*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mãi đến lúc tan tầm, An Lương vẫn dựng tóc gáy vã mồ hôi lạnh bởi câu nói của bà cụ. Trước khi rời bệnh viện, anh vào nhà vệ sinh rửa mặt, chăm chú nhìn bản thân trong gương hồi lâu, mệt mỏi thở dài, định bụng vài hôm nữa phải xin nghỉ xả hơi. Mấy ngày nay ngày nào cũng mệt óc.
Tạnh mưa, chiếc Ducati Panigale V4 của anh chiếm hẳn một chỗ trong ga-ra, oai phong lẫm liệt giữa đám quần chúng Toyota và Haval xung quanh.
An Lương gạt nước đọng trên yên xe, ngồi lên, rút điện thoại lướt Wechat, ngoài mẹ anh hỏi tại sao chưa tan làm, Lý Thành cũng nhắn tin đến. An Lương mở ra đọc, Lý Thành chụp ảnh cho anh xem, trong ảnh là một người đứng dưới mưa, quay lưng về phía trạm gác.
Còn có hai tin nhắn, tin đầu tiên là “Cậu bạn này đứng đây gần nửa tiếng rồi đấy, tôi sắp thay ca mà cậu ta vẫn đứng, anh bảo tôi có nên ra hỏi thăm cái không?”
Tin thứ hai là “Hỏi rồi, người ta chẳng để ý đến tôi, chỉ cười một phát với tôi rồi xoay gót bỏ đi, ngầu vãi đạn.”
Lý Thành nhắn cho anh từ hai tiếng trước, dù chỉ là bóng dáng, An Lương cũng nhận ra người trong ảnh là Tần Hoài.
Anh thở dài, gạt nước mưa trên tay lái, dùng một tay gửi voice chat cho Lý Thành “Tôi quen cậu này, nhà cậu ấy xảy ra chút chuyện. Nếu ngày mai cậu ấy lại đến trại giam thì nhắn tôi nhé.”
Lý Thành nhanh chóng gửi cho anh một cái sticker “OK”, hình chú chó nhỏ giơ ngón cái, thoạt nhìn khá đáng yêu.
An Lương phì cười, cất điện thoại vào túi, gạt chân chống, vững vàng phóng motor ra ngoài.
Trận mưa vừa nãy lớn quá, lúc đứng dầm mưa, Tần Hoài đã nghĩ gì nhỉ?
An Lương phóng xe về nhà ba mẹ, vì tắc đường nên trễ hơn bình thường hai mấy phút. Vừa mở cửa, mùi canh sườn đã ngào ngạt ra tận hành lang. Ba anh đang ngồi trên sô pha xem tin tức, thấy An Lương ôm mũ bảo hiểm vào thì nhíu mày hỏi, “Lại phóng xe máy đấy à? Quá phách lối!”
Ông cụ giác ngộ chính trị không tồi, lĩnh hội vững vàng tri thức của Đảng, chủ yếu thể hiện ở việc cuối câu nào cũng buông lời bình, hạ kết luận cho anh bằng ba chữ cực kỳ hùng hồn.
An Lương không để bụng, thành thạo giả vờ không nghe thấy. Anh đặt mũ bảo hiểm trên tủ giày ở bậc thềm, vừa thay giày vừa gọi với vào bếp, “Mẹ ơi! Con đói quá!”
“Đừng có gào! Xong ngay đây!” Bà An bưng nồi canh sườn từ bếp ra, “Đi rửa tay, gọi ba vào ăn cơm.”
Vì vậy An Lương lại gào về phía phòng khách, “Viện trưởng An! Vào ăn cơm!”
Ba anh là viện trưởng bệnh viện số 4. Nhưng mối quan hệ này chỉ có vài chủ nhiệm khoa biết được. An Lương cũng không thích nhắc tới, dù sao quan hệ giữa khoa tâm thần và bệnh viện cũng không phải quá khăng khít.
Khoa ngoại kiếm tiền, khoa phụ sản kiếm tiền, chưa nghe thấy một đám bệnh tâm thần kiếm tiền về cho bệnh viện bao giờ.
Trên bàn cơm, viện trưởng An hỏi han tình hình công việc của An Lương như thường lệ, ông xuất thân từ khoa ngoại, không mấy am hiểu về khoa tâm thần nhưng vẫn thích hạch hỏi. Vì vậy An Lương chỉ trả lời qua loa vài câu, cuối cùng bổ sung, “Hai hôm nay còn phải qua sở làm xét nghiệm.”
Viện trưởng An múc một bát canh, “Cho ai?”
Theo quy định, An Lương không được để lộ bất cứ tin tức nào của phạm nhân, dù với cha ruột cũng không được. Bình thường anh cà chớn thì cà chớn, nhưng đạo đức nghề nghiệp cơ bản vẫn phải có, “Con không nói tên được, nói ra là chứng nhận y bác sĩ của con tiêu luôn. Ba cũng đừng hỏi nữa.”
Viện trưởng An nhìn anh, hiếm khi đồng ý với con trai, quả nhiên không hỏi tiếp.
Ông cụ hỏi xong thì quên, nhưng báo hại An Lương mãi tới lúc về đến nhà mình vẫn còn nghĩ ngợi chuyện này. Ngoại trừ hứng thú đối với Tần Hoài, thật lòng An Lương cũng khá hiếu kì tại sao Tần Thạch Minh kiên quyết khăng khăng từ chối làm giám định pháp y tâm thần.
Ông ta giết hai người, không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ lĩnh án tử hình. Nếu là phạm nhân bình thường, để tìm đường sống, chắc chắn sẽ nhiệt tình giả ngây giả dại, hi vọng lấy được chẩn đoán chướng ngại tinh thần hòng trốn tránh hình phạt.
Thế nhưng Tần Thạch Minh lại bình tĩnh và quyết liệt khước từ cơ hội cuối cùng này, thậm chí còn bắt An Lương phải ưng thuận rằng bất kể Tần Hoài yêu cầu ra sao cũng đừng tiếp tục làm xét nghiệm này cho ông.
Thật giống như Tần Thạch Minh biết rằng, nhất định Tần Hoài mong ông được sống.
Tần Thạch Minh giết vợ mình, cũng chính là mẹ của Tần Hoài. Căn cứ theo lẽ thường, Tần Hoài mất mẹ, ắt hẳn phải hận ba mình thấu xương mới đúng, tại sao còn chạy vạy khắp nơi cầu xin một tia hi vọng cho ba?
Câu nói “Bác sĩ An, tôi cầu xin anh” vẫn văng vẳng bên tai An Lương, không cách nào xua đi được. Tần Hoài thoạt nhìn khá lãnh đạm, hoặc có thể gọi là xa cách, nhưng lúc thốt ra những lời này, cả con người cậu lại bộc bạch sự yếu ớt như đã đến bước đường cùng.
Chẳng khác nào An Lương là chút hi vọng cuối cùng của cậu, là khúc gỗ mục từ thượng nguồn trôi về phía cậu giữa dòng nước lũ thăng trầm.
An Lương càng nghĩ càng phiền lòng, anh xả nước đầy bồn tắm để ngâm mình, còn quẳng thêm một túi viên sủi bồn tắm đắt tiền của Nhật. Cuối cùng nằm dưới nước nghĩ ngợi chuyện này tới xuất thần, suýt thì tự chết ngạt. Khốn khổ phì ra một ngụm nước từ lồng ngực, anh cảm thấy dạo này mình cô quạnh quá, bởi vậy nên mới tẩu hỏa nhập ma.
Anh mò lấy điện thoại để bên bồn tắm, mở một group chat, các thành viên trong nhóm đều là bạn bè chơi thân của anh, cùng là “người trong giới đó”. Tốc độ gõ chữ của An Lương cực nhanh, “Thứ Bảy, Nhiên Thiêu, ai đi không?”
Nhiên Thiêu là quán bar đồng tính lớn nhất Hồng Nhai Động* ở Trùng Khánh.
*Hồng Nhai Động là một trong những danh lam thắng cảnh nổi tiếng của Trùng Khánh, nằm ở nơi giao nhau giữa sông Dương Tử và sông Gia LinhTrong group lập tức xôn xao, anh em cây khế thi nhau ló mặt, “Sếp An cô đơn hả?” “Tới luôn bác tài ơi” “Thứ Bảy anh phải tăng ca, tối nay đến tìm các chú” “Nhanh lên nhanh lên”
Sau khi hẹn bạn mười rưỡi tối thứ Bảy gặp nhau trước cửa Nhiên Thiêu, An Lương tìm người đặt chỗ trước rồi ném điện thoại lên thảm lót, một lần nữa chìm xuống bồn tắm đầy nước.
Mấy ngày còn lại trong tuần trôi qua rất nhanh, chẳng biết lão nào trong bệnh viện số 4 giở chứng, bắt đám khoa tâm thần của An Lương đi bình chọn khoa tiên tiến của toàn thành phố quý này.
“Lắm người hãm nhỉ.” An Lương ngồi trong phòng làm việc, vừa bóc quýt ăn vừa nói, “Dù có bình chọn thì ngoảnh đi ngoảnh lại cũng toàn lũ bước lên tự giới thiệu ‘Chúng tôi là khoa bỏng xuất sắc’, ‘Chúng tôi là khoa ngoại xuất sắc’, thế khoa bọn mình lên nói gì? ‘Chúng tôi là khoa tâm thần xuất sắc’ à? Tâm thần xuất sắc thật không?”
Nghe mấy câu này của anh, Tiểu Hoàng như bị chọc đúng huyệt cười, An Lương ăn hết quả quýt rồi mà vẫn cười.
Ngoài chuyện đó, bệnh viện cộng đồng mới chuyển đến một bệnh nhân tâm thần phân liệt có khuynh hướng bạo lực. Ngày đầu tiên đến nơi, người này nhân lúc không ai chú ý, dùng máy đóng sách đập vào đầu y tá đang viết hồ sơ bệnh án cho hắn, bảo là trên mặt y tá có ăng-ten của gián điệp Mỹ. Có ăng-ten trên mặt hay không chả biết, chỉ biết y tá phải khâu vài mũi thẩm mỹ trên đầu.
Thấy mấy lão khọm già trong khoa chẳng muốn đón bệnh nhân này, An Lương đành phải tự nhận. Có điều làm chẩn đoán tiêu tốn hết cả buổi chiều của anh, lúc bị lôi xuống lầu chụp cộng hưởng từ, bệnh nhân còn vùng thoát khỏi tay bảo vệ, chạy tung tăng trong hành lang. An Lương đuổi theo hắn hụt cả hơi, xương sườn nhức buốt từng đợt.
Hết việc này tới việc khác thi nhau đến rồi đi, tới thứ Sáu tan tầm, An Lương mệt đến nỗi gần như quên bẵng Tần Hoài là ai.
Sáng thứ Bảy, An Lương ngủ nướng, mở mắt ra đã hai rưỡi chiều. Anh lê lết trên giường một lát, mở ứng dụng Meituan Takeaway, lướt từ trên xuống dưới như hoàng đế tuyển phi, chán chê mới gọi một bát miến tiết vịt lót dạ. Xong xuôi lại mở ứng dụng Hema Tiên Sinh, cẩn thận chọn một túi thực phẩm. Từ cá đến thịt, cần gì có nấy. An Lương thích nấu nướng, dù chỉ là nấu cho mình mình ăn.
Căn chung cư anh mua nằm bên cạnh Hồng Nhai Động, từ sáng đến đêm tấp nập du khách. Từ lúc nhắm mua, ba anh đã nói khu vực này tuy đẹp nhưng hơi ầm ĩ, bảo anh chọn chỗ khác đi.
Nhưng An Lương thích ầm ĩ như vậy, dẫu anh không phải một phần của sự huyên náo này, nhưng từ cửa sổ nhìn ra ngoài, du khách nhộn nhịp bên dưới lại tạo cho anh cảm giác an toàn.
Đôi khi buổi tối không muốn ra ngoài, An Lương chỉ dựa vào cửa sổ ngắm du khách tới lui như mắc cửi, phỏng đoán họ là người nơi nào, đến Trùng Khánh bao lâu, sau khi về sẽ làm gì.
Phần lớn thời gian An Lương đều không biết cô độc là gì, công việc ở bệnh viện khiến tâm trí anh đủ mệt mỏi rồi. Nhưng con người mà, mỗi tháng vẫn có hai ba ngày đặc biệt muốn ở bên ai đó.
Từ hồi cấp hai An Lương đã biết mình thích nam giới. Khi vừa nhận ra điều này, anh khó tránh khỏi chút kinh hoàng, nhưng có lẽ xuất phát từ bản năng tự vệ, anh không nói việc này cho mẹ biết. Hiện tại thời gian đã chứng minh đây là quyết định chính xác nhất đời anh, dựa theo quan sát của anh đối với cha mẹ nhiều năm, nếu thình lình come out, hai ông bà chắc sẽ ngất xỉu.
Bao nhiêu năm qua, bên cạnh An Lương thực ra không thiếu bầu bạn. Ngoại hình anh ưa nhìn, nghề nghiệp lại tử tế, tính cách cũng không tệ. Trong giới này, “1” như anh quý hơn vàng, Tứ Xuyên Trùng Khánh bạt ngàn “0” chính là thiên đường nhân gian của anh.
Nhưng anh chưa từng có mối quan hệ lâu dài ổn định nào, bởi vì anh không biết làm sao để duy trì tình yêu đối với một người.
Xét về hiện thực mà nói, anh sợ phiền toái, cũng sợ cha mẹ biết được. Bao năm nay, thỉnh thoảng mẹ giục kết hôn, An Lương vẫn lấp liếm cho qua. Đôi khi anh cảm thấy cả đời mình sẽ như vậy thôi. Ba mẹ còn đó, tuyệt đối anh sẽ không có bầu bạn lâu dài.
Còn về sau này, thôi cứ sau này tính.
An Lương xuống giường, trước tiên đi tắm rửa, sau đó chọn một túi hạt cà phê Tuệ Lan trong tủ, chậm rãi pha cho mình một ly cà phê. Tới lúc uống xong, miến tiết vịt cũng đến.
Miến tiết vịt tiệm này được mệnh danh là miến tiết vịt Nam Kinh chính cống, cam đoan từ chủ tiệm đến vịt đều xuất thân Nam Kinh. Kết quả An Lương thử một miếng, cảm thấy con vịt này phải xuất thân Lục Giang. Anh từng ăn một bát miến tiết vịt ở miếu Tần Hoài phu tử, từ đó về sau nhớ mãi không quên, dù đã thử rất nhiều tiệm ở Trùng Khánh nhưng vẫn không tìm được hương vị đó.
“Hôm nào phải quay lại bờ sông Tần Hoài Nam Kinh ăn miến tiết vịt mới được.” An Lương ném bát miến vịt Lục Giang vào thùng rác, không biến sắc nghĩ.
Tần Hoài, cái tên này lại khiến đáy lòng anh quặn lên một trận.
“Thôi dẹp mẹ đi, đến phương thức liên lạc còn chả có, kiếp này chẳng gặp lại nhau nữa, mình nghĩ đến làm quái gì?” An Lương thô bạo đóng nắp thùng rác như đang dằn dỗi, kết quả thiếu điều kẹp trúng tay.
Hema Tiên Sinh giao hàng rất nhanh, An Lương nhìn mâm cà chua tròn xoe nho nhỏ, hành tây mập ú và chanh vàng óng ả, cuối cùng mới thấy tâm trạng vui lên.
Anh tự làm cho mình một đĩa chân gà cay, một đĩa cá sốt chua ngọt, một đĩa nầm bò om cà chua, còn lại khoai môn mang đi hầm canh. Ba món mặn một món canh bưng lên bàn, cả căn phòng thơm phức mùi thức ăn nóng hổi.
An Lương xới thêm một bát cơm, dọn lên đôi đũa, phấn khởi bật “I can BB” mùa mới lên xem. Càng ăn càng thấy mình đúng là lên được phòng khách xuống được phòng bếp, công dung ngôn hạnh khéo léo đảm đang, mình mà là phụ nữ thì chẳng biết ai mới xứng với mình.
Hẹn đám anh em cây khế lúc mười rưỡi, từ nhà đi bộ đến Nhiên Thiêu khoảng bảy tám phút, đây là chút tư lợi khi An Lương chọn mua căn hộ ở chung cư này. Anh muốn sống dưới ánh mặt trời, nếu không thể thì phải sống giữa đồng loại.
Anh nhẩm tính hơn mười giờ ra khỏi nhà là kịp, trước khi đi còn thong thả tạo kiểu tóc. Kết quả tính nhẩm hơi sai, tới lúc anh chậm rãi đến cửa Nhiên Thiêu, cả bốn người bạn đang rướn cổ đợi anh, bao gồm cả Trần Kỳ đã hùng hồn tuyên bố phải tăng ca trễ lắm.
Mọi người thấy anh tới thì đồng thanh “Xùy” một cái, “Hẹn mười rưỡi cơ mà, sếp An lại muộn nhé!”
“Không muộn sao gọi là sếp An? Đến sớm thì phải gọi Tiểu An chứ.” An Lương điềm nhiên gửi Wechat để người nhận đặt phòng ra đón họ, bản thân anh mở ví cho bảo vệ kiểm tra.
Lúc bảo vệ cầm đèn pin quét tới quét lui soi ví, Trần Kỳ cũng nhích lại nhìn hồi lâu, thất vọng nói, “Hớ, hôm nay sếp An không mang ba con sâu à? Tưởng sếp An cô đơn lắm mới hẹn bọn mình chứ nhỉ!”
“Thôi xin.” An Lương gấp ví lại, quay sang Trần Kỳ, “Lần trước bệnh viện bọn tôi đến tuyên truyền phòng chống AIDS cho đơn vị cậu, quên hết rồi hả? Cậu phải thay đổi đi, đừng có bạ ai cũng dắt về nhà. Lần này mục đích chính của chúng ta là gì? Là uống rượu, là quẩy, là thanh niên hiện đại vui chơi giải trí lành mạnh! Đừng có dâm tục thế.”
An Lương không chỉ nói được mà còn làm được. Sau khi uống vài ly, anh ra sàn nhảy nhảy một lát, lúc về phát hiện trên ghế thừa ra tận bốn mạng, cả đám bạn của anh đều đang hôn hít mấy người mới quen.
“Cái đệt… Bọn bây còn là người không?” An Lương còn chưa mắng xong đã bị nhịp trống vừa nhanh vừa ầm ĩ của DJ át lời.
Thôi kệ, An Lương mặc niệm vài câu trong tài liệu tuyên truyền phòng chống AIDS của bệnh viện, tự bưng ly rượu ngồi bên cạnh ghế dài, đảo mắt nhìn đám người tới lui nhộn nhịp. Quán bar đêm chật ních toàn người với người, kỳ lạ là không ai chú ý đến anh, điều này tạo cho anh cảm giác an toàn không lý giải được.
Trần Kỳ bận bịu rút người ra khỏi bạn mới, là “rút” người ra đúng theo nghĩa đen, nằm bò trên ghế tru tréo vào tai anh, “Sếp An đã vừa mắt ai chưa?”
“Có cục c*t, cậu ở đây thì tôi vừa mắt ai được nữa?” An Lương lạnh lùng cười, bốn lạng đẩy nghìn cân đáp trả.
“Dân chơi không sợ mưa rơi! Lừa gạt lão gay già tôi hả!” Chẳng biết mấy hôm nay Trần Kỳ học được cái gì trên trên Weibo, toét miệng cười đến nỗi An Lương ngậm không nổi rượu.
Rốt cuộc, tới lúc anh rót thêm ly khác, tiếp tục dùng ánh mắt siêu phàm thoát tục vô dục vô tình đánh giá đoàn người tới tới lui lui như “thần ái thế nhân”, An Lương nhất quán tôn thờ chủ nghĩa duy vật lại cho rằng mình đang gặp quỷ.
Anh nhìn thấy Tần Hoài, đứng cách anh không xa.
Ánh đèn màu lam trên trần quán bar hắt bóng xuống cậu, còn cậu chỉ lặng lẽ đứng, như bức tượng điêu khắc tuấn tú, không lay động nhìn An Lương.
Bộ não úng cồn của An Lương cấp tốc vận hành: Sao cậu ta ở đây? Cậu ta nhận ra mình chưa? Tần Hoài có biết Nhiên Thiêu không phải quán bar bình thường không? Cậu ta ở đây, chẳng phải thế nghĩa là… cậu ta cũng là đồng loại?
Cứ như vậy, hai người đối mặt qua đám đông ồn ã, không ai cử động.
Thời gian đối mặt quá lâu, lâu tới mức đám bạn bên cạnh An Lương đã phát giác điểm kỳ lạ. Trần Kỳ và Chu Văn Dã nhìn theo ánh mắt An Lương, vừa khớp trông thấy Tần Hoài đứng đó.
Hai gã thất đức lập tức phấn khởi bừng bừng, Chu Văn Dã đẩy hai tên bạn còn lại, “Nhanh nhanh, đm dừng hôn! Sếp An nhà mình ưng người ta kìa! Bạn bè phải lên hỗ trợ ngay!”
Trần Kỳ thẳng thắn hơn, An Lương cấp tốc thò tay ra cũng không kịp tóm được gã. Gã né nhanh như bướm lượn, đứng dậy vung tay về phía Tần Hoài, “Bé đẹp trai kia ơi! Có bạn chưa? Chưa có thì lại đây ngồi nè!”
An Lương giơ tay bụm mặt, đây đúng là hiện trường tử vong xã hội quy mô lớn mà, đây đúng là quả báo táo tàu của người số nhọ mà, đây đúng là hệ lụy của việc chơi nhầm bạn xấu mà.
Tần Hoài liếc mắt nhìn An Lương, không ngờ bước đến thật.
Trần Kỳ hoàn toàn không biết mình vừa vẫy gọi người như thế nào, gã đặt Tần Hoài ngồi xuống bên cạnh An Lương, hồ hởi thêm dầu vào lửa, “Lại đây lại đây, đừng ngại, hai bạn giới thiệu lẫn nhau chút coi nào, tớ thấy hai bạn nhìn nhau nửa ngày rồi đấy! Đây là An Lương bạn tớ. Còn bé đẹp trai này là…”
Giữa âm thanh ồn ã huyên náo và ánh đèn lởn vởn xung quanh, Tần Hoài đưa một bàn tay về phía An Lương, nhoẻn cười, “Chào anh, em là Tần Hoài.”
An Lương bụng dạ rối bời, nắm lấy bàn tay Tần Hoài hướng về phía mình. Tay Tần Hoài rất lạnh, cái lạnh hiếm hoi giữa quán bar hầm hập, như viên nước đá trong ly whiskey, đôi mắt trắng đen rạch ròi của cậu cũng quá mức tĩnh tại giữa không gian hỗn loạn.
“Chào cậu, tôi là An Lương.” An Lương được Tần Hoài bắt tay, hơi gượng gạo thì thầm.
Tần Hoài chợt nở nụ cười, đây là lần đầu tiên An Lương thấy cậu cười. Âm thanh của cậu rất khẽ, chỉ đủ cho hai người họ nghe, “Em biết rồi, thưa bác sĩ An.”
Sau này, trong rất nhiều đêm sống không bằng chết, nhớ lại khoảnh khắc ấy, An Lương đều tự hỏi: Khi Tần Hoài đứng đó nhìn mình, trong lòng cậu đang nghĩ điều gì? Cậu có khoái trá không? Hay thực ra cậu đang vùng vẫy?
Hết chương 3