“Không có là hay nhất, nhưng có cũng không tệ. Có điều phải vượt qua được cửa ải của trẫm. Phụ hoàng lúc còn sống đã luôn căn dặn trẫm, hôn nhân đại sự của Minh Mục trẫm nhất định phải lo liệu tốt, nếu chọn một người có thân phận thấp hèn không xứng với Minh Mục, trẫm sau này chết không biết phải ăn nói sao với phụ hoàng.”
Nhắc tới tiên đế, trong lòng hắn khẽ động, có vài phần cảm động.
Hắn sáu tuổi làm thư đồng của Vình Thành đế, thời gian ở lại trong cung còn nhiều hơn so với thời gian ở nhà hắn. Tuy nói gần vua như gần hổ, thế nhưng bất luận là Vình Thành đế hay là tiên đế thì đều đối với hắn cực kỳ tốt, là hắn lúc nhỏ số lần âm u mà trầm trọng còn nhiều hơn ấm áp. Chính vì thế mà hắn mới nguyện làm một thanh kiếm sắc bén đối với ngoại thích của hoàng đế.
Phủ Mục Dương hầu.
“Minh Mục trực tiếp vào cung rồi?”
“Bẩm phu nhân, Hầu gia vào cung báo cáo công việc rồi ạ.” Trầm Lục hơi thu mày, lại nói: “Hầu gia còn đặc biệt cho nô tài chuyển lời tới phu nhân, nói đa tạ phu nhân yêu thương.” Còn nửa câu sau, hắn chưa nói.
Ở Hầu phủ, mối quan hệ giữa Hầu gia và Trầm Phu nhân lạnh nhạt và cứng ngắc, mọi người sớm đã hiểu rõ.
Trầm phu nhân hỏi tiếp: “Còn nói gì nữa không?”
Trầm Lục nói: “Bẩm phu nhân, Hầu gia vội vã vào cung nên không nhắn gì thêm ạ.”
Trầm phu nhân tựa lưng vào ghế, khuôn mặt đoan trang cao quý lộ thêm một chút vẻ u sầu, than nhẹ một tiếng, lại than nặng thêm vài tiếng: “Mà thôi, hoài thai nó mười tháng, sao có thể không hiểu tâm tư của nó được chứ, ngươi không nói cũng không sao. Nói ra, mắc công lại thương tâm.”
“Phu nhân đừng nghĩ nhiều, Hầu gia quả thực là vội vã nhập cung nên cũng không cùng nô tài nhiều lời. Xe y phục phu nhân làm Hầu gia đã xem rồi, hơn nưa còn dặn dò người đưa về phủ, để trong hòm. Tâm ý của phu nhân, Hầu gia sao lại không biết chứ? Có điều báo cáo công việc là chuyện quan trọng, Hầu gia vừa vào cửa thành liền đi thằng vào cung, không kịp nghỉ ngơi.” Trầm Lục còn nói: “Hầu gia làm việc vì thánh thượng, chuyến đi tới Tuy Châu cũng đã hơn nửa năm rồi…”
Trầm phu nhân nghe xong lại càng thêm đau lòng, cũng không đoái hoài tới chuyện thương quân bi thu nữa mà lau lau khóe mắt, vội vã phân phó hạ nhân chuẩn bị cơm nước.
Trầm Lục thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Làm tổng quản Hầu phủ cũng không phải là việc dễ dàng qua loa nha.
Tuy Châu.
Chạng vạng ngày thứ hai A Ân giả ốm, Thượng Quan Sĩ Tín liền tới.
Tùy tùng đi theo sau hắn mang theo bao lớn bao nhỏ thuốc, còn có cả hai hộp đồ ăn nữa. Hắn áy náy nói: “Là Sĩ Tín an bài không chu đáo, tri âm tới Tuy Châu nhưng lại không ai bài thỏa đáng, ngược lại khiến nàng phải chịu ủy khuất rồi.”
Nàng ho nhẹ một tiếng, nói: “Ủy khuất không đáng nói, vả lại là do ta đến trước ngày hẹn.”
“Chuyện Lục cô nương ta vốn muốn đợi nàng đến Tuy Châu rồi mới lập tức nói cho nàng biết. Nào ngờ lại như vậy. Sĩ Tín thật hổ thẹn, đà nói là đợi tri âm tới Tuy Châu nhất định sẽ tiếp đãi, mà cuối cùng lại làm trái lời hứa. Để bù đắp sơ suất của Sĩ Tín, đợi khi nàng khỏi bệnh, ta sẽ tự mình đón nàng vào cửa Thượng Quan gia.”
Giang Mãn vừa nghe, khóe miệng liền run run.
Thiếu đông gia nhà họ có biết một lang quân nghênh đón một cô nương vào cửa có nghĩa là gì không? Thiếu đông gia vừa một lần gặp được tri âm liền như bị mất lý trí vậy, chỉ hận không thể móc tim móc phổi mà trao cho đói phương.
A Ân vội vàng nói: “Sĩ Tín nghiêm trọng quá rồi, đâu cần dùng lễ lớn như vậy?”
Hắn đáp: “Nàng là tri âm của ta, đáng như thế.”
A Ân muốn bái nhập môn hạ của Thượng Quan gia, nhưng mà không cần gióng trống khua chiêng như vậy. Còn chưa bái nhập, thiếu đông gia đã tự mình nghênh tiếp, mà bọn họ lại còn đều là lang quân, cô nương chưa thành hôn, sau này nói chuyện hạch điêu, sau này sẽ khó tránh khỏi nhàn ngôn phi ngữ (1).
Thượng Quan Sĩ Tín quả thực là hiểu nàng.
Nàng đang nghĩ ngợi xem nên phải từ chối như thế nào thì hắn chủ động nói: “Lại là Sĩ Tín lo lắng không chu toàn, đã làm khó nàng rồi. Đợi sau khi nàng khỏ bệnh, ta sẽ nói chuyện cùng Nguyên bá, để Nguyên bá đón nàng qua đó.” Dừng lại, hắn lại cùng nàng nói chuyện Lục Lam, chuyện nhỏ chuyện to đều nói hết một lượt.
A Ân trước khi để Phạm Hảo Hạch ra ngoài thăm dò đã rõ ràng bảy, tám phần, lời Thượng Quan Sĩ Tín nói, nàng liền triệt để hiểu chân tướng.
Nàng nói ‘Tạ ơn.”
Hắn lại nói: “Việc này có chút khó giải quyết, nhưng nàng cũng đừng lo. Nguyên bá đã quyết, thì cho dù là hoàng đến Vình Bình đem đao đặt trên cổ bá ấy, bá ấy cũng không thay đổi. Đến nay Nguyên bá vẫn chưa từng thu nhận đồ đệ, tuy nói những hạch điêu sư còn lại không muốn gây chuyện, nhưng vẫn có cơ hội xoay chuyển. Đợi nàng tới Thượng Quan gia rồi, liền biết chúng ta ở đó chỉ nói chuyện hạch điêu.”
A Ân nghe vậy lại hỏi: “Thượng Quan gia nói vậy là có không ít hàng thượng phẩm.”
Nhắc tới hắn lại tự hào, nói: “Hàng thượng phẩm đương nhiên là có, vốn nàng là tri âm của ta, ta lấy vài món cho nàng xem cũng không sao. Nhưng nêu nàng trở thành hạch điêu kỹ giả của Thượng Quan gia, nàng có thể mặc sức thưởng thức.”
Vừa nhắc tới hạch điêu, hai người dường như là nói không hết chuyện, ước chừng nói đã gần nửa canh giờ, hắn mới cào từ rời đi.
Trước khi rời đi hắn còn nói: “Nàng nếu ở Tuy Châu có khó khăn gì, cứ nói với ta.”
Thế nhưng vừa mới do dự, nàng liền kiềm chế xuống, vẫy tay cáo từ hắn. Đợi khi nàng về phòng, Khương Tuyền liền hỏi; “Tỷ tỷ sao không nói chuyện này với thiếu đông gia? Với thực lực của ngài ấy, giải quyết người đó hẳn không phải là việc khó.”
Nàng lắc đầu, nói: “Có thể yên lặng không một tiếng động mà giải quyết Trần Đậu thì người đứng đằng sau nhất định có địa vị không nhỏ, mà chúng ta thì không biết được rốt cục là ai. Ta tin Sĩ Tín, nhưng lại không muốn hắn rước phải phiền phức. Người đó ngay cả người của Mục Dương Hậu cũng dám ra tay thì huống chi là người của Thượng Quan gia?”
Huống hồ, nàng nếu thật sự nói với Sĩ Tín, thì phải giải thích như thế nào chuyện Mục Dương Hậu cho am vệ bảo vệ nàng? Nàng vẫn không muốn để người khác biết mối quan hệ giữa nàng vừa hắn.
Khương Tuyền buồn rầu nói: “Cũng đúng, chúng ta nên làm gì bây giờ? Hổ Nhãn Hổ Quyền thân thủ không tệ, nhưng hôm qua hai người bọn họ để Trần Đậu chỉ điểm, hai người đó lại không biết Trần Đậu là đối thủ, Phạm gia tiểu lang tuy cũng là một lang quân, nhưng cũng không được học qua võ thuật như Hổ Nhãn Hổ Quyền. Chúng ta có ba lang quân, thế nhưng rốt cục vẫn không thể đánh lại một Trần Đậu giả.”
Nàng đáp: “Để ta nghĩ cách.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT