Tác giả: Ca Sơ.

Lăng Phàm trốn trong phòng nhịn ăn nhịn uống, ngay cả bữa trà chiều thường ngày cùng Lăng lão gia tử cũng bị cậu ta từ chối vì lý do sức khỏe.

Từ lúc quay về nhà chính hồi Trung thu, Lăng Phàm cứ đổ bệnh liên miên, thể trạng tốt xấu thất thường. Ban đầu tưởng rằng hệ tiêu hóa của bản thân có vấn đề là do ăn uống không điều độ, mãi sau cậu ta mới phát hiện ra chứng đau bao tử nọ đến và đi rất có quy luật.

Mỗi khi Lăng thị gặp rắc rối, Lăng Phàm sẽ lên cơn sốt vài ngày, uống thuốc cỡ nào cũng vô dụng. Thế nhưng chỉ cần Lăng Triết Vũ quay về, bệnh tình của cậu ta lập tức tốt lên hẳn.

Lăng Triết Vũ rất chu đáo với Lăng Phàm, ngay cả Lăng lão gia tử cũng quan tâm cậu ta hết mực. Thế nhưng Lăng Phàm biết tất cả chỉ là giả dối. Sáng nay khi cùng nhau dùng điểm tâm, cậu ta chỉ vô tình ăn chút rau thơm trước kia Lăng Phàm chưa từng đụng đến mà đã bị Lăng lão gia nhìn chòng chọc.


Hai tiếng sau, một lượng máu lớn đã bị rút ra khỏi người.

Lăng Phàm hiểu rõ trong lòng lão già này đã bắt đầu nảy sinh sự nghi ngờ. Vốn biết nên thông báo tình hình cho Lăng Triết Vũ nhưng cậu ta cảm thấy e sợ. Vì cả hai người đều sẽ đe dọa đến tính mạng của cậu ta. Vậy nên người duy nhất Lăng Phàm có thể gửi lời cầu cứu, cũng như có bản lĩnh mang cậu ta ra khỏi Lăng gia chỉ có Tề Hiên mà thôi.

Thậm chí Lăng Phàm còn chẳng biết điện thoại của mình có bị cài thiết bị theo dõi hay không.

Lúc bấy giờ Lăng lão gia đang nhàn nhã ngồi trong vườn hoa thưởng trà.

Người quản gia lớn tuổi đứng bên cạnh đang tỏ vẻ bận tâm, "Sức khỏe Phàm thiếu gia lại yếu đi rồi."

"Không sao, tại thằng nhỏ đó nhát gan quá. Ông giúp tôi chuẩn bị đón khách sắp ghé thăm đi."

Lời vừa dứt chưa bao lâu, vị khách được nhắc đến đã lập tức có mặt trước cổng dinh thự.


Tề Hiên vẫn nhớ lần cuối hắn đến thăm Lăng gia là khi ông nội còn sống. Ông thường dẫn hắn và Tề Văn Tu đến đây dự lễ chúc thọ của Lăng lão gia tử.

Mấy năm nay Lăng lão đã "rửa tay gác kiếm", hiếm khi xuất hiện trước mặt người ngoài. Trái lại cháu đích tôn của lão, Lăng Triết Vũ lại thường xuyên góp mặt trong nhiều buổi tiệc lớn nhỏ.

Vì là hậu bối, Tề Hiên vô cùng lễ phép trước mặt Lăng lão. Ông ta cũng ôn tồn trò chuyện với hắn suốt cả buổi chiều. Thế nhưng đề tài vẫn luôn dừng ở Tề lão gia, tuyệt đối chẳng hề đề cập đến Lăng Phàm.

Thế là Tề Hiên đành phải chủ động mở lời, "Nghe nói Lăng nhị thiếu cũng ở đây, sao lại không thấy cậu ấy nhỉ? Cậu ấy còn đang nợ cháu một bộ tây trang đấy ạ."

Lăng lão nghe vậy bèn cười đáp: "Dạo này sức khỏe nó kém lắm. Chẳng biết vì đâu mà từ hồi thằng bé về nhà chính tới giờ cứ đổ bệnh suốt, có khám bao nhiêu bác sĩ cũng vậy. Ta còn nghi ngờ nó đang khốn khổ vì tình đây." Lời nói vừa dứt còn kèm theo tiếng thở dài.


Tề Hiên vốn tưởng Lăng lão gia sẽ không cho phép mình gặp Lăng Phàm. Nào ngờ ông ta lại đích thân dẫn hắn đến phòng của cậu ta.

Lúc này Lăng Phàm đang bồn chồn quanh đi quẩn lại trong phòng, vừa nghe thấy tiếng "lộp cộp" của quải trượng nện lên nền nhà liền vội vã chui vào chăn.

Lăng lão dẫn Tề Hiên bước vào, lập tức trông thấy Lăng Phàm với sắc mặt tái mét đang chậm chạp ngồi dậy. Cậu ta giả vờ kinh ngạc hỏi: "Tề Hiên? Sao anh lại đến đây?"

Tề Hiên cũng thầm thấy kinh ngạc. Rõ ràng lúc gặp nhau ở Ba Mạnh, Lăng Phàm trông rất hồng hào khỏe mạnh. Còn dáng vẻ của cậu lúc này cứ như đang mắc bệnh hiểm nghèo vậy.

Hắn trả lời: "Tôi đến thăm Lăng lão gia. Nghe nói cậu bị bệnh nên muốn đến tới xem thử."

Lăng Phàm đứng lên, "Em không sao, chẳng qua nhà cả ngày ít vận động, đâm ra lười biếng thôi ạ."
"Nếu cậu thực sự ổn thì tôi có việc cần nhờ cậu. Tôi đã mời một nhà thiết kế làm cố vấn hình tượng cho Tề thị, được thì cậu hãy giúp tôi giám định người này thử xem thế nào."

Lăng Phàm nghe đến đây liền nhìn sang Lăng lão gia.

Ánh mắt ông ta hiền từ, miệng nói: "Cháu cũng nên ra ngoài cho khuây khỏa đi."

Dây thần kinh của Lăng Phàm lập tức căng chặt như dây đàn. Việc có thể dễ dàng ra khỏi nhà càng khiến cậu ta cảm thấy lo sợ, thế nhưng cuối cùng vẫn đồng ý với lời Tề Hiên đã đề nghị.

Không ngoài dự đoán của Lăng lão, ngay buổi tối hôm đó, Lăng Phàm lập tức viện cớ bay đến thành phố S.

"Ngài để Phàm thiếu gia đi đơn giản thế sao? Về phần Lăng thiếu..." Quản gia do dự hỏi. Vì kể kìm hãm Lăng thiếu gia nên lão gia tử mới nuôi nhốt Lăng Phàm bên cạnh mình, để cậu ta trốn thoát vào lúc này không phải điều mà ông sẽ làm.
Lăng lão vừa ung dung đung đưa ghế bố vừa nhướng mày nói: "Thằng khỉ đó không phải Lăng Phàm! Lăng Phàm luôn là điểm yếu của Triết Vũ, nếu ta đang giam giữ một Lăng Phàm thực sự, nó sẽ chẳng bao giờ dám chọc đến nghịch lân của ta."

"Nhưng Lăng thiếu gia đối xử Phàm thiếu gia rất tốt, không giống như đang giả vờ."

Chẳng bao lâu sau, xét nghiệm DNA tiến hành ban sáng đã đưa ra kết quả. Lăng Phàm và Lăng Triết Vũ không hề có quan hệ huyết thống.

Lăng lão gia tử tức giận đập bàn, quát lên: "Dám lừa gạt ta nhiều năm như thế! Thằng nhãi này tưởng mình đủ lông đủ cánh nên muốn làm gì thì làm!"

Nửa tiếng sau, Lăng Triết Vũ bị gọi về nhà chính. Anh lãnh đạm liếc tờ báo cáo trước mặt,: "Ông nội biết rồi à?"

Lúc này đây Lăng lão gia tử hệt như một ngọn núi lửa giận dữ đang phun trào. Tuy nhiên bạo lực chẳng phải cách hiệu quả để xử lý Lăng Triết Vũ.
"Nói cho ta biết nguyên nhân!"

Lăng Triết Vũ nhếch môi đáp: "Vậy ông nội hãy kể cháu nghe những chuyện mà ông đã làm vào bảy năm trước đi."

Lăng lão gia tử lập tức híp mắt.

"Nếu ông đã quên thì để cháu nhắc cho ông nhớ." Lăng Triết Vũ lấy hai tấm ảnh từ túi áo ra, cùng một đoạn băng thu âm.

Một bức hình của Lăng Phàm, bức còn lại thuộc về một quân nhân xa lạ. Lăng lão gia tử không nhận ra mặt mũi người đàn ông này. Nhưng khi nghe đến đoạn ghi âm nọ, cái tên quen thuộc lập tức hiện lên trong đầu ông ta. Đó là giọng nói của một thân tín đã làm việc cho Lăng lão vài chục năm.

Trong cuốn băng, kẻ đó nói: "Sau khi gϊếŧ cậu ấy xong, em trai mày sẽ được phán vô tội. Bản thân mày cũng không còn là lính đào ngũ nữa."

Sau vài giây do dự, người được giao yêu cầu lập tức đồng ý.
"Chính vệ sĩ thân cận của ông giao đoạn ghi âm cho cháu, ông còn gì để nói đây ạ?"

"Không thể nào!" Sắc mặt Lăng lão tái đi, chẳng thốt lên được một lời.

Lăng Triết Vũ cười gằn,"Ông nội đúng là chả chê vào đâu được, khéo léo tìm một thời cơ tuyệt vời như thế để ra tay, khiến chẳng ai ngờ tới việc Tiểu Phàm bị thương có liên quan đến Lăng thị." Nếu bốn năm trước Tề Hiên không hoài nghi thân phận của Tô Lạc, cũng như không điều tra được Ngô Kỳ là ai thì Lăng Triết Vũ sẽ chẳng bao giờ biết đến vụ bắt cóc nọ. Vốn kẻ sát thủ đó cũng không biết người trong hình là ai, chỉ biết cậu ta buộc phải chết.

Cũng chỉ vì đoán được ý định gϊếŧ người của Lăng lão gia nên Lăng Triết Vũ mới quyết định nhốt Lăng Phàm ở một nơi hoang vắng xa xôi. Thế mới có chuyện Lăng Phàm cố gắng trốn chạy rồi làm phẫu thuật chỉnh hình, dẫn đến việc mất trí nhớ.
Tất cả mọi hậu quả đều do lòng ích kỷ của lão hồ ly này mà ra!

Lúc này đôi con ngươi đen đặc của Lăng Triết Vũ chìm ngập trong ngọn lửa hận thù, anh oán giận hỏi: "Ông nội có từng nghĩ đến việc Lăng Phàm cũng là con cháu Lăng gia, cũng là em của cháu hay không hả?!"

Lăng lão gia tử lãnh đạm đáp: "Nếu cháu thực sự chỉ xem nó như em trai, ta cần gì phải làm chuyện bẩn tay như vậy! Danh dự của Lăng gia không thể bị bôi nhọ bởi một tên tạp chủng được!"

Hai mắt Lăng Triết Vũ trợn trừng, lồng ngực anh phập phồng liên hồi, "Lăng gia! Lăng gia! Trong mắt của ông lúc nào cũng chỉ có Lăng gia! Còn con cháu của ông thì là cái quái gì?!"

Lăng lão gia tử chợt như hiểu ra vấn đề gì đó, "Chỉ vì chuyện này mà cháu muốn hủy hoại cơ nghiệp nhà họ Lăng ta?!"

Lăng Triết Vũ nghe vậy bèn nở nụ cười nhạt nhẽo, "Không! Cháu chỉ muốn nhắc cho ông nhớ, dù cho ở tại Lăng gia này, ông cũng chẳng thể dùng một tay che trời!"
Lăng lão nheo mắt, "Ta nắm giữ bốn mươi phần trăm cổ phần Lăng thị, hai mươi phần trăm thuộc chú Hai của cháu và những người còn lại trong hội đồng quản trị, còn cháu chỉ có mười phần trăm. Dù cho cháu có thu mua hết cổ phần đang phân tán trong thành phố này đi nữa cũng đừng hòng chống lại được ta!" Nếu chỉ nhắc đến vốn bề nổi thì quả thực Lăng Triết Vũ không thể.

"Tại sao cháu cứ phải nhắm vào cổ phần nhỉ?" Bấy giờ Lăng Triết Vũ đã lấy lại sự bình tĩnh. Anh nhàn nhã nói: "Lăng thị có nhiều sản nghiệp vô cùng. Mấy thứ mà ông từng dụng tâm phát triển đó quả thực là nguồn tài nguyên dồi dào, mà tất cả đều đã nằm dưới sự chi phối của cháu!" Hiện Dịch An Bảo, quyền sở hữu bất động sản, công nghệ thông tin và nhiều nhà hàng khách sạn đang nằm trong tay Lăng Triết Vũ và các trợ thủ của anh.
"Muốn khiến cho Lăng thị tan đàn xẻ nghé cũng đâu khó tới vậy chứ!"

Ngọn núi lửa trong lòng Lăng lão gia tử lại lần nữa trào dâng, "Mày là thằng bất hiếu!"

Lăng Triết Vũ thản nhiên vuốt phẳng ống tay áo bị nhăn do sự xúc động vừa rồi, "Do cháu không ngu hiếu mà thôi. Ông nội cứ yên tâm, cháu sẽ giao giang sơn thối nát đang dần sụp đổ này lại cho ông, ông muốn cho ai thì cho đi." Nhiều năm trôi qua, Lăng Triết Vũ luôn cố gắng thực hiện nhiều kế hoạch cải tiến, giúp giá cổ phiếu Lăng thị ngày một tăng cao. Còn những hạng mục cũ kỹ bên lề kia hiện chỉ đang cố kéo dài hơi tàn, sống được nhờ ở cái danh Lăng thị mà thôi. Một khi giá cổ phiếu tuột xuống đáy vực, Lăng lão gia tử có bị phá sản hay không đã chẳng còn là chuyện mà anh quan tâm nữa.

"Mày... mày... cái thằng khốn nạn!" Lăng lão gia tử tức đến nỗi ho khùng khục liên hồi. Ông ta không ngờ Lăng Triết Vũ lại nhẫn tâm như thế. Cơ đồ mà ông ta dành cả cuộc đời để gầy dựng lại hoàn toàn bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
"Ông nội, những gì cháu làm hôm nay đều do ông mà nên." Nói xong lời cuối cùng, Lăng Triết Vũ lập tức quay lưng bỏ đi, mặc kệ Lăng lão đang nổi cơn tam bành đến cỡ nào, cũng bỏ ngoài tai tiếng ho nặng nề của ông ta.

"Ngăn nó lại!"

Bốn năm vệ sĩ nhanh chóng bước đến chặn đường Lăng Triết Vũ. Ánh mắt cường liệt của anh quét qua tất cả. Thế là bọn họ không dám làm gì thêm, nhưng cũng chẳng tránh đường cho anh.

Lăng lão gia tử vừa ôm ngực vừa nói một cách khó khăn, "Mày hao công tổn sức nuôi một tên giống y hệt Lăng Phàm chắc không chỉ để tự do thao túng Lăng thị chứ?"

Giọng nói của ông ta trầm hẳn đi, "Tốt nhất mày đừng nên gặp mặt nó nữa. Nếu không, dù cho mày giấu nó ở đâu tao cũng sẽ tìm ra được."

Sự mất bình tĩnh hiện ra rõ ràng trên gương mặt Lăng Triết Vũ. Thậm chí hai mắt anh còn thoáng nổi lên sát tâm.
Ngữ điệu của Lăng lão gia tử bắt đầu có phần hòa hoãn, "Ông nội già rồi, đã từng trải qua nhiều chuyện trên đời. Sớm hay muộn gì Lăng thị cũng sẽ thuộc về cháu, hà cớ chi cháu phải cá chết lưới rách như thế? Chỉ cần danh dự của Lăng gia được bảo toàn, ông nội sẽ bỏ qua những chuyện cỏn con kia..."

Lời còn chưa dứt, Lăng lão gia tử đã đột ngột té xỉu.

Khi ông ta tỉnh lại, trần nhà trắng toát của bệnh viện đã ở trong tầm mắt. Đám người nhà họ Lăng dù lớn hay nhỏ cũng đều đang đứng ở cuối giường, bao gồm cả Lăng Triết Vũ.

Lăng Tấn sốt sắng chạy đến bên, "Ông nội, ông đã thấy đỡ hơn chưa ạ?"

Tuy nhiên Lăng lão gia tử chỉ một mực đưa tay về phía Lăng Triết Vũ. Anh đành phải tiến tới nắm lấy.

Ông ta nói: "Triết Vũ, ông giao công ty lại cho cháu, cháu nhất định phải quản lý cho tốt."
Khi nghe được lời Lăng lão, tất cả mọi người đều nghĩ rằng ông đang tỏ rõ lập trường bản thân, hòng dẹp bỏ dã tâm của những kẻ không an phận. Thế nhưng chỉ có Lăng lão gia và Lăng Triết Vũ mới hiểu, câu nói này tượng trưng cho một cuộc giao địch không được phép chối từ.

"Người an tâm dưỡng bệnh đi, cháu sẽ cố gắng hết sức."

Lúc này gương mặt già nua của Lăng lão mới nở nụ cười, yên lòng đặt đầu xuống nghỉ ngơi.

Ở một nơi khác, bên cạnh giường bệnh của Lăng Phàm cũng có một người đang đứng trông chừng, đó là Tề Hiên.

"Sao rồi?" Lăng Phàm lo lắng nhìn tờ kết quả khám bệnh trên tay bác sĩ.

Ông ta đáp: "Sức khỏe của cậu Lăng khá yếu, hệ miễn dịch kém nên cần phải được chăm sóc cẩn thận, ngoài ra thì không có gì đáng lo ngại."

Sắc mặt Lăng Phàm lập tức tái đi.
"Sao lại thế được? Còn kết quả xét nghiệm máu của tôi thì sao?"

Bác sĩ đáp: "Tất cả đều bình thường, không tồn đọng thuốc hay hóa chất gì cả."

Toàn thân Lăng Phàm bỗng run như cầy sấy.

Tề Hiên tiễn bác sĩ ra khỏi cửa xong rồi quay lại an ủi Lăng Phàm, "Có phải cậu đã lo xa quá không? Cậu là cháu nội của Lăng lão gia, sao ông ấy có thể làm hại cậu được? Hay tôi gọi cho Lăng Triết Vũ đón cậu về?"

Tề Hiên đoán bệnh tình của Lăng Phàm không bắt nguồn từ cơ thể mà từ tinh thần. Vừa nãy bác sĩ cũng có đề cập đến việc trạng thái tâm lý của cậu ta không được ổn định cho lắm.

Lăng Phàm nghe vậy bèn vội vã giữ Tề Hiên lại, "Đừng! Đừng nói cho anh ta biết! Nếu không em sẽ chết mất!"

Tề Hiên nói với vẻ nghi hoặc, "Nhưng anh ta luôn quan tâm cậu như thế..."

"Em vốn chỉ là một kẻ thay thế mà thôi!" Lăng Phàm bỗng hét lên. Đến bây giờ cậu ta đã hiểu tại sao Lăng Triết Vũ lại đối xử chu đáo với mình như thế. Vì anh ta muốn mọi người nghĩ rằng cậu là Lăng Phàm, để cậu gánh chịu những đau khổ mà Lăng Phàm thực sự vốn phải gánh chịu.
"Kẻ thay thế?"

Lăng Phàm cảm thấy cực kỳ ngạt thở. Cậu hoảng sợ kéo tay áo Tề Hiên, "Em van anh! Đừng giao em cho đám người họ Lăng kia! Coi như nể tình việc em đã từng cứu anh đi..."

Đôi mắt Tề Hiên tối lại. Hắn nhìn Lăng Phàm hồi lâu rồi mới lên tiếng, "Cậu cứ tạm nghỉ ngơi ở đây, không ai có thể gây tổn thương cho cậu được đâu! Cứ yên tâm."

Thấy Tề Hiên phải ra ngoài, cậu ta lập tức hoảng hốt, "Em không muốn ở bệnh viện! Đám bác sĩ đó rất đáng ngờ! Em không thể uống thuốc của chúng kê được!"

Lúc này Tề Hiên đã hoàn toàn xác định Lăng Phàm thực sự có vấn đề về mặt tâm lý.

Bác sĩ đề nghị hắn để bệnh nhân tịnh dưỡng tại nhà, nhân tiện theo dõi thêm. Có lẽ Lăng Phàm đã bị hoảng sợ quá độ. Một nơi có thể khiến cậu ta an tâm sẽ tốt hơn nhiều so với bệnh viện.
Thế là Tề Hiên đành đưa Lăng Phàm về nhà mình.

Tề Mộc Dương thấy Tề Hiên đang sắp xếp chỗ ở cho Lăng Phàm bèn kéo hắn ra một góc riêng hỏi nhỏ: "Sao em vẫn còn qua lại với Lăng Phàm thế? Tô Lạc thấy thì sao?"

Tề Hiên khẽ nhíu mày, "Chuyện này mà cũng cần phải giải thích à?" Mục đích chính của Lăng Phàm ở đây là để dưỡng bệnh. Huống hồ hắn đã phân rõ ranh giới với cậu ta. Trong ý nghĩ của Tề Hiên, Lăng Phàm ở hiện tai chỉ đơn thuần là một người hắn đã từng mang ơn mà thôi.

Tề Mộc Dương lặng thinh nhìn Tề Hiên, "Hy vọng lúc gặp Tô Lạc em cũng có thể bình tĩnh thế này."

"Em..."

"Hiên thiếu gia, cậu Tô tới."

Tề Hiên bỗng giật mình, hung dữ trừng mắt vớiTề Mộc Dương, thầm nghĩ miệng tên này quả thực thối như mắm. Hắn vừa đi được vài bước đã quay lại dặn dò, "Canh chừng Lăng Phàm giúp em. Đừng để cậu ta chạy lung tung."
Hôm nay Tô Lạc đã may xong âu phục cho Tề Hiên, hiện đang tự tay giao đến nhà hắn.

Tề Hiên lăng xăng dẫn y vào phòng khách, không quên bảo quản gia pha trà. Tuy nhiên Tô Lạc chẳng thèm động đến lấy một lần, nhanh chóng vào thẳng vấn đề, "Ngài Tề, mời ngài xem xem đã vừa ý chưa."

Tề Hiên đẩy tách trà đến trước mặt Tô Lạc rồi nói: "Để tôi mặc thử." Ý rằng việc em uống ít nước chẳng tốn thêm bao nhiêu thời gian đâu.

Tô Lạc vờ như không hiểu gì, chỉ lo chăm chú quan sát bộ quần áo được mặc trên người hắn. Từ góc độ của một nhà thiết kế mà đánh giá thì sản phẩm lần này cũng khá đạt yêu cầu.

Tề Hiên đứng trước mặt Tô Lạc ưỡn ngực thẳng lưng còn hơn cả người mẫu chuyên nghiệp. Tầm mắt Tô Lạc nhanh chóng lướt qua từng chiếc nút cài, cổ áo cũng như đường may trên bộ tây trang. Lễ phục của nam vốn đơn giản và không quá đa dạng về kiểu dáng, vì thế những chi tiết nhỏ càng cần được chú trọng nhiều hơn.
"Sao hả?"

"Ngài Tề thấy thế nào?"

"Thoải mái lắm. Nhưng tôi nghĩ màu áo sơ mi và cà vạt hơi chổi nhau."

Tô Lạc cũng đã để ý đến điều này. Y vừa định mở miệng cho ý kiến thì Tề Hiên đã lên tiếng trước, "Hay là cậu Tô thử phối vài kiểu giúp tôi được không?"

Ở cương vị của người thiết kế, Tô Lạc hoàn toàn không thể từ chối.

Vậy nên Tề Hiên liền dẫn Tô Lạc vào phòng chứa trang phục của mình. Đương lúc y tập trung chọn áo sơ mi và cà vạt thì hắn lại xum xoe bên cạnh, "Em thấy phòng thay đồ của tôi đẹp không?"

Ánh mắt Tô Lạc lập tức lướt qua bức tường nằm ngay giữa gian phòng. Nơi từng treo tranh chân dung Lăng Phàm đã bị thay thế bởi tấm poster Tô Lạc trong tạo hình Mạc Vấn của "Độ Thế". Ở phía đối diện là một bức ảnh to khác chụp y trong khi đang trả lời phỏng vấn trên sân khẩu.
Tô Lạc đáp: "Tôi cho rằng ngài Tề rất có gu thời trang."

Tề Hiên nhướng mày, đưa tay kéo một cánh cửa tủ ra. Một loạt giá để đồ xuất hiện, trưng đầy các loại trang sức, phụ kiện và quần áo. Toàn bộ đều Tô Lạc thiết kế cho Tề Hiên từ nhiều năm về trước. Thậm chí từng bản phác thảo cũ kỹ cũng đang được cất giữ cẩn thận trong ngăn tủ kia.

Tề Hiên yên lặng nhìn Tô Lạc.

Tô Lạc lãnh đạm cất lời: "Tôi nhớ ngài chưa từng mặc hay đeo thử mấy thứ này một lần nào, giờ chúng đã lỗi thời hết rồi." Y nói xong bèn quăng lại một chiếc áo sơ mi và cà vạt cho Tề Hiên, sau đó bước ra khỏi cửa.

Tề Hiên lặng thinh nhìn những món đồ tâm huyết Tô Lạc đã từng làm cho mình hồi lâu, sau đó nhanh chóng mặc bộ trang phục mà y chọn vào.

Tô Lạc kiểm tra thêm lần nữa, "Trông đẹp lắm. Nếu chẳng còn gì để chỉnh sửa nữa thì xem như ngài đã đồng ý nhận hàng."
Tề Hiên bỗng cất tiếng hỏi Tô Lạc, "Nếu tôi muốn sửa thì sao? Em có nghĩ tôi cố tình kiếm chuyện hay không?"

Tô Lạc cười, "Đương nhiên là không! Đã là khách hàng thì hoàn toàn có quyền đưa ra yêu cầu."

Đang lúc Tề Hiên muốn nói thêm gì đó thì cửa phòng đột ngột mở tung. Lăng Phàm vội vã xông vào trong, nhìn Tề Hiên bằng đôi mắt tội nghiệp, "Tề Hiên, em không ngủ được..."

Lăng Phàm không để ý đến Tô Lạc, cũng chẳng nhào vào người Tề Hiên. Cậu ta chỉ đơn giản muốn tường thuật lại sự việc khó khăn mà bản thân đang gặp phải nhằm mong cầu sự giúp đỡ.

Bấy giờ tâm trí Tề Hiên đã mất đi sự bình tĩnh, dù rằng ngoài mặt hắn vẫn tỏ vẻ thản nhiên. Trông thấy người từng khiến mình trở thành kẻ chết thay chắc chắn là một nỗi đau dày xéo nội tâm đối với Tô Lạc.
"Lăng Phàm, cậu về phòng trước đi."

Lăng Phàm lập tức ngoan ngoãn ra ngoài.

Tề Hiên quay đầu nhìn Tô Lạc, hai tay nhét vào túi quần rồi lại rút ra. Mãi một lúc lâu sau, hắn mới mở miệng, "Lăng Phàm bị bệnh nên ở đây nghỉ ngơi vài ngày..."

Tô Lạc chẳng buồn quan tâm đến việc này. Y viết biên lai tính tiền xong thì đưa cho Tề Hiên, "Phiền ngài thanh toán luôn phần còn lại."

Tề Hiên vội vã bắt lấy cánh tay Tô Lạc. Hiện lòng hắn rối như tơ vò, trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang, nhưng lại chẳng thể nói được thành lời.

Tô Lạc lạnh nhạt nhìn hắn, sau đó rút tay về, "Ngài Tề, bây giờ ngài là khách hàng của tôi, không hơn không kém."

Tề Hiên chỉ đành đứng yên dõi theo bóng lưng Tô Lạc khuất sau cánh cửa.

Kế đó Tề Mộc Dương bước vào trong, một chiếc gạt tàn bằng thủy tinh nặng trịch tức khắc bay đến chào đón.
Hắn hoảng hốt né sang một bên, "Anh chỉ muốn thử cậu ta chút thôi..."

"Chuyện của Tô Lạc không mượn anh xen vào!" Tề Hiên cả giận quát lên.

Tề Mộc Dương nhún vai nói: "Anh không đang thử Tô Lạc." Vốn đã biết y chẳng còn muốn day dưa với tên này, hắn cất công dò xét làm gì cho mệt thây ra.

"Anh muốn dò xét biểu hiện của Lăng Phàm. Em nói với anh tinh thần cậu ta gặp bất ổn đúng không? Anh lại cho rằng cậu ta đang giở trò. Coi chừng cậu ta bám em như bám phao cứu mạng đấy nhá!"

Bỗng Tề Hiên quay đầu lại hỏi: "Rốt cuộc Lăng gia xảy ra chuyện gì thế?"

"Có vẻ như Lăng Triết Vũ đang muốn đoạt quyền từ tay Lăng lão."

Lăng Phàm bị vạ lây vào mẫu thuẫn quyền lực là điều bình thường. Tuy cậu ta là em trai của Lăng Triết Vũ, được anh mình hết mực thương yêu, thế nhưng Lăng lão gia tử thì chưa chắc. Lăng Phàm sống ở Pháp từ nhỏ, mãi đến khi cha qua đời mới quay về Trung Quốc. Có thể thấy Lăng lão gia tử không quá quý đứa cháu nội này.
"Nhưng cũng chưa đến nổi phải trốn ra khỏi Lăng gia. Chắc hẳn đằng sau còn có nguyên nhân sâu xa nào khác. Chuyện của nhà đó em đừng nên để bị liên lụy vào thì hơn."

Tề Hiên chợt nhớ đến lúc hắn định báo tình hình của Lăng Phàm cho Lăng Triết Vũ biết, cậu ta đã hoảng hốt thốt ra câu: Em vốn chỉ là một kẻ thay thế mà thôi...

Ivy

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play