Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Tiểu Bạch – trợ lý của Thịnh Lâm mang theo bữa ăn sáng đến gõ cửa phòng Tiết Lam.
Hôm qua, trước khi đi Thịnh Lâm biết tạm thời trợ lý của Tiết Lam chưa đến, thế là để Tiểu Bạch lại, nói cậu ta trong hai ngày này đi theo Tiết Lam, chăm sóc cuộc sống của cô trong đoàn làm phim.
Tiểu Bạch chưa gặp Tiết Lam, hôm qua tạm thời nhận nhiệm vụ này, trong lòng cậu ta thấp thỏm không thôi.
Theo lý thuyết, Tiểu Bạch đã làm trợ lý cho Thịnh Lâm được 4-5 năm rồi, các công việc trợ lý giờ nhắm mắt cũng có thể làm được, không nên khẩn trương như vậy mới phải.
Nhưng vấn đề ở đây là, cậu ta ngoài việc làm trợ lý, chị Linh hôm qua còn vụng trộm giao cho cậu ta một nhiệm vụ khác, nói cậu ta hãy quan sát Tiết Lam trong hai ngày này, nhìn xem cô ta có phải có ý đồ gì xấu hay không.
Chẳng hạn như có ý đồ không an phận với Thịnh Lâm, hoặc nhân cơ hội lăng xê các kiểu.
Nói tóm lại, tình hình hiện tại chính là, dù chị Linh tin Thịnh Lâm không có ý với Tiết Lam, nhưng cô ấy không yên tâm về Tiết Lam, sợ cô nhân cơ hội kiếm chuyện.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tiết Lam vừa tỉnh giấc, mắt lơ mơ, cô không nghĩ nhiều tùy tiện mặc áo khoác rồi đi mở cửa.
Tiểu Bạch chợt thấy tóc tai rối bời của Tiết Lam, đột nhiên có chút hoài nghi cô gái lôi thôi lếch thếch này và cô gái mà tối hôm qua cậu ta tra trên mạng có phải một người hay không?
Cũng may cậu ta đi theo cạnh Thịnh Lâm nhiều năm rồi, gió to sóng lớn gì chưa thấy qua chứ, rất nhanh tỉnh lại.
“Tiết lão sư, ngài khỏe chứ, em là Tiểu Bạch – trợ lý của anh Lâm, anh Lâm để em theo chị trong hai ngày này, dẫn chị đi làm quen đoàn làm phim.”
Tiết Lam lúc này mới chợt nhớ ra, chuyện này hôm qua Thịnh Lâm có đề cập với cô, thế là “À” một tiếng, nghiêng người để Tiểu Bạch vào phòng.
“Cậu cứ ngồi đi, chị đi rửa mặt đã, sẽ nhanh thôi.”
Dứt lời, Tiết Lam híp mắt đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, không đến năm phút, cô đã xong rồi đi ra ngoài.
Áo sơ mi trắng, quần jean, đơn giản quấn vật nhỏ lên đầu, sau đó chỉ rửa mặt, mặt hướng lên trời, ngay cả phấn lót cũng không đánh.
“Đi thôi, trực tiếp đi đến đoàn làm phim à?” Tiết Lam hỏi.
Tiểu Bạch sửng sốt một chút, đưa bữa ăn sáng trong tay: “Tiết lão sư, em có mang bữa ăn sáng cho chị, chị ăn chút rồi chúng ta đi đoàn làm phim cũng không muộn.”
Tiết Lam thuận tay nhận lấy bữa sáng: “Cảm ơn, Tiểu Bạch đúng không, cậu đừng gọi chị là Tiết lão sư gì đó, cứ gọi chị là Chị Lam được rồi.”
Cô thấy tuổi của Tiểu Bạch cũng không lớn, với lại vừa rồi cậu ta gọi Thịnh Lâm là anh, Tiết Lam cảm thấy gọi cô bằng chị cũng không quá đáng.
Tiểu Bạch vội vàng đồng ý: “Được, chị Lam.”
Tiết Lam nhẹ gật đầu, trực tiếp lấy bánh bao trong túi giấy ra bắt đầu ăn: “Vừa đi vừa ăn, chị ngày đầu tiên đến đoàn làm phim, đi sớm chút vẫn tốt.”
Đoàn làm phim cách khách sạn không xa, đi qua đó cũng chưa tới 10 phút, vì vậy Tiểu Bạch trơ mắt nhìn đoàn làm phim vẫn chưa đến, Tiết Lam liền giải quyết túi bánh bao kia.
Hiện tại khẩu vị của nữ minh tinh đều tốt như vậy sao?
Vì không biết Tiết Lam thích ăn nhân bánh bao gì, cậu ta đã mua mấy loại, gần bằng phần của hai người, ai có thể nghĩ tới cô vậy mà một ngụm ăn hết!
Tiết Lam thấy cậu ta nhìn chằm chằm bánh bao trong tay cô, do dự mấy giây: “Cái cuối cùng rồi, cậu muốn ăn không?”
Tiểu Bạch ngẩn người, bỗng lắc đầu, “không cần, em đã ăn rồi.”
Tiết Lam “Ồ” một tiếng, một giây sau không chút khách sáo nhét cái bánh bao cuối cùng vào trong miệng, hai ba miếng đã giải quyết xong, lại lấy ống hút trong túi sữa đậu nành ra, ‘Bạch’ một tiếng cắm vào, rất hài lòng mà uống hết.
Không còn cách nào, đêm qua vội vàng đẩy thuyền CP mà quên ăn cơm, hơn nữa Tiết Lam không có tự giác về quản lý dáng người của minh tinh, cho nên vô tình ăn nhiều chút.
Tiểu Bạch mất một lúc lâu mới miễn cưỡng thu lại sự sợ hãi kia, cậu ta đột nhiên cảm thấy có thể chị Linh đã suy nghĩ nhiều rồi, Tiểu Bạch rất nghi ngờ, anh Lâm trong lòng Tiết Lam có thể còn không bằng túi bánh bao.
Hơn nữa, hai người bọn họ gặp mặt trong thời gian dài như vậy, cũng không thấy cô hỏi những chuyện liên quan đến anh Lâm, nghĩ vậy, Tiểu Bạch gật đầu, càng ngày càng phát hiện Tiết Lam có lẽ không có ý đồ với anh Lâm.
“Đúng rồi, Thịnh Lâm đi tham gia hoạt động gì vậy? Có nói khi nào trở về không?” Tiết Lam ném cốc nhựa đựng sữa đậu nành vào thùng rác bên đường, thuận miệng quan tâm đến Thịnh Lâm.
Tiểu Bạch: “…”
Bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Tiết Lam, lại thấy dáng vẻ bình tĩnh của cô, trong lòng Tiểu Bạch chợt nổi lên cảnh giác, cô gái này quá gian trá rồi, cô vậy mà cố ý làm cậu ta giảm lòng phòng bị, sau đó lại thừa cơ nghe ngóng tin tức anh Lâm từ cậu ta!
Cũng may trong thời khắc mấu chốt cậu ta đã hoàn toàn tỉnh ngộ!
“Chuyện này, em cũng không rõ lắm.” Tiểu Bạch trả lời một cách mơ hồ, nhưng đã sẵn sàng chờ Tiết Lam vặn hỏi.
Dù như thế nào đi nữa, thì cậu ta một chữ cũng không nói!
Tiết Lam “À” một tiếng, cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là cậu ta thật không biết, ngay sau đó đã quên mất chuyện này, quay đầu lại hỏi cậu ta đã mua bánh bao ở đâu, sau đó bắt đầu khen bánh bao.
Cuối cùng, lúc đến cửa đoàn làm phim vẫn không quên dặn dò cậu ta, nói sáng mai cô muốn ăn bánh bao ở chỗ này.
Tiểu Bạch mơ hồ rồi, chỉ vậy thôi?
Tiết Lam vào phòng hóa trang của đoàn làm phim, thợ trang điểm rất nhanh trang điểm cho cô, tiểu Bạch cũng mang kịch bản lấy từ chỗ đạo diễn đến, Tiết Lam bắt đầu nghiêm túc đọc.
Hôm nay cô nhất định phải biểu hiện tốt một chút mới được, cũng không thể để tình trạng ngày đầu đến đoàn đã bị đuổi đi, mất mặt là chuyện nhỏ, nếu không thể ở lại đẩy thuyền CP, cô tuyệt đối sẽ chết không nhắm mắt!
<<Chìm Nổi>> là bộ phim điều tra tội phạm có hai nam chính, Thời Chí diễn vai Hứa Ninh – một chuyên gia tâm lý điều tra tội phạm từ nước ngoài trở về, vì vụ án giết người liên hoàn, được mời đến cục cảnh sát làm cố vấn đặc biệt.
Thịnh Lâm diễn vai đội trưởng đội điều tra tội phạm, hai người liên thủ cùng nhau phá được nhiều vụ án, và đập tan khối u lớn của tổ chức buôn bán ma mai thúy quốc tế ẩn sau đó.
Mà Tiết Lam diễn vai Lâm Mị – con gái của đại Boss đứng sau tổ chức buôn bán mai thúy quốc tế, vì thích Hứa Ninh do Thời Chí thủ vai, cả ngày quấn quýt theo đuổi người, mà Hứa Ninh cũng lợi dụng Lâm Mị làm vật che chắn, từng bước nắm giữ chứng cứ về tổ chức buôn bán mai thúy.
Tiết Lam lật kịch bản trong tay, cảm thấy nhức đầu, cô không biết diễn, cơ bản không biết nên xem từ đâu.
Ngay khi Tiết Lam vò đầu bứt tai, Thời Chí vậy mà gõ cửa, anh giơ kịch bản trong tay lên: “Rảnh để đối diễn không?”
Tiết – cầu cũng không được – Lam vẻ mặt kích động đứng lên: “Rảnh, rảnh!”
Cô cảm thấy buồn ngủ và có người đưa gối đến, có ảnh đế đối diễn với cô, Tiết Lam cảm thấy cô chắc sẽ ổn thôi.
Thời Chí nhẹ gật đầu, kéo ghế ngồi đối diện Tiết Lam.
Nói thời gian tiếp theo đối diễn, không bằng nói Thời Chí đơn phương giải thích cho Tiết Lam, dưới sự giảng giải không nhanh không chậm của anh, Tiết Lam cũng chầm chậm có một chút cảm giác với nhân vật Lâm Mị này rồi.
Đến lúc này dù Tiết Lam có ngốc, cũng phát hiện Thời Chí rõ ràng đang giúp cô, giúp cô nhanh chóng nhập vai, hiểu được nhân vật, tuyệt không chị đối diễn đơn giản như vậy.
“Tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?” Tiết Lam đột nhiên hỏi.
Thời Chí cho rằng cô muốn hỏi kịch bản hoặc nhân vật, “Có thể, cô hỏi đi.”
“Chuyện này, có phải Thịnh Lâm nhờ anh giúp tôi không?” Đây là khả năng duy nhất mà Tiết Lam có thể nghĩ đến, dù sao cô và Thời Chí không có giao tình, sao người ta bằng lòng giúp cô chứ.
Thời Chí sững sờ, dường như không nghĩ tới cô sẽ hỏi vấn đề này, nhưng anh đúng vì đồng ý với Thịnh Lâm hôm nay đến đoàn làm phim chăm sóc Tiết Lam, nhưng sau khi đồng ý lại không biết chăm sóc thế nào, mới suy nghĩ giúp cô đối diễn.
Suy nghĩ một lúc, Thời Chí cảm thấy không cần thiết để phủ nhận, nhẹ nhàng trả lời: “Ừm.”
Tiết Lam suýt chút nữa vì hưng phấn mà từ ghế nhảy dựng lên, để ảnh đế hướng dẫn cô, đây là ‘Người ngoài’ có thể tùy tiện yêu cầu sao?
Đương nhiên không phải, chuyện này phải ‘Người nhà’ mới mời được, chỉ bằng chuyện này, ai còn dám nói cô đẩy thuyền CP giả!
Người đời thường nói ‘Vui quá hóa buồn’ một chút cũng không giả, một giây trước Tiết Lam còn ngồi vững trên ghế cười ngây ngô, một giây sau cái ghế đột nhiên nghiêng một cái, cả người cô ngã ngửa về phía sau.
Khi nghĩ xong, ngay khi Tiết Lam cảm thấy mình nhẹ nhất thì sẽ ở mức chấn động não, Thời chí đột nhiên kéo tay cô, mà tay khác của anh nhanh chóng ổn định cái ghế, lúc này mới kéo cô ra khỏi nguy hiểm.
Tiết Lam nghĩ lại còn sợ, vỗ ngực nói cảm ơn: “Cảm ơn, may có anh kéo tôi lại, nếu không lần này đầu tôi sẽ nở hoa rồi.”
Thời Chí ngạc nhiên nhìn cánh tay phải mới vừa giữ chặt Tiết Lam, đáy mắt bỗng trở nên sâu thẳm.
Tiết Lam thấy anh không đáp lời, ngẩng đầu nhìn sang, ngạc nhiên nói: “Tay anh bị sao vậy, sẽ không phải vì tôi quá nặng nên khi anh túm đã bị trật khớp đó chứ.”
Dứt lời, Tiết Lam cũng không nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp nắm cổ tay Thời Chí kiểm tra.
Lúc này, Thời Chí cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, nhìn Tiết Lam nắm cổ tay anh, hai mắt híp lại, đột nhiên rút tay về, “Tôi không sao.”
Tiết Lam sững sờ nhìn chằm chằm tay mình giữa không trung, trong lòng lại nghĩ: Cmn, lại đẩy thuyền!
Cô trước đó trong siêu thoại có thấy, nói Thời Chí có bệnh thích sạch sẽ, không thích tiếp xúc thân thể với người khác, chuyện này cũng được đạo diễn và diễn viên hợp tác với anh chứng thực.
Nhưng, cuộc đẫm máu đầu tiên của Thời Chí và Thịnh Lâm là khi chụp chung một khung ảnh, khi đó Thời Chí chủ động khoác vai Thịnh Lâm bị chụp lại.
Wow, thì ra đây là sự thật, ‘Cậu là ngoại lệ, thiên vị’ đúng là tiêu chuẩn kép, đúng đúng đúng, chỉ có cô không xứng!
Thời Chí cũng nhận ra mình vừa thất lễ, do dự một chút nói: “Thật xin lỗi, tôi…”
“Không cần xin lỗi, anh rất tốt, thật sự, tin tôi đi!” Tiết Lam vẻ mặt chân thành đã cắt ngang lời của Thời Chí, đôi mắt có chút thiêu đốt người khác.
Càng trắng trợn thiên vị, đường dành cho fan CP càng lớn, chuyện này sao có thể sai, nhất định không sai!
Thời Chí nghẹn ngào, cũng không biết nên tiếp lời thế nào, chỉ có thể chỉ vào kịch bản trong tay, hỏi: “Còn vấn đề gì về kịch bản này nữa không?”
Tiết Lam lắc đầu, nhìn chung thì nguyên chủ trước đó có nhận kịch bản, có hai loại, một là bình hoa di động, một là hoa si ngốc nghếch, những năm này cô ở cạnh đều thấy.
Mà lần này, nhân vật Lâm Mị chính là chồng lên hai kiểu này, dễ thôi!
Tiết Lam tràn đầy tự tin: “Chỉ diễn bình hoa với hoa si thôi, yên tâm, chuyện này tôi cũng quen rồi.”
Thời Chí: “…”
P/s: Truyện đầu tay, có gì sai sót mong mọi người thông cảm cho mình nha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT