Bạch Kỳ Thư cũng khó hiểu, lông chỗ đó không giống lông chim, mà giống lông mao hơn.
" Chắc là thừa hưởng từ em, nhìn vào giống như một con mắt dựng thẳng, rất đẹp."
Eagle ôm cậu cùng nhìn chim con.
Bạch Kỳ Thư cũng phải công nhận, đợi nó lớn lên mọc đủ lông rồi, nơi đó sẽ càng nổi bật.
" Còn quả này?"
Bạch Kỳ Thư chỉ vào quả trứng lười còn lại kia, vẫn không có động tĩnh nào.
" Anh cũng không rõ, chắc là chưa mới ra đi."
Eagle sờ sờ quả trứng.
Quả trứng động động.
" Ít nhất nó còn động, chắc là lười."
Bạch Kỳ Thư phán.
Eagle bật cười nhưng cũng không ngoại lệ.
Dù vậy cũng sẽ rất nhanh thôi, nó sẽ phải chui ra.
Vậy mà cũng không để bọn họ đợi lâu, buổi tối hôm đó quả trứng còn lại cũng động.
Mới đầu là do anh em của nó buồn chán dùng mỏ của mình gõ quả trứng.
Khi một tiếng rắc vừa vang lên thì họ còn nghĩ trứng bị chim anh gõ hư.
Bạch Kỳ Thư xách con chim con lên, trừng mắt cảnh cáo.
Chim con mới qua một buổi nhưng đã bắt đầu mọc lông rồi, lớp lông tơ trên người nó xuất hiện dần, chẳng mấy chốc đã bao trọn toàn thân chim con, nhìn nó lúc này chẳng khác gì một con gà con, tròn tròn béo ú.
" Chíp chíp."
Con chim xanh vô tội đưa đôi mắt nhỏ nhìn a mẫu mình.
Bạch Kỳ Thư bị nó manh đến không xong.
Rắc.
Lúc này tiếng vang lại vang lên.
Hai người một chim cùng nhìn vào ổ bông.
" Chíp chíp chíp!"
Con chim xanh hiếu động nhảy nhảy trên tay Bạch Kỳ Thư, có vẻ muốn nhảy xuống dưới.
Bạch Kỳ Thư vội vàng đưa nó cho chim to, còn mình đi nhìn quả trứng.
Con chim xanh được a phụ cầm trong tay, bay cũng không bay được, biết điều mà ở đó, đôi mắt dõi theo em trai mình.
Nhưng mà... Dưới ánh mắt của họ, quả trứng kia vẫn không động đậy nữa, giống như chưa từng có tiếng rắc nào hết vậy.
" Này là sao?"
Bạch Kỳ Thư xoa xoa đôi mắt mệt mỏi của mình hỏi chim to.
" Chắc nó mệt mỏi đi."
Eagle ngẫm nghĩ rồi nói.
" Nó mới có gõ hai cái..."
" Không phải gõ!"
Bạch Kỳ Thư còn chưa nói xong thì đã nghe chim to đính chính.
Cậu trợn mắt lên nhìn anh.
" Nó cào, không phải gõ."
Eagle cưng chiều mà sờ sờ má cậu, trong ánh mắt có vô vàng yêu thương.
" Nó cào... Nó không phải chim?"
Bạch Kỳ Thư mắt tròn xoe nhìn quả trứng.
" Ừm, chắc nó giống em rồi, em xem, em cũng đâu có nhiêu sức, chắc nó phải mất rất lâu mới ra được."
Eagle đúng tình hợp lý mà nói.
" Chíp chíp chíp chíp!!"
Con chim xanh trong tay anh kêu loạn không ngừng, vừa kêu vừa đập cánh chỉ vào quả trứng rồi lại chỉ vào mình.
" Chíp chíp chíp!!"
Nó kêu đến gấp gáp làm hại Bạch Kỳ Thư choáng váng.
" Nó nói gì vậy?"
Bạch Kỳ Thư ngốc ngốc hỏi, cậu cũng không hiểu tiếng chim.
" Nó nói để nó giúp."
Chim to buồn cười phiên dịch cho cậu.
" Giúp được hả?"
Chuột nhỏ trừng mắt nhìn chim con.
" Không giúp được, phải tự nó phá xác chui ra, có vậy nó mới có thể sinh tồn ở trong đại địa thú nhân này."
Eagle nghiêm nghị nói.
Cả chuột nhỏ và chim con đều yểu xìu.
Không giúp được rồi bao giờ nó mới ra?
" Chíp chíp chíp chíp..."
Chim xanh yếu yếu kêu.
Lần này Bạch Kỳ Thư lại hiểu.
Nó muốn em trai!
Nhưng em trai lại lười.
Rắc.
Một tiếng động vang lên khiến chim con và chuột nhỏ nhảy dựng, hai mắt sáng quắc nhìn quả trứng.
Nhìn... Nhìn... Nhìn đến muốn rớt con mắt ra ngoài luôn mà nó vẫn không lên tiếng nào nữa.
Eagle nhìn hai con giống như cọng bún thui thì nén cười.
Ấy vậy mà tình hình này lại lập đi lập lại nhiều lần, chim con với chuột nhỏ đều bị lăn lộn đến mệt phờ râu.
Người bên trong không mệt, người bên ngoài đã sắp chết.
Nhưng biết làm sao được, phải đợi thôi.
Eagle lắc đầu dành phải đi nướng thịt, có ăn mới có sức mà nhìn tiếp.
" Chim con ăn gì anh?"
Bạch Kỳ Thư mệt mỏi hỏi.
" Chíp?"
Con chim xanh nằm trên nệm bông cũng hỏi.
" Nó ăn cái này."
Eagle cầm lấy một bộc lá cây, mở ra.
Bạch Kỳ Thư ghé đầu lại nhìn, đôi mắt tròn xoe.
Này là cái gì?
Giống như con nhộng, nhưng nó nhỏ hơn, màu nâu, chúng nó lúc nhúc trong bộc lá.
" Anh bắt bao giờ vậy?"
Bạch Kỳ Thư tròn mắt nhìn anh.
" Bắt lúc nãy."
Nói rồi anh bốc con chim con lên, thả vào cái lá.
" Chíp chíp chíp!!"
Chim con giống như đặc biệt phấn khích mà mổ mổ liên tục.
" Trông nó ăn ngon quá nhỉ?"
Bạch Kỳ Thư chăm chú nhìn.
" Giờ nó chỉ ăn được cái này, đợi vài ngày là có thể ăn thịt."
Eagle quay quay cái đùi trên bếp, nói.
" Nhanh vậy sao, em thấy nó lớn rất nhanh, có phải là vài ngày nữa nó sẽ khác?"
Bạch Kỳ Thư sờ sờ con chim xanh, hỏi.
" Ừm, lớn cỡ bàn tay anh."
Eagle ước lượng cho cậu xem.
" Lớn như vậy, vậy lúc đó nó cũng sẽ biến hình được đúng không?"
Bạch Kỳ Thư cầm tay anh sờ sờ.
" Lúc này cũng có thể."
Eagle lại đính chính.
" Thật á?"
Bạch Kỳ Thư nhìn con chim xanh nhỏ xíu kia, kinh ngạc.
" Thật, nhưng tùy nó thôi, nó thích thì sẽ biến."
Chim to nắm ngược lại tay cậu.
Rắc.
Bên cạnh lại vang lên một tiếng.
Ba cái đầu nhìn qua.
Chim xanh có vẻ đã quá mệt tâm, nó nhìn một hồi rồi quay lại mổ sạch cái đống con nhộng kia, rồi nằm hẳn trên cái lá luôn.