A Ân có chút phiền nào, hạch điêu Tử Diệp tặng nàng chắc là rơi trên sông mất rồi, hiện tại nàng lại đang ở trên thuyền của Trầm Trường Đường, để người đi tìm là không thể. Nàng đành phải tạm thời coi như không có gì xảy ra, đang định muốn cầm theo váy rời thuyền thì Ngôn Thâm đi tới.
“Ân cô nương, ta đưa cô vể.”
A Ân nghe vậy thì thoáng kinh ngạc, hỏi: “Hầu gia có khách quý tới thăm sao? Là người của Đặng công công?”
Trong mắt Ngôn Thâm hiện lên một tia tán thưởng, nghĩ thầm Ân cô nương này rất nhạy bén, chưa nói với nàng một phân mọt hào nào nàng đã thấu rõ, lúc trước nếu nói là vì chuyện của Trần Đậu mà sinh ra vài phần tôn kính thì lúc này sự cung kính gần như là đã tràn đầy rồi. Ngữ khí phát ra từ nội tâm không khỏi cung kính, nhưng thật ra đã bắt đầu xem nàng như là chủ mẫu để đối đãi.
“Bẩm cô nương, chính là vị Đặng công công trong cung. Hôm nay trời đã khuya, Đặng công công lần này tới đây không biết là muốn quấy rầy bao lâu, liền trước tiên để thuộc hạ đưa cô nương về.” Hắn khẽ gật đầu, mang theo A Ân từ phía cửa sau của buồng nhỏ đi ra ngoài.
Chiếc thuyền này của Mục Dương hầu không nhỏ, từ đầu thuyền đi tới đuôi thuyền mất khoảng chừng bón, năm mươi bước chân.
Lúc này thuyền vẫn đang trôi trên sông, xa xa ngọn đèn dầu nối nhau không ngớt, giống như một khoản noãn hoàng. Bóng trăng hình lưỡi liềm phản chiếu dưới mặt sông, một chiếc thuyền nhỏ đong đưa trôi tới. Thuyền lớn thả chiếc thang dây xuống, Ngôn Thâm muốn đỡ nàng xuống.
Nàng lắc đầu, nói: “Không cần phiền lang quân, ta tự mình xuống được.”
Nói rồi nắm lấy thang dây, động tác mặc dù có vẻ non nớt nhưng cũng vững vác bước xuống thuyền nhỏ. Ngôn Thâm không khỏi nhìn nàng nhiều hơn vài lần, lần thứ hai cảm thấy ánh mắt hầu gia nhà mình quả thực là tuyệt vời.
Trước đây hắn luôn cảm thấy thân phận của Ân thị quá thấp, ở Vĩnh Bình bất kể là Hầu phủ hay là quan trong triều cũng không thể có khả năng. Nhưng trước mắt lại cảm thấy vị Ân thị này làm việc quyết đoán, đối nhân xử thế vừa thông mình lại có dũng có mưu, trái lại có thể vì hầu gia nhà hắn mà thêu hoa trên gấm.
Khi A Ân trở lại Thượng Quan phủ thì canh giờ cũng không tính là muộn, nàng nói Ngôn Thâm đưa cho nàng đèn lồng rồi chậm rãi đi về phía Thính Hà viên.
Dọc đường trở về nàng biết được không ít chuyện.
Thí dụ như Trần Đậu thực sự đã chết, lại thí dụ như Trầm Trường Đường đến Tuy Châu là phụng theo ý chỉ của hoàng đế, về phần là làm gì thì Ngôn Thâm không nói. Rất nhiều chuyện hắn không nói rõ, đại thể đều là nàng nghe ra ý nói bóng gió của hắn.
Thượng Quan gia tuy là hạch điêu thế gia, nhưng đã nhiều năm kinh doanh, mới có thể giữ vững được địa vị quan trọng ở Tuy Châu, ngoại trừ hiện này có đương kim hoàng thượng bảo vệ, bọn họ còn có bao gồm nghề vải, nghề gạo ở Tuy Châu, v.v… Năm đó khi tiến cung, con trai của Thượng Quan Nhân đi xử lý chuyện này, cho nên Thượng Quan Sĩ Tín đặc biệt có ấn tượng. Lúc đó Tuy Châu xuất ra năm cuộn gấm Cán Hoa, rất được các cung phi yêu thích, song số lượng cung phi đông đảo, vải lại chỉ có năm cuộn, đương nhiên là không có đủ cho mọi người. Cũng bởi vì chuyện vải vóc này mà khiến hoàng thượng phải phiền não một thời gian, cuối cùng đã nổi giận, toàn bộ vải vóc không chia cho cung phi nào mà thưởng tất cả cho Mục Dương hầu.
Đây là việc nhỏ, Thượng Quan Sĩ Tín cũng là từ miệng phụ thân của hắn mà biết được, cũng chỉ có người của Thượng Quan gia mới đến năm cuộc vải Cán Hoa, lúc đầu là đánh bậy đánh bạ mà nhuộm ra, sau đó khi muốn nhuộm lại thì sư phụ nhuộm vải lại qua đời vì bệnh.
Năm cuộn gấm Cán Hoa đó, hắn mấy năm trước đã từng sờ qua, xem qua, tối nay hắn cơ hồ là ánh mắt đầu tiên đã nhiện ra xiêm y trên người A Ân là một trong năm cuộn vải Cán Hoa đó.
A Ân trở về Thính Hà viên, Khương Tuyền vẫn chưa ngủ, lại thấy A Ân thay một bộ đồ mới liền không nhịn được cất tiếng hỏi: “Tỷ tỷ sao lại thay xiêm ý mới rồi? Chất vải thật tốt,” nàng sờ sờ, lại nói: “Rất mềm mại.”
A Ân đáp: “Không cẩn thận bị ngã xuống nước, liền thay một bộ mới.”
Khương Tuyền gật đầu, nói: “Y phục này ở trong cửa hàng đoán rằng không dưới mười hai lượng bạc đâu, hầu gia đối với tỷ tỷ rất là để ý nha.”
A Ân lại cười, nói: “Muội trước đó không lâu còn nói Tử Diệp tốt đó.”