Bạch Diễn từng hợp tác cùng S.N Gray vào buổi biểu diễn đầu tiên.
Cậu ở trước mặt tất cả mọi người rơi vào kỳ động dục, được Giang Trạm nhanh chóng bế về an toàn.
S.N Gray phát triển không tệ, mỗi thành viên một nét đặc sắc riêng biệt, ai cũng có sức hấp dẫn riêng hút fan, danh tiếng trong số những nghệ sĩ mới nổi của Hoàng Tinh Entertainment chỉ thua Bạch Diễn.
Bạch Diễn nghĩ mấy cậu S.N Gray kiểu gì cũng mang chút thành kiến với mình, trong công ty chạm mặt nhau cũng chỉ xã giao chào một cái lịch sự, giữ khoảng cách nhất định.
Trong lần luyện tập này trái lại thái độ của họ lại vô cùng ôn hòa, thậm chí còn mang theo sự kính trọng.
Chắc hẳn đã nhìn ra sự ngạc nhiên không hề che dấu trong mắt Bạch Diễn, Kiều Dương thân thiết nhất với cậu đứng ra giải thích: “Thực tế vài tháng gần đây chúng tôi gặp không ít vấn đề, ở chung với nhau cũng khó, còn có những lời mắng mỏ, châm ngòi chia rẽ…”
Bạch Diễn nhướn mày: “Nhưng liên quan gì đến tôi chứ?”
“Đáng sợ nhất là lần chúng tôi cãi nhau cực kỳ ầm ĩ.” Kiều Dương nhớ lại, sắc mặt khó coi, “Tần Hạo đứng lên, nhắc lại câu ‘Mỗi người trong chúng ta đều cố gắng trở thành ngôi sao tự mình tỏa sáng, tạo thành một bầu trời rực rỡ’ của cậu. Chúng tôi cùng nhau tự vấn, cảm thấy bản thân bị fan và dư luận ảnh hưởng quá nhiều, xào cp rồi marketing… Chúng tôi đã quên đi nơi mình đang đứng.”
Bạch Diễn không ngờ mấy lời mình nói lại thành soup gà cho tâm hồn, mở to mắt ngạc nhiên: “Ban đầu Tần Hạo đâu có nghe lọt lời tôi nói nhỉ?”
Kiều Dương ho khan: “Tôi tâm sự giải thích lại cho cậu ta đấy.”
Bạch Diễn nhìn ánh mắt hơi sùng bái của Kiều Dương, hiểu sương sương rồi thì dở khóc dở cười: “Mọi người vui vẻ là được.”
Nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo tới ngay, Tần Hạo từ cánh gà đi ra, tiến tới trước mặt Bạch Diễn, xấu hổ ho khan: “Lâu rồi không gặp, Bạch Diễn.”
Bạch Diễn sau khi biết tình cảm Tần Hạo dành cho mình thì cố giữ khoảng cách hết sức có thể, bày tỏ rõ quan điểm. Tần Hạo cũng không phải hạng đàn ông cố chấp, trừ lần đó ra thì không tiếp tục nhắc lại nữa.
“Lâu rồi không gặp.”
Tần Hạo mơ mơ màng màng hùng hồn hứa hẹn: “Anh sẽ không trở thành vật cản của em.”
Bạch Diễn: “Cố lên.”
Thái độ của Bạch Diễn có phần lạnh lùng, Tần Hạo cố gắng tìm chủ đề chung để nói chuyện: “Nghe nói chị Mạnh chuẩn bị nhậm chức Chủ tịch?”
“Là sao, tôi bận đi đóng phim lắm nên không để ý.”
Tần Hạo: “…”
Cậu ta vẫn không bỏ cuộc: “Em nhớ Bùi Thâm chứ, nghe nói nó xuất ngoại rồi.”
Lời vừa thốt ra, Tần Hạo hận không thể tự cắn lưỡi – Mình đúng là đồ ngu, tại sao lại lôi chuyện này ra để nói chứ!
Bạch Diễn bình tĩnh: “Ừm, anh ta đi đâu nhỉ?”
Bùi Thâm bỏ trốn ra nước ngoài còn đèo bòng thêm thằng Alpha cưỡng ép mình kìa.
Tần Hạo suy nghĩ: “Chắc là tới nước Y?”
“Tại sao?”
“Trước kia khi anh và Nam Nam nói chuyện với nó, nó dự định tới nước Y phát triển vì người nó thương muốn đi nước Y.”
Bạch Diễn không ngờ bon mồm tám nhảm với Tần Hạo lại thu hoạch được kết quả ngoài ý muốn thế này, tập chung hơn một chút: “Người thương?”
“Ừ, khi ấy Bùi Thâm vẫn chưa ở chung với cậu Tứ.”
Bạch Diễn suy nghĩ, sau đó lấy bức ảnh Mạnh Châu đưa cho Tần Hạo xem: “Anh gặp qua người này chưa?”
Tần Hạo quan sát gương mặt phổ thông của Mạnh Châu, chần chừ một chút nhìn đến cơ thể mới ngờ ngợ: “Hình như anh từng gặp qua người này trong nhà Bùi Thâm rồi hay sao ấy. Ngoại hình tầm thường, được cái cao ráo vai u thịt bắp nên ấn tượng thôi.”
Bạch Diễn: “Cả người còn sực mùi rượu?”
“Sao em biết hay vậy?” Tần Hạo nhớ lại, “Trong nhà Bùi Thâm quả thật có mùi rượu cực nồng, anh còn thấy lạ vì Bùi Thâm không uống rượu, chẳng có lý do gì để ở chung với một gã nghiện rượu.”
Bạch Diễn cau mày: “Chuyện từ khi nào?”
Tần Hạo tính toán thời gian: “Chắc là gần một năm nhỉ?”
Vẻ mặt Bạch Diễn dần cứng lại.
Nói cách khác, Mạnh Châu xuyên đến đây, ở chung với Bùi Thâm cũng phải được một năm là ít.
Quả nhiên, Bùi Thâm nói mình quen Mạnh Châu bốn tháng là nói dối.
Nhìn Bùi Thâm và Mạnh Châu, trước mắt trong vòng nửa năm quan hệ đã đạt tới trình độ không cần nói nhiều cũng hiểu, từa tựa như cậu và Giang Trạm.
Bạch Diễn nhớ lại cái cảnh Mạnh Châu định cưỡng ép mình, vẻ mặt dại ra.
Cậu hiểu vì sao Bùi Thâm cứ cố chấp nhấm vào mình cậu rồi.
Không chỉ vì Mạnh Châu sai sử, Bùi Thâm còn ghen tị với cậu nữa.
Giả sử cậu và Giang Trạm đang vô cùng mặn nồng, một ánh trăng sáng không hiểu từ xó nào chui ra có dung mạo giống cậu bảy tám phần, Giang Trạm dành mọi sự chú ý cho ánh trăng sáng trong lòng, còn muốn cậu giúp đỡ theo đuổi người ta…
Bạch Diễn nghĩ tới thôi cũng khó thở.
Bạch Diễn nghĩ xong lại hối hận.
Mạnh Châu từng xàm xí mối quan hệ đối nghịch giữa cậu và gã không còn tồn tại, bọn họ là Omega và Alpha duy nhất trên thế giới này, ông trời sắp xếp trở thành một đôi.
Câu trước không sai, câu sau sai rồi.
Alpha, Omega hay là người của thế giới này, không ai nên để dục vọng thấp hèn chi phối.
Alpha không giống Omega có chu kì động dục, nếu Mạnh Châu nguyện ý thì gã có thể ở bên Bùi Thâm, Bùi Thâm quá tải trước dục vọng của gã thì có thể sử dụng mấy món “đồ chơi” để giải quyết.
Dù sao cũng tốt hơn Bạch Diễn tự dâng mình lên mồm Giang Trạm rồi dùng anh như “đồ chơi”…
Bùi Thâm gặp phải người xấu, Mạnh Châu là một thằng cặn bã hàng thật giá thật.
Bạch Diễn chỉ thấy tiếc nuối một chút thôi, sau đấy lại bắt đầu tính toán giá trị của manh mối thu được hôm nay.
Đầu tiên, có thể xác nhận Mạnh Châu đã tới đây gần một năm, lén lút đột nhập nhà họ Giang có mục đích cả. Bạch Diễn đã sử dụng hệ thống AI của chính mình xâm nhập thiết bị của Mạnh Châu lục lọi dữ liệu, bên trong có tài liệu tường tận về Tinh Hải và nhà họ Giang, còn có hồ sơ các đời gia chủ nhà họ Giang.
Cậu còn thấy bản mặt cá chết của Giang Trạm…
Mạnh Châu đang theo dõi nhà họ Giang, cậu lại không tìm ra lý do để gã làm như vậy.
Tiếp theo, đại khái Mạnh Châu đã dẫn theo Bùi Thâm tới nước Y. Tuy rằng cậu cũng không hiểu lý do gì khiến gã chọn nước Y làm nơi tiếp theo.
Bạch Diễn tính toán một hồi, sau đó gửi tin nhắn cho Giang Trạm.
Tập đoàn Tinh Hải có chi nhánh tại nước Y, nhờ họ hỗ trợ sẽ dễ dàng lần ra tung tích hai kẻ kia hơn.
Giang Trạm nhanh chóng nhắn lại.
“Buổi biểu diễn của em là hôm nào vậy?”
“Ba ngày sau.” Bạch Diễn nhìn lịch trình, “Em hát một bài thôi, chắc là tầm bảy tám giờ gì đó đấy.”
Giang Trạm mất một lúc mới tiếp lời: “Buổi tối hôm ấy anh có cuộc họp quan trọng, không thể sắp xếp lại…”
Bạch Diễn đọc tin nhắn thôi cũng có thể tưởng tượng ra khuôn mặt phụng phịu của anh người yêu, cảm thấy hơi buồn cười: “Giám đốc Giang tính tới xem trực tiếp hả?”
Giang Trạm không đáp.
Bạch Diễn chỉ thuận miệng hỏi bừa ai ngờ chọc trúng tim đen người ta, dở khóc dở cười gửi thêm một tin nhắn: “Xem phát lại thôi… Nhờ quản gia hỗ trợ thu lại.”
Tần Hạo nhìn Bạch Diễn say sưa nhắn tin thì lộ ra khuôn mặt ủ dột, do dự một hồi mới dám hỏi: “Em đang yêu ai à Bạch Diễn?”
Bạch Diễn ngẩng đầu lên: “Ồ? Nhìn ra rồi?”
Tần Hạo nở nụ cười chua chát, môi run run: “Khi em gửi tin nhắn mỉm cười rất tươi.”
Bạch Diễn đưa tay lên, khóe môi cậu chưa bao giờ hạ xuống thật.
Tần Hạo mím môi: “Là… Giám đốc Giang đúng không?”
Bạch Diễn khoanh tay suy nghĩ, không hề bác bỏ: “Đúng vậy.”
Tần Hạo cụp mắt: “Vậy thì… Chúc em hạnh phúc…”
Cậu ta lùi vài bước, nhịn không nổi lại nhiều lời: “Anh không có ý chê bai gì Giám đốc Giang, có điều mấy gia tộc lớn kiểu này cực kì coi trọng chuyện con nối dòng, em nghĩ kĩ nhé.”
Bạch Diễn nhớ lại vẻ mặt lo lắng của Giang Trạm khi biết cậu mang thai, anh lo cho cậu trước chứ không hề lộ ra chút vui vẻ nào khi biết mình sắp làm cha, khóe môi lại cong lên: “Yên tâm, tôi nghĩ kỹ rồi.”
…
Bạch Diễn không ngừng nghỉ đóng phim và quay MV nhưng diễn trực tiếp trên sóng truyền hình lại chả có mấy cơ hội. Lần này lên diễn tại nhạc hội thu hút được sự chú ý của rất nhiều fan hâm mộ.
Bạn nhảy vẫn là S.N Gray, cảnh tượng gần như buổi biểu diễn đầu tiên.
Bạch Diễn thoải mái hát một khúc, định gửi tin nhắn cho Giang Trạm thì thấy tin nhắn của Phương Trình nháy lên.
Bạch Diễn sắc mặt tái nhợt đi, từ chối tiệc rượu ăn mừng sau buổi biểu diễn, bắt xe thẳng tới bệnh viện.
Giang Trạm nằm trên giường bệnh, im lặng tựa như chỉ đang ngủ một giấc.
Bạch Diễn khẽ nhắm mắt, cố gắng trấn an sự sợ hãi trong lòng, tự nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo.
Bạch Diễn vươn tay chạm lên cổ anh, ra lệnh cho hệ thống AI: “Đo lường tình trạng cơ thể anh ấy đi.”
Hệ thống AI quét một đường, nhanh chóng đưa ra kết quả: “Cơ thể Giang Trạm không có vấn đề, tinh lực tiêu hao quá độ nên ngất xỉu, không nguy hiểm đến tính mạng.”
Bạch Diễn nhíu mày, hòn đá trong lòng cũng rơi xuống.
Giang Trạm mấy ngày nay ngủ không nổi khiến cậu đủ lo lắng rồi. Giang Trạm mệt mỏi ngất đi, Bạch Diễn thở ra một hơi.
Ít nhất thì Giang Trạm chỉ bị ảnh hưởng về mặt tinh lực, không bị ảnh hưởng chỗ nào khác.
Bác sĩ Hứa, thư ký Phương và quản gia đồng thời tiến vào: “Chào cậu Bạch.”
Bạch Diễn nhét lại góc chăn cho Giang Trạm: “Chào bác sĩ Hứa, tình hình của anh ấy sao rồi?”
“Căn cứ theo kết quả kiểm tra thì là tiêu hao tinh lực quá độ.” Bác sĩ Hứa nhận được kết quả kiểm tra từ bệnh viện, nhăn mi giải thích, “Truyền dịch và nghỉ ngơi là ổn rồi ạ.”
Quản gia lo lắng: “Bao giờ thì ngài ấy mới tỉnh?”
“Với sức khỏe của Giám đốc Giang, cứ ngủ một giấc thôi.” Bác sĩ Hứa nói, “Tôi kiến nghị nên đưa Giám đốc Giang về phòng ngủ của mình, cho ngài ấy an tĩnh ngủ hai ngày.”
Thư ký Phương chần chừ: “Hôm nay đã lỡ buổi tổng kết cuối năm, còn công việc…”
“Xin hãy nghĩ cho sức khỏe của anh ấy.” Bạch Diễn suy nghĩ, “Tinh Hải tồn tại từng ấy năm, các phòng ban cũng hình thành hệ thống nội bộ, ngoại trừ bên lập trình thì không cần giám sát thêm bên nào quá sát sao. Giám đốc Giang đang muốn sàng lọc các module phù hợp đưa cho bên lập trình, cái này em có thể xử lý. Những chuyện khác thư ký Phương tự túc, không hiểu thì hỏi em.”
Bạch Diễn rất bình tĩnh, giống như cái cậu đang nhắc đến là công ty nho nhỏ Bạch Trụ nhà mình chứ không phải tập đoàn đa quốc gia Tinh Hải.
Thư ký Phương tưởng như đang đối diện với Giang Trạm.
Anh ta nhanh chóng gật đầu: “Vâng, tôi biết rồi.”
Quản gia ném cho anh ta ánh mắt lo lắng.
Thư ký Phương ra hiệu trấn an ông.
Thư ký Phương thay Giang Trạm thu thập thông tin về Bạch Diễn, anh ta đương nhiên biết Bạch Diễn không phải tay mơ, huống chi gần đây chẳng có biến gì lớn.
Đưa Giang Trạm về nhà, để anh nằm trên giường của mình, Bạch Diễn thở dài xoa lên mi tâm của anh: “A Trạm của em nghỉ ngơi cho tốt, em không muốn góa bụa khi còn xanh tươi mơn mởn thế này đâu.”
Bạch Diễn cúi đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai góc cạnh kia: “Em nghĩ lại, hình như chúng mình có muốn lấy nhau thì cũng không thành vấn đề nữa rồi.”
Cậu của ngày xưa không thể chấp nhận hôn nhân. Yêu đương là tình cảm va vào nhau, kết hôn lại là hai cuộc đời hòa làm một.
Hai người họ còn chẳng chung một thế giới, họ có thể thẳng thắn phô bày bí mật của mình, chung sống với nhau về sau sẽ hài hòa chứ?
Bạch Diễn không biết, vậy nên cậu từ chối lời cầu hôn của Giang Trạm.
Mạnh Châu xuất hiện, Bạch Diễn chợt nhận ra mấy thứ cậu lo lắng đều là thừa.
Cậu yêu Giang Trạm, cậu muốn ở bên Giang Trạm.
Vậy là đủ.
Nếu một ngày nọ họ không thể tiếp tục, cậu vẫn là Bạch Diễn vừa phóng túng vừa tự do tự tại, chẳng vấn đề gì khi dứt áo ra đi.
Bạch Diễn trượt theo sống mũi của Giang Trạm, bỗng nhiên bật cười: “Nhanh chóng tỉnh lại đi nào, anh và em có thể kết hôn được rồi.”
Bỗng nhiên cậu ngẩn người, quay đầu nhìn về hướng cửa ra vào: “Xin mời.”
Quản gia và thư ký Phương tới, thư ký Phương nở nụ cười vô cùng chuyên nghiệp: “Thưa cậu Bạch, chúng tôi chưa hề nghe thấy gì đâu ạ.”
Bạch Diễn không ngại, nhưng mà…
Cậu nhìn thư ký Phương chằm chằm, kéo dài giọng: “Thư ký Phương à, anh không ghi âm đâu nhỉ?”
Thư ký Phương im lặng tắt điện thoại.
Bạch Diễn cạn lời, không ngờ anh giai thư ký này lại cống hiến tới vậy: “Không được cho anh ấy nghe.”
Thư ký Phương không thể làm gì khác hơn là gật đầu: “Vâng.”
Bạch Diễn vuốt ve khuôn mặt Giang Trạm, khẽ mỉm cười: “Em từng bảo anh ấy, cầu hôn chắc chắn phải tự mình chủ động.”
Thư ký Phương đầu đầy hỏi chấm.
Cậu Bạch không muốn sếp Giang chủ động cầu hôn?
“Thế nên, em sẽ là người cầu hôn.” Bạch Diễn xoa cằm, ánh mắt lấp lánh chờ mong, “Làm sao để cầu hôn vui vẻ hơn nhỉ?”
Ông nghĩ trong mối quan hệ này Giám đốc Giang là người ở dưới, sau khi Giám đốc Giang đưa người về nhà ông mới nghĩ lại, chắc mình sai rồi.
Nhưng cậu Bạch muốn chủ động cầu hôn… Lẽ nào, Giám đốc Giang chính là cái người nằm dưới ấy ấy kia?!
Quản gia không kỳ thị, có điều trong mối quan hệ đồng tính thì người ở dưới sẽ phải chịu khổ nhiều hơn, cho nên thuốc thang, thực phẩm chức năng rồi mỹ phẩm đều dành hết cho chỗ đó… Ông mua nhiều lắm, thế nhưng Bạch Diễn chưa từng hỏi, mỗi ngày vui vui vẻ vẻ, Giám đốc Giang mặt đưa đám chịu không nổi, thỉnh thoảng còn phải xài cao dán…
Quản gia đoán già đoán non, cuối cùng bấm bụng sau này mấy thứ bồi bổ dành hết cho Giang Trạm vậy.
…
Giang Trạm tỉnh lại là ba ngày sau.
Giang Trạm thấy Bạch Diễn đang mỉm cười nhìn mình, sau đó lại nhăn mày nhìn mấy người phía sau: “Sao lại ở đây thế này?”
Giang Độ cạn lời: “Anh à, anh là anh trai của em đấy!”
Giang Trạm lạnh lùng: “Ồ.”
Giang Hoán cũng tủi thân: “Uổng công em xin nghỉ về thăm anh, đồ tuyệt tình!”
“Không cần xin nghỉ.” Giang Trạm xoa xoa sống mũi, “Quay về lớp học đi.”
Giang Hoán chu môi, giận hờn ngồi một góc.
Bạch Diễn nhìn cảnh ba anh em họ Giang ở chung thì hiểu vì sao Giang Trạm lo lắng mình không thể làm một người cha tốt.
Trong chuyện giáo dục Giang Độ và Giang Hoán, anh không giỏi.
Bạch Diễn vẫn đứng về phía Giang Trạm. Giang Trạm thời thơ ấu gặp phải đủ thứ chuyện không đâu, giờ vẫn là Giám đốc tốt giỏi giang thôi? Giang Hoán đang học cấp ba bỏ qua, Giang Độ lớn rồi, cần phải có trách nhiệm với chính mình.
Quản gia thuần thục đứng ra can ngăn, khuyên Giang Độ và Giang Hoán ra ngoài, để lại thế giới hai người cho Giang Trạm và Bạch Diễn.
Bạch Diễn giải thích nguyên nhân anh bất tỉnh, kể lại chuyện xảy ra ba ngày nay.
Giang Trạm áy náy: “Em vất vả quá.”
“Em ổn, Tinh Hải so với em nghĩ thì trâu bò hơn nhiều, không vất vả.”
“Không phải chuyện công việc.” Giang Trạm vuốt ve lên má Bạch Diễn, thì thầm, “Anh tự nhiên ngất đi, khiến em phải lo lắng cho anh.”
Bạch Diễn ngơ ngác, cụp mắt xuống: “Anh tự xấu hổ với bản thân thì đừng để chuyện này xảy ra nữa nhé.”
Giang Trạm mím môi, trịnh trọng hứa hẹn: “Được.”
Hai người tâm sự một lúc, Giang Trạm mệt mỏi ngáp một cái.
Bạch Diễn vui vẻ: “Thoạt nhìn cơ thể anh lại bình thường rồi, anh ngủ một giấc nữa đi.”
Mấy ngày trước đó, Giang Trạm chưa từng ngáp ngái ngủ.
Giang Trạm lưu luyến trạng thái tinh lực đồi dào kia: “Sau này anh sẽ làm việc dưới tám tiếng.”
Bạch Diễn không nặng không nhẹ đánh anh một cái: “Anh không phải máy móc, cần nghỉ ngơi.”
“Anh muốn có thêm thời gian bên em.”
Bạch Diễn giúp Giang Trạm quản lý Tinh Hải, cũng biết sơ sơ qua về công việc, khẽ nhíu mày: “Anh phải để người khác làm đỡ.”
Đường đường là sếp lớn, sao cái gì cũng ôm hết vào người thế?
“Mấy thứ anh không thể buông đều liên quan đến cổ phần công ty.” Giang Trạm giải thích, “Anh không tin tưởng được mấy người.”
Tập đoàn Tinh Hải không chỉ có mình nhà họ Giang khống chế, mỗi cổ đông một tâm tư, Giang Trạm phải đảm bảo Tinh Hải là Tinh Hải của nhà họ Giang, rất nhiều chuyện không thể ủy quyền.
“Gia chủ họ Giang đời nào cũng lao lực thế này?”
“Trước đời cha anh thì đều chia quyền trong gia tộc.” Giang Trạm day day trán, “Anh lớn rồi, ông ta mất sớm, Giang Độ vô dụng, chỉ có mình anh gồng gánh.”
Bạch Diễn suy nghĩ rồi gật đầu: “Anh ngủ trước đi.”
Giang Trạm nháy mắt phản ứng, có chút ngạc nhiên: “Em muốn tới Tinh Hải đỡ đần anh à?”
“Em còn giới giải trí và Bạch Trụ.” Bạch Diễn không do dự từ chối, mỉm cười đáp, “Còn nữa, em thích làm đối thủ của Tinh Hải hơn làm Phó Giám đốc của Tinh Hải.”
Giang Trạm hơi thất vọng nhưng không tài nào rời mắt nổi khỏi phong thái tự tin của Bạch Diễn, khẽ mỉm cười đáp: “Anh mỏi mắt chờ mong.”
Nhưng anh cũng mờ mịt không hiểu lắm: “Vậy em dự định…”
Bạch Diễn đáp lại khiến anh ngỡ ngàng: “Anh cần người họ Giang hỗ trợ, cân nhắc Giang Độ chưa?”
Phản ứng đầu tiên của Giang Trạm là nghĩ cậu đang nói đùa: “Em thấy cái kết của Hoàng Tinh rồi đấy.”
“Sếp Giang à, bồi dưỡng người mới không thể bùm cái ném người ta lên ghế cho tự sinh tự diệt, cũng không phải ném cho thư ký Phương rồi không quan tâm.” Bạch Diễn khoanh tay, “Em đã sửa lại hạng mục công việc của sếp Giang rồi đó, có nhiều cái anh không cần lo lắng, chỉ cần nghiêm túc thực hiện và đứng trên lập trường vì nhà họ Giang là làm được.”
“Nghiêm túc thực hiện…”
Mấy chữ này chả có miếng nào liên quan đến cái thằng Giang Độ kia.
Bạch Diễn không để tâm đến thái độ ở chung của anh em nhà này, đại khái cũng hiểu vấn đề ở đâu nên cực kì tự tin: “Nếu sếp không yên tâm, để em đưa Giang Độ vào guồng dùm cho.”
Giang Trạm nhíu mày, có chút không nỡ: “Em ra tay?”
Chẳng phải như vậy sẽ rút ngắn thời gian lovey dovey của họ hả? Hơn nữa, anh còn chưa quên Giang Độ từng có ý với Bạch Diễn đâu nhé!
“Em chỉ đưa ra hướng thực hiện, còn cụ thể…” Bạch Diễn suy nghĩ, “Thư ký Phương khá phù hợp.”
…
Giang Trạm một lần nữa ngủ say, đối diện Bạch Diễn là rất nhiều con mắt tò mò.
“Giang Trạm ngủ rồi, cứ để anh ấy ngủ thật ngon đi.”
Bạch Diễn nhìn quản gia: “Trong biệt thự còn phòng cho khách không bác?”
Quản gia suy nghĩ: “Còn tầm chục phòng đấy ạ.”
“Tốt quá.” Bạch Diễn gật đầu, nhìn về phía Giang Độ, “Tôi đã nói chuyện với anh trai anh rồi, anh ấy đã đồng ý cho anh về nhà.”
Giang Độ dựa vào nhà họ Giang mới có cuộc sống thiếu gia vô ưu vô lo, đang suy nghĩ làm thế nào để tiếp tục tận hưởng thì nhận được tin vui, không thể tin nổi: “Thật ư?”
“Đương nhiên.”
Giang Độ vênh váo với thư ký Phương: “Ông đây thoát khỏi mi rồi, good bye!”
“Từ từ.” Bạch Diễn nhìn thư ký Phương, “Nếu anh không có vấn đề gì thì ở lại biệt thự họ Giang luôn đi.”
Nụ cười trên mặt Giang Độ cứng đờ: “Hả?”
“Thư ký Phương vất vả rồi, nhiệm vụ giám sát kèm cặp cậu Tứ trăm sự tiếp tục nhờ anh.” Bạch Diễn không để ý Giang Độ nữa, nở nụ cười giả lả với Phương Trình, “Kế hoạch học tập của cậu Tứ sẽ do tôi phụ trách lập ra, sẽ vất vả hơn xưa đấy.”
Thư ký Phương là người ngoài nhưng cũng hiểu dự định của Bạch Diễn và Giang Trạm, đánh mắt nhìn Giang Độ dại ra bên cạnh, âm thầm than thở kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, tằng hắng một tiếng: “Là bổn phận của tôi mà.”
…
Giang Trạm ngủ thêm một ngày, cơ thể lại trở về trạng thái bình thường.
Dựa theo kết quả kiểm tra của bác sĩ Hứa, thuốc hướng dẫn dường như đã hết tác dụng, không còn gì dị thường.
Khác thì cũng có khác, tinh lực và thể lực của Giang Trạm đã cao hơn một bậc.
Giang Trạm tự kiểm tra bằng cách tập thể dục, sức bền và sức nắm của anh đã mạnh hơn gấp ba, thể lực cũng tốt hơn.
Giống như dậy thì lần thứ hai…
Ban đầu chưa quen nên Giang Trạm đã lỡ tay làm gãy vài cái bút máy.
Bạch Diễn dùng hệ thống AI kiểm tra cho anh, không phát hiện vấn đề cũng không tìm ra nguyên nhân, chỉ có thể quy hết cho đầu sỏ thuốc hướng dẫn gây ảnh hưởng đối với người của thế giới này thôi.
Cũng may trừ “lần dậy thì thứ hai” thì không còn gì dị thường, quan sát một thời gian thì cũng thôi không, họ buông bỏ tảng đá trong lòng.
Bạch Diễn phân tích mẫu máu của Giang Trạm không cho ra kết quả, cậu nhận được thông báo của Mạnh Đan: “Đại ngôn cậu muốn đã lấy được rồi.”
Bạch Diễn sớm đã quên mấy nhãn hàng mình muốn lấy đại ngôn rồi: “Cái nào hả chị?”
“VOE ấy.” Mạnh Đan đáp, “Nhưng đối phương hi vọng cậu sẽ đến trụ sở của họ để quay chụp.”
Bạch Diễn khẽ nhíu mày: “Ở đâu ạ?”
“Nước Y.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT