Anh phốc một cái, nhẹ dàng dừng lại trên nhành cây bên dưới nhành cây nơi con chuột đang nằm.

Ngồi dựa lưng vào thân cây, đôi chân dài gác lên tán cây, đôi mắt lâu lâu lại liếc nhìn con chuột bên trên, từ gốc độ của anh chỉ có thể nhìn đến cái đuôi nhỏ, cùng cái lưng trắng có đôi cánh xanh, con chuột nằm úp sấp gọn gàng trên phần nách của cành cây, không biết đã ngủ hay chưa.

Phần thịt mà anh đưa cậu đã ăn hết sạch sẽ, sau đó phóng lên cây đi ngủ, không thèm nói cùng anh một câu.

Nhớ lại cái hành động đánh đập dã man của con chuột lúc nãy, tự nhiên anh lại muốn cười.

Sột.

Có chút tiếng động nhỏ bên trên khiến lỗ tai anh động động.

Nolan nhẹ nhàng vịn thân cây, nhìn lên chỗ con chuột đang nằm.

Con chuột vốn nằm sấp nay lại nghiêng qua một bên, bốn cái chân nhỏ mềm oạt xếp cùng một chỗ, lưng dựa vào thân cây, thở nhẹ, đã ngủ.

Nolan nhìn cảnh này mà tim mềm nhũn.

Nhẹ nhàng ngồi lại chỗ cũ, anh lại suy nghĩ bâng quơ.

Rõ ràng là một con vật nhỏ đến thảm thương, vậy mà càng ngày càng to lớn trong tim anh, chiếm hết chỗ trống trong đó, căng đầy ra, cái giống sinh vật này sinh ra rõ ràng là để nuông chiều mà.

Vậy thì để anh nuông chiều nó đi, hung dữ cũng được, anh thích hết.

Con chuột Nae không biết bản thân đã bị con sói giảo hoạt đóng dấu làm của riêng mình, đêm nay cậu ngủ đến thơm ngọt, không chút cảnh giác nào, bởi vì cậu biết sẽ có người thức canh cho cậu.1

Sáng hôm sau, con chuột nhập nhèm duỗi tay duỗi chân vươn cánh, thoải mái mà lăn hai vòng, lăn đến sảng khoái rớt xuống đầu con sói to.

Nó mở to hai mắt như hạt đậu đen, tay chân bám vào cái gì có thể bám, ngơ ngác nhìn xung quanh.

Cậu quên mất, mình đang ở bên ngoài, thất sách quá.

Đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn đến đầu tiên là hai cái tai nhọn lông xù mềm mại màu đen, con chuột lại gần, dùng cái móng nhỏ cào cào vào cái, cái tai nhọn run lên vài cái.

Nó thấy vui quá, thế là lại cào thêm vào cái, còn há miệng gặm gặm thử.

Cái tai bị cậu làm cho ngứa ngấy, phẩy mạnh một cái làm con chuột trắng lăn quay ra, đụng vào cái tai bên cạnh.

Nolan không ngờ cái con chuột nhỏ này buổi sáng lại ngốc manh như vậy, cũng không bắt cậu xuống, để cho cậu ở trên đầu mình chơi cho đã.

Này cũng là đặc tính của nhà Bạch Kỳ Thư, đều thích những vật lông xù, Chae thương em như vậy vì em nó lông xù, Eira cũng thích lông xù, a phụ chim to thì khỏi nói, đến cả Bạch Kỳ Thư cũng thích chơi Nae khi nó ở trong hình thú, nói chi là Nae, bản thân là một con chuột lông xù trắng nõn cơ chứ.

Dù nó có trầm ổn cỡ nào thì nó cũng sẽ thích thôi, này là bản năng, không thể cưỡng được.

Nolan nhẹ nhàng từ trên thân cây nhảy xuống, con chuột trên đầu anh cũng bị tung lên một chút, nhưng nó nhanh chóng bắt lấy hai cái tai của anh, tuy không bay ra ngoài nhưng lại bay bay trên không trung, đáng yêu cực kỳ.

Mà nó cũng thấy như vậy chơi rất vui, thế là cứ nhảy phốc phốc trên đầu anh như vậy đó, khi nào thấy mình hạ xuống thì lại đạp cái chân xuống đầu anh, hất mình lên.

Nolan không nhìn thấy cũng đủ hiểu cái màn thả bóng bay này là như nào, anh nghẹn cười, cứ thế cõng lấy con chuột chạy đi, tiếp tục lên đường.

Anh chạy thì càng tốt, con chuột không cần làm gì cũng có thể bay, nó chỉ cần giữ chặt cái lỗ tai lông xù của anh thôi là có thể tận hưởng rồi.

Nó vui vẻ đến hít cả mắt.1

Tự nhiên mối quan hệ của hai người lấy một hình thức như vậy mà tiến lại gần hơn.

Nhưng chỉ có lúc cậu là chuột thôi, chứ thành người là không thèm nói với anh tiếng nào.

Nolan cũng không ép buộc cậu, lúc nào anh đi thì cậu ở trên đầu anh chơi, lúc nào anh dừng thì cậu thành người cho anh ngắm, đôi bên cùng có lợi.

Cứ hài hoà như vậy mà đến tộc người sói.

Khi những cái nhà cây xuất hiện trong tầm mắt, Nae đã rời khỏi đầu Nolan, biến trở về thành người, vẻ mặt trầm ổn mà theo anh đi vào bộ lạc.

Bộ tộc người sói vậy mà lại ở trên cây, nhìn những thú nhân đang leo lên cây hay từ trên cây leo xuống mà Nae cảm thấy rất quái lạ.

Những cái nhà với hình thức đơn giản nhất, dùng những thân cây nhỏ ghép lại với nhau bằng dây leo, dựng trên cây, những cái cây cũng không cao lắm nhưng rất chắc chắn, cậu còn thấy một cái cây đang lắc dữ dội cùng với những âm thanh nhượng người đỏ mặt từ đó truyền ra nhưng cái cây vẫn rất dẻo dai mà chịu đựng áp lực, chỉ nhúng nhúng chứ không gẫy, có chút tình thú.

Đừng có nói họ lên cây ở là vì chơi cây nhúng nha...

Con chuột phun tào trong lòng.

Nolan nhìn khuôn mặt nhỏ vẫn trắng nõn, không chút biểu cảm nào khi nhìn thấy những cái này thì hơi hơi muốn cười.

Lúc này cũng đáng yêu như vậy.

Khi Nae đang quan sát bộ lạc thì đám người sói cũng quan sát cậu.

Nolan là thú nhân dũng mãnh nhất tộc hiện tại thì ai cũng biết rồi, nhưng bên cạnh anh lại xuất hiện một thiếu niên nhỏ nhắn, khi đứng chỉ đến bắp tay của Nolan thôi thì ai cũng chấn kinh đến rớt cằm.

Còn có người để ý đến mái tóc trắng nổi bật của cậu nữa.

Thú nhân của thế thú đều biết tóc trắng là đặc trưng của tế ti, Nolan lại đi đâu rồi mang về một thiếu niên tóc trắng thế này.

" Nolan, đây là ai vậy?"

Có thú nhân có vẻ quen biết với Nolan đi đến, vỗ vai hỏi.

Nolan liếc hắn, liếc đến tên kia rụt tay về, cười lã giã mới thôi.

Anh chưa kịp trả lời thì phía xa, tế ti của tộc người sói, Philip đã chống cái trượng gỗ có hình thù đặc biệt đi đến.

" Tế ti đại nhân!"

Đám người thấy ông thì hành lễ.

Cả Nolan cũng vậy, nhưng riêng Nae thì không.

Bởi vì cậu quá thấp nên thú nhân không cần nâng làm gì cũng thấy được, bởi vậy mà càng nhiều người nhận định suy đoán trong lòng, chỉ là không biết đây là tế ti của tộc nào.

" Tế ti Philip, xin chào ngài."

Nae chỉ đưa tay lên ngực trái chứ không cúi đầu.

Giữa những tế ti là bình đẳng dù cậu nhỏ hay lớn hơn.

Lúc trước ở tộc người cá cậu hành lễ là do mình còn chưa phải tế ti chính thức, Terry tế ti lúc đó còn tại vị, nhưng giờ thì khác rồi.

" Ta thật ghen tỵ với tộc chim Đại."

Ông lại nói một câu mà ngày xưa tế ti Alan đã nói.

Nhưng câu này của ông lại là đáp án cho tất cả thú nhân tộc người sói.

" Xin chào, tế ti Nae."

Dù vậy ông vẫn đúng mực mà chào hỏi cùng cậu.

" Xin chào, tế ti của tộc chim Đại."

Đám tộc nhân xung quanh cũng hành lễ, đây là tôn trọng mà tất cả tế ti dù đi đến đâu cũng đều nhận.

Dù là Nolan đi bên cạnh cậu mấy ngày nay cũng phải làm cho tròn.

Phelan mới vỗ vai Nolan hỏi về cậu cũng chấn kinh, cả tộc người sói đều không biết Nolan, nên khi anh mang về một tế ti thì ai cũng bất ngờ.1

" Nolan, làm tốt lắm, tế ti Nae, mời theo ta."

Philip vỗ vai Nolan, sau đó dẫn Nae đi.

Nolan nhìn bóng lưng khuất dần của con chuột, có chút mất mát.

Phelan thấy Nolan vẫn nhìn theo thì cười cười, lại gần.

" Sao vậy, nhìn đến rớt tròng mắt ra ngoài luôn rồi kìa."

Hắn ngã ngớn nói, ánh mắt soi mói nhìn Nolan.

Nolan liếc nhìn hắn, quay người đi về phía nhà mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play