độc nhất vô nhị thì Bạch Diễn không hứng thú. Nhưng cậu không hiểu vì sao mình lại nôn nóng, hỏi thêm một câu: “Có tra được ai mua không ạ?”

Thi Bá Thương xen vào: “Cháu trai của bác mua đấy. Chính là thằng nhóc Giang Trạm, cháu gặp nó rồi mà nhỉ?”

Bạch Diễn cau mày, trái tim như bị ai bóp một cái. Cậu nghĩ mình rất có duyên với chiếc nhẫn này.

“Vậy thì đúng rồi.”

Bạch Diễn nhìn chăm chú rồi tưởng tượng Giang Trạm đeo nó trên tay, hài lòng gặt đầu

Nhân viên Zlog gọi cậu vào phòng VIP, hỏi kích cỡ ngón tay.

Bạch Diễn muốn mua nhẫn cho Giang Trạm, đương nhiên đã lén lút đo từ trước rồi.

Ai ngờ tới nước Y ngày đầu đã thành công đạt nửa mục đích. Bạch Diễn vui vẻ cảm ơn Thi Bá Thương, mời ông dùng bữa.

Ẩm thực nước Y khác xa trong nước, không như Bạch Diễn tưởng tượng, cho cậu bất ngờ lớn.

Hai người thuận tiện tán gẫu về âm nhạc sau khi dùng bữa xong.

Thi Bá Thương cảm kích lấy mảnh giấy Bạch Diễn đưa cho ra: “Cháu tiến bộ nhanh thật đấy, tình cảm trong <Khúc luyện tập số 7> vẫn chưa rõ ràng, giờ đã hòa hợp làm một rồi, xứng danh đại sư.”

Bạch Diễn khẽ gật đầu.

Sau khi cậu tiến vào thế giới này mới được trải qua đủ thứ tình cảm, hoàn thành một bức vẽ trong sáng tác âm nhạc.

“Không bằng tập trung diễn tấu dương cầm đi, đừng làm minh tinh nữa.” Thi Bá Thương lại thuyết phục, “Minh tinh trong nước lo từng bữa ăn qua ngày, ai biết ngã ngựa khi nào… Bác từng gặp cái người có gương mặt giống cháu đến đây làm công đấy.”

Bạch Diễn xốc lại tinh thần: “Bùi Thâm ấy ạ?”

“Tên cậu ta là Bùi Thâm hả?” Thi Bá Thương mờ mịt, “Là cái người ở chung với Giang Độ.”

“Ngài Thi gặp ở đâu?”

Thi Bá Thương nhớ lại: “Hình như là nhân viên tại cửa hàng VOE nhỉ?”

Bạch Diễn híp mắt.

Lại là VOE.

“Ngài Thi còn nhớ nó là gian nào không?”

“Phố Rose.st, khu phía Đông.” Thi Bá Thương nhớ rõ ràng, “Khi bác tới đầu đường nghe nhạc thì bắt gặp.”

Bạch Diễn gật đầu, lộ ra vẻ biết ơn: “Ngài vừa giúp cháu rất nhiều đấy ạ.”



Thi Bá Thương đưa Bạch Diễn về, trong phòng VIP của Zlog lại gặp một gương mặt không ngờ tới.

“Sao cháu lại tới?”

Người đàn ông đẹp trai dịu mặt nhìn Thi Bá Thương: “Lâu rồi không gặp thưa cậu.”

Thi Bá Thương một ngày gặp hai người quen, cực kì vui vẻ: “Công ty hết bận rồi hả?”

“Vâng.” Giang Trạm ho khan, “Có chuyện quan trọng, không thể không tới một chuyến.”

“Chuyện gì khiến cháu phải tự mình ra tay?” Thi Bá Thương nhìn vật dán trên lỗ mũi Giang Trạm. “Cháu đeo cái gì vậy?”

“Thiết bị lọc không khí ạ.”

Thi Bá Thương: “…”

Vẫn là cháu ngoại của ông, không lẫn đi đâu được.

“Cháu tìm cậu không chỉ để ôn chuyện xưa nhỉ?”

Giang Trạm nghiêm túc nở nụ cười: “Cháu muốn mua chiếc DinMA còn lại.”

Thi Bá Thương run lên: “DinMA?”

Cặp nhẫn DinMA trưng bày ở Zlog một thời gian dài, biển và vỏ sò chẳng mấy liên quan đến tình yêu nên không ai vừa ý nó.

Giang Trạm lần trước cũng chỉ mua một chiếc.

Giang Trạm biết Bạch Diễn xuyên tới từ biển sâu nên đã thay đổi thái độ, càng nhìn càng thấy DinMa thích hợp. Chiếc nhẫn lần trước mua chỉ để cầu hôn, nhẫn chưa kịp trao đã rơi vào tình cảnh khó đỡ.

Lễ cầu hôn tỉ mỉ sắp xếp không còn, Giang Trạm muốn một lần nữa cầu hôn Bạch Diễn một cách thành kính.

Giang Trạm nhìn vẻ mặt là lạ của Thi Bá Thương, trong lòng cảm thấy bất an: “Cậu sao thế?”

Thi Bá Thương lúng túng: “Chiếc còn lại có người mua rồi.”

Giang Trạm ngẩn ra.

“Cậu tính giữ cho cháu. Cái lần đến giỗ mẹ cháu, nhìn dáng vẻ thất tình kia nên nghĩ cháu không cần nữa rồi.” Thi Bá Thương thở dài, “Cháu lại yêu đương với ai nữa hả?”

Giang Trạm mím môi: “Không ạ, cháu theo đuổi lại em ấy thôi.”

Thi Bá Thương chưa kịp nói gì, anh đã hỏi thêm: “Ai mua thế ạ?”

Thi Bá Thương nghiêm túc: “Bí mật riêng của khách, không thể tiết lộ.”

Người giám định đá quý mỉm cười nghe hai cậu cháu nói chuyện liếc Thi Bá Thương một cái.

Thi Bá Thương không hề đỏ mặt luôn.

Thuận miệng nói với Bạch Diễn người mua nhẫn là Giang Trạm vì Bạch Diễn không hứng thú với chiếc còn lại, cũng không có năng lực tranh đoạt với Giang Trạm. Giang Trạm là sếp lớn của Bạch Diễn, biết Bạch Diễn mua nhẫn không có ý đoạt lại nhưng chỉ cần ám chỉ thôi, không ít kẻ tình nguyện ra mặt đàn áp Bạch Diễn thay anh.

Thi Bá Thương không muốn họ xung đột.

Giang Trạm thất vọng.

Thi Bá Thương ngơ ngác: “Cháu…”

“Vâng?”

Thi Bá Thương chỉ im lặng nhìn anh, không nói gì thêm.

Ông cũng cảm nhận được sự thay đổi nơi Giang Trạm. Không giống ngày xưa luôn đeo mặt nạ lạnh lùng, cảm xúc thất vọng, mong chờ đều vô cùng sống động.

Giống Bạch Diễn ghê.

Thi Bá Thương lại nhớ lúc mới quen Bạch Diễn, chẹp miệng cảm thán: “Yêu rồi có khác.”

Giang Trạm mờ mịt, định dò hỏi thêm thì thấy mắt Thi Bá Thương sáng lên: “Cậu phải đi viết nhạc đây!”



Dựa theo lời Thi Bá Thương, vệ sĩ của Bạch Diễn đã tìm tới cửa hàng VOE trên phố Rose.st.

Cửa hàng trưng bày của VOE không khoa trương nhưng vẫn cực kì sang chảnh, bên ngoài giản dị bên trong trang trí lấp lánh tinh xảo, khách không nhiều nhưng khí chất không sang thì quý.

Bùi Thâm mặc đồ nhân viên phẳng phiu, tao nhã lễ phép bắt chuyện với khách hàng ngoài quầy.

Hôm qua còn bị tay bảo tiêu đuổi theo, hôm nay lại không hề cảnh giác tiếp tục đi làm.

Bùi Thâm gan dạ thật, hay đây là cạm bẫy chực chờ con mồi sa vào?

Trong lòng Bạch Diễn lại tính toán, nhớ lại cách Bùi Thâm biểu cảm khi họ gặp nhau, môi khẽ nở nụ cười.

Cậu dặn dò vệ sĩ: “Mọi người chú ý đừng lơ là cảnh giác, tự tôi sẽ đứng ra nói chuyện.”

Đội trưởng đội bảo tiêu choáng váng: “Thưa cậu Bạch?”

“Không cần lo lắng. Bùi Thâm không thể uy hiếp tôi.”

Đội trưởng cau mày: “Chúng tôi không chắc chắn Mạnh Châu có đang lảng vảng quanh đây không.”

Giám đốc Giang đã dặn đi dặn lại phải bảo vệ cậu Bạch, đặc biệt không thể để kẻ tên Mạnh Châu kia tời gần cậu ấy.

“Mạnh Châu không ở đây đâu.” Bạch Diễn khẽ vuốt ve lên chiếc khuyên khảm đá xanh trên vành tai, cực kì bình tĩnh, “Các anh yên tâm, cứ tuần tra xung quanh, nhưng đừng tiến vào quấy rầy.”

Đội trưởng muốn nói thêm, Bạch Diễn lập tức ngắt lời anh ta.

Đến nước này anh ta đành thiết lập đội ngũ xung quanh, bảo đảm tuyệt đối an toàn cho Bạch Diễn.

Nửa tiếng sau, Bạch Diễn ung dung tiến vào cửa hàng VOE.

Bùi Thâm theo thói quen tiến lên đón khách, thấy Bạch Diễn thì cứng còng cả người.

Bạch Diễn coi như không quen biết Bùi Thâm, chầm chậm dạo một vòng trong cửa hàng.

Không gian bên trong vô cùng yên tĩnh, mùi hương thanh nhã quẩn quanh, nhân viên phục vụ cũng im lặng, chỉ tiến lên giới thiệu một chút với khách hàng rồi để họ tự ngắm nghía.

Bạch Diễn cố tình cầm một lọ nước hoa đi về chỗ Bùi Thâm: “Em khá hứng thú với dòng sản phẩm này, anh nhân viên có thể giới thiệu chút không?”

Bùi Thâm thu hồi vẻ cứng đờ trên khuôn mặt, phức tạp nhìn Bạch Diễn một cái rồi làm động tác mời: “Mời cậu.”

Đến phòng tiếp khách riêng, Bạch Diễn chạm lên vành tai, thong thả ngồi xuống: “Được rồi, Mạnh Châu mất thiết bị AI, gã không thể nghe lén cuộc trò chuyện giữa chúng ta nữa.”

Bùi Thâm đứng im, nụ cười dần tan đi: “Tôi không biết cậu đang nói gì.”

Bạch Diễn à một tiếng, nhíu mày đáp: “Chẳng lẽ anh không cố ý dẫn dụ tôi tới đây?”

Bùi Thâm mặt sắc âm trầm, không nói gì.

“Như anh mong muốn, tôi tới rồi đấy.” Bạch Diễn nhẹ nhàng tháo găng tay, “Muốn tâm sự gì nào?”

Bùi Thâm im một lúc mới ngồi xuống, mím mím môi: “Tôi chỉ muốn biết các người là ai, từ đâu tới thôi.”

Bạch Diễn liếc một cái: “Mạnh Châu chưa nói cho anh à?”

Bùi Thâm lắc lắc đầu, mặt càng thêm âm trầm.

“Biết được bao nhiêu rồi?”

Bùi Thâm do dự một lúc: “Hơn một năm trước, Mạnh Châu đột ngột xuất hiện trong phòng tôi, thiếu chút nữa đã bóp cổ giết chết tôi, sau đó nhanh chóng buông ra xin lỗi nhận lầm người. Mạnh Châu nói mình tới từ một đất nước hẻo lánh, tiếng Trung không sõi, nhờ vả tôi dạy cho. Sau đó tôi phát hiện thể năng lẫn thể trạng của anh ta đều vô cùng bất thường… Anh ta thừa nhận con người nơi anh ta sống và người nơi này mang gene khác biệt.”

Bùi Thâm càng nói càng đen mặt, hơi nghiến răng nghiến lợi: “Một lần nọ tôi tìm được ảnh của cậu trong điện thoại anh ta, tôi mới nhận ra anh ta chỉ coi tôi như thế thân cho cậu.”

Bạch Diễn nhướn mày, không nói gì.

“Sau khi cậu xuất hiện, anh ta muốn bắt cậu bằng được. Anh ta nói mình mắc bệnh nan y, phải lên giường cùng cậu mới chữa được, yêu cầu tôi hỗ trợ.”

Bạch Diễn hỏi: “Anh đồng ý?”

Bùi Thâm lộ vẻ sợ hãi: “Tôi giúp không nổi, anh ta… Quá đáng sợ.”

Bạch Diễn bật cười nhìn Bùi Thâm: “Dù đáng sợ mấy thì anh vẫn có cách dễ dàng rời đi, nhỉ? Anh không muốn thôi.”

Bùi Thâm bị chọc đúng tim đen, mặt biến sắc, mím môi không nói.

“Tôi luôn cho rằng anh ta thích cậu, nảy sinh dục vọng chiếm hữu với cậu, chưa từng tin về chứng bệnh khó nói kia… Thế nhưng sau khi anh ta phát tiết với drap và sofa cậu từng sử dụng xong tính tình đều rất tốt, đối xử với tôi cũng dịu dàng hơn nhiều… Khi chúng tôi cùng nhau bỏ trốn, tôi cố tình vứt drap trải giường của cậu lại, tính tình anh ta khó chịu hơn hẳn.”

Bạch Diễn suy nghĩ rồi nhìn về phía gáy Bùi Thâm, trên làn da kia chi chít dấu răng mới cũ, trên tay còn có vết bầm tím.

Cậu đã hiểu, trong lòng đỡ ghét Bùi Thâm hơn một chút: “Anh không thấy mình đang bị gã chơi đùa à?”

Bùi Thâm đen mặt, cắn răng đáp: “Tôi chỉ muốn an ổn trải qua một đời với anh ta thôi.”

Sau đó, Bùi Thâm nhìn chằm chằm Bạch Diễn: “Anh ta giống cậu, trên cơ thể tỏa ra mùi hương, cũng có kỹ thuật vượt thời đại… Các người là thứ gì chứ? Đến từ đâu? Tại sao anh ta lại muốn bắt cậu về?”

Bạch Diễn nâng tách trà lên nhâm nhi, chầm chậm đáp: “Nói cho anh thì tôi được lợi gì nào?”

Bùi Thâm cắn môi dưới, khí thế xìu xuống, nhỏ giọng thì thầm: “Tôi có thể nói cho cậu kế hoạch tiếp theo của anh ta, giúp cậu thoát một kiếp.”

“Chạy trốn không phải phong cách của tôi.” Bạch Diễn đặt tách trà xuống, mỉm cười với Bùi Thâm, “Tôi có một đề nghị mới.”

“Cái gì?”

“Anh cứ ở bên gã đi, báo cáo lại hướng hành động cho tôi, cần thiết thì bơm cho gã vài lời nói dối.”

Bùi Thâm nghĩ Bạch Diễn điên rồi: “Cậu muốn tôi phản bội anh ta?”

“Trái tim gã đặt trên người anh, tự khắc anh không cần phản bội gã.” Bạch Diễn nhìn vào đôi mắt Bùi Thâm, giọng nói dịu dàng thấm đẫm chất độc ngọt ngào, tựa như con rắn dụ dỗ Adam trong Vườn Địa Đàng, “Tóm không nổi trái tim gã thì nhốt gã bên mình thôi… Bẻ gãy đôi chân gã, khiến gã vĩnh viễn không thể rời khỏi anh, như vậy không tốt hơn à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play