Trừ những lúc thật sự cần thiết, Bạch Diễn luôn đeo tai nghe, ai nhìn mãi rồi cũng quen.
Giang Trạm thấy thì hơi kinh ngạc, ngẫm lại rồi nghiêm mặt.
Bạch Diễn điều khiển hệ thống AI kết nối với máy tính, đưa các module phần mềm ra màn, mỉm cười: “Giám đốc Giang xem thử đi.”
Giang Trạm quan sát một hồi, ánh mắt ngày càng nghiêm túc, lông mày nhăn lại, câu đầu tiên thốt ra là: “Về sau đừng đưa nó cho ai xem.”
Bạch Diễn nhướn mày: “Ồ?”
“Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội” Giang Trạm nghiêm túc nhìn thẳng vào đôi mắt Bạch Diễn, “Nơi này có quá nhiều thứ không thích hợp xuất hiện.”
*Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: Ý chỉ những người sở hữu thứ quý giá thường bị kẻ khác ghen ghét, đố kỵ.
Tập đoàn Tinh Hải là công ty công nghệ đi theo con đường kinh doanh kỹ thuật dân dụng làm chủ đạo, thế nhưng rất nhiều kỹ thuật được nghiên cứu với mục đích ban đầu phục vụ quân đội và quốc gia. Tập đoàn Tinh Hải cẩn thận né tránh những chỗ nhạy cảm nhưng vẫn tránh không khỏi phải hợp tác với chính phủ, chưa bao giờ xảy ra vấn đề quá lớn nên mới tồn tại được trăm năm.
Thứ Bạch Diễn đưa ra có không ít kỹ thuật liên quan đến vũ khí nóng.
Điều này chứng minh suy đoán đó giờ của Giang Trạm.
“Đây chính là bí mật của em?”
Bạch Diễn thu lại những thứ dọa người, mỉm cười đáp: “Là một phần thôi. Sao nào, dọa sếp lớn sợ rồi?”
Giang Trạm hơi phụng phịu liếc mắt nhìn cậu, nhíu mày đáp: “Anh chỉ lo cho em thôi.”
Bạch Diễn mỉm cười, tùy ý ngồi trên ghế sofa, chớp chớp mắt nhìn Giang Trạm: “Giám đốc Giang không phải khuyến khích em thử một lần xem có thể để anh biết bí mật của em không đấy thôi? Vậy nên em để anh nhìn thử một chút.”
Sắc mặt Giang Trạm vẫn đen sì như cũ, qua một lúc lâu mới thở dài: “Đừng thử anh kiểu ấy.”
Bạch Diễn mỉm cười một lần nữa đeo thiết bị ngoại vi lên tai, buông thõng tay: “Sếp Giang còn muốn kiên trì nữa không?”
Giang Trạm dửng dưng: “Đương nhiên là muốn.”
Bạch Diễn một lần nữa kéo các module ra, lần này ẩn hết những thứ nguy hiểm đi.
Giang Trạm nghiêm túc chọn hai cái, Bạch Diễn nén nó lại thành một file, gửi trực tiếp qua máy tính.
Giang Trạm bắt đầu ngồi xử lý số liệu.
Xuất phát từ trí tò mò, Bạch Diễn đứng ở phía sau quan sát Giang Trạm chăm chú.
Giang Trạm lạch cạch gõ phím so với khi xử lý giấy tờ càng thêm tập trung hơn, mười ngón múa loạn xạ, màn hình nháy đau hết cả mắt.
Bạch Diễn sử dụng hệ thống AI nhưng hiểu biết về kỹ thuật có hạn, mấy thứ phức tạp thế này thì càng không hiểu, nhìn Giang Trạm đem kỹ thuật của thế giới khác mã hóa thành kỹ thuật của thế giới này, đáy lòng vô cùng khâm phục.
Giang Trạm quay đầu va phải ánh mắt Bajh Diễn, eo cứng còng căng thẳng, mặt vẫn lạnh te như cũ, thao tác gõ phím càng nhanh hơn.
“Lạch cạch.”
Màn hình đứng lại, theo sau là vài pop-ups báo lỗi.
Giang Trạm cứng đờ, một lần nữa xem lại pop-ups phát hiện mình chỉ lo làm màu, lỡ gõ sai lệnh.
Bạch Diễn bật cười khiến Giang Trạm càng thêm xấu hổ, vành tai đỏ ửng.
Bạch Diễn chớp mắt lui về sau: “Em đi lấy tí hoa quả, sếp Giang cứ từ từ làm việc.”
Không có Bạch Diễn ở đây, Giang Trạm tập trung hơn nhiều, nhanh chóng nhập tâm vào các đoạn code.
Hoàn thành một phần mã chuyển đổi, Giang Trạm khẽ xoa xoa mi tâm, đi vào toilet rửa mặt cho tỉnh táo.
Đứng trước gương, Giang Trạm chú ý đến một bình nước hoa quen thuộc.
Chế tác tinh xảo, dán nhãn của VOE nhưng chỉ còn 1/3.
Giang Trạm tò mò cầm lên, cảm thấy có gì đó sai sai.
Từ nhỏ anh đã sử dụng nước hoa. Nước hoa của VOE có màu xanh lam nhạt, thứ trong chai này lại ngả màu xanh lá.
Chẳng lẽ bình nước hoa tặng Bạch Diễn để lâu rồi nên bị hỏng?
Giang Trạm tiện tay lấy bình nước hoa đi ra, nhìn Bạch Diễn bưng một khay hoa quả lớn đi vào thì ngẩn người: “Sao phải tự mình bưng lên?”
Người hầu trong nhà đâu hết rồi?
Bạch Diễn không để bụng: “Tiện tay thôi mà.”
Cậu đang định hỏi tiến độ xử lý dữ liệu của Giang Trạm, ánh mắt dừng lại trên bình nước hoa trên tay phải anh: “Anh lấy nó trong toilet đúng không?”
Giang Trạm giơ tay phải lên: “Mùi hương của nó không đúng lắm, có thể đã biến chất rồi, đừng dùng nữa.”
Anh dừng lại, hơi ngượng ngùng: “Để anh mua cái khác cho em.”
Bạch Diễn chỉ chú ý tới nửa đầu: “Anh xịt thử rồi?”
“Một chút thôi.”
Bạch Diễn buông khay hoa quả, cầm lại bình nước hoa kia lên, ho khan một tiếng rồi giải thích: “Đây không phải nước hoa.”
Giang Trạm hơi giật mình.
“Trước kia em nói rồi đấy, em… Có phản ứng với nước hoa VOE và mùi hương trên người anh kết hợp lại.” Bạch Diễn cẩn thận quan sát sắc mặt Giang Trạm, “Đây là kết quả thí nghiệm hợp thành, chính là hợp chất khiến em phản ứng…”
Sắc mặt Giang Trạm cứng đờ.
Trước đó còn có thể tự trấn an chính mình, Bạch Diễn chỉ thích nước hoa anh dùng thôi cũng được, còn hơn chẳng có thứ gì hấp dẫn được cậu.
Mỗi lần Bạch Diễn đòi “trả bài” đều sợ xanh mặt lưng đau eo mỏi, nhưng còn hơn cậu không cần anh nữa!
Vì thế anh sai người đi bàn bạc thu mua VOE về, mấy ngày nay còn cố ý xịt thêm nước hoa, vì Bạch Diễn mất hứng mà buồn bực…
Bạch Diễn sử dụng phòng thí nghiệm hóa sinh tự tổng hợp ra vật chất rồi?!
Phòng thí nghiệm còn là tự mình dâng lên!
Giang Trạm từ đứng hình như pho tượng thành rớt thẳng xuống hố băng, môi mím thành một đường, muốn nói rồi lại thôi.
Bạch Diễn biết Giang Trạm chắc chắn sẽ không vui, ai ngờ anh lại nhẫn nhịn không nói, kinh ngạc nhướn mày xong thành khẩn giải thích: “Anh nghĩ mà xem, nếu chúng ta đến với nhau thật sớm muộn cũng củi khô lửa đốt thôi, đúng không nào? Thứ này không quan trọng đến thế đâu…”
Giang Trạm hơi nghiến răng: “Không quan trọng à, mỗi lần em đòi hỏi quấn lấy anh máy ngày?”
Bạch Diễn cạn lời.
Giang Trạm nhịn không muốn cáu gắt với Bạch Diễn, chỉ có thể im lặng ngồi trên ghế, cầm miếng lê cắt thành hình trái tim hạ hỏa.
Bạch Diễn lại hơi xấu hổ: “Anh xịt nước hoa chỗ nào đấy?”
Giang Trạm miễn cưỡng nâng cổ tay phải lên.
Bạch Diễn cúi xuống ngửi thử, sau đó nhíu mày: “Anh chắc chứ?”
Giang Trạm khẽ hừ một tiếng, chả cần đáp cũng biết.
Bạch Diễn xốc lại tinh thần, cầm bình nước hoa kia tự phun lên cổ tay mình.
Giang Trạm ngẩn người, vẻ mặt biến sắc duỗi tay ngăn cản: “Anh không có ý đó, em không cần…”
Bạch Diễn đưa cổ tay mình lên, hít một hơi dài.
Giang Trạm theo phản xạ nới lỏng cà vạt, chuẩn bị sẵn tinh thần “chịu trận”, suy nghĩ xem mấy thứ cần xài đang giấu chỗ nào rồi.
Bạch Diễn mặt không cảm xúc khép hờ mắt, mở mắt ra lại là sự sợ hãi.
Pheromone mô phỏng không có tác dụng nữa rồi?
Giang Trạm nhìn ánh mắt đầy khiếp sợ chứ không phải hồng hồng như bình thường, trong lòng cũng sợ hãi theo: “Thứ này cũng không có tác dụng?”
Bạch Diễn đen mặt gật đầu.
Giang Trạm không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay nên lo lắng, thử dò hỏi: “Có ảnh hưởng gì đến cơ thể của em không?”
Bạch Diễn mím môi, nghĩ rồi nói: “Cơ thể em có chút vấn đề, nếu không… Định kì “làm lụng” sẽ khó chịu, thậm chí gây mất cân bằng nội tiết.”
Bạch Diễn nghe là hiểu, kháng cự đáp lại: “Đã đi rồi, không cần liên hệ bác sĩ cho em đâu.”
Giang Trạm nhìn ra Bạch Diễn không thích bác sĩ, nhíu mày nhưng không nhắc lại.
Giang Trạm không rõ Bạch Diễn trước kia thế nào, chỉ nghĩ Bạch Diễn hơi khác người, không ngờ lại là “bệnh”, thậm chí còn ảnh hưởng đến sức khỏe cậu, so với trước kia càng không vui.
So với việc Bạch Diễn ốm yếu, anh đồng ý với việc phòng thí nghiệm tìm ra được hợp chất có thể giữ cậu khỏe mạnh, mặc kệ chuyện Bạch Diễn mất đi hứng thú với anh.
Bạch Diễn dùng hệ thống AI tìm kiếm ghi chép trong phòng thí nghiệm, xác nhận lại pheromone mô phỏng kết hợp hoàn hảo với pheromone của chính cậu.
Nói cách khác, vấn đề không ở Giang Trạm mà ở cậu?
Bạch Diễn sờ sau cổ, vẻ mặt lặng như nước.
Cậu để hệ thống AI một lần nữa kiểm tra đo lường, không phát hiện gì dị thường. Hệ thống AI chỉ căn cứ vào số liệu đưa ra chẩn đoán, không có khả năng khám chi tiết như bác sĩ bình thường.
Nói đi cũng phải nói lại, theo lý thuyết thì kỳ động dục sắp tới, tuyến thể phải phản ứng mới đúng, kết quả lại im ỉm như mất sạch tác dụng.
Không, không phải hoàn toàn mất đi tác dụng.
Bạch Diễn nhớ lại lần bị tấn công, cảm thấy mình bỏ sót gì rồi nhưng nghĩ không ra.
Giang Trạm cũng suy nghĩ, đưa ra ý kiến của chính mình: “Không lẽ khứu giác xảy ra vấn đề?”
Khứu giác?
Bạch Diễn ngẩn người, bỗng nhớ lại một chi tiết.
Khi tránh né Triệu Hạo cậu có ngửi được một mùi hương gay mũi, khứu giác cũng mất đi sự nhạy bén. Giang Trạm ôm cậu vào lòng, cậu không ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt quen thuộc.
Đại khái tầm 30′ sau thì cũng bình thường trở lại, Bạch Diễn không để bụng nữa.
Nhớ lại thì…
Bạch Diễn hít một hơi, ngước nhìn Giang Trạm: “Anh có thể liên hệ cảnh sát hỏi thăm thành phần và nguồn gốc chất lỏng Triệu Hạo tạt em không?”
…
Một tiếng sau, cảnh sát gửi câu trả lời: “Căn cứ theo lời khai của Triệu Hạo, chất lỏng này gồm sơn, nước thải và một loại thuốc nước kết dính mua trên internet.”
“Thuốc nước kết dính?”
“Nghe nói để gia tăng độ đặc, đảm bảo khó mà tẩy khỏi làn da được.”
Bạch Diễn cảm thấy ghê tởm vô cùng, tiếp tục đáp: “Nguồn gốc thứ thuốc nước này thì sao ạ?”
“Từ kẻ bán ảnh đồi trụy và chìa khóa vạn năng.”
Suy đoán đã được chứng thực, Bạch Diễn vô cùng bình tĩnh.
Cậu cảm ơn viên cảnh sát, nhanh chóng cắt điện thoại.
Giang Trạm cũng nghe câu trả lời, nhíu mày nói: “Em cũng nghi ngờ thứ thuốc nước này…”
Bạch Diễn gật đầu.
Giang Trạm rất muốn khuyên cậu gặp bác sĩ kiểm tra toàn diện. Anh chưa từng nghe về chứng bệnh tương tự nào yêu cầu nước hoa đảm bảo hormone bình thường.
Xem sự kháng cự của Bạch Diễn với bác sĩ, Giang Trạm lại lo lắng: Chẳng lẽ Bạch Diễn có bí mật gì về cơ thể muốn che dấu?
Bạch Diễn… Không muốn nhận lời không phải vì không thích anh, mà là vì lí do này?
Giang Trạm bắt đầu suy nghĩ, vui sướng một chút xong lại bị cảm xúc tiêu cực khác đè nén.
Không nên đi con đường cũ, đừng nghĩ quá nhiều.
Giang Trạm hít một hơi, điều chỉnh hô hấp, nói với Bạch Diễn: “Kẻ này biết gì về sức ảnh hưởng với cơ thể em, có quen biết em không?”
Bạch Diễn khẽ vuốt ve sau gáy, im một lúc mới nói: “Có lẽ vậy.”
Tuyến thể Omega trước thềm kỳ động dục vô cùng mẫn cảm, dễ dàng bị pheromone kích thích, thậm chí gây ra cảm giác sợ hãi. Tiến vào kỳ động dục lại khá hơn, sinh lý ổn định, cảm xúc lại mẫn cảm yếu ớt.
Bạch Diễn nghiên cứu pheromone mô phỏng, cậu biết không ít chất có thể chặn vật chất sản sinh tại tuyến thể trước thềm động dục, thuốc ức chế là thứ ôn hòa nhất.
Thế giới này lấy đâu ra thuốc ức chế?
Kẻ địch không những biết về thuốc ức chế, còn nắm rõ thời gian Bạch Diễn động dục.
Nếu Bạch Diễn động dục, muốn chặn lại hoàn toàn vật chất tuyến thể sản sinh thì ngửi là không đủ, phải tiêm.
Bạch Diễn nhíu mày nghi ngờ.
Kẻ kia vì sao lại hạ thuốc ức chế?
Hảo tâm giúp cậu vượt qua kì động dục, tốt bụng thế cơ à?
Xác nhận kẻ ra tay đến từ cùng một thế giới, Bạch Diễn an tâm hơn chút.
Cậu là chuyên gia trong lĩnh vực nghiên cứu pheromone, cậu không e ngại ảnh hưởng của thuốc ức chế hay pheromone mô phỏng, chỉ sợ vật chất mình không biết và vật chất ngoài tự nhiên.
Bạch Diễn xua đi suy nghĩ linh tinh, khẽ xoa xoa mi tâm, ngẩng đầu nói với Giang Trạm: “Giám đốc Giang yên tâm, vấn đề không lớn, qua vài hôm là ổn rồi.”
Giang Trạm nhíu mày, không đưa ý kiến.
Anh suy nghĩ rồi quyết định lén đặt lịch hẹn bác sĩ Hứa một buổi kiểm tra toàn diện, cứ chuẩn bị tốt thì hơn, lỡ Bạch Diễn có làm sao chỉ cần đưa vào thôi.
Bố trí xong xuôi, cả Giang Trạm lẫn Bạch Diễn đều mệt mỏi, phân tích module để khi khác làm nốt, trao nhau câu chúc ngủ ngon rồi ai về nhà nấy.
…
Dựa theo dự tính, ngày kia Bạch Diễn động dục.
Lần phát hỏa đầu tiên sẽ tương đối mãnh liệt, Bạch Diễn còn đang tính toán xin nghỉ phép. Thái độ của cậu nghiêm túc, lại có Giang Trạm ngỏ ý đứng sau đầu tư, muốn xin nghỉ phép không thành vấn đề.
Không biết do ảnh hưởng thuốc ức chế hay thế nào, Bạch Diễn tinh thần phơi phới nhưng tinh lực lại không đủ, lúc đóng phim héo quắt ngồi che miệng ngáp.
Thuốc ức chế ôn hòa mấy cũng ngăn chặn sự tuần hoàn hormone bình thường, sinh ra ảnh hưởng nhất định với cơ thể. Chất lượng kém còn gây tác dụng phụ.
Tần Hốt mới diễn chung cảnh với Bạch Diễn nhìn Phong Trản Hoa khí phách ngáp ngắn ngáp dài một góc thì buồn cười: “Đêm qua cậu không nghỉ ngơi à?”
Diễn với nhau một thời gian, Tần Hốt và Vi Thốn khá thân thiết với Bạch Diễn.
Bọn họ đi theo con đường khác nhau, không xung đột lợi ích, làm việc với nhau cũng sinh thiện cảm.
Có điều Tần Hốt và Vi Thốn vẫn giữ trạng thái ngó lơ nhau mà thôi.
Bạch Diễn muốn dụi mắt, sợ lớp make-up trôi nên nhịn: “Em ổn, mỗi tháng sẽ có mấy ngày cảm thấy uể oải ấy mà.”
Tần Hốt mỉm cười, cố ý trêu chọc: “Xem ra sinh hoạt về đêm của cậu phong phú phết nhỉ?”
Bạch Diễn khiêm tốn cười cười: “Sinh hoạt ban đêm với máy tính.”
Vi Thốn đi ngang qua phía sau “hừ” một cái đầy khó chịu.
Tần Hốt cố tình nói lớn tiếng: “Gần đây sinh hoạt về đêm của chị cũng muôn màu lắm. Mấy hôm trước chị đi private bar, mấy cậu phục vụ đều là trai đẹp, Bạch Diễn có hứng không?”
Bạch Diễn biết thừa Tần Hốt muốn gì, ho khan một tiesng: “Thưa chị Tần, em luôn giữ mình trong sạch.”
“Không phải chỗ đấy.” Tần Hốt cười tủm tỉm, “Đi rửa mắt tí thôi.”
Bạch Diễn tiếp tục từ chối: “Em tự ngắm em cũng thấy đủ đẹp no mắt rồi.”
Tần Hốt nghẹn lời, nghĩ không ra cách phản bác.
Nhìn gương mặt so với mình còn đẹp hơn kia, Tần Hốt tiếc nuối thở dài: “Ok ok, chị tìm người khác.”
Tần Hốt móc ra mảnh giấy note đưa cho Bạch Diễn: “Địa chỉ đây, rảnh thì đến chơi nhé.”
Bạch Diễn không nghĩ sẽ tồn tại quán bar kiểu này, kinh ngạc nhướn mày.
Tần Hốt thì thầm: “Bar nhà chị mở, về chị gọi điện cho cậu sau.”
Bạch Diễn: “…”
Tần Hốt vừa khuất, Vi Thốn giả bộ không có gì, thực tế lại vô cùng sốt ruột: “Anh nghe nói hai người bàn đi bar à?”
Bạch Diễn cười như không cười nhìn Vi Thốn, trong lòng âm thầm thở dài thườn thượt.
Anh giai đáng thương Vi Thốn bị chị gái Tần Hốt đùa trong lòng bàn tay.
Thôi thì chuyện nhà người ta, Vi Thốn cũng vui vẻ chịu trận, Bạch Diễn lười chõ mũi tùy tiện ném địa chỉ bar sang: “Cho anh đấy.”
Vi Thốn lập tức trưng vẻ vừa thỏa mãn vừa cảm kích, rụt rè đáp: “Cảm ơn cậu.”
Nói xong lại giả bộ không quan tâm, thực tế khó nhịn nổi chạy như bay.
Bạch Diễn sờ cằm, nhìn dáng vẻ kia của Vi Thốn sao cứ quen quen.
Trên đường tới phòng thí nghiệm Bạch Diễn mới nhớ ra, vẻ mặt kia cậu nhìn thấy ở Giang Trạm vô số lần rồi.
Chẳng lẽ ngày thường mình cũng vô tình chơi đùa trái tim người ta như vậy?
Bạch Diễn nghĩ lại xem mình có xấu tính quá không.
Nghĩ được nửa thì đến phòng thí nghiệm lấy xong kết quả đo lường.
Dụng cụ thí nghiệm không phục vụ mục đích này, Bạch Diễn tiến hành sửa lại ở trình độ nhất định để sử dụng thôi, kết quả cho ra không thể được như thiết bị chuyên dụng.
Kết quả cho ra Bạch Diễn đã hấp thụ một lượng thuốc ức chế thật. Thuốc ức chế hiệu quả tương đối mạnh, Bạch Diễn chỉ hít lượng nhỏ thôi nhưng hiệu quả có thể kéo dài gần một tuần.
Gần như bao trùm kì động dục của cậu.
Thuốc ức chế mạnh sẽ gây tác dụng phụ, giống như Bạch Diễn hôm nay rất buồn ngủ.
Bạch Diễn nhíu mày, sau lại khẽ thở dài.
Ít nhất người ra tay không phải thuộc hạ cũ.
Thuộc hạ của cậu là Beta, họ không cần thuốc ức chế, chỉ mang dự phòng vài loại cho Bạch Diễn.
Thứ gia tộc Bạch Diễn cung cấp là loại tốt nhất, không hề để lại tác dụng phụ, khác xa loại vừa mạnh vừa rẻ tiền này.
Không phải thuộc hạ của cậu, chỉ có thuốc ức chế loại rẻ tiền, biết thời gian cậu động dục…
Mắt Bạch Diễn híp lại.
Cậu nhớ ra một người.
Đáy mắt cậu tối đi.
Thuận miệng dặn dò trợ lý thí nghiệm vài câu, Bạch Diễn gọi điện cho Giang Trạm: “Anh đang ở đâu thế?”
“Ở công ty, sao vậy?”
“Em có manh mối về tên hacker kia.”
Bạch Diễn bắt xe đến văn phòng Hoàng Tinh, lên thang máy thẳng tới phòng Chủ tịch.
Từ lần trước bón cơm, đây là lần đầu cậu quay về đây.
Giang Trạm nhận được ảnh chụp, cau mày nhìn gương mặt xa lạ kia: “Gã là ai?”
“Gã là một… Kẻ bắt cóc.”
Bạch Diễn trước khi tới đã nghĩ xong lý do: “Em đã nói em là dân nhập cư trái phép chưa nhỉ? Em không muốn nghe theo hôn ước của gia tộc nên bỏ trốn đi, gia tộc đối thủ phái người bắt em về, mượn em uy hiếp người nhà.”
Giang Trạm không hỏi tại sao Bạch Diễn chắc chắn là kẻ trong ảnh: “Anh sẽ gửi cho cảnh sát, đồng thời dùng mạng lưới trong tay Tinh Hải truy tìm gã.”
“Ừm, đừng ỷ lại số liệu quá.” Bạch Diễn nhắc nhở, “Trình độ của gã sẽ khó để lại dấu vết.”
Giang Trạm gật đầu.
“Gã quanh năm rèn luyện, chuyên làm công việc này nên sức chiến đấu rất cao.” Bạch Diễn cân nhắc từ ngữ, “Nhớ cẩn thận nhé.”
Thế giới này đa số đều có tố chất cơ thể như Beta, ứng phó một gã Alpha hơi khó.
Giang Trạm lại gật đầu.
Cảnh sát và Tinh Hải cùng bắt tay điều tra, Bạch Diễn an tâm hẳn.
Tự giác thành thật rồi, Bạch Diễn chuẩn bị rời đi, ngẩng lên thì thấy Giang Trạm cứ nhìn chằm chằm.
Trông cứ quen quen…
Nhìn thì như vô tâm, thực chất lại cực kì quan tâm.
Bạch Diễn cong khõe miệng, mở to đôi mắt: “Sếp Giang còn gì dặn dò?”
Giang Trạm im một lúc, ho khan: “Cùng nhau dùng bữa đi.”
Bạch Diễn ngẩn người ngoài ý muốn: “Sếp Giang còn phai tăng ca mà?”
Thư ký Phương đúng lúc xách hai suất ăn vào, đặt xuống rồi sủi tăm.
Giang Trạm mở một phần ăn, ánh mắt nhìn chằm chằm Bạch Diễn, một hồi sau mới hạ quyết tâm: “Lần này… Có phục vụ đặc biệt không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT