Ánh mắt Giang Trạm rơi trên người Bạch Diễn, lông mày anh tuấn nhướn lên, đáy mắt ngập tràn sự ngạc nhiên.

Bạch Diễn thản nhiên cất khăn lông thật cẩn thận, cười híp mắt: “Em về giặt sạch trước, giặt xong sẽ trả cho ngài nha.”

Giang Trạm theo bản năng đáp lại: “Em phải về rồi à?”

“Hay Giám đốc Giang cởi luôn quần áo đưa em mang về giặt đi?”

Bạch Diễn mắt sáng lên, chỉ chực chờ Giang Trạm gật đầu là nhào ngay lên lột sạch anh.

Giang Trạm đã kinh qua Bạch Diễn động dục mặt cứng đờ, khẽ bối rối quát lên: “Không biết xấu hổ!”

Bạch Diễn đổi đề tài, an tâm xuống chào tạm biệt quản gia rồi ra về.

Quản gia kinh ngạc: “Đêm nay cậu Bạch không ở lại ạ?”

Bạch Diễn cũng ngạc nhiên: “Tại sao cháu phải ở lại chứ?”

Quản gia im lặng, nghĩ một lát: “Để tôi sắp xếp đưa ngài về.”

Bạch Diễn lắc lắc đầu: “Để cháu tự về là được rồi.”

Bạch Diễn rời khỏi biệt thự nhà họ Giang nhưng không về căn hộ của mình, bắt xe tới chỗ phòng thí nghiệm.

Trợ lý tại phòng thí nghiệm đã tan tầm về nhà, chỉ còn đội bảo an trực chờ lệnh ở lại.

Bạch Diễn ngâm khăn lông trong dung dịch chiết xuất, vừa để hệ thống AI tiến hành phân tích thành phần, vừa tự mình làm thí nghiệm chiết xuất bên ngoài.

Bận bịu tới nửa đêm, kết quả lại không quá lý tưởng.

Khăn lông của nhà họ Giang tiêu độc khử trùng rất tốt, thế nhưng so với môi trường vô khuẩn trong phòng nghiên cứu lại cách cả một con phố. Vật chất chiết xuất ra rất hỗn tạp, giống như nuôi cấy trong một ống nghiệm bẩn tạo thành.

Muốn chiết xuất dung dịch mình muốn vẫn cần sự trợ giúp của nhóm trợ lý, một mình Bạch Diễn làm thì chẳng biết bao giờ mới xong.

Bạch Diễn hụt hẫng để lại lời nhắn cho các trợ lý, sắp xếp nhiệm vụ cho từng người, nghĩ một lúc rồi xách theo một mẫu bông vô khuẩn đi.

Loại khăn bông này được hút chân không, khử khuẩn dưới nhiệt độ cao, được sử dụng để thu dung dịch trong thí nghiệm, nuôi cấy dung dịch, khá thuận tiện nếu muốn lấy mẫu moofh hôi của Giang Trạm.

Khó ở chỗ… Thứ này không giống khăn bông bình thường.

Bạch Diễn nhìn ảnh chụp rồi lại đau đầu suy nghĩ: Cậu nên lấy lý do gì để dùng khăn bông vô khuẩn lấy mẫu mồ hôi của sếp Giang đây?



Ngày hôm sau trở lại đoàn làm phim, thái độ của Vi Thốn dành cho Bạch Diễn cũng không còn bài xích như trước.

Không chỉ đoàn làm phim, trợ lý và người đại diện của Vi Thốn đều thở phào nhẹ nhõm theo.

Bạch Diễn là minh tinh đang đi lên, lại còn là lần đầu đóng phim, chỉ cần phao tin đồn Vi Thốn ý lớn ép nhỏ, cậy mình là tiền bối bắt nạt hậu bối thì họ ăn đủ.

Trước đó người đại diện đã trò chuyện lại với Vi Thốn. Minh tinh lưu lượng thật giả lẫn lộn, Bạch Diễn thái độ nghiêm túc không thể soi mói, Vi Thốn cứ dùng thái độ ấy đối xử với Bạch Diễn chẳng phải đang đưa điểm yếu cho người khác đâm một phát à?

Vi Thốn cứng đầu, dính đến Tần Hốt lại càng cứng đầu, người đại diện vô cùng mệt mỏi.

May mà Bạch Diễn không có ý định lợi dụng họ xây dựng hình ảnh hậu bối bị bắt nạt, người đại diện thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ nợ Bạch Diễn một ân tình.

Bạch Diễn quen với nhịp độ quay phim, vai diễn Phong Trản Hoa công tử ung dung tao nhã đâu ra đấy, đối diễn với Tần Hốt và Vi Thốn cũng không lép vế.

Hôm nay Bạch Diễn cần sử dụng dây cáp treo, trước khi quay nhà sản xuất chính còn ra hỏi thăm: “Bạch Diễn có sợ độ cao không?”

Bạch Diễn chỉnh lại đệm bảo hộ dưới nách, mỉm cười đáp: “Không ạ.”

“Vậy thì tốt quá.” Nhà sản xuất an tâm, “Thử sử dụng cáp treo một lần xem sao nhỉ? Đạo diễn Khâu không thích dùng diễn viên đóng thế, cảm giác sẽ không thoải mái lắm nhưng cố nhịn nhé?”

Tiểu Trương quan tâm: “Sẽ khó chịu ư?”

Nhà sản xuất đắn đo: “Lần đầu sử dụng cáp treo sẽ bị ma sát trầy da, cậu chuẩn bị trước cho Bạch Diễn một chai dầu hoa hồng đi.”

Tiểu Trương gật đầu: “Tôi sẽ đi ngay.”

Nhà sản xuất an ủi Bạch Diễn: “Chúng ta thử một lần nhanh thôi.”

Bạch Diễn buồn cười: “Vâng ạ, tôi biết rồi.”

Cậu chưa từng đu dây cáp treo, thế nhưng cảm giác ở trên độ cao vượt khỏi tầng khí quyển còn chẳng khiến cậu sợ sệt.

Thực tế khi bị treo lên, Bạch Diễn mới cảm nhận sức ma sát cực lớn ở đùi trong, eo và nách.

Có một lớp đệm chống ma sát che chắn, Bạch Diễn vẫn thấy nhói nhói trên làn da.

Vào giờ nghỉ, Bạch Diễn nhận lấy dầu hoa hồng chỗ Tiểu Trương, mát xa lên cánh tay.

Tần Hốt nở nụ cười thấu hiểu tiến tới.

“Đau lắm đúng không? Lần đầu chị dùng cáp treo đau đến mức không để ý tới biểu cảm trên khuôn mặt luôn.”

Bạch Diễn kéo ống tay áo lên, khẽ nhíu mày: “Em ổn, chị Tần thì sao?”

Tần Hốt nhấc váy lên ngồi cạnh Bạch Diễn, mỉm cười đáp: “Chị quen rồi. Chị không ngờ lần đầu cậu dùng dây cáp treo lại có thể kiên trì chịu đựng, diễn một lần xong luôn, rất có thiên phú.”

Trên không trung không chỉ có cảm giác đau đớn do dây thép ma sát, còn có chứng sợ hãi độ cao nữa. Con người vốn sống trên đất bằng, đột nhiên bay lên trời cao sẽ xảy ra phản ứng biến hóa.

Diễn viên muốn kiên trì giữ nguyên trạng thái tốt nhất cần học cách khống chế biến hóa của cảm xúc.

Bạch Diễn mỉm cười: “Vâng.”

Cậu ở thế giới kia trải qua vô số lần di chuyển bằng phi hành khí, thậm chí là hàng không vũ trụ, độ cao của dây thép treo không đáng để vào mắt.

Bạch Diễn nhìn Tần Hốt: “Chị Tần tìm em không chỉ để hỏi thăm đâu nhỉ?”

“Chị tới để xin lỗi cậu.” Tần Hốt vén sợi tóc mai, nụ cười cũng nhạt bớt, “Chuyện giữa chị và Vi Thốn không nên ảnh hưởng đến cậu.”

Bạch Diễn khẽ nhíu mày: “Không sao đâu chị, chỉ là hiểu nhầm.”

Ánh mắt Tần Hốt vu vơ nhìn về phía Vi Thốn theo bản năng, Bạch Diễn kinh ngạc: “Chị Tần có tình cảm với anh Vi ạ?”

Động tác trên tay Tần Hốt ngừng lại, miệng nở nụ cười chua chát: “Chắc là còn đấy, nhưng hiện thực phũ phàng lắm cưng.”

Bạch Diễn chỉ im lặng nhướn mày.

Tần Hốt hình như ngộ ra cái gì, thở dài thườn thượt: “Lúc yêu say đắm thì cái gì cũng tốt lắm, nguội lạnh rồi sẽ thấy rất nhiều thứ không ổn… Chia tay xong dễ chịu hơn một chút, sau đấy lại thấy trống rỗng. Aiss, con người đúng là thứ sinh vật khó hiểu.”

Trợ lý của Tần Hốt ho khan nhắc nhở: “Chị Hốt à, việc riêng tư đừng làm phiền cậu Bạch phải nghe.”

Bạch Diễn ngẩng lên nhìn trợ lý nọ, cười híp mắt đáp: “Chị Tần từng giúp đỡ tôi, tôi sẽ không lắm mồm.”

Tần Hốt bật cười lắc đầu: “Chị chỉ tâm sự tí thôi, nhạc của cậu sáng tác rất tốt. Nếu cậu đã ghi nhận tấm chân tình này trong lòng rồi thì để nó cho A Hạo đi.”

Bạch Diễn buông thõng cánh tay: “Em sẽ nhớ ơn Tần Hạo nhưng em không thể trả thù lao, thôi thì cứ ghi sổ cho chị Tần vậy.”

Ánh mắt Tần Hốt run rẩy nhìn Bạch Diễn, ngộ ra ý cậu ám chỉ thì hòa hoãn lại: “Chị hiểu rồi.”

Bạch Diễn im lặng nhíu mày.

Tần Hốt đi rồi, Tiểu Trương quay sang nói thầm: “Tần Hốt đến đúng lúc ghê nhỉ.”

Bạch Diễn chỉ cười cười, không giải thích thêm.

Tần Hốt không phải dạng người tùy tiện tâm sự chuyện tình cảm và cuộc sống của mình với người xa lạ. Chị ta đang muốn thăm dò thái độ cậu dành cho Tần Hạo.

Tần Hốt lo lắng thái quá rồi.

Bạch Diễn không muốn yêu đương còn phải kiêm luôn giáo viên cho kẻ nghèo IQ.



Xét đến lần đầu Bạch Diễn sử dụng cáp treo, đạo diễn Khâu cho cậu không ít thời gian NG.

Bạch Diễn không hề sợ hãi, hiệu suất quay chụp còn hơn cả hôm qua, nửa ngày là xong.

Những cảnh dự tính đã quay chụp xong trong ngày, ngoại cảnh cũng đã quay xong xuôi trước giờ nghỉ, các diễn viên được tan làm sớm.

Bạch Diễn đón xe đến phòng thí nghiệm, cầm theo khăn bông vô khuẩn nhắn tin cho Giang Trạm: “Hôm nay em có thể qua nhà ngài tập thể dục không?”

Giang Trạm chưa reply, Bạch Diễn mở ô chat với Square World ra.

Square World nhắn tin cho cậu tối hôm qua.

<Một đàn cò trắng: Anh ta nhận sai không?>

<Một đàn cò trắng: Trong tình huống này cần kiên định lên!>

Nửa tiếng sau, Bạch Diễn nhận được tin nhắn của Giang Trạm: “Tùy em.”

Bạch Diễn mém thì ngủ quên, thấy tin nhắn thì xốc lại tinh thần mò đến bấm chuông nhà họ Giang.

Quản gia dẫn cậu vào, bất đắc dĩ đáp: “Cuối cùng cậu Bạch cũng tới.”

Ông nghe thấy bảo vệ báo cáo có kẻ thập thò ở cửa nhà họ Giang không đi, tưởng là paparazi quấy rối, qua camera an ninh thì nhận ra đấy là Bạch Diễn.

Quản gia nhờ bảo vệ hỏi Bạch Diễn cần trợ giúp gì không, nhận được đáp án cậu Bạch chờ Giám đốc Giang nhưng đừng nói với ngài ấy vội.

Bạch Diễn cười híp mắt: “Giám đốc Giang chưa cho phép, cháu không tiện đi vào.”

Quản gia không nói gì, nhìn thấy túi Bạch Diễn xách trong tay thì mù mờ liếc cậu.

Bạch Diễn coi như không thấy gì, trực tiếp lên tầng 2: “Cháu tới khu tập thể hình trước đây.”

Giang Trạm quay về, Bạch Diễn nhàn nhã nằm ườn trên giường nghịch điện thoại.

Để ý thấy anh tới, Bạch Diễn ngồi thẳng dậy, làm bộ quyến rũ vẫy vẫy tay mời gọi: “Sếp Giang đấy à ~”

Giang Trạm lạnh lùng hừ một cái, đeo tai nghe bước lên máy chạy bộ.

Giang Trạm chạy được 30′ thì nghỉ, Bạch Diễn tha thiết mon men đến gần: “Để em giúp ngài lau mồ hôi.”

Giang Trạm ngửi được một mùi hương gay mũi của dung dịch sát khuẩn, ghét bỏ nhíu mày lùi về sau: “Lấy đâu ra vậy?”

Bạch Diễn hắng giọng: “Khăn vô khuẩn em mua riêng cho ngài đấy, rất thích hợp.”

Giang Trạm nghi ngờ nhìn cậu, trực tiếp vạch trần: “Quá khó ngửi.”

Động tác trên tay Bạch Diễn ngừng lại. Cậu biết khứu giác Giang Trạm nhạy bén, cố ý chọn khăn không mùi, thế nhưng vẫn bị nhận ra.

Nụ cười trên môi biến mất, Bạch Diễn tủi thân nói: “Đây là tấm lòng của em, ngài nhẫn nại chút nhé?”

Môi Giang Trạm mím lại thành một đường, đứng ở nơi đó có chút dao động.

Bạch Diễn tiến lên một bước.

Giang Trạm nhịn không lùi về sau, khuôn mặt Bạch Diễn dần phóng đại, sau đó là cảm giác mềm mại trên đôi môi.

Giang Trạm trợn to mắt…

Bạch Diễn lau khô mồ hôi của Giang Trạm, nhanh chóng thu hồi “khăn lông” về, mỉm cười vói anh: “Cảm ơn sếp Giang đã chiêu đãi ~”

Giang Trạm má đỏ ửng ngồi cạnh, nhìn Bạch Diễn cười tươi như hoa mấp máy môi: “Không biết xấu hổ!”

Bạch Diễn bình tĩnh nhét bao nylon zip vào túi cá nhân của mình: “Ngài nói đi nói lại không mệt à?”

Giang Trạm mặt đen sì quay lại.

Bạch Diễn hôm nay rất vui vẻ nên không so đo, đứng dậy chuẩn bị rời đi: “Em xin phép về trước nha sếp Giang.”

“Từ từ.”

Bạch Diễn đứng lại, mỉm cười dừng bước: “Giám đốc Giang còn gì dặn dò?”

Giang Trạm đứng dậy đi tới trước mặt Bạch Diễn, chiều cao hơn Bạch Diễn một cái đầu cúi xuống nhìn cậu, đáy mắt nhìn chằm chằm lộ rõ vẻ nghi hoặc.

Tim Bạch Diễn hẫng một nhịp, nhanh chóng đè xuống.

Giang Trạm nhìn một lúc mới nói: “Em hôm nay… Không tập?”

Bạch Diễn run lên: “Vâng?”

“Không có mồ hôi.” Giang Trạm không ngại ngùng vuốt ve lên cổ cậu, giọng trầm xuống, “Em đến với mục đích gì?”

Bạch Diễn che cổ lùi về sau, ho khan chống chế: “Ban đầu em tính đến tập thể dục thật, nhưng em lười.”

Giang Trạm cũng tiến lên theo, sắc mặt hòa hoãn hơn: “Hôm nay đóng phim thế nào?”

Bạch Diễn loading không kịp, chỉ đáp: “Không tệ ạ.”

“Dùng cáp treo?” Ánh mắt Giang Trạm nhìn lên vùng nách và chân cậu, lông mày nhăn lại, “Em bôi thuốc chưa đấy?”

Bạch Diễn ngây người.

Cậu không tập luyện với Giang Trạm, vừa sợ mình làm “khăn lông” nhiễm tạp chất, vừa sợ cảm giác đau đớn nơi bị cáp treo ma sát lên.

Bạch Diễn chưa từng tự làm khó mình, ngồi một chỗ ngắm nhìn dáng vẻ Giang Trạm luyện tập.

Giang Trạm thế mà lại nhận ra.

Nụ cười trên mặt Bạch Diễn nhạt dần, sau đó lại là một nụ cười khác: “Giám đốc Giang quan tâm em thế?”

Giang Trạm nghiêm mặt: “Ăn với chả nói.”

Bạch Diễn mỉm cười ngồi xuống, cố ý vén áo phông thể thao trên người mình lên: “Ngài tự mình xem nha?”

Như cậu dự đoán, Giang Trạm nhìn thì nghiêm túc nhưng lại xấu hổ quay đi, sau đó sẽ hung hăng mắng cậu “Không biết xấu hổ”. Giang Trạm có xấu hổ nhưng lại không quay đi, ngồi xuống tỉ mỉ quan sát.

Da dẻ Bạch Diễn trắng nõn, vết thương lại càng thêm nổi bật. Máu bầm xanh xanh tím tím quấn thành một đường dưới nách Bạch Diễn, nhìn đã thấy đau.

Giang Trạm đen mặt, môi mím thành một đường.

Anh kéo lại áo cho Bạch Diễn, bỏ lại đúng chữ “đợi đấy” rồi xoay người ra ngoài.

Một lát sau anh mang theo một hòm thuốc nhỏ vào, nghiêm mặt cởi áo Bạch Diễn, thuần thục mở hòm thuốc lấy bông băng và dầu xoa bóp, nghiêm túc nói: “Hơi đau đấy, em nhịn chút.”

Bạch Diễn ngơ ngác nhìn Giang Trạm ngồi xổm trước mặt mình, dùng tăm bông tỉ mỉ chấm dầu xoa bóp, nhẹ nhàng chạm lên chỗ máu bầm.

Ở góc này Bạch Diễn nhìn được mái tóc đen cắt ngắn của anh, đâm lên cằm cậu hơi ngứa ngứa. Giang Trạm đang cúi đầu nên Bạch Diễn không thấy rõ cảm xúc của anh.

Thế nhưng cậu có thể tưởng tượng ra ánh mắt trầm tĩnh, dáng dấp không hề qua loa, tựa như lúc anh đang phê duyệt văn kiện vậy.

Nụ cười trên môi Bạch Diễn nhạt dần, ánh mắt nhìn Giang Trạm cũng trở nên phức tạp.

Cậu là một Omega được nâng như trứng, bị thương sẽ có đội ngũ bác sĩ chữa trị riêng, đảm bảo cậu luôn là món hàng liên hôn tinh xảo không tì vết.

Khoang trị liệu hiệu suât cao, vết thương sẽ biến mất.

Đau đớn hay không, ai quan tâm?

Không ai quan tâm đến cảm xúc của một món hàng.

Bạch Diễn từng nghĩ dù ốm hay bị thương thì ai cũng sẽ ngồi trong khoang trị liệu lạnh băng, đau đến mấy cũng chỉ cần ngồi trong đó, thân thể không tì vết, khóc lóc chỉ nhận được lời la mắng “Không đủ ưu nhã”.

Khi tiếp xúc với mạng internet tinh tế cậu mới biết con cái nhà bình thường sẽ có người thân an ủi, không có khoang trị liệu đắt đỏ thì có cha mẹ quan tâm lo lắng.

Ngày hôm nay, Bạch Diễn được trải qua cảm giác ấy rồi.

Một người không màng mục đích, chăm chú quan tâm cậu bị thương chỗ nào, đau chỗ nào.

Giang Trạm kiêu ngạo, Giang Trạm thích làm màu, mạch não khác thường, ở trên giường không đủ kéo dài…

Nhưng anh là người đơn thuần, vẻ ngoài lạnh lùng bao bọc một linh hồn ấm áp.

Giang Trạm không biết nội tâm Bạch Diễn đang nghĩ gì, ngẩng đầu chạm phải ánh mắt cậu, run lên một cái: “Đau không? Nhịn một chút, máu bầm tan đi mới thoải mái.”

Khóe môi Bạch Diễn mấp máy, muốn trêu chọc hai ba câu nhưng lại thôi.

Bạch Diễn mím môi: “Giám đốc Giang ơi, em đau…”

Giọng nói khàn khàn, nũng niu giống như đã kìm nén từ lâu, mãi mới đủ can đảm thốt lên.

Vẻ mặt Giang Trạm dịu dàng hơn hẳn, nghĩ một lúc tìm trong hòm thuốc một bịch kẹo hoa quả Lục Lục, bóc một viên cho Bạch Diễn: “Ngậm đi em.”

Bạch Diễn kinh ngạc, há miệng theo bản năng, tận hưởng vị ngọt của sữa nơi đầu lưỡi.

Giang Trạm muốn biết Bạch Diễn đang nghĩ gì, cúi đầu tiếp tục xoa tan máu bầm cho cậu: “Khi còn nhỏ bị thương, tôi cũng được mẹ xoa máu bầm cho. Khi ấy… Tôi sợ đau, không cho bác sĩ gia đình động vào, mẹ tôi để một bịch kẹo ở đấy.”

Miệng đang chóp chép ngậm kẹo của Bạch Diễn đứng hình.

Giang Trạm giải thích: “Kẹo quản gia mua, không phải đồ hết hạn đâu.”

Khóe môi Bạch Diễn cong lên, chóp mũi cọ lên mái tóc đen của Giang Trạm.

Mùi hương của gỗ trên cơ thể Giang Trạm bao bọc lấy cậu.

Bạch Diễn nhắm mắt, vị kẹo sữa hoa quả tan ra, lan tràn khắp cả khoang miệng.

Cậu nhớ câu chuyện thư ký Phương và quản gia kể lại. Giang Trạm nhỏ tuổi vừa mềm mại vừa dịu dàng, còn thích khóc nhè, tưởng tượng hình ảnh Giang Trạm thời niên thiếu khiến cậu không tự chủ cười rộ lên.

Máu bầm bên hông bạch diễn nhạt dần, Giang Trạm đứng lên xoa xoa mồ hôi trên trán: “Được rồi.”

“Chưa được.”

Giang Trạm giật giật khóe môi.

Bạch Diễn mở hai chân, cười híp mắt chỉ vào đùi trong: “Treo trên cáp đùi em cũng đau lắm, Giám đốc Giang lại vất vả…”



Quản gia thấy Giang Trạm xuống lấy hòm thuốc lên còn tưởng Bạch Diễn bị chấn thương vận động, pha ấm trà nóng mang lên thì thấy Bạch Diễn quần cởi một nửa ngồi đưa lưng về phía cửa, Giang Trạm ngồi xổm phía trước…

Hai cái người này, ân ân ái ái sao không chịu đóng cửa?!

Quản gia chạy mất dép, đóng cửa hộ hai người.

Giang Trạm nghiêm mặt rời đi, quản gia mới thăm dò ngó vào, nhìn thấy Bạch Diễn vui vẻ cười tươi như hoa ngồi đó.

Quản gia bưng trà nóng đến, ho khan nhắc nhở: “Cậu Bạch bị thương ạ?”

Bạch Diễn cảm ơn rồi nhận tách trà: “Cháu không sao, đóng phim nên bị tụ máu bầm, Giám đốc Giang giúp cháu bôi thuốc.”

Ra vậy.

Quản gia không biết mình nên thở phào nhẹ nhõm hay nên cảm thấy thất vọng.

“Bác quản gia vẫn thường xuyên để lại kẹo trong hòm thuốc à?”

Bạch Diễn ngạc nhiên, cầm lên vỏ kẹo đã bóc ra.

Quản gia ngây người rồi mỉm cười: “Coi như vậy đi. Phu nhân qua đời, lão tổng cất hết đồ của bà ấy đi, Giám đốc Giang không còn quá nhiều thứ để nhớ về bà ấy. Nhất là sau khi tiếp nhận Tinh Hải, ngài ấy chỉ còn ngày giỗ của phu nhân để thả lỏng.”

Bạch Diễn vuốt ve vỏ kẹo trong tay, nhìn chằm chằm rồi hỏi: “Ngày giỗ phu nhân là hôm nào ạ?”

Quản gia đáp: “Mùng ba tháng sau, cũng chính là sinh nhật phu nhân.”

Bạch Diễn gật đầu: “Cháu biết rồi.”

Cậu đứng lên đi lại, nhấc túi xách: “Cháu có việc, xin phép mọi người về trước nhé.”



Thành quả “khăn lông” mang lại tốt hơn lần trước nhiều, Bạch Diễn mang dung dịch chiết ra cho AI phân tích, im lặng ngồi suy nghĩ.

Cậu đã đồng ý viết cho mẹ Giang Trạm một bài hát, viết xong vẫn lưu trữ trong ổ cứng, chưa có cơ hội trao tay.

Ngày giỗ của bà ấy có lẽ là một cơ hội tốt.

Ngày cậu viết nó chưa thân thiết với Giang Trạm như hiện tại, biết được câu chuyện phía sau Giang Trạm và mẹ anh thì cực kì xúc động.

Cậu lấy điện thoại mở nhạc phổ, sửa lại giai điệu.

Đang soạn nhạc dở, Square World gửi tin nhắn tới.

<Một đàn cò trắng: Sao thế?>

<Một đàn cò trắng: Hả?>

Bạch Diễn xoa cằm, sao mô tả của Square World cứ quen quen…

Square World và sếp Giang…

Bạch Diễn nhanh chóng bác bỏ.

Nhìn thế nào thì Square World và anh giai cũng không phải cùng type người.

Trừ cậu ra thì còn thằng nào làm ra hành vi biến thái ấy hả?

<Một đàn cò trắng: Thời đại tự do nhưng hành vi của anh bạn kia… Có chút không tôn trọng nhau á.>

<Một đàn cò trắng: Bạn nghĩ cho kỹ đi, đàn ông biến thái chỉ là bề nổi của tảng băng thôi, cưới nhau rồi chịu không nổi tính sao?>

Một lúc sau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play