Nói ra thì rất lâu rồi anh không có cho cậu ăn hạt cứng, cũng tại gần tộc chim không có.

Chắc sau này anh phải bay xa hơn, hoặc là nhớ chỗ này để lần sau mang cậu đi, hái thật nhiều về để dành cho cậu ăn.

Eagle không mang cậu lên cây mà thả cậu xuống đất.

Nơi họ đáp xuống là một mảnh rừng rậm xanh ưm, có rất nhiều cây giống vậy mọc thành đồi.

" Kỳ Kỳ, có phát hiện cái gì ăn ngon sao?"

Alice vừa xuống tới đã hỏi.

" Đúng là có thứ ăn ngon."

Bạch Kỳ Thư vừa nói vừa lụm cái hạt đã rời khỏi lớp vỏ gai góc của nó, đưa lên miệng cắn một cái, hạt cứng vỡ ra làm hai,  bên trong lộ ra thịt hạt màu vàng nhạt.

Cậu gấp không đợi được mà bóc nó bỏ vào miệng nhai nhai.

Bên kia, đứa con nhỏ của cậu đã leo tót lên cây, đang ôm một hạt cứng gặm gặm.

Alice thấy cậu ăn ngon quá cũng nhặt lên một hạt, đưa lên miệng.

Rốp.

" Ui, cứng như vậy, sao cậu cắn được thế?"

Alice nhả cái hạt ra, ôm miệng oán trách.

" Ha ha ha!!!"

Bạch Kỳ Thư cười ha ha.

" Cậu đừng ăn, lụm nó đi, rồi tôi rang lên cho cậu ăn, đảm bảo ăn hoài không biết chán."

Bạch Kỳ Thư bắt đầu ngồi trên đất, dùng dao xương cạy cái hạt ra khỏi vỏ gai, bỏ vào gùi.

" Thật chứ?"

Alice vừa nghe ăn đã hí hửng, bắt chước cậu cũng lụm.

" Thật, mau lụm đi, Chae, con trông em, đừng cho nó ăn nhiều quá."

Bạch Kỳ Thư đối với hai đứa con đang đậu trên cành cây, dặn dò.

" Cái hạt này gọi là gì?"

Mash tung tung quả cầu gai trong tay.

" Nó gọi là hạt dẻ, cậu đừng có nhặt cả vỏ, nó chích đau lắm."

Bạch Kỳ Thư nhìn hắn tung tung mà trợn mắt.

" Đúng rồi, chích đau thiệt."1

Mash thanh niên ngây thơ nói.

" Ha ha ha."

Một đám người cười vang, làm náo động một góc rừng.

" Chim, anh đi lay cây đi."

Bạch Kỳ Thư đối với Eagle nói.

Sau đó...

Bộp bộp bộp...

" Ối ối, chờ chút, em còn chưa chạy mà."

Một trận mưa gai rơi đầy đầu, đám người vội vàng ôm đầu bỏ chạy.

" Kỳ Kỳ, sao cậu không nói sớm?"

Alice ôm đầu nhìn đám mưa gai rơi rụng đầy đất mà oán trách nói.

" Ai biết anh ấy nhanh như vậy, cậu xem, tôi cũng có kịp chạy đâu, ha ha ha!!"

Bạch Kỳ Thư cười ngốc.

Một trận rung cây của Eagle khiến cầu gai rơi đầy mặt đất, nhiêu đây có thể nhặt được tận hai gùi chứ chẳng chơi.

Cũng may gùi của họ đều còn chỗ, mỗi người một nữa là được rồi.

Cả đám nai lưng ra nhặt, thú nhân sẽ phụ trách gở cầu gai, á thú nhân sẽ nhặt hạt dẻ bỏ vào gùi, phân công làm việc, hiệu suất cũng cao hơn.

Riêng hai đứa con cậu thì nằm trên cây gặm hạt, cả Chae cũng bị em nó dụ dỗ, dùng cái mỏ mổ mổ hạt dẻ ăn, vậy mà cũng ăn đến vui cả trời đất.

Chuột con Nae ăn đến bụng tròn quay, bị anh nó cõng trên lưng bay đi tìm phụ mẫu.

" Đã nói con rồi, xem, y như một quả cầu bông."

Bạch Kỳ Thư ước lượng đứa con trong tay, thiếu điều tung lên trời mà chơi được luôn.

" Chít."

Chuột con Nae không muốn bị a mẫu nó dày vò, bèo một cái bay đến trên đầu a phụ tránh.

Eagle cũng đến là chịu thua, chỉ đành cho đứa con mượn đầu, núp a mẫu nó.

" Ha ha ha!!"

Bạch Kỳ Thư cười đuổi theo.

" Chít!!"

Nó kêu lên chạy biến, nhảy lên đầu anh Chae của nó, thúc dục anh nó mau bay đi.

Nhưng mà anh nó quá ngốc, không kịp bay.

" Mau để cho a mẫu chơi chút, ha ha!!"

Bạch Kỳ Thư ôm cả hai con, vò vò bộ lông của chúng đến rối loạn.

" Chíp..."

Chae yếu ớt kêu, bị em nó hại đến thê thảm.

Từ lúc nó lớn hơn đã không còn bị a mẫu lôi ra chơi nữa, giờ thì hay rồi.

Đám người đã quyết định ở lại đây ăn trưa luôn, lúc này đã đốt lửa ở gần đó, Ian và Mash đã đi săn rồi, Alice và Floyd đang đi xung quanh tìm xem có rau dại không, Dark đã đi tìm nước.

Bạch Kỳ Thư chơi đủ rồi, thả hai đứa con ra, ôm một mớ hạt dẻ, đào cái lỗ bên dưới đống lửa, thả chúng vào, lấp đất lại.

Lại tìm mấy cái tảng đá lớn, chuẩn bị nấu canh.

"Để anh làm cho."

Eagle giúp cậu bê mấy cục đá.

" Vậy em đi tìm Alice."

Bạch Kỳ Thư như con chim sẻ bay đi mất.

Chim to bất đắc dĩ nhìn theo bóng dáng của cậu, đợi cậu tìm được đám Alice rồi mới yên tâm, chuột nhỏ của anh chỉ có đi ra ngoài mới trở lại bộ dáng đáng yêu như vậy, nhà có ba con đáng yêu, vừa sướng lại vừa khổ.

Nae bị a mẫu nó dày vò nằm trên bụng anh nó nghỉ ngơi.

" Chíp..."

Chae yếu ớt kêu.

" Chít."

Nae dùng cái móng nhỏ thuận lông cho anh nó.

Chae cũng giơ cánh ra giúp em vuốt lông.

Eagle buồn cười gì đâu, lỡ mà đụng vào chuột nhỏ thì anh chỉ có thể xin lỗi hai đứa con, a phụ nó giúp không được.1

Đợi Ian cùng Mash trở về thì Dark cũng bưng nước về, Eagle bắt cái nồi lên nấu canh.

Một lúc sau ba á thú nhân mới trở lại, trên tay đã có thêm một đám rau dại.

" Eagle, giúp em tách ít hạt dẻ ra đi, dùng nó nấu canh."

Bạch Kỳ Thư nói với anh rồi giúp họ pha gia vị ướp thịt.

Từ lúc ăn được thịt ướp rồi thì chẳng có ai muốn ăn bình thường nhạt nhẽo nữa, cũng may số gia vị của họ cũng đủ nhiều, cũng không phải lúc nào cũng làm nhiều như hôm lễ hội nên có thể chiếu cố hai bữa ăn của họ.

Đưa gia vị cho Ian ướp thịt xong cậu đi đào mớ hạt dẻ mà mình đã chôn lúc nãy.

Chùi chùi đất cát, đưa lên miệng cắn, lớp vỏ tách ra, bên trong bốc mùi thơm ngào ngạt.

Bạch Kỳ Thư ngồi chòm hõm ở đó ăn.

Alice ngó thấy cũng chạy tới, sau đó ba á thú nhân ngồi ăn hạt dẻ ăn đến ngon lành.

" Ăn thiệt ngon, bùi bùi mà lại ngọt ngọt."1

Alice ăn không dứt miệng.

Mash cũng chạy lại.

Bạch Kỳ Thư hốt cả mớ đưa cho họ, dọn họ ra khỏi bếp lửa, chuẩn bị nấu ăn.

Bọn họ chỉ làm đơn giản thôi, thịt nướng, canh thịt cùng rau xào, thêm hạt dẻ nướng ăn vặt nữa là được rồi.

Xào rau thì đợi chút nữa, nên giờ cả đám ngồi chơi.

Trong rừng gió thổi nhẹ nhàng, mát mẻ, nắng chiếu xuyên qua tán cây phủ lên người họ, cũng không nóng nhưng lại rất thoải mái.

Hai đứa nhỏ nằm trên chiếc lá xanh, nghỉ trưa.

Những lúc như vậy, Dark sẽ kể cho họ nghe những chuyến du lịch của anh, nơi anh đến, thú nhân của nơi đó cùng như những thứ họ ăn.

" Lần này ra ngoài rồi tôi mới biết sao anh thích đi chơi như vậy, cảm giác tự do này, rất dễ nghiện."

Alice chống tay nhìn lên tán cây, nhẹ nhàng nói.

" Cũng không phải chuyến đi nào cũng thuận lợi đâu, dù sao á thú nhân vẫn nên ở trong tộc, bình thường tôi cũng không ở dã ngoại như thế này đâu, toàn là gấp rút lên đường, đến bộ lạc rồi mới thăm thú quanh đó."

Dark nhún vai, lần này ra ngoài anh lại có trải nghiệm khác, cảm giác đúng là rất thích, có lẽ vì không vội vàng lên đường lại còn được nghỉ ngơi đầy đủ, ăn món ngon nữa.

" Có Kỳ Kỳ thật tốt, chỉ cần có cậu ấy, đi đâu tôi cũng đi."

Alice nhàn nhã nói.

" Cậu ăn nhiều như vậy, tôi sợ Ian sẽ khổ."

Bạch Kỳ Thư liếc trắng mắt.

" Anh ấy chấp nhận hết, đúng hay không, Ian?"

Alice đắc ý nói.

Ian tất nhiên không thể nói gì được rồi, chỉ có thể gật đầu thôi, ngoan như con chim cút.1

Cả đám lại thêm một trận cười ha ha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play