Lúc A Ân từ Thượng Quan gia đi ra thì trên trán mơ hồ có một lớp mồ hôi. Nàng cũng không quan tâm, tay phải cầm theo một rương gỗ liền lên xe ngựa Ngôn Thâm chuẩn bị cho nàng. May là hôm nay người gác cửa biết bọn họ hôm nay thi đấu điêu hạch trên núi Đại Tự, khi nàng đi ra cũng không bị hỏi điều gì.
Ngôn Thâm một đường hộ tống, hắn luôn đi theo bên cạnh xe ngựa, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng thở gấp nhẹ trong xe, thuận tiện lúc nàng đang sợ thì nói: “Ân cô nương, ta theo hầu gia đã vài chục năm, hầu gia nếu thật sự tức giận thì cô ngay cả một cơ hội để giải thích cũng không có.”
Tiếng thở gấp trong xe dừng lại, thay vào đó một tiếng động kỳ lạ, như là tiếng đao mài giũa.
Ngôn Thâm cho là mình nghe lầm, vỗ đầu một cái, lại vểnh tai lên nghe tiếp.
“…Không biết là ta làm sai điều gì?”
Ngôn Thâm mờ mịt đáp: “Từ sau khi Trần Đậu xảy ra chuyện, hầu gia đặc biệt lo cho an nguy của cô nương.” Ngụ ý là bên cạnh Ân thị có người của hầu gia, mỗi một lời nói mỗi một hành động của cô hầu gia đều nắm trong lòng bàn tay, cho nên sau này không nên cùng Thượng Quan Sĩ Tín nói nhiều như vậy.
A Ân dù là có tâm tư nhạy bén, cũng không tìm ra ý trong lời nói của Ngôn Thâm.
Lúc này nàng có chuyện khác cần phải quan tâm.
Sau khi xe ngựa dừng lại, Ngôn Thâm mời nàng xuống xe.
Nào ngờ đợi một lát vẫn không thấy nàng xuống, đang muốn tiến lên trước gõ cửa xe thì bên trong lại phát ra tiếng đao mài giũa. Ngôn Thâm lúc này mới xác định bản thân mình không nghe lầm, hỏi: “Ân cô nương vẫn ổn chứ?”
“…Làm phiền lang quân chờ ta một chút.”
Ngôn Thâm thu tay về, một lát sau, trong xe có tiếng ma sát truyền ra, cửa xe bị kéo ra, lộ ra một bóng hình nhỏ nhắn xinh đẹp. Nàng cười với hắn, nói: “Khiến lang quân chờ lâu rồi.”
Hắn lấy lại tinh thần, ho khan, nói: “Hầu gia ở trong phòng.”
Nàng nhìn theo hướng hắn chỉ, không khỏi có chút kinh ngạc, vậy mà lại là một tòa tiểu trach, so với chỗ ở trước đây của hắn phong cách có rất nhiều điểm khác nhau. Nàng gật đầu với Ngôn Thâm, sau đó đi vào.
Xe ngựa cũng tiến vào.
Trạch tử khá nhỏ, liếc mắt liền có thể ngắm hết tất cả, một mặt trên tường đá xanh xám có treo bảy, tám sâu thịt khô, đung đưa trong gió đêm. Mặt khác trước tường còn có một chiếc xe ngựa khá nhỏ, ước chừng chỉ đủ cho hai người ngồi. Trong nhà không có tiểu đồng hầu hạ, Ngôn Thâm cũng không thấy đâu, bước chân nàng hơi dừng lại, lại ngắm xung quanh, sau đó mới bước vào nơi có ánh sáng trong nhà.
Lúc này hắn dường như thực sự nghe theo bản năng vậy, trực tiếp dùng lưỡi.
Chiếc lưỡi mềm đem máu trong miệng nàng liếm đến không còn một vết, lúc trước thô bạo dữ dằn, lúc này lại dịu dàng như ánh trăng ngoài kia. Hắn giống như đang lấy lòng nàng, đem hết khả năng mà dịu dàng.
Nàng cảm nhận được phần lấy lòng này của hắn, không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc.
Hắn hỏi: “Nàng đang nghĩ cái gì?”
A Ân ngây ngốc nhìn hắn.
Hắn muốn cho nàng mọi thứ, cô nương trong lòng mềm mại đến không thể chịu nổi, kèm theo cả tim của hắn cũng mềm tới nát bét, muốn đem hết thảy những thứ tốt đẹp trên thế gian này cho nàng, dù cho nàng muốn sao sáng trăng thanh trên trời hắn cũng sẽ hái cho nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT