- Chị Tâm, chị Tâm!
Đan Tâm mơ màng nghe thấy ai đó gọi mình, nhưng hai mắt cô nặng trịch, cố gắng đến mấy cũng không tỉnh được, ngược lại còn cảm thấy buồn ngủ hơn. Minh Hạ thấy cô ấy không tỉnh thì bắt đầu sốt ruột. Nếu chỉ có mình cô, cô có thể thoát khỏi đây một cách dễ dàng nhưng nếu có Đan Tâm thì mọi chuyện lại khác, quan trọng hơn là chị ấy còn đang mang thai làm cô vừa lo vừa bực.
Mấy người này không phải người chạy việc vặt dưới trướng của Hoàng Đông, nếu là người của anh, sao chúng có thể không biết nặng nhẹ mà ra tay ác như thế?
Có lẽ nào hai cha con Hoàng Đức phát hiện ra tổ chức E.M là của Hoàng Đông nên không dùng người của anh nữa?
Nghĩ đến đây trong lòng cô tràn ngập cảm giác lo lắng không yên.
...
Bên ngoài, Trần Vỹ vừa gọi điện xong thì quay lại hỏi hai tên canh cửa.
- Hai đứa kia tỉnh chưa?
- Vẫn chưa.
Trần Vỹ từng đụng độ với Minh Hạ vài lần nên rõ năng lực của cô, hắn không yên tâm dặn lại hai tên đàn em của mình.
- Vào kiểm tra lại đi, nhất là đứa con gái tóc ngắn, cô ta gian xảo lắm.
Bởi vì đang cần tiền nên hắn tự nhận nhiệm vụ, người cũng tự tìm về. Tuy không nhanh nhẹn như người trong tổ chức nhưng được cái dễ sai bảo, còn rất dễ lừa, hắn ta chỉ cần tốn một khoản tiền nhỏ đã lấy được lòng tin của bọn chúng.
Hai tên canh cửa ngoan ngoãn đi vào kiểm tra, qua khe cửa Trần Vỹ nhìn thấy hai đứa con gái bị trói ở hai góc khác nhau, bởi vì tác dụng của thuốc mê nên cả hai vẫn mê man chưa tỉnh. Trần Vỹ lúc này mới yên tâm ra ngoài gọi người nhà báo địa điểm để đưa tiền chuộc, đồng thời không ngừng nhấn mạnh bọn họ không được báo cảnh sát, nếu phát hiện ra có cảnh sát bao vây sẽ lập tức giết con tin.
Đợi bọn chúng đi rồi Minh Hạ mới mở mắt ra lần nữa và chạy đến áp tai lên cửa nghe ngóng, thính lực của cô vốn rất tốt, bây giờ còn được nâng cấp nên có thể nghe thấy tiếng nói chuyện cách xa mình cả chục mét. Thấy bọn họ đang gọi điện cho Hoàng Đông và Duy Kiệt để đòi tiền chuộc thì sinh nghi.
Vì sao bọn họ chỉ đòi tiền chuộc hai người là năm trăm triệu?
Ai chẳng biết hai nhà họ Vũ và họ Mạc giàu nứt đố đổ vách với tổng khối tài sản lên tới hàng nghìn tỷ đồng, đừng nói mỗi người lấy hai trăm năm mươi triệu, đến hai tỷ năm bọn họ còn chê ít nữa kìa.
Chuyện này không khoa học lắm!
Cô mới nghĩ như vậy đã nghe thấy tiếng Trần Vỹ báo với đàn em đổi địa điểm giao dịch càng khiến cô chắc chắn hơn với suy đoán của mình. Cô vội quay lại lay Đan Tâm nhưng cô ấy vẫn không chịu tỉnh khiến cô như ngồi trên đống lửa.
Rốt cuộc mấy người này đã sử dụng bao nhiêu lượng thuốc mê với chị ấy vậy?
Thực ra Đan Tâm làm bác sĩ phẫu thuật nên tiếp xúc nhiều với thuốc tê và thuốc gây mê, sớm miễn dịch với mấy thứ này, nhưng do mang thai lại lo lắng vì đám cưới nên mới mê man lâu như vậy.
Không gọi được cô ấy dậy, Minh Hạ chỉ có thể quay lại chỗ cũ ngồi xuống. Bởi vì không xác định được mục tiêu của bọn bắt cóc lại lo cho sức khỏe của Đan Tâm nên cô không dám manh động, ngoan ngoãn chờ nhóm người Hoàng Đông tới chuộc người.
Lại nói bên Hoàng Đông và Duy Kiệt bàn bạc xong thì đi đến địa điểm giao dịch, nhưng bọn họ mới đi được một đoạn thì bọn bắt cóc thông báo đổi địa điểm, sau đó nữa thì địa điểm giao dịch bị cảnh sát bao vây.
- Rốt cuộc là ai báo cảnh sát hả?
Bọn bắt cóc trước đây toàn làm vụ nhỏ lẻ, đây là lần đầu tiên chơi lớn như vậy nên không có tố chất tâm lý, mới nghe tiếng hú còi đã sợ đến nhũn tay chân, lập tức quay người tìm thủ lĩnh của bọn họ là Trần Vỹ, nhưng người đã chạy từ lâu, chỉ có lũ ngốc như bọn họ vẫn còn ngồi ngây ra đấy chờ cảnh sát tới bắt mình.
Minh Hạ ở bên trong khoang thuyền cũng nghe thấy tiếng còi hú của cảnh sát, cô bỗng chốc hiểu ra mọi chuyện.
Đám người này muốn lấy lý do người nhà con tin báo cảnh sát để giết con tin!
- Chị Tâm, mau tỉnh lại đi, chúng ta không còn nhiều thời gian rồi.
Minh Hạ lần nữa lay Đan Tâm, cũng may lần này cô ấy tỉnh rồi, cô đánh gục hai tên canh cửa rồi dẫn Đan Tâm ra ngoài. Cả hai mới lên đến boong tàu thì bị Trần Vỹ chặn lại, trên tay anh ta là một con dao găm sắc bén. Minh Hạ lập tức đẩy Đan Tâm ra phía sau mình, tuy vẻ mặt cô bình tĩnh nhưng trong lòng lại căng thẳng cực độ, điều khiến cô bất ngờ là anh ta không hề ra tay mà ra điều kiện với cô.
- Lâm Minh Hạ, bây giờ cô đi theo tôi, tôi sẽ tha cho cô gái kia một mạng.
- Làm sao tôi tin anh được?
Xung quanh đều là nước, bây giờ bọn họ cũng bị cảnh sát bao vây rồi, cho dù anh ta tha cho Đan Tâm nhưng mấy người ngoài kia thì sao? Sao cô dám chắc bọn họ không bắt chị ấy để trao đổi với cảnh sát chứ?
Trần Vỹ không có thời gian nói chuyện dông dài với cô mà trực tiếp cầm dao lao đến, Minh Hạ lập tức ôm lấy Đan Tâm cùng nhảy xuống nước.
...
Trên bờ.
||||| Truyện đề cử:
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc |||||
Trong khung cảnh hỗn loạn, Hoàng Đông nhanh tay lẹ mắt túm lấy đội trưởng đội cảnh sát, vẻ mặt nghiêm trọng.
- Ai gọi các anh tới hả?
Vị cảnh sát này biết anh nên nhanh chóng trả lời.
- Là một người đàn ông sống ở gần đây, anh ta nhìn thấy có một nhóm người bất hợp pháp nên gọi báo cho chúng tôi đến đây kiểm tra.
Hai người Duy Kiệt, Hoàng Đông đồng thời rơi vào trầm mặc, trong lòng có dự cảm không lành. Lúc này điện thoại của Hoàng Đông vang lên, anh lập tức bắt máy, chừng vài giây sau anh quay lại báo với Duy Kiệt.
- Minh Hạ và Đan Tâm đều thoát rồi.
Sau khi nhảy xuống nước, Minh Hạ dùng tốc độ nhanh nhất để kéo Đan Tâm vào bờ cách con thuyền bọn họ bị nhốt khoảng ba mươi mét. Nghe tin hai người không sao, Hoàng Đông dặn dò cô.
- Em nhớ ở đó chờ...
Chữ "anh" còn chưa nói xong, bên điện thoại vang lên tiếng ẩu đả, sau đó thì mất kết nối.
Hoàng Đông sững người, anh lập tức chạy đến vị trí mà cô vừa báo nhưng ở đó chỉ có mình Đan Tâm nằm ở đó, không rõ sống chết. Duy Kiệt thấy vậy lập tức chạy đến lay cô ấy, thấy cô ấy không có phản ứng thì hốt hoảng bế người đi nhưng bị Hoàng Đông chặn lại.
- Bạn gái tôi vì vợ anh mà mất tích mà anh nhởn nhơ thế à?
Cả người Đan Tâm bị ngấm nước nên lạnh ngắt, Duy Kiệt lo đến mặt mày xám ngắt, bực bội hỏi.
- Thế cậu muốn gì? Đan Tâm còn đang mang thai đấy.
- Không tìm thấy Minh Hạ, ai cũng đừng hòng rời khỏi đây.
Nói rồi anh giành lấy khẩu súng giắt bên hông người cảnh sát chạy theo chặn bọn họ lại đồng thời chĩa thẳng mũi súng vào người Duy Kiệt. Minh Hạ là người duy nhất có thể kìm chế anh, không có cô bên cạnh anh chẳng khác nào con ngựa điên bị đứt dây cương, không ai có thể ngăn cản anh và không dám ngăn cản. Duy Kiệt gấp đến đỏ mắt, anh ta thương lượng.
- Để tôi đưa Tâm đến bệnh viện trước, đến lúc đó cậu muốn tôi chết cũng được.
Hoàng Đông đã tháo khóa súng, giọng nói lẫn gương mặt tràn ngập lửa giận, càng ngày càng mất khống chế.
- Không được. Vì cứu cô ta nên Minh Hạ mới bị bắt, nếu cô ấy có mệnh hệ gì, tôi lấy mạng hai người ra chôn cùng cô ấy.
- Mạc Hoàng Đông, cậu bình tĩnh lại cho tôi!
- Tôi không bình tĩnh được.
Anh quá sợ hãi việc mất đi cô, anh đã nếm đủ cảm giác sợ hãi trong tuyệt vọng đó rồi. Bây giờ chỉ cần cô bị muỗi đốt anh còn đau lòng nói gì đến việc cô mất tích chứ?
Đáng sợ nhất là trước khi ngắt kết nối anh còn nghe thấy tiếng ẩu đả, cô chắc chắn vì bảo vệ Đan Tâm nên mới bị người ta bắt đi. Càng nghĩ, mối hận trong lòng anh càng lớn, giờ phút này anh chỉ muốn hai người trước mặt chết đi cho rồi. Nghĩ là làm, anh dứt khoát bóp cò súng.
Đoàng!
...
Tại nhà họ Mạc.
Mạc Hoàng Dũng vừa nhận được tin Minh Hạ và Đan Tâm đều chạy thoát thì lo sốt vó, tưởng kế hoạch đổ bể đến nơi rồi. Không ngờ tới chưa đầy mười phút sau, quản gia bỗng chạy vào báo cáo.
- Chủ tịch, cậu út và Vũ Duy Kiệt trở mặt thành thù rồi.
Ông cụ Mạc không hiểu chuyện gì xảy ra, lạnh giọng yêu cầu quản gia giải thích cho mình.
- Nói rõ ra xem nào?
Quản gia lập tức kể lại những gì mình nghe được cho ông cụ, cuối cùng ông ta kết luận một câu.
- Nghe nói Vũ Duy Kiệt bị bắn trúng ngực, hiện đã trong phòng cấp cứu không rõ sống chết. Cậu út thì bị cảnh sát bắt giữ rồi.
Mạc Hoàng Dũng nghe xong cực kỳ kích động, ông lập tức chống gậy đứng dậy.
- Mau đưa tôi đến đồn cảnh sát, tôi phải đón cháu của tôi về.
Minh Hạ bị bắt mất là chuyện ngoài dự đoán nhưng lại rất đúng ý ông cụ, nếu để con bé đó chết luôn thì càng tốt. Như vậy Hoàng Đông sẽ hoàn toàn mất kiểm soát, sẽ không còn ai có thể ngăn cản ông thực hiện ý đồ của mình nữa.
Quản gia thấy ông đứng không vững thì đi tới đỡ ông đồng thời nói.
- Lý Đằng đã đón người ra rồi, chủ tịch.
Mạc Hoàng Dũng đã già rồi, mấy ngày gần đây sức khỏe liên tục đi xuống, mới đi vài bước đã thở hổn hển nên không cố nữa mà hỏi.
- Vậy thằng bé đang ở đâu?
- Lại quay lại bờ sông tìm Minh Hạ rồi.
- Ông cũng phái người đi tìm đi, nhất định phải tìm được trước thằng Đông.
Minh Hạ là một mầm tai họa với ông, từ ngày cô xuất hiện nhà họ Mạc không ngày nào được yên ổn. Bây giờ ông cụ chỉ mong cô chết đi càng nhanh càng tốt.