Chương 643:

“Còn có thể nghĩ ra cách gì nữa, thằng khốn này rõ ràng là cô ý nhắm vào chúng ta, hoàn toàn không có quy định nào như vậy!” Thâm Ngọc Hiên năm chặt tay, vửa tức giận vừa uất ức, anh ta vất vả chuẩn bị lâu như Vậy, kết quả đến tư cách tham gia cuộc thi cũng không có.

“không thành vấn đề, sẽ luôn có cách.” Lâm Vũ nhẹ vỗ vai an ủi, sau | đó kéo anh ta trở lại bệnh viện.

Sau khi cùng Lâm Vũ nói chuyện ở bệnh viện, Thẩm Ngọc Hiên bình tĩnh lại, cũng đã vui vẻ trỏ lại, chạy ra ngoài tìm người làm quen rồi.

Đến gần thời gian đã hẹn vào buổi tối, Lâm Vũ bắt taxi chạy nhanh đến nơi Sở Tích Liên đã định sẵn.

Đây là một nhà hàng được trang trí theo phong cách phục cô, tất cả đều sử dụng kết cấu bằng gỗ, việc kinh doanh rất tốt, cả hội trường chật kín người, rất sôi động.

“Thưa ngài, tôi xin lỗi, chúng tôi đã đầy bàn rôi.” Một người đàn ông với giồng như một người quản lý bước đên nói lời xin lỗi.

“Tôi đến đây để tìm người.”

Sau khi Lâm Vũ nói số phòng, sắc mặt của người đàn ông nọ đột nhiên thay đổi, anh ta cung kính nói: “Ngài là Hà Gia Vinh, Hà tiên sinh?”

“Chính là tôi.” Lâm Vũ cười gật đầu.

“Mời ngài theo tôi các vị khách quý trên lâu đã đợi từ lâu rồi.” Quản lý vội vàng cúi đầu dẫn Lâm Vũ đi lên.

Chỉ nhìn thấy hai người đàn ông mặc đồ đen đang đứng ở cửa hộp trên lầu, một trong số đó là Ấn Chiến, anh ta vô cảm chào Lâm Vũ rồi mở cửa mời anh vào.

Toàn bộ phòng bao rât lón, rộng mây chục mét vuông có thêu rồng phượng, chính giữa có một cái bàn tròn lớn. Sở Tích Liên đã tới từ lâu, ngồi ở trên ghế chính của bàn, Sở Vân Tỉ và Sở Vân Vị cũng ở, đó. Lúc này đang ngồi ở hai bên ghế gần ông ta.

“Ò, Tiểu Hà đến rồi sao, mời ngồi, mời ngồi!” Sở Tích Liên nhanh chóng đứng dậy, nhiệt tình chào hỏi.

Lâm Vũ cười gật đầu, lễ phép nói: “Bác Sở, bác khỏe chứ.”

Sở Vân Tỉ liếc mắt bễ nghễ nhìn Lâm Vũ, trong mắt lóe lên một tia kiệu ngạo lạnh lùng, sau đó kéo ghé ngồi bên cạnh, ra hiệu cho Lâm Vũ tới ngồi bên cạnh.

Sở Vân Vi đột nhiên run lên khi nhìn thấy Lâm Vũ, ngón tay mảnh khảnh lập tức bị nhẫn, vào lòng bàn tay cô, móng tay ấn đến mức lòng bàn tay phát đau, cô mím chặt miệng, kiềm chế tâm tình.

Đã hơn hai tháng kể từ lần cuối cùng từ biệt Lâm Vũ, hai tháng nay, cô luôn nghĩ đến vẻ mặt kiên nghị của Lâm Vũ. Luôn nghĩ đến một màn mà Lâm Vũ đứng trước mặt mọi người che cô lại phía sau lưng.

Biết rằng Lâm Vũ thực sự đến kinh đô vì cô, cô luôn muốn tới tìm gặp Lâm Vũ, nhưng bố đã giữ cô ở nhà, ngăn không cho cô ra ngoài.

Lâm Vũ nhìn Sở Vân Vi nhàn nhạt cười, sau đó mặc kệ Sở Vận Tỉ giú hắn kéo ghế ra, đi thẳng ‹ đến chỗ Sở Vân Vi kéo ghế. ra rồi ngôi xuống, nói nhỏ: “Cô Sở, cô gầy đi rồi.”

Chính là những lời nói đơn giản này, nhưng lại có sức mạnh như sâm sét, trong lòng Sở Vân Vi đột nhiên run lên, trong nháy mắt mặt liền đỏ bừng.

Vẻ mặt của Sở Tích Liên lập tức thay đổi khi nhìn thấy cảnh này, nhưng ông ta nhanh chóng khôi .phục lại sự bình tính, cũng không nói gì.

Sở Vân Tỉ nhíu mày, lạnh lùng nói: “Hà Gia Vinh, ai con mẹ nó cho anh ngôi ở đó?”

“Tôi để tôi ngồi đây.”

Lâm Vũ cười nhạt hỏi Sở Tích Liên: “Bác Sỏ, tôi ngồi ở đây có vấn đề gì sao?

“Không sao, không sao.”

Sở Tích Liên cười gật đâu, ông ta hung hăng nhìn Sở Vân Tỉ một cái, sau đó nói với Lâm Vũ: “Tiểu Hà, cậu có đói bụng không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play