“Bẩm cô nương, đúng vậy, chính là vào trưa nay, nàng và muội muội cùng đi ra ngoài. Có điều cũng không đi xa, chỉ tới hoa viên liền quay trở về.” Nha hoàn lén lút quan sát sắc mặt Lục Lam, lại cười, nói: “Cô nương, theo nô tỳ thấy, họ Ân kia chẳng qua là muốn bám víu vào thiếu đông gia thôi, có thể có thực lực gì chứ? Cung thành chỉ là một nơi rách nát, cô nương lại là từ Vĩnh Bình tới, là nơi kim quý bát kính chính cống. Đaojt giải tại đại hội hạch điêu ư, nói cho dễ nghe là nhờ có thiếu đông gia thôi.”
Nha hoàn này tên gọi là Như Tình, là thị tỳ của Lục Lam.
Thấy Lục Lam giãn chân mày, lại nói: “Họ Ân kia sau khi ra khỏi phòng, chuyện gì cũng không làm, chỉ ở bên ngoài đi một vòng. Có lẽ nàng cũng giống muội muội, nghe xong cũng chỉ có thể tức giận trong lòng, cùng lắm thì chỉ có thể phát ra tính khí điêu ngoa nơi chợ búa, há mồm cãi nhau thôi. Dù sao thì cuối cùng mất mặt mất mũi cũng là bản thân các nàng ta. Khi các nàng trở về phòng, nghe nói Hà Uyển Lâm cô nương cũng hiếm khi ra ngoài.”
Sắc mặt Lục Lam khẽ động, nhẹ giọng hỏi: “Nàng ta nói như thế nào?”
“Lâm cô nương tính tình thường ngày lặng lẽ, sao có thể nói gì? Hơn nữa, đã tính tình lặng lẽ, lại còn là một cô nương kiệm lời, sao có thể chịu được lang quân mình tương tư trở thành chỗ dựa cho vị cô nương khác chứ, tự nhiên là sẽ không có sắc mặt vui vẻ gì.” Như Tình che miệng cười nói: “Vẫn là cô nương người thông minh, nhanh như vậy đã quan hệ tốt với người trên dưới Thượng Quan gia, nếu không sao có thể biết Lâm cô nương ái mộ thiếu đông gia? Lần này có kịch vui để xem rồi, Lâm cô nương nhất định sẽ dạy dỗ họ Ân kia.”
Nói xong, Như Tình là chân thành khen: “Cô nương làm cách này rất tốt, không dùng người nào cũng có thể tổn hại thanh danh của hộ Ân. Nếu như da mặt mỏng một chút, không chừng vài ngày sau liền tự mình chán nản mà thu dọn đồ đạc rời đi.”
Lục Lam lại cười: “Nàng có thể có thiếu đông gia làm chỗ dựa cũng là có chút bản lãnh.”
“Có điều dựa vào gương mặt đó của nàng ta thì thôi, nàng có thiếu đông gia làm chỗ dựa, cô nương ngài cũng có Đặng công công làm chỗ dựa. Lần đấu hạch này, người có thể làm chủ cũng không phải là thiếu đông gia. Nguyên công dù có yêu thích họ Ân thế nào đi nữa, nhưng còn có những vị hạch điêu sư khác. Nguyên công không nể mặt Đặng công công, cũng phải nhìn các vị điêu sư còn lại. Chờ khi cô nương làm đồn hi của Nguyên công rồi, vào được Hạch Học, như vậy thì tiền đồ sẽ rực rỡ như gấm vậy!”
Lục Lam cười gật đầu, lại dặn dò: “Còn hai ngày nữa, ngươi nhớ theo dõi nàng, nếu có gì khả nghi báo cho ta biết.”
Như Tình đáp: “Cô nương sợ họ Ân tố cáo với thiếu đông gia ư?”
“Nếu thật vậy, không phải là sẽ chứng thực suy đoán trong lòng mọi người sao?”
Như Tình gật đầu.
“Cô nương nói có lý, cho dù tìm hay không bọn họ cũng đuối lý. Tìm sẽ chứng thực, không tìm có nghĩa là bị trúng tim đen. Đêm mấy ngày trước, thiếu đông gia có đi Thính Hà viên tìm nàng, mà lại có rất nhiều người chứng kiến tận mắt.”
Hai ngầy vừa qua, Lục Lam càng an tâm.
Ân thị lúc trước có ra ngoài một lúc, sau này cũng không ra ngoài thêm lần nào nữa, dường như là e ngại ánh mắt của người ngoài.
Như Tình cười: “Chờ khi đại hội đấu hạch kết thúc, cô nương chính là đồ nhi của Nguyên công, họ Ân kia sợ rằng chỉ có thể chán nả quay về nơi của nàng.”
Nàng hơi nghiêng người về phía trước, ngón tay cọ qua khóe mắt của Khương Tuyền, cười đáp: “ muội nhìn muội xem, lau mặt cũng không sạch này.” Lại vắt khô khăn lần nữa, lau khóe mắt của muội muội, mới ôn thanh nói: “Nếu muốn điêu ra hạch điêu đẹp, cũng giống như muội rửa mặt vậy, phải tỉ mỉ, chăm chút từng chút một, một chút cũng không thể lau qua loa tùy ý, nếu đi cúng thần linh sẽ không sạch. Chuyện gì cũng vậy, phải chăm chú mới có thể thành công. Chúng ta điêu hạch, chỉ hận một điều không thể biến một ngày thành ahi ngày, tìm ra cách tốt nhất để điêu khắc, ở trên hạt đào càng biến ra nhiều thêm hoa vặn, đâu còn thời gian để suy nghĩ những chuyện khác?”
Khương Tuyền cái hiểu cái không gật đầu.
A Ân chỉ nhẹ lên mi tâm nàng, nói: “Được rồi, ta phải thay xiêm y khác. Lại sau đó sẽ đi đấu hạch.”
Thấy bộ dạng A Ân như vậy, Khương Tuyền liền biết trong lòng nàng đã có chủ ý, lập tức cũng không lo lắng nữa, cao hứng bừng bừng: “Tỷ có muốn mặc Tề hung nho quần không? Muội đã đặc biệt sửa ông tay dài thành ngắn, tiện cho điêu hạch.” Nói xong, lại nhìn ngực A Ân, bống nhiên ‘A’ lên một tiếng, nói: “Tỷ dạo này ngực cũng không lớn hơn nhỉ? Lúc trước phát triển khá nhanh, muội còn tưởng rằng qua một thời gian nữa lại phải mua yếm mới.”
Nàng gõ sau ót Khương Tuyền một cái, nói: “Nói mò, không mặc Tề hung nho quần, đưa ta bộ váy áo bình thường nhất tới đây. Ta vẫn là thích mặc áo váy điêu hạch nhất.”
Khương Tuyền le lưỡi, lúc này mới ứng tiếng.
A Ân một mình ở trong phòng, quay người nhìn vào gương trang điểm.
Cô nương trong gương eo không lớn, bên trên hơi lớn một chút, đúng là rất có độ cong của ngược, so với trước đây rõ ràng là không giống nhau. Tai nàng đỏ lên, vốn trước nay chưa từng có.
Cũng không biết Mục Dương hầu có nhận được tin tức từ Lý thái thú không.
Thượng Quan gia có một đại viện tên gọi là Hạch viên, là nơi dùng cho thi đấu hạch.
Nguyên Hồng thu nhân đồ đệ cũng xem như là một chuyện lớn.
Người trong Thượng Quan gia sớm đã biết ngày hôm nay A Ân và Lục Lam sẽ phải thi đấu, rất nhiều người khá là mong đợi, dù sao thì Thượng Quan gia đã lâu rồi chưa có hạch điêu kỹ giả mới, mà hiện nay lại là hai cô nương như hoa như ngọc nữa, so với việc nhìn những hán tử tam đại ngũ thô đấu hạch thì mới mẻ hơn nhiều.
Giờ thi đấu vẫn chưa tới, người tới hạch viên xem thi đấu nhiều hơn so với ngày thường rất nhiều.
Hạch viên có một chiếc đài cao, trên đài bày hai cái bàn không cao cũng không thấp để người phía dưới có thể thấy rõ động tác điêu hạch. Mà dưới đài bày năm chiếc ghế tay vịn, chính là vị trí của năm vị hạch điêu sư hôm nay làm trọng tài.
Lại ở phía sau một chút cũng có năm chiếc ghế tay vịn nữa, ba chiếc trong đó là vị trí của ba vị hậu tuyển nhân hạch điêu kỹ giả của Hạch Học, còn lại là của Thượng Quan Sĩ Tín.
“Vì sao lại chỉ có chín chiếc ghế? Vị công công ở Vĩnh Bình dó hôm nay không tới sao?”