Tác giả: Ca Sơ.

Tô Lạc đang quan sát Đâu Đâu ngủ say sưa. Hai tay bé ôm chú gấu khủng long, thi thoảng để lộ đôi chân ngắn ngủn, khuôn miệng chúm chím đôi lúc chóp chép như đang ăn gì đó trong mơ.

Tô Lạc nhìn con mình thật lâu, không biết đang nghĩ gì trong lòng. Mãi đến khi tiếng cửa vang lên, y mới nhẹ nhàng hôn trán bé, chỉnh lại chiếc chăn cho ngay ngắn rồi đi ra khỏi phòng.

Từ Khiếu Văn mặt tê liệt có hơi ngượng ngùng. Bản thân anh đã từng được trải qua huấn luyện quân sự hà khắc, không khó khăn gì không giải quyết được, từ lâu đã mài giũa tinh thần và thể xác thành sắt thép. Thế nhưng bây giờ, anh cảm thấy lòng mình hoàn toàn rối tinh rối mù, không còn trông thấy rõ phương hướng đúng đắn.

"Cậu... hôn tôi vì muốn kíƈɦ ŧɦíƈɦ hắn sao?"

Tô Lạc ngẩn ngơ nhìn Từ Khiếu Văn, rồi dường như đã hạ quyết tâm, y nói: "Khiếu Văn, e rằng tôi sẽ khó có thể thích người khác lần nữa, nhưng tôi muốn thử xem sao."


Khuôn mặt tuấn tú của Từ Khiếu Văn nghiêm lại. Đáp án này nằm trong dự liệu của anh, nhưng có lẽ đây là một cơ hội tốt.

"Được, tôi nguyện ý."

Tô Lạc nói tiếp: "Chúng ta lấy một năm làm kỳ hạn."

Từ Khiếu Văn muốn bảo rằng bản thân có thể chờ đợi lâu thêm, nhưng lời thốt ra khỏi miệng lại là: "Được."

Tề Hiên vẫn chết trân ở ngoài cửa, không nhúc nhích lấy một lần.

Hà Thần đứng cạnh Tề Mộc Dương cách đó không xa, nhẹ giọng hỏi: "Có phải Tề tổng lại phát bệnh rồi không?"

Có một khoảng thời gian nửa năm, vào đêm hôm khuya khoắc, Tề Hiên cũng đứng ngoài cửa nhà Tô Lạc thế này, tuy nhiên trong căn nhà kia làm gì có ai.

Bác sĩ nói do Tề Hiên mắc bệnh trầm cảm, dù cho có bị uất ức hay phiền muộn chút ít cũng phải được tiến hành trị liệu tâm lý kịp thời. Nếu để nghiêm trọng hơn, khả năng cao sẽ dẫn đến cơ thể và tinh thần bị kích động mạnh, có thể tự làm hại bản thân hoặc thậm chí tự sát bất cứ lúc nào.


Cũng trong lúc ấy, Tề Hiên vốn bị bệnh bao tử dạng nhẹ, sau đó thì bệnh nhanh chóng trở nên nghiêm trọng, từ loét dạ dày đến bao tử thủng một lỗ to.

Tề Mộc Dương đi đến, kéo Tề Hiên về phòng ngủ. Tề Hiên nhìn hắn, nói: "Em sẽ đoạt lại Tô Lạc!"

Tề Mộc Dương không biết làm gì khác ngoài đáp lấy lệ, "Biết rồi."

Cả đêm Tề Mộc Dương trông chừng em trai mình. Hắn ngồi canh đến hừng đông thì bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Lúc này, Tề Hiên như ngọn ma trơi bò ra khỏi phòng.

Tô Lạc thức dậy vào lúc bốn giờ, mang theo bánh mì Quả Tử đã chuẩn bị tối hôm trước rời khỏi nhà. Đương nhiên, theo sau lưng y luôn là Từ Khiếu Văn.

Cánh cửa vừa mở, Tô Lạc lập tức ngửi được mùi rượu và thuốc lá nồng nặc.

Y thấy Tề Hiên hồi bệt bên cạnh cửa nhà đối diện. Một tay hắn cầm bình rượu đỏ, miệng mở ra rồi rót chất lỏng vào. Bên cạnh Tề Hiên còn có hai chiếc bình rỗng khác nằm lăn lóc. Tay trái hắn cầm một điếu thuốc đã bị hút gần hết, trên nền đất là cái gạt tàn chất đầy bã bụi.


Hai mắt Tề Hiên lõm xuống, tròng trắng có vài tia máu đỏ đan xen. Hắn thờ ơ nâng mắt nhìn Tô Lạc, chưa từng để ý đến Từ Khiếu Văn lấy một lần. Hắn chỉ hỏi y: "Em thực sự định quen hắn ta?"

Từ Khiếu Văn đột nhiên khẩn trương.

Tô Lạc chưa bao giờ thấy một Tề Hiên với vẻ tuyệt vọng như vậy. Động tác hút thuốc uống rượu của hắn rất lưu loát, rất thong thả, không hề bị gián đoạn. Mặc dù Ba Mạnh đang trong mùa hè nhưng nhiệt độ không cao lắm, huống hồ bây giờ đã bốn giờ sáng. Rốt cuộc Tề Hiên đã ngồi đây bao lâu?

Thế nhưng điều này hiện có liên quan gì đến Tô Lạc?

"Đúng vậy."

Tay Tề Hiên đột nhiên run lên. Hắn thô bạo ấn điếu thuốc vào gạt tàn, vất vả vịn tường đứng dậy. Vóc người hắn thẳng tắp như cũ, "Tô Lạc, tôi tình nguyện để em đâm chết." Dứt lời, hắn liền moi từ đâu ra một con dao, đưa tới trước mặt Tô Lạc.
Tô Lạc nhìn mũi dao nhọn hoắc, bàn tay cầm bánh mì khẽ run lên.

Tề Hiên nói tiếp: "Tôi biết hiện giờ tôi có nhận tội đến thế nào chăng nữa cũng không thể bồi thường cho em, cũng không thể bù đắp được lỗi lầm tày trời đã gây ra. Một nhát đâm này nếu tôi may mắn không chết, em có thể trở về bên tôi không?"

Trong phút chốc, Tô Lạc không biết biểu cảm trên mặt mình là gì. Còn Tề Hiên thì thấy khuôn mặt y lạnh lùng không chút thay đổi, tựa như tính mạng của hắn vốn chẳng quan trọng như hắn đã nghĩ.

Dạ dày Tề Hiên đột nhiên co thắt lại, toàn thân hắn nhanh chóng toát mồ hôi lạnh. Tề Hiên cố kiềm xuống nỗi đau như dao cắt, vẫn đứng nghiêm như cũ, nhìn thẳng vào Tô Lạc.

Tô Lạc nhận lấy con dao. Tề Hiên liền đứng đó đợi được tuyên án. Nào ngờ, y lại xoay lưng đi ném con dao kia vào thùng rác.
"Tề tiên sinh, tôi bề bộn nhiều việc, còn phải nuôi sống gia đình, thực sự không có thời gian chơi trò tình cảm với ngài." Dứt lời, y lập tức rời đi không hề lưu luyến.

Một giây sau, Tề Hiên như đã hao hết sức lực còn sót lại, thân thể dựa vào sát bờ tường rồi dần dần trượt xuống.

Tô Lạc nghe thấy tiếng bình rượu đỏ bị rơi trên nền đất, cả người lập tức cứng đờ. Thế nhưng chân đã bước sao còn có thể quay đầu. Cũng như y đã có quyết định của bản thân, không còn cách nào thay đổi được nữa.

Cửa thang máy vừa khép lại, chỗ Tề Hiên vừa ngã xuống liền trở nên ầm ĩ.

Tề Mộc Dương vừa xót em trai vừa phiền lòng, tay nâng Tề Hiên dậy, miệng thì bảo Hà Thần gọi xe cấp cứu.

Mười phút sau xe cấp cứu đến, lúc Tề Hiên chuẩn bị được đưa vào bệnh viện thì đột ngột lên cơn sốc.
Bác sĩ nghe Tề Mộc Dương miêu tả bệnh tình của Tề Hiên xong liền cho kết quả: "Có lẽ vì thủng dạ dày nên bị trúng độc tính của vi khuẩn, dẫn đến sốc phản vệ."

Tề Mộc Dương lạnh cả người, hai tay siết chặt nhưng cũng chỉ biết ngồi nhìn bác sĩ và y tá bận rộn qua lại.

Tề Hiên không được đưa vào bệnh viện thành phố mà chữa trị trực tiếp tại Thịnh Đức.

Sau hai tiếng đi xe, Tề Mộc Dương lập tức chạy đến xem xét tình hình.

Nào ngờ khi tỉnh dậy, Tề Hiên chỉ nói: "Tô Lạc của em đâu..."

Tề Mộc Dương thực sự muốn mở miệng mắng. Mẹ kiếp, bác sĩ nói sốc phản vệ phải kéo dài trong mấy tiếng liền. Nói cách khác, thằng điên này đã bị đau dạ dày mấy tiếng đồng hồ rồi. Vậy mà ngay cả cái nhíu mày hắn cũng chưa từng bộc lộ.

Thế nhưng khi trông thấy khuôn mặt trắng bệch không chút hồng hào của Tề Hiên, Tề Mộc Dương lại buồn bực gọi cho vệ sĩ, "Mang hộp gỗ đến Thịnh Đức đi." Ba năm trước lúc Tề Hiên nằm viện, Tề Mộc Dương đã đặt làm một con búp bê dựa vào vóc dáng của Tô Lạc. Mặc dù không phải người thật nhưng ít ra vẫn có tác dụng trấn an thằng em ngu si của hắn.
Tề Hiên dường như đã an tâm, lúc này mới nhắm mắt lại.

Bác sĩ khám cho Tề Hiên có dặn dò, "Bệnh này nên kiêng toàn bộ đồ cay nóng, ăn chín uống sôi, tuyệt đối không được để bị đói. Cấm hút thuốc uống rượu, đặc biệt là phải khống chế cảm xúc, đừng nên buồn vui thất thường. Nếu không tinh thần sẽ bị áp lực, bệnh tình dễ tái phát nhiều lần."

Những thứ cấm kỵ này đã diễn ra liên tục trong vòng mấy ngày, tất cả Tề Hiên đều phạm phải, hơn nữa vì cùng một người. Đáng lẽ hắn nên đề phòng sớm hơn, dù cho ba năm nay chưa từng xảy ra việc này.

Hôm nay trên suốt quãng đường Tô Lạc đều thấy lòng không yên. Cho đến khi xuống xe, bữa sáng trong tay y vẫn chưa được ăn xong. Từ Khiếu Văn nói: "Hôm nay em có nhiều cảnh quay, nên ăn thêm một chút." Dứt lời, anh đưa lồng giữ nhiệt trong tay cho Tô Lạc.
Tô Lạc vẫn đứng yên sững sờ hồi lâu.

Ngày đó y đã hoàn thành vai diễn, lúc tới nhà vẫn chưa đến bảy giờ tối.

Biết Tô Lạc sẽ về trước giờ nên Quả Tử cũng đã chuẩn bị sẵn cơm nước từ sớm chờ y.

Lúc Tô Lạc đi ngang qua căn hộ của Tề Hiên thì bắt gặp Hà Thần đang khuân đồ cùng với hai người vệ sĩ.

Sắc mặt Hà Thần tệ vô cùng, nhưng khi thấy y anh vẫn lễ phép nhếch môi. Nụ cười không thể nặn ra được, anh chỉ đành biết cúi đầu chào.

Lúc Tô Lạc mở cửa định vào nhà, Hà Thần đã đi đến thang máy. Đột nhiên anh quay người lại, nói: "Tô tiên sinh, sau này ngài có thể an tâm sống ở đây rồi."

Tô Lạc không hỏi Hà Thần có phải Tề Hiên về S thị hay không. Y chỉ lặng thinh gật đầu rồi bước vào nhà.

Hà Thần đứng ở cửa thật lâu. Đừng nói là boss, ngay cả mình khi thấy Tô Lạc cũng bắt đầu thấy đau xót trong lòng. Anh quyết định xách theo mấy cái bao lớn nhỏ, bảo vệ sĩ về thẳng Thịnh Đức.
Tô Lạc cũng ngây người tại chỗ một lúc.

Đã vài ngày Đâu Đâu không gặp ba ba bé, vừa chạy tới liền ôm hôn, cọ cọ lung tung.

Tô Lạc phục hồi tinh thần, vuốt mái tóc mềm mại của bé, "Đâu Đâu nhớ ba ba sao?"

Đâu Đâu nhanh chóng gật đầu. Từ lúc có ký ức đến nay, đây là lần đầu tiên bé xa ba ba trong thời gian dài như vậy. Đương nhiên bé rất nhớ, nhưng mà nhóc con vẫn nói: "Ba ba phải làm đại minh tinh, Đâu Đâu ủng hộ ba!"

"Đợi khi nào con nghỉ học, ba ba sẽ dẫn con đến đoàn làm phim chơi."

Đâu Đâu nghe xong lập tức nhảy cẫng lên.

Sau khi ăn cơm, Tô Lạc đứng trong nhà bếp nhìn Quả Tử rửa chén. Từ Khiếu Văn thì ở ngoài hướng dẫn Đâu Đâu làm bài tập.

"Đỗ Kỳ đi học lại rồi sao?"

"Ừm, mới đi hôm nay. Cậu ấy đã xin giáo sư cho nghỉ một tuần, không thể nghỉ thêm được nữa." Quả Tử bận rộn lau sạch nước còn đọng lại trên chiếc mâm, không để sót lại chút tỳ vết nào.
"Thiết bị trong tiệm đã lắp đặt hết chưa?"

"Cậu đừng quan tâm." Quả Tử lau tay rồi quay đầu lại nhìn Tô Lạc, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Tô Lạc có linh cảm xấu liền hỏi: "Sao thế?"

Quả Tử chần chừ lên tiếng, "Cậu thực sự đã quên Tề Hiên rồi sao?" Quả Tử chỉ vừa đề nghị Tô Lạc suy tính chuyện với Từ Khiếu Văn, vậy mà sao mới đó y đã lập tức quyết định qua lại với anh ta rồi? Điều này quá kỳ quặc.

Từ Khiếu Văn tuy tốt nhưng Quả Tử hy vọng Tô Lạc có thể suy nghĩ kỹ càng. Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được. Tô Lạc không giống cậu. Y dù cho có mất trí nhớ vẫn tiếp tục thích Tề Hiên. Tựa như giữa hai người họ vốn đã tồn tại một từ trường vô hình nào đó. Mặc dù không thể trông thấy được, nhưng một khi hai từ trường chạm nhau sẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ ra lửa tình nồng nhiệt.
Song, điều này không có nghĩa Quả Tử phải ủng hộ tình cảm của hai người. Tề Hiên đối xử với Tô Lạc thế nào cậu là người hiểu rõ nhất. Ngày đầu tiên gặp lại hắn, Quả Tử thực sự có xung động muốn gϊếŧ chết hắn ngay lập tức.

Tuy nhiên, đó cũng chẳng biểu thị Quả Tử muốn vội vã gán ghép Tô Lạc cho một người y không có tình cảm. Chuyện này đối với bất cứ ai cũng đều là một nỗi đau đớn dằn vặt.

Vả lại Tô Lạc và Từ Khiếu Văn đã quen nhau ba năm cũng chẳng hề có tiến triển gì, quyết định càng nhanh lại càng cho thấy chuyện này không đáng tin cậy.

Tô Lạc biết bạn thân của mình đang lo lắng điều gì, "Giống lời cậu nói, nếu không cố gắng thử thì làm sao biết bản thân không thích."

Quả Tử nghe vậy đành lặng thinh.

Tô Lạc dỗ Đâu Đâu ngủ xong, vừa chuẩn bị tắm rửa liền thấy Quả Tử đứng gác ở cửa phòng, sắc mặt khó coi cực kỳ.
Cậu nói: "Sáng hôm nay sau khi hai cậu đi rồi, tôi bị nhà đối diện đánh thức nên có xuống dưới xem thử."

Tô Lạc khó hiểu nhìn Quả Tử.

Hiếm khi Quả Tử nói chuyện dài dòng như thế, nhưng cậu vẫn tiếp tục: "Lúc đó loạn lắm, Tề Mộc Dương cứ hô hoán gì đó. Không bao lâu sau thì xe cấp cứu tới, tôi thấy người ta khiêng Tề Hiên đi."

Lòng Tô Lạc lập tức trở nên hồi hộp.

Y nhớ đến Hà Thần xuất hiện ở cửa hôm nay.

Quả Tử vỗ vai Tô Lạc, "Nếu như cậu thực sự đã có chọn lựa thì không nên quan tâm đến việc này." Còn nếu chưa thì Quả Tử cũng chẳng thể ngăn cản được chuyện sẽ xảy ra sắp tới. Tuy nhiên, cậu chỉ đang nghi ngờ có phải Tề Hiên đang dùng khổ nhục kế hay chẳng.

Biểu cảm của Tô Lạc thoạt nhìn rất bình tĩnh. Y dứt khoát nói với Quả Tử: "Tôi biết mình phải làm gì."
Sau khi đóng cửa lại, y liền vội vàng lấy di động ra, cầm trong tay nửa giờ nhưng vẫn chẳng có thao tác gì.

Mãi đến khi tiếng chuông đột ngột vang lên, Tô Lạc thấy số Hà Thần gọi đến. Chuông chỉ đổ hai tiếng, y đã gấp rút nhận cuộc gọi.

Mới đầu Hà Thần nghĩ rằng Tô Lạc sẽ không tiếp, nào ngờ điện thoại lại được nhận nhanh đến thế. Điều này khiến cho anh chẳng kịp phản ứng.

"Có chuyện gì không?" Giọng nói Tô Lạc thản nhiên, hy vọng vừa chớm nở trong lòng Hà Thần lập tức bị dập tắt.

Hà Thần khôi phục thái độ bình thường, nói: "Tề tiên sinh muốn tôi báo với ngài, chuyện hãng quần áo Lưu gia ngài không cần bận tâm. Chúng tôi biết Lưu Phi đạo thiết kế của ngài, chỉ đang gài bẫy cậu ta. Hai ngày nữa bọn tôi sẽ giải quyết xong chuyện này."

Giọng điệu của Hà Thần không hề dồn dập, tựa như anh chỉ đang bàn công việc với cộng sự vậy.
Nói xong, đôi bên không lập tức cúp máy. Hà Thần đang có điều mong mỏi, Tô Lạc cũng đang có việc muốn biết nhưng không ai chịu mở lời đầu tiên.

Tô Lạc thầm hít một hơi thật sâu, dùng giọng nói bình lĩnh nhất để hỏi, "Tề Hiên nằm viện sao? Hắn ta sẽ không thực sự dùng dạo thọc vào người chứ?" Lần đó thấy Tề Hiên có thể xông pha chịu một nhát chém cho Tô Lạc. Y tin tên khốn đó đã nói thì sẽ thực sự làm được.

Tề Hiên thấy tay cầm điện thoại của Hà Thần run lên, sau đó anh quay sang nhìn Tề Hiên.

Tề Hiên lắc đầu. Nếu Tô Lạc đã có sự lựa chọn của mình, để cho y thấy bộ dạng xấu xí của mình hiện giờ, ngoài việc khiến bản thân mất mặt ra thì còn có lợi ích gì đâu?

Tay Tề Hiên vô thức sờ lên chiếc hộp bằng gỗ lim bên cạnh, ngón tay thon dài trắng bệch chậm rãi vuốt ve.
Hà Thần dời mắt đi, cố gắng điều chỉnh âm thanh, không để cảm xúc của bản thân bị tiết lộ, "Tề tiên sinh bị mệt nhọc quá độ, không ngủ đủ nên ngất xỉu."

Tô Lạc gật đầu, nhanh chóng cúp điện thoại.

Vào buổi đêm, Tô Lạc mơ thấy một cơn ác mộng. Y mơ Tề Hiên chết, bản thân đứng trước mộ bia của hắn, từng đợt gió hiu quạnh thổi qua người, lá khô rơi khắp mặt đất. Dường như có thứ gì đó đang chậm rãi trôi đi, nhưng Tô Lạc lại không bắt được.

Tô Lạc choàng tỉnh dậy từ giấc mơ, mồ hôi làm ướt đẫm hết quần áo.

Y nhìn thoáng qua đồng hồ, thấy kim giờ chỉ số hai. Tô Lạc không ngủ được nên quyết định ra khỏi giường, vẽ bản thiết kế mới.

Mãi đến ba giờ, Tô Lạc vẫn chưa thể tập trung được.

Lúc Từ Khiếu Văn bước vào, y chỉ mới phác họa được hai mảng trang phục cơ bản.
Nghe được sau lưng có tiếng động, Tô Lạc quay đầu lại, nở nụ cười với Từ Khiếu Văn. Từ Khiếu Văn vốn không thể hiện được nhiều cảm xúc cũng muốn cười, nhưng vẫn chẳng thể sao làm được, đành áo phủ thêm cho y, "Dậy lúc nào?"

"Quen thức giờ này rồi, hiển nhiên phải tỉnh. Khiếu Văn, tôi muốn thương lượng với anh một chuyện."

Từ Khiếu Văn đợi Tô Lạc lên tiếng.

"Hay là anh cũng gia nhập cổ đông vào nhà máy của tôi đi!" Mặc dù hiện Từ Khiếu Văn chỉ đảm nhận chức vụ của một đội trưởng đội bảo vệ nho nhỏ nhưng anh cũng là người nối nghiệp dự bị của Từ gia. Dù cha mẹ đã mất sớm, lại bị gia tộc xa lánh nhưng Từ lão gia tử đã lên kế hoạch cho anh từ lâu, để lại không ít di sản, khoảng vài triệu chắc chắn sẽ có.

"Năm triệu, hai mươi phần trăm cổ phần, thế nào?"
Từ Khiếu Văn nói: "Sao đột nhiên em lại nghĩ đến điều này?" Kỳ thực đối với chuyện thời trang anh dốt đặc cán mai, anh không muốn ngồi không mà hưởng.

Hơn nữa, Tô Lạc nói như thế chẳng khác nào y đang cố gắng khiến cho cả hai càng thêm khắng khít. Tựa như y muốn ổn định tinh thần của bản thân, không để mình có lý do chùn bước.

Từ Khiếu Văn chờ y ba năm, vốn chỉ muốn thuận theo tự nhiên, mọi thứ nước chảy thành sông. Anh chẳng hề hy vọng Tô Lạc tự ép mình thay đổi, cũng không mong y miễn cưỡng bản thân làm bất cứ điều gì. Từ Khiếu Văn không muôn thấy Tô Lạc tâm thần bất an, càng không muốn để Tô Lạc vì điều này mà mất ngủ.

Tuy Từ Khiếu Văn chẳng thể bộc lộ cảm xúc nhưng Tô Lạc vẫn hiểu ý của anh, y nói: "Thật ra gần đây tôi khó xoay được vốn, lại muốn mời vài nghệ sĩ nổi tiếng trong đoàn phim làm người mẫu trình diễn thời trang. Dù họ có là bạn bè của tôi đi nữa, tôi cũng không nên để họ chịu thiệt về khoản thù lao."
"Vấn đề tiền em đừng quan tâm."

"Nhưng tôi không muốn..."

"Tôi sẽ cho em mượn! Tôi có lòng tin với em."

Ánh mắt Từ Khiếu Văn rất kiên định, Tô Lạc cũng không tiện nói gì thêm nữa.

Sự ủng hộ vững vàng thế này là thứ Tề Hiên chưa từng cho Tô Lạc. Thậm chí trong khoảng thời gian ở cùng nhau ba năm, hắn cũng chẳng bao giờ thừa nhận mối quan hệ của hắn và y.

Tô Lạc nhìn Từ Khiếu Văn, nói: "Vậy tôi cảm ơn anh trước."

Từ Khiếu Văn khẽ giật khóe miệng. Giữa anh và Tô Lạc không cần nói hai chữ cảm ơn này. Song, nếu như điều đó có thể giúp Tô Lạc cảm thấy thoải mái, anh sẽ cam tâm tình nguyện phối hợp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play