Bạch Diễn tập luyện chăm chỉ nên hoàn toàn không để ý xung quanh, mãi tới khi chịu không nổi phải nghỉ ngơi thì có người qua vỗ vai cậu.

Cậu quay lại, đúng lúc chạm phải ánh mắt quan tâm của Kiều Dương.

Kiều Dương đưa cậu một chai nước, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cẩn thận mấy chai nước.”

Nói xong nháy nháy mắt về hướng đám Bùi Thâm bên kia.

Bạch Diễn nhíu mày, nhìn Kiều Dương đang tỏ vẻ quan tâm, nhoẻn miệng cười vặn nắp: “Cảm ơn nhé.”

Kiều Dương cảm giác Bạch Diễn dù uống nước đóng chai từng ngụm cũng mang theo khí chất tao nhã quý phái trời sinh, tự xỉ vả bản thân dở người rồi tiếp tục thì thầm: “Lần sau cậu nhớ xịt ít nước hoa thôi, Bùi Thâm ở bên ấy đang chửi cậu đấy.”

Bùi Thâm trước kia làm vương làm tướng trong đám trainee, chỉ cần đôi ba câu tùy ý sai sử người, kéo theo nhiều kẻ ác ý giống cậu ta.

Kẻ đố kỵ sự may mắn của Bạch Diễn thì nhiều vô số.

Bạch Diễn giật mình, thả bình nước xuống đáp: “Tôi nhớ rồi.”

Pheromone là thứ trời sinh, cậu không khống chế được.

Tại thế giới của cậu, Beta không ngửi ra pheromone Alpha và Omega, Alpha và Omega đúng giờ tiêm thuốc ức chế, không có sự kiện “nhiễu dân” quy mô lớn xảy ra.

May mà pheromone của cậu mùi hương thảo, có thể giải thích là tinh dầu nước hoa được. có người pheromone mùi sầu riêng hoặc rau mùi này nọ, xuyên tới đây chắc kèo chẳng dám ló mặt đi đâu.

Bạch Diễn cũng chỉ tạm thời chuẩn bị thêm nhiều quần áo hơn, chăm tắm rửa hơn, làm đủ cách để mùi hương thảo nhạt bớt.

Còn vấn đề nước…

Bạch Diễn nhíu mày.

AI và thiết bị ngoại vi bị hư hại, nếu có một hệ thống khác kiểm tra thì tốt rồi.

Cậu không thể nhìn chằm chằm mãi được.

Cũng may đến tối chẳng mấy ai ở lại, cậu mới có thể tập trung lần nữa.

Chương trình huấn luyện sẽ xen kẽ lớp, lớp học nhảy tốn thể lực sẽ không xếp vào buổi tối, phòng tập nhảy không bóng người.

Bạch Diễn tập mấy động tác cơ bản đến tầm 3h sáng, tập trước gương thêm một lần, xác nhận động tác đã đạt chuẩn mới thở phào, mặc đồ rời đi.

Quần áo ướt đẫm mồ hôi, mùi hương thảo nồng quẩn quanh, Bạch Diễn cảm tưởng bản thân y như bình nước hoa di động.

Công ty cũng tan tầm gần hết, chỉ có hành lang và thang máy là sáng đèn.

Bạch Diễn ấn thang máy, cửa thang máy mở ra, ngoài ý muốn có hai người cùng vào.

Là Giang Trạm và anh thư ký họ Phương.

Giang Trạm cũng nhận ra cậu, khẽ nhíu mày.

Bạch Diễn thoải mái mở lời chào hỏi: “Giám đốc Giang cũng về muộn nhỉ?”

Giang Trạm gật đầu.

Thư ký Phương lễ phép đáp: “Cậu Bạch luyện tập tới giờ mới về, vất vả vậy cơ ạ?”

Bạch Diễn cố ý liếc Giang Trạm: “Giám đốc Giang ưu ái, em đành cố gắng hết sức mình thôi.”

Thư ký Phương cũng ngửi được mùi hương thảo trên người Bạch Diễn, thầm nghĩ cậu Bạch hôm nay tính xịt nguyên chai nước hoa lên người hay sao?

Anh biết sếp Giang ghét nước hoa vô cùng, rất có tâm mang theo bình khử mùi bên người, nhưng ngẫm lại làm vậy khác nào bôi tro trát trấu lên mặt cậu Bạch, còn khiến sếp Giang khó xử…

Giang Trạm im lặng nhìn đèn thang máy nhảy, mặt không cảm xúc.

Thư ký Phương còn nghĩ chưa ra, Bạch Diễn đã mở lời trước: “Giám đốc Giang có thể sắp xếp cho em một phòng tập riêng không?”

Thư ký Phương ngỡ ngàng nhìn cậu.

Là thư ký của Giang Trạm, cái “hợp đồng bao dưỡng”, à không, “kế hoạch huấn luyện” kia do sếp Giang nghĩ ra, còn anh chính là người đi thực hiện nó chứ ai…

Lúc đưa ra anh còn nghĩ cái hợp đồng này quá ư là mâu thuẫn. Kẻ muốn sếp Giang bao nuôi đều là kẻ muốn đi đường tắt, người như vậy đời nào chịu cảnh luyện tập vất vả? Nếu là người thật tâm muốn làm nghệ sĩ thì hợp đồng này không có gì đặc biệt, không cần thiết phải thò đầu ra ăn kẹo đắng, thà ngoan ngoãn ở trong công ty tập luyện còn hơn.

Càng ngạc nhiên ở chỗ, chỉ mới ngày thứ hai thôi, cậu Bạch đã bàn điều kiện với sếp Giang.

Giang Trạm nhìn Bạch Diễn: “Lý do?”

Bạch Diễn nhìn áo phông ẩm ướt: “Tập chung nhiều người, mồ hôi ướt không tiện.”

Ánh mắt Giang Trạm nhìn theo ngón tay cậu.

Vừa tập xong nên lớp vải trên người Bạch Diễn ướt đẫm, dán lên cơ thể cậu, phác họa nên đường cong của cơ thể.

Vóc dáng Omega thiên về tinh tế, Bạch Diễn phòng hờ đã lén luyện tập, không cần đánh ngã Alpha, chỉ cần đánh lại Beta là được rồi. Cơ bắp của Omega không thể phát triển được như Alpha, chỉ tạo thêm đường cong mềm mại mà thôi.

Phần lưng là nơi ẩm ướt nhất, phía trước nếu không khoác áo còn có thể nhìn ra hai trái cherry hồng hồng như ẩn như hiện.

Bạch Diễn đã lấn thêm một bước, chớp chớp mắt: “Giờ em có thể coi như người của ngài mà nhỉ? Người ngoài nhìn thấy cảnh này có thích hợp không?”

Thư ký Phương hóng hớt bên cạnh thức thời lùi về sau một bước, hold lại sự trong sạch của bản thân.

Giang Trạm không ngờ Bạch Diễn có thể thản nhiên nói ra mấy lời này, mùi hương thảo càng thêm nồng, mặt mày tức giận lên giọng nhắc nhở: “Không biết xấu hổ!”

Bạch Diễn nhíu mày: “Ừ thì em không biết xấu hổ, hi vọng Giám đốc Giang có thể cho em một phòng tập riêng.”

“Keng” một tiếng, thang máy chạm tầng một.

Bạch Diễn kéo áo khoác lên, vẫy vẫy tay với Giang Trạm: “Kính nhờ ngài nha ~”

Chẳng đợi Giang Trạm đáp lại, vui vẻ đi ra ngoài.

Trong thang máy vấn vương dư vị hương thảo, còn có hai người im như thóc nhìn nhau.

Thư ký Phương thong thả ấn nút đóng cửa, nheo mắt dò hỏi Giang Trạm: “Sếp ơi?”

Giang Trạm nhìn thang máy tiếp tục đi xuống hầm để xe, nhìn một lúc lâu mới đáp: “Công ty còn phòng tập trống nào không?”



Ngày hôm sau Chu Thắng Hoa đưa chìa phòng tập trống cho Bạch Diễn, trên mặt mang theo cái nhìn là lạ: “Cậu làm thế nào đấy?”

Bạch Diễn xuyên xâu chìa khóa vào ngón tay, nhẹ nhàng nhướn mày: “Ý gì?”

“Đừng giả ngu với anh. Giám đốc Giang sao lại vô duyên vô cớ xếp cho cậu phòng tập đơn?”

Còn có mấy lớp học kia nữa.

Bạch Diễn vẫy tay: “Ai biết? Chắc sếp thích thái độ thành khẩn nhận sai của em nên khen thưởng đấy.”

Chu Thắng Hoa nghi ngờ nhìn cậu.

Nghĩ lại, với thân phận Giám đốc Giang hoa thơm cỏ lạ nào chưa thấy, Bạch Diễn đẹp mấy cũng không đến mức để cậu ta dễ dàng bò lên giường.

Lão xoa xoa mũi, nhảy cồ cồ lên: “Xịt nước hoa ít thôi, Giám đốc Giang mắc bệnh sạch sẽ ghét lắm đấy biết chưa.”

Bạch Diễn nhớ lại quá trình họ ở chung.

Mắc bệnh sạch sẽ là thật.

Nhưng ghét mùi nước hoa nồng ấy hả… Bạch Diễn không phát hiện ra Giang Trạm ghét bỏ gì mùi hương trên người cậu, quơ quơ chìa phòng tập trong tay: “Biết đâu sếp thích cái mùi này thì sao?”

“Mơ mộng ít thôi.” Chu Thắng Hoa nghĩ Bạch Diễn lại y như mấy đứa không lượng sức bò giường kia, cười nhạt, “Giám đốc Giang bối cảnh ra sao, thích thì ngủ với ai chả được, thèm khát cưng làm gì?”

Bạch Diễn đồng tình gật đầu: “Đúng rồi.”

Nhắc nhở Bạch Diễn xong, Chu Thắng Hoa lại nói: “Tuần sau có chương trình, sắp xếp cho cậu và Tưởng Kỳ Kỳ song ca <Tình thiên sa vũ>, nhớ tập đấy.”

“Tưởng Kỳ Kỳ?”

Bạch Diễn nhíu mày.

Là cô bé tự sát lần trước, hình như sếp cũ đòi giải phóng hợp đồng cơ mà?

“Giám đốc Giang ra tay đè tin tức, chưa làm gì cả. Tưởng Kỳ Kỳ đi viện điều trị tâm lý và uống thuốc, sau khi bình phục quay về công ty tiếp tục huấn luyện.”

Bạch Diễn hiểu, ngoài ý muốn gãi gãi cằm.

Chuyện tự sát không nhắc tới cậu, nhưng cậu đoán Tưởng Kỳ Kỳ không chỉ đơn thuần là tuyệt vọng với cuộc sống, tám phần mười liên quan tới đối thủ cạnh tranh của Hoàng Tinh. Đã có hiềm nghi, Giang Trạm cho Tưởng Kỳ Kỳ cơ hội tiếp tục về đây… Tâm địa có quá thiện lương không vậy?

Nhớ tới anh giai vạn năm mặt lạnh như tiền, Bạch Diễn không tài nào liên hệ với chữ “tâm địa thiện lương”.

Lần này lên sóng là để chứng minh chuyện “tự sát” kia chỉ là “chiêu trò marketing” thôi.

Bạch Diễn gặp Tưởng Kỳ Kỳ trong phòng luyện thanh.

Tưởng Kỳ Kỳ mặc đồng phục trainee trắng xanh, tóc dài buộc đơn giản thành đuôi ngựa, không còn nhìn ra vẻ tuyệt vọng chán nản, ngượng ngùng cúi đầu chào Bạch Diễn: “Xin chào.”

“Xin chào.” Bạch Diễn gật đầu, “Sức khỏe đã bình phục chưa?”

“Ừm…” Tưởng Kỳ Kỳ bối rối kéo kéo tay áo, thì thầm, “Còn chưa kịp cảm ơn chuyện cứu mạng…”

“Là chuyện phải làm.”

Tưởng Kỳ Kỳ nhớ lại khoảnh khắc gieo mình xuống, mặt trắng bệch vì sợ, càng thêm cảm kích chuyện Bạch Diễn cứu mình một mạng.

Bạch Diễn thuận miệng hỏi thăm mẹ cô.

Ngày đó cậu đi chung với Tưởng Kỳ Kỳ đến bệnh viện, trên đường nghe Tưởng Kỳ Kỳ nức nở tâm sự không ít chuyện, ít nhiều cũng hiểu hoàn cảnh của cô.

“Bà ấy đã phẫu thuật lần đầu, khôi phục rất tốt.” Tưởng Kỳ Kỳ khi nhắc tới mẹ thì vui vẻ hơn nhiều, cả người giống như bừng sáng, “Cảm ơn cậu nhiều.”

Nếu như không có Bạch Diễn, nếu như mình tự sát thành công, mẹ nằm trên giường bệnh sẽ đau khổ nhường nào.

Nếu không nghĩ cho mình, cô nên nghĩ cho người mẹ đang ốm đau kia một chút mới đúng.

“Là chuyện phải làm thôi.”

Bạch Diễn giúp Tưởng Kỳ Kỳ nhưng không quen ánh mắt cảm kích kia, càng không quen gần gũi với người lạ, đeo tai nghe lên: “Chúng ta phải luyện tập đấy.”

<Tình thiên sa vũ> không hề dễ hát, Bạch Diễn có thiên phú cũng phải tập với giảng viên một thời gian mới thành thục, ai ngờ Tưởng Kỳ Kỳ cũng không hề kém cạnh.

Bạch Diễn hơi bất ngờ. Kiến thức cơ bản về âm nhạc của Tưởng Kỳ Kỳ rất vững, hơn cái thằng Bùi Thâm tự xưng là trainee số 1 kia nhiều.

Nếu như không bị hãm hại, có lẽ Tưởng Kỳ Kỳ đã debut rồi.

Tập chung với người giỏi dễ chịu hơn nhiều, có giảng viên hướng dẫn nên cũng đâu vào đấy.

Bạch Diễn bất ngờ, Tưởng Kỳ Kỳ cũng bật ngửa, nhỏ giọng cổ vũ: “Bạch Diễn giỏi quá.”

Âm sắc trong trẻo dịu êm, âm vực vững vàng, chính là người được ông trời đắp nặn đút cơm tận mồm, rất nhiều giọng ca “hot” còn không có kiến thức cơ bản vững như Bạch Diễn. Chỉ cần luyện thêm, trải qua thời gian, nhất định có thể thành công trong giới.

Lời này Bạch Diễn nghe nhiều rồi, vẻ mặt không hề thay đổi: “Cảm ơn.”

Cơ thể Omega dù sao cũng không giống người ở đây, dây thanh quản và khoang miệng nằm trong số đó. Không có gì đáng tự hào.

Cô Cao thu dọn nhạc phổ, bấm bấm tay ước lượng: “Mai là thứ 6 rồi, chúng ta luyện thêm một ngày nữa, trước khi lên sóng một ngày tập thêm là ổn rồi.”

Bạch Diễn giơ tay: “Thưa cô, mai em có việc rồi ạ.”

Cô Cao biết Bạch Diễn nỗ lực thế nào, vô cùng ngạc nhiên: “Sao thế em?”

Bạch Diễn im lặng một lúc rồi thản nhiên đáp: “Đến ngày đó cô.”

Căn cứ theo đo lường của hệ thống AI, kỳ động dục của cậu sắp quay lại rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play