Cái lần Giang Trạm ôm Bạch Diễn đang phát sốt về nhà đã đủ khiêu chiến nhận thức của quản gia lớn tuổi dành cho chủ nhân nhà mình, ai ngờ ngày hôm nay lại được mở mang tầm mắt.

Giang Trạm lần này mang Bạch Diễn say bí tỉ về nhà.

Quản gia đứng gần cũng có thể ngửi thấy mùi cồn gay mũi, Giang Trạm mày cũng không nhíu, bế Bạch Diễn theo kiểu công chúa hiên ngang sải bước lên tầng ba.

Bạch Diễn gục lên vai anh, thở khò khè ra mùi rượu không ngớt.

Quản gia hoang mang: Đây là Giám đốc Giang mắc bệnh sạch sẽ nặng nhà họ ư?

“Mang canh giải rượu lên.”

Quản gia vội vàng vâng dạ, quay về dặn dò nhà bếp đi nấu.

Ông mang canh giải rượu gõ cửa phòng nghỉ của Bạch Diễn, đẩy cửa đi vào. Bạch Diễn đang nằm thẳng cẳng trên giường, trên người đắp chăn.

Giang Trạm treo áo khoác sực nức mùi rượu sang một bên, đờ đẫn chống tay lên trán ngồi cạnh giường, không biết đang nghĩ gì.

“Thưa ngài, canh giải rượu đã nấu xong rồi ạ.”

“Ừm, đưa cho tôi.”

Quản gia nhìn Giang Trạm cẩn thận đỡ Bạch Diễn ngồi dậy, dịu dàng dỗ dành cậu uống canh giải rượu.

Bạch Diễn mơ mơ màng màng nhưng biểu cảm trên khuôn mặt vẫn lạnh băng, ngậm một thìa thử sau đó nhíu mày ghét bỏ: “Chua quá.”

Giang Trạm xoa xoa lưng cậu, nhẹ nhàng trấn an: “Uống một chút thôi, không sáng mai ngủ dậy sẽ bị đau đầu.”

Bạch Diễn nhíu mày, miễn cưỡng nuốt thêm vài hớp.

Giang Trạm dỗ dành không nổi, để bát canh giải rượu sang chỗ khác, đỡ Bạch Diễn nằm xuống.

Quản gia nhìn từ đầu đến cuối, tâm trạng đã bất an càng thêm bất an.

Giang Độ lỡ uống say về nhà sẽ bị Giang Trạm coi như quả bom khí độc biết đi, dặn người hầu kéo Giang Độ vào phòng ngủ rồi vệ sinh phòng khách và hành lang thêm lần nữa, không được để lại bất kì thứ mùi lạ nào.

Khứu giác Giang Trạm lúc này y như mất cảm giác.

Quản gia thở dài trong lòng, thấy Giang Trạm không dặn gì thêm thì thức thời ra ngoài.



Giang Trạm nhìn Bạch Diễn vừa đặt lưng xuống đã khò khè ngủ vùi, giúp cậu nhét góc chăn xuống, chỉ im lặng ngồi cạnh không nói gì.

Đèn lớn đã tắt, chỉ còn đèn bàn ngủ chiếu ánh sáng nhàn nhạt.

Giang Trạm nhìn khuôn mặt tinh xảo đang say giấc kia, ngửi được mùi rượu xen lẫn một mùi tinh dầu hương thảo nhàn nhạt.

Mùi hương thảo mỗi lúc một khác, hiện tại lười biếng và an tĩnh như Bạch Diễn, tựa như bản thân nó cũng say men rượu.

Thật sự rất thần kì.

Vẫn là mùi hương thảo, mùi hương ấy lại mỗi lúc một khác.

Khi Bạch Diễn vui vẻ, mùi hương ấy tươi mát ngập tràn sức sống.

Khi Bạch Diễn khó chịu, mùi hương ấy lại vừa nặng nề vừa ngột ngạt.

Khi động tình, khi kích động, khi uống say…

Đây là hiệu quả do nước hoa mang lại ư?

Giang Trạm chăm chú nhìn cậu, ánh mắt cũng dịu dàng hơn bình thường nhiều.

Anh nhớ Bạch Diễn đột nhiên muốn nghiên cứu về mùi hương, muốn mang sinh học phân tử vào chế tác nước hoa, còn muốn dựng một phòng thí nghiệm hóa sinh riêng.

Tất cả chỉ vì muốn nghiên cứu về nước hoa? Hay để nghiên cứu về mùi hương thảo trên cơ thể chính cậu?

Còn có “gia tộc” trong miệng cậu…

Bạch Diễn còn giấu anh bao nhiêu bí mật nữa?

Bạch Diễn ở bên cạnh anh lâu như vậy, đối với anh một lòng một dạ, không mong chờ được đáp lại, chỉ nghĩ cho anh, thế nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tìm hiểu về chính cậu.

Giang Trạm mím môi, đứng lên đi đến cửa sổ sát đất, kéo rèm lên, quay trở lại giường giúp Bạch Diễn cởi áo vest đuôi nhạn ra.

Mặc đồ bó sát đi ngủ sẽ rất khó chịu.

Khi cởi quần áo cho Bạch Diễn thì điện thoại của cậu cũng trượt khỏi túi, trên màn hình có thông báo tin nhắn chưa đọc.

Giang Trạm không muốn rình mò sự riêng tư của cậu, giúp cậu đặt nó lên tủ đầu giường.

Xác định Bạch Diễn đã ngủ say, Giang Trạm đứng dậy, khẽ thở dài rồi quay người bước đi.



Bạch Diễn tỉnh lại vào sáng hôm sau, huyệt thái dương nhói đau.

Men theo thành giường chậm rãi ngồi dậy, ký ức ùa về, Bạch Diễn dần nhớ lại những chuyện xảy ra tối hôm qua.

Cậu giận dỗi nên uống rất nhiều rượu tại buổi tiệc chó má Giang Trạm tổ chức, dọa cho đám cáo già kia sợ ngây người. Nhớ tới khuôn mặt đen như đít nồi và sợ hãi của Giang Trạm, Bạch Diễn ngược lại còn thấy vui vẻ.

Xung quanh toàn đám “thượng lưu” đáng ghét, Bạch Diễn không dám thả lỏng, mãi tới khi Giang Trạm kéo cậu đi mới được thoải mái phát hỏa.

Cậu đã nói gì với Giang Trạm nhỉ… Chắc không lỡ mồm đâu ha?

Bạch Diễn day day trán, vén chăn rời giường thì phát hiện quần áo hôm qua đã được thay, bên cạnh đầu giường có một bộ quần áo khác đang gấp nghiêm chỉnh.

Bạch Diễn tính vươn tay lấy về, phát hiện trong lòng bàn tay có một vệt hồng hồng, giống như bị cái gì đó siết lại tạo thành.

Bạch Diễn nhíu mày, cầm quần áo vào nhà vệ sinh soi gương.

Trên cổ cũng có một vết.

Ái chà chà…

Bạch Diễn thay quần áo, mơ mơ màng màng vung tay, ra lệnh cho hệ thống AI: “Phân tích tình trạng cơ thể.”

Hệ thống AI nhanh chóng đưa ra kết quả: “Nồng độ cồn trong cơ thể đã về hàm lượng tiêu chuẩn, hormone ổn định, không có vấn đề.”

Hormone không dao động, tức là đêm qua chẳng phát sinh chuyện gì hết.

Cậu còn nghi ngờ Giang Trạm hôm qua t*ng trùng dồn lên não chơi trò bậy bạ mạnh bạo cơ.

“Tối qua tôi và Giang Trạm đã nói gì?”

Hệ thống AI phát lại cuộc nói chuyện của cậu và Giang Trạm khi say.

Bạch Diễn vừa rửa mặt vừa nghe, tới đoạn gia tộc thì dừng lại, buông khăn bông xuống.

Nghe tiếp phần còn lại, Bạch Diễn thả lỏng hoàn toàn.

Không lộ ra chuyện gì quan trọng, nhiều lắm chỉ khiến Giang Trạm có manh mối suy đoán xuất thân của cậu, không đến mức nghi ngờ cậu là người ngoài hành tinh.

Bạch Diễn đẩy cửa ra ngoài, đúng lúc chạm mặt Giang Trạm ở cầu thang.

Giang Trạm cầm một cốc nước ấm, vừa đi vừa đọc văn kiện, nhìn thấy Bạch Diễn thì ngạc nhiên: “Em tỉnh rồi à?”

Bạch Diễn ngày hôm qua bị lôi vào bữa tiệc xã giao ấy giận thì có giận thật, thế nhưng Giang Trạm đứng đó so với cậu còn giận hơn. Bạch Diễn nghĩ tới đây còn thấy vui vẻ, cười híp cả mắt: “Chào Giám đốc Giang.”

Giang Trạm đặt cốc nước vào một hộc tủ nhỏ cạnh cầu thang, cùng Bạch Diễn đi xuống: “Đầu có còn đau không?”

Bạch Diễn kinh ngạc nhìn anh: “Giám đốc Giang hôm nay quan tâm em thế?”

Giang Trạm bối rối kéo phẳng góc tay áo, hạ thấp giọng: “Trước kia… Lỗi ở tôi không quan tâm em đủ, xin em hãy yên tâm.”

Yên tâm cái gì mới được?

Bạch Diễn hơi nhíu mày, khó hiểu không biết lý do gì khiến Giang Trạm đột nhiên ân cần với cậu như vậy chỉ qua một đêm.

Bạch Diễn cúi đầu nhìn vết hồng hồng trong lòng bàn tay, xán tới chỗ Giang Trạm, chỉ chỉ vào vệt trên cổ mình: “Cái này là sao hả Giám đốc Giang?”

“…Em lỡ tay giật đứt cà vạt.”

“Em lỡ tay?” Bạch Diễn nhướn mày, giọng điệu vui vẻ, “Không phải do Giám đốc Giang sốt ruột nên giật đứt?”

Giang Trạm ngẩn người, nghiêm túc đáp lại: “Tôi sẽ không làm chuyện như vậy.”

Bạch Diễn chỉ thuận miệng trêu đùa, thấy anh nghiêm túc như vậy thì ngạc nhiên. Giang Trạm trước kia đâu có khó chọc cười như vậy?

Cậu muốn hỏi tiếp tại sao anh lại đưa mình về biệt thự họ Giang, sau lại lựa chọn im lặng không hỏi thêm.

Nhà họ Giang đã chuẩn bị xong bữa sáng, Bạch Diễn vừa dùng bữa vừa tìm điện thoại.

Reply lại lời hỏi thăm của đại diện và trợ lý theo phép lịch sự, Bạch Diễn lướt tới thông báo cuối cùng lại là tin nhắn của Square World, nội dung xoay quanh chuyện làm thế nào để dỗ bạn trai.

Bạch Diễn tỉnh cả người.

Trước kia cậu muốn lấy cớ này rút ngắn quan hệ với Square World, Square World không từ chối thẳng thừng nhưng thực tế cũng không nhận lời.

Đại thần mỗi ngày ân ân ái ái nhưng không hề lộ thân phận thật, đủ thấy cô nàng vô cùng cẩn thận, trình độ bảo mật thông tin cực cao.

Tại sao tự dưng lại hỏi cậu?

Bạch Diễn tạm gác chuyện Giang Trạm cư xử kì lạ sang một bên, tập trung nghĩ câu trả lời cho Square World.

Đáng tiếc Square World đang offline, Bạch Diễn đã gửi tin nhắn được một lúc nhưng vẫn chưa nhận được hồi âm.

Bạch Diễn biết sốt ruột mấy cũng chả nuốt trôi đậu hủ nóng, đặt điện thoại xuống.

Giang Trạm bỗng chủ động mở miệng: “Nghe nói hôm trước em đi đăng ký công ty?”

Bạch Diễn uống một hớp sữa bò, vu vơ đáp: “Công ty không cấm nghệ sĩ làm nghề phụ mà nhỉ?”

Giang Trạm im lặng chớp mắt: “Có cần sự trợ giúp không?”

“Không ạ, chỉ mở chơi chơi thôi.”

Bạch Diễn mở công ty công nghệ kỹ thuật, ở khía cạnh nào đó chính là đối thủ cạnh tranh của Tinh Hải, cậu không muốn chiếm lời chỗ Giang Trạm.

Một lát sau, Giang Trạm hỏi thêm: “Ở công ty gần đây có gặp vấn đề gì không?”

“Không ạ.” Bạch Diễn nhìn Giang Trạm như nhìn người có vấn đề, nhíu mày hỏi, “Giám đốc Giang muốn hỏi gì em cứ nói thẳng đi.”

Tay Giang Trạm đang nắm chặt cốc khẽ thả lỏng: “Không có gì, tôi chỉ muốn hiểu thêm về em thôi.”

Bạch Diễn mở to mắt nhìn Giang Trạm.

Tối qua cậu uống say lỡ mồm đôi ba câu về gia tộc khiến Giang Trạm hoài nghi thân phận cậu, muốn dò hỏi thêm?

Bạch Diễn đặt cốc xuống, trên môi nở nụ cười giả dối: “Giám đốc Giang muốn biết gì nào?”

Giang Trạm ngẩn người, nhanh chóng nhận ra Bạch Diễn đang khó chịu, xấu hổ ho khan một tiếng: “Em thích gì, em ghét gì? Chuyện hôm qua thành thật xin lỗi em, do tôi tự ý, sau này sẽ không tái phạm.”

Ngón tay duyên dáng đang mân mê miệng cốc của Bạch Diễn đứng hình, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Sau đó cậu “phụt” một tiếng bật cười.

Giang Trạm khó hiểu: “Bạch Diễn?”

Bạch Diễn chống tay lên bàn, quăng sạch sự giả tạo lễ phép đi, cười cười đáp: “Giám đốc Giang đáng yêu thật đấy.”

Nghiêm túc hỏi cậu thích gì, ghét gì… Nam sinh mới lớn tò mò mới tập yêu hả?

Bạch Diễn lại cảm thấy Giang Trạm ngây ngô dễ xấu hổ trước mặt thuận mắt hơn Giang Trạm thành thục ngồi trong tiệc rượu đêm qua nhiều.

Giang Trạm rất nghiêm túc hỏi cậu, Bạch Diễn cũng nghiêm túc đáp lại: “Chỉ cần không lấy mấy thứ quy tắc của xã hội thượng lưu ra chèn ép, nói thật thì em không ghét thứ gì hết. Còn thích à…”

Bạch Diễn làm động tác xịt nước hoa, khẽ mỉm cười: “Đương nhiên là nước hoa của Giám đốc Giang rồi.”



Tuy công việc của Giang Trạm khá bận nhưng anh có thể làm việc ở bất kì chỗ nào.

Gần đây Bạch Diễn có hoạt động, tài xế đã đưa cậu về công ty rồi.

Bạch Diễn suy nghĩ, cúi đầu đánh chữ.

<Một đàn cò trắng: Còn tùy thuộc vào tính cách của anh ta nữa, anh ta là người thế nào?>

<Một đàn cò trắng: Đã vậy thì thử khiến anh ta vui vẻ xem? Có thể anh ta đã nguôi giận rồi đó, chỉ cần tặng quà anh ta thích là được. Đàn ông thích giày chơi bóng, game linh tinh nhỉ?>

<Một đàn cò trắng: Tự mình hỏi thì kết quả chỉ có một, nên tạo niềm vui bất ngờ. Nhớ lại xem trước khi cãi nhau anh ta định làm gì, hoặc anh ta có mục tiêu gì, thứ anh ta quan tâm chính là thứ anh ta muốn.>

Bạch Diễn nhìn lại lịch sử trò chuyện, chẹp miệng một cái.

Không chỉ làm minh tinh và ông chủ nhỏ, cậu còn kiêm luôn quân sư cho chị gái yêu đương.

Cơ mà Square World đã hứa sẽ giúp cậu khi chuyện yêu đương thuận lợi, đừng nói tới vụ quân sư quạt mo, ném cậu đến tiệc xã giao thượng lưu giả dối cậu cũng đồng ý.

Nghĩ vậy, Bạch Diễn nhắn cho P đẹp trước một tin, mời anh ta gia nhập công ty.



Ôm tâm trạng tốt đẹp, Bạch Diễn thuận tay đưa cho Mạnh Đan một bản nhạc phổ mới toanh.

“Khúc luyện tập thứ 5?” Mạnh Đan bắt đầu liên kết mấy bản nhạc đánh số lại, “Cậu viết sẵn từ trước à?”

“Vâng. Đây là bản gốc, em đã tự chỉnh sửa cho nó vui vẻ hơn.”

Mạnh Đan nghe qua một lần, chép miệng rồi thả xuống: “Đúng rồi, sau khi cậu phát hành MV ‘Tình thiên sa vũ’ đã có bên gửi kịch bản tới.”

“Kịch bản?” Bạch Diễn hứng thú thổi thổi ngón tay, “Đóng phim á?”

“Diễn xuất của cậu trong MV quá đạt.” Mạnh Đan nhớ lại hình tượng công chúa nhân ngư quyến rũ mê người, lại nhịn không được tiếp tục chẹp miệng than thở, “Chỉ cần cái mặt của cậu cũng kéo về không ít rating cho nhà đài rồi.”

Bạch Diễn chưa tính đến chuyện rời khỏi giới giải trí, nghiêm túc ngồi thẳng: “Chị Mạnh nghĩ sao?”

Mạnh Đan có thâm niên chục năm, rất rõ ràng về đường đi nước bước trong giới: “Kịch bản đưa cho cậu hiện tại chủ yếu là phim thần tượng, chỉ cần một cái mặt đẹp thêm chút tình tiết máu chó là kiếm được núi tiền từ đám con nít. Với kỹ năng diễn xuất của cậu trong MV, đóng phim thần tượng không thành vấn đề, nhưng chị khuyên cậu đừng dại dột.”

“Tại sao ạ?”

“Phim thần tượng đóng để kiếm tiền chứ không kiếm danh tiếng, vẫn là vấn đề liên quan đến lần đầu thôi. Bộ phim đầu tay của cậu nên chọn bộ nào có nhà sản xuất ổn, diễn viên cũng phải có chút danh tiếng trong giới.” Mạnh Đan lật một tệp tài liệu, “Chị nhắm được hai bộ, một cái là phim cổ trang ‘Kiếm chạm rượu mơ’, một cái là phim kinh dị ‘Đàn violin biến mất’.”

Bạch Diễn mờ mịt không hiểu, Mạnh Đan giải thích thêm cho cậu: “Chị xem trọng ‘Kiếm chạm rượu mơ’ vì danh tiếng lâu dài của nó, ‘Đàn violin biến mất’ lại là phim kinh dị trinh thám hướng tới đoạt giải, đội chế tác của nó cũng rất có tiếng.”

Bạch Diễn mỉm cười: “Chị Mạnh chắc cũng nghiêng về một bên rồi.”

Mạnh Đan không phủ nhận: “Cậu nói đúng. Dàn diễn viên của ‘Đàn violin biến mất’ đều là người gạo cội, cậu cố chen chân vào, chưa cần biết tài năng ra sao cũng sẽ bị chèn ép cảnh quay, kịch bản bạo chưa chắc cậu đã bật lên nổi. Cốt truyện ‘Kiếm chạm rượu mơ’ xoay quanh nhân vật chính và phản diện, bốn người luân phiên, hơn nữa cũng không có ai là diễn viên gạo cội, cậu có thể tỏa sáng.”

Bạch Diễn không do dự: “Vậy thì chọn ‘Kiếm chạm rượu mơ’ thôi.”

Mạnh Đan: “…Ừ, chị sẽ cố tranh thủ cơ hội cho cậu.”

Bạch Diễn giờ mới quan tâm đến vai diễn: “Nam chính là người thế nào vậy chị?”

Mạnh Đan kì quái nhìn cậu: “Nam chính cái gì? Vai của cậu là nhân vật phản diện.”

Bạch Diễn: “Hả?”

“Nhân vật phản diện Phong Trản Hoa là người đẹp nhất trong nguyên tác ‘Kiếm chạm rượu mơ’, vừa đẹp lại vừa cường hãn, mặt ngoài ngụy trang làm tri kỷ của nam chính, sau lưng bố trí âm mưu tính kế, chưa bàn đến võ công, nhan sắc và trí tuệ không chỗ nào không đứng đầu. Phản diện đẹp mắt càng dễ hút fan hơn nam chính.”

Mạnh Đan dừng một chút để quan sát Bạch Diễn, vẻ mặt hơi vi diệu: “Chị thấy hình tượng khá hợp với cậu.”

Bạch Diễn nhận kịch bản trong tay Mạnh Đan, lật lật đọc qua một chút.

Phong Trản Hoa ban đầu xuất hiện với hình tượng quý công tử nho nhã lễ độ, về sau ngày càng lộ bản chất ngông kiêu ngạo, phóng đãng không thể kìm nổi, đến cuối mới hoàn toàn xé vỏ bọc trở nên tàn nhẫn độc ác.

Phong Trản Hoa giơ tay nhấc chân đều cực kì phong độ, vui thì cười, giận thì chửi mắng cũng thành văn, tận lực giúp đỡ nam nữ chính, khi hãm hại bọn họ cũng không nương tay nặng nhẹ.

Người ta yêu gã muốn chết, cũng hận gã tận xương tủy.

Mạnh Đan cố đổi đề tài: “Trước kia cậu tập chung học nhảy, diễn xuất chỉ lên lớp căn bản, cần học bù củng cố. ‘Tình thiên sa vũ’ dù sao cũng chỉ là MV, khác biệt với đoàn làm phim chuyên nghiệp cả quãng đường.”

Bạch Diễn nhíu mày, không hề bối rối: “Vâng ạ.”

Nói xong vụ chọn kịch bản, Bạch Diễn hỏi sang vấn đề khác: “Bên VOE có hồi âm chưa chị?”

Mạnh Đan lắc đầu: “Chưa có gì. Chị khuyên cậu đừng ôm hi vọng, VOE rất ít khi quảng cáo, hơn nữa bọn họ không đi theo con đường hàng hiệu thông thường, thậm chí còn chẳng thèm marketing, đại ngôn không có chỗ dùng.”

Bạch Diễn tiếc nuối: “Em lại rất hứng thú với VOE.”

Mạnh Đan nhìn cậu một hồi rồi nói: “Chị nhớ Giám đốc Giang là khách hàng thường niên của VOE đấy, cậu thích đại ngôn của VOE, hay là tìm ngài ấy mà hỏi.”

Bạch Diễn ngẩn người, ngồi xuống híp mắt nhìn Mạnh Đan: “Chị Mạnh đang cổ vũ em đi làm sugar baby à?”

Buổi biểu diễn lần trước đúng lúc kì động dục ào tới, Giang Trạm bế cậu đi phải mấy ngày sau mới về, Bạch Diễn chắc chắn Mạnh Đan đã biết gì đó rồi.

Mạnh Đan không nói gì, Bạch Diễn tưởng chị sẽ không hỏi.

Nụ cười trên mặt Mạnh Đan tan đi, khẽ thở dài: “Cậu đi làm sugar baby cũng không tệ.”

Bạch Diễn ngẩn người lần hai.

“Chuyện như vậy rất bình thường trong giới, chị không ý kiến nhiều.” Mạnh Đan gỡ kính, xoa xoa vành mắt, “Chị chỉ lo hai người chơi đùa lại thành sự thật.”

Nụ cười trên môi Bạch Diễn cũng dần biến mất.

“Giám đốc Giang tuổi trẻ tài cao, bàn địa vị hay tướng mạo đều có số có má, rất hấp dẫn người khác.” Mạnh Đan nhớ Bạch Diễn nói với cô cậu là gay, “Thân phận Giám đốc Giang cách người bình thường như chúng ta cả cây số, chị khuyên cậu đừng quá thật lòng. Ai thay lòng trước không quan trọng, cậu sẽ luôn chịu thiệt.”

Bạch Diễn xoa cằm, im lặng không nói gì.

Mạnh Đan biết thừa Bạch Diễn không để lời cô khuyên trong lòng, tiếp tục nói: “Nếu chị hiểu nhầm rồi thì thôi, cậu cứ coi như chị chưa nói gì. Trong thời gian cậu ở chung với Giám đốc Giang chị sẽ không nhận tài nguyên bên ngoài đưa tới cho cậu, một là Giám đốc Giang chơi đùa cậu như đàn ông chơi điếm bình thường, hai là các cậu nói chuyện yêu đương đàng hoàng.”

Bạch Diễn bị cái từ “chơi điếm” chọc cho bật cười.

Cậu duỗi ngón tay lắc qua lắc lại, nhẹ nhàng đáp: “Tại sao không phải em chơi đùa Giám đốc Giang như đàn ông chơi điếm?”

Mạnh Đan: “…Cậu nói gì?”

“Chị nói rồi đấy, Giám đốc Giang rất đẹp trai.” Bạch Diễn cười híp cả mắt, “Hơn nữa vóc người của ngài ấy cũng tuyệt lắm á, bỏ qua địa vị sếp lớn, em muốn chơi ngài ấy cũng hợp lý mà nhỉ?”

Mạnh Đan: “…”

Cô theo không nổi suy nghĩ của ông giời con này, thế nhưng cậu ta giải thích cũng có lý phết.

Bạch Diễn mỉm cười: “Em biết chị Mạnh chỉ muốn tốt cho em, chuyện của em và ngài Giang rồi sẽ ổn thôi, chị đừng lo.”

Mạnh Đan cẩn thận quan sát Bạch Diễn, hơi yên tâm một chút.

Cô sợ nhất Bạch Diễn yêu đương mù quáng, tâm tư đặt hết lên Giang Trạm bỏ lỡ nhiều cơ hội tốt, cuối cùng tim tan tâm tàn.

Bạch Diễn phất tay đứng dậy: “Em lên lớp trước, gặp chị sau nhé.”

“Đoàn làm phim gửi thông báo chị sẽ nhắn cậu.”

Đi tới cửa, Bạch Diễn bỗng ngoảnh lại: “Thật ra em cũng muốn nói chuyện yêu đương cùng ngài Giang lắm, mấy chuyện chị rào trước không phải thứ gì đáng ngại.”

Mạnh Đan: “…”

Bước ra khỏi văn phòng của Mạnh Đan, Bạch Diễn vui vẻ tới phòng tập, đầu óc vẩn ngơ nghĩ lại chuyện Mạnh Đan vừa nói.

Thân phận xa vời chỉ là chuyện nhảm nhí. Anh giai là sếp lớn, cậu cũng là ông chủ nhỏ đấy thôi!

Dù công ty hiện chỉ là cái xác rỗng, cơ mà nếu lôi kéo được Square World, thêm cả kỹ thuật lưu trữ trong hệ thống AI, không lo không có tiền.

Lúc ấy không phải sếp lớn bàn chuyện yêu đương với minh tinh, phải là hai ông chủ bàn chuyện yêu đương với nhau.

Nụ cười trên mặt Bạch Diễn cứng đờ.

Yêu đương với anh giai Giang Trạm?

Bạch Diễn không ngại mình là Omega, chỉ ngại quan điểm “Omega là vật sở hữu của Alpha” thôi.

Cậu không muốn trở thành “vật sở hữu” của ai, cực kì ghét chuyện bị Alpha đánh dấu.

Thế giới này không có khái niệm đánh dấu, yêu đương cũng được, kết hôn cũng tốt, không yêu nữa thì chia tay, không cần lên bàn mổ phẫu thuật xóa ký hiệu Alpha để lại.

Chỉ cần vun đắp tình cảm là có thể bắt đầu một mối quan hệ mới.

Giang Trạm không tệ.

Mạch não hơi chập cheng, thỉnh thoảng xảy ra lỗi nhận thức nhưng nếu chịu khó tìm hiểu, thực chất anh giai này vô cùng đơn thuần.

Yêu đương với Giang Trạm…

Ngoại trừ chuyện “ấy ấy” hơi chán, cũng không có chỗ nào đáng ghét.

Bạch Diễn chạm lên khuyên tai, khẽ mỉm cười.

Giang Trạm là thẳng nam sắt thép, trừ khi có người dạy, nếu không cả đời chắc anh chẳng yêu nổi ai mất thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play