Bởi vì đây là trận so tài cuối cùng của cuộc thi, cho nên trận này đặc biệt được coi trọng, chỉ chọn ngày tốt giờ tốt nhất để bắt đầu. Người xem xung quanh cũng nhiều hơn như hôm qua vậy, khi trời còn chưa sáng chung quanh khán đài đã ồn ào, náo nhiệt tiếng người.
Thế nhưng hôm nay điều duy nhất không giống hôm qua đó là sáu vị hạch điêu kỹ giả được mọi người chú ý vốn nên sớm có mặt ở đây nhưng không có một bóng dáng ai xuất hiện.
Lều của người dự thi trống rỗng, gió buổi sáng thổi qua lộ ra vẻ tĩnh mịch.
Thượng Quan Sĩ Tín nói: “Chờ một chút đi, có thể bọn họ hôm qua bọn họ đã làm quen với nhau, nên hôm nay hẹn cùng đi đàm luận về hạch điêu.”
Thượng Quan Sĩ Tín lên tiếng, vả lại thời gian thi đấu vẫn chưa đến, Lạc Nguyên cũng đành phải coi như không có chuyện gì, để tùy tùng lui ra, hắn nhìn A Tứ đang đứng canh cửa ra vào hội trường, sau đó ánh mắt lại không dấu vết mà thu hồi lại, ngậm cười nói chuyện với Thượng Quan Sĩ Tín.
So với Mục Dương Hậu, vị thiếu đông gia nhà Thượng Quan gia này ôn hòa đến vô cùng, lúc nói chuyện luôn làm người ta như được tắm trong gió xuân vậy.
Vì chứng kiến hôm qua Mục Dương Hậu tiếp đãi như vậy nên hôm nay Lạc Nguyên tự nhiên không dám sơ suất, không suy nghĩ chu đáo, trái lại để Mục Dương Hậu dùng nghi trượng của hắn phát huy tác dụng, nhìn thế nào cũng thấy có vẻ như là hắn thất trách. Cho nên từ sáng sớm, trong hội trường đã bày sẵn sáu bàn ghế mới, ghế gỗ còn có tay vịn, trên mặt ghế còn trải tấm đệm mềm màu đỏ, phía sau còn có sáu tùy tùng giơ dù, sáu thị tỳ phẩy quạt. Hộp đựng thức ăn trên bàn có bốn tầng, những món ăn bên trong đều là sắc, hương, vị đủ cả, mọi thứ đều là chuẩn bị cho hạch điêu kỹ giả.
Mọi thứ so ra còn kém hơn chút với sự chuẩn bị của Mục Dương Hậy ngày hôm qua, nhưng cũng không coi là quá kém, với Cung Thành mà nói, cũng coi như là nhất đẳng đãi ngộ rồi.
Hoa sen không phải là không điêu khắc được, nhưng không có bất kỳ nghi vấn nào, toàn bộ hạch điêu kỹ giả tại chỗ đầu tiên nghĩ tới khẳng định chính là hoa sen. Nếu muốn đoạt giải nhất, chỉ điêu khắc hoa sen thôi thì khó mà bộc lộ hết tài năng được.
Thứ đầu tiên mà A Ân nghĩ tới cũng là hoa sen, nàng thậm chí đã nhanh chóng vẽ ra bức tranh non sống gấm vóc mười dặm hoa sen rồi, bên bờ có cá chép, hoa sen đua nhau nở, còn có một cái giác cao vút, đúng là phong cảnh dạt dào hạ ý.
Hạch điêu như vậy sẽ thể hiện được chữ ‘Mùa hè’, quan trọng nhất là điêu khắc hoa sen và cá chép.
Điêu hạch không giống làm thơ, chỉ lác đác vài chữ liền có thể vẽ ra được một bức tranh sống động. Yếu tố hạn chế của điêu hạch nhiều. Chòi nghỉ mát bốn mùa như một, có thể hiện ra được sức sống của mùa hè chỉ có hoa sen nở giữa mùa, còn phải là lúc nở rực rỡ nhất, cùng với cá chép nổi lên mặt hồ. Cá chép vào bốn mùa xuân hạ thu đông đều giống nhau, nhưng biểu hiện lại không giống nhau, mùa đông tuyết phủ kín ngàn dặm, mặt hồ kết thành băng, cá chép chỉ có thể ở dưới đáy hồ. Mà mùa hè cá chép thường nổi nửa thân trên mặt hồ, miệng há to, tựa như cũng cảm nhận được cái oi bức của mùa hè.
A Â mở hộp gỗ, lấy dụng cụ điêu hạch ra.
Nàng biết mọi người đầu tiên nghĩ đến khẳng định là hoa sen, nhưng vừa rồi nàng mới bày trí ra một phong cảnh rất đẹp trong tưởng tượng, nếu không điêu khắc ra, ngược lại thật đáng tiếc. Cảnh hè như vậy, nếu có thể mỗi một chỗ đều điêu tỉ mỉ, cũng đủ để khiến người khác phải động lòng.
“Ân thị bắt đầu điêu khắc rồi!”
“Hai hiệp trước đều là bắt đầu trễ nhất, đến hiệp ba lại là người đầu tiên cầm đao. Chẳng lẽ là hai hiệp trước là vì nàng ta muốn giấu thực lực?”
“Thật tò mò không biết nàng ta điêu khắc cái gì?”
…
Đám người xôn xao thảo luận, năm vị hạch điêu còn lại cũng bị ảnh hưởng, khộng nhìn được mà liếc mắt nhìn sang. Nàng vẫn không dùng giấy bút, chúng đặt trên bàn của nàng ngược lại chỉ như thùng rỗng kêu to. Nàng không chút do dự dùng giũa mài vỏ hạt, mỗi đao hạ xuống nhanh gọn, dứt khoát, không có chút dông dài nào.
Hiệp thứ ba chỗ ngồi được sắp xếp thành một hàng ngang, Chu lục lang ở hiệp hai là người được nhận hạt đào thứ sai sau A Ân, như vậy được xem là người đứng thứ hai của hiệp hai, nên hiệp này được sắp xếp ngồi gần A Ân.
Hắn không có ý tưởng nào, càng nghĩ càng không ra nên điêu hạch điêu gì mới tốt, khóe mắt vừa liếc, một góc của hạch điêu hoa sen hiện ra.
Chu lục lang khẽ run, không nghĩ rằng nàng lại điêu khắc hạch điêu hoa sen thường thấy.
Hắn trước đó không nghĩ tới hoa sen, thế nhưng hiện tại thấy nàng chọn điêu hoa sen, trong đầu dần hiện ra một bức tranh mỹ nhân hái hoa sen, ngay lập tức mắt hắn sáng lên, cũng không quản tới A Ân, nhấc bút lên liền vẽ phác họa ra trên giấy Tuyên Thành.
Thời gian của hiệp ba không ngắn, từ giờ Thìn canh ba tới khi trời chiều ngã về tây, khoảng năm canh giờ.
Một lang quân như vậy, sáng sớn hôm qua ở trong xe ngựa ôm nàng rất thân mật, nàng ngồi trên đầu gối của hắn, ngửi mùi hương trên người hắn, còn cùng hắn trao đổi nước miếng tư mật nhất. Hai cái lưỡi triền triền miên miên, khiến nàng mặt đỏ tới tận mang tai. Mặc dù cảm thấy xấu hổ, thế nhưng cảm giác mới mẻ đó trước đây chưa từng có, thậm chí nàng còn cảm thấy hưởng thủ trong chốc lát, giống như đang ăn món bánh ngọt yêu thích của mình vậy, vừa vào miệng liền cảm thấy dư vị.
(Chậc, vậy là yêu rồi nhỉ! ^^)
Cũng là lang quân đó, đêm qua hắn nắm tay nàng. Mười ngón tay đan vào nhau, dịu dàng như vậy, lưu luyến như vậy.
Nhưng cũng là lang quân đó, hắn tiền hô hậu ủng, một tay che trời, thân phận của hắn cao như đám mây nơi chân trời không với tới được, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa.
Tạ gia tiểu lang chỉ là con trai của Huyện lệnh, vì môn đăng hộ đối mà nàng phải chờ năm năm. Huống chi đó là Hầu gia, quý nhân dưới một người trên vạn người, vả lại không dễ dàng giống Tạ gia tiểu lang có thể nắm trong lòng bàn tay đó.
Lạc Kiều nói: “Chàng cho rằng ta không biết mắt chàng đang ở đâu ư? Chàng chú ý một chút! Ta mới là chính thê của chàng! Ta đang ở bên cạnh chàng, vậy mà mắt của chàng đều dán trên người con hồ li đó!”
“Nàng quả thực là gây sự vô lý!”
Tối hôm qua, vừa ngủ liền bắt đầu nói mớ, liên tục gọi tên ‘A Ân’, nàng buồn bực liền đá hắn một cước. Hai vợ chồng lại chia phòng ra ngủ. Hôm nay vừa thấy A Ân trong lòng nàng lại bắt đầu bực. Đáng lẽ nàng mới là người đứng ở đó được vạn người chăm chú theo dõi, có huynh trưởng là đương Công tào, có bản thành Huyện lệnh là cha chồng, mọi nhất cử nhất động của nàng đều được chú ý. Nhưng hiện tại, mọi thứ đều được hồ li bỉ ổi kia giành lấy! Nàng vẫn đứng ở trong góc phòng, không ai chú ý tới nàng! Thậm chí có người nhìn thấy nàng còn nhìn về phía ngón tay bị đứt của nàng!
Tạ Thiểu Hoài đau đến như răng trợn mắt, không nhìn được liền nói: “Nàng có tin ta hưu nàng không!”
Sắc mặt Lạc Kiều tái mét, nếu không phải là chú ý tới nơi này, nàng sớm đã đánh nhau cùng Tạ Thiểu Hoài rồi. Hắn làm sao dám hưu nàng! Nàng tức giận nói: “Chàng cho rằng hưu ta thì có thể lấy con hồ li đó sao! Chàng đừng mơ!” Làm như nghĩ đến cái gì, nàng lại đột nhiên bình tĩnh lại, lộ ra một nụ cười thâm sâu: “Nàng ta rất nhanh ngay cả Cung Thành cũng không ở lại được nữa.”
Tạ Thiểu Hoài cau mày: “Nàng có ý gì?”
Lạc Kiều cao hứng, nói: “Ta nói cho chàng nhé, chàng muốn lấy nàng ta, cả đời này cũng đừng mơ.”
Sau khi Mục Dương Hậu đến, A Ân lại nhiều lần bị phân tâm.
Ông nội từng nói rằng, khi điêu hạch không thể phân tâm, nếu phân tâm, sẽ không thể nào dung nhập vào ý cảnh của hạch điêu, liền không thể điêu ra hạch điêu đẹp.
Nàng nỗ lực kéo suy nghĩ của mình về, thế nhưng không cách nào tiến vào mỹ cảnh non sông gấm vóc được. Nàng gác lại trùy đao, nhắm mắt trầm tư. Ông nội cũng từng nói qua, khi điêu khắc ra hạch điêu trong suy nghĩ của mình thì nhất định sẽ có niềm vui nảy sinh tự nhiên, khiến bản thân quên hết tất cả, chỉ đắm chìm trong thế giới hạch điêu.
Vào mùa hè, nàng thích nhất là cái gì?
Mỹ cảnh ‘Tứ cố sơn quang tiếp thủy quang, bằng lan thập lý kỵ hà hương’? Không, không phải. Chơi thuyền trên ao, trò chuyện hái sen cũng chỉ là một bức mỹ cảnh, không phải là mùa hè yêu thích của nàng, không phải là mùa hè mà nàng muốn điêu khắc nhất.
Vào những ngày hè ông nội thường đưa nàng tơi nơi cao nhìn về phía xa xa, nhìn vạn vật trăm thái.
Từng có một năm, khi nàng còn chưa bắt đầu học điêu hạch ông nội đã mang nàng lên Thương Sơn.
Ông nội ôm nàng nhìn về phương xa, khi đó là vào lúc đầu hè, sông núi tựa vào nhau, có cây tùng xanh ngắt, có con bò uống nước, cũng có trẻ nhỏ vui đùa. Ông nội nói: “A Ân, đây là hạch điêu kỹ giả đại thiên thế giới.”
Người đầu tiên được nhận ưu thế, bởi vì không có so sánh. Qua tam trảm lục tương đều là những người có bản lãnh. Hạch điêu kỹ giả về nhất điêu gia đình nhà nông, lão già cuốc đất, trên người lấm tấm mồ hôi, khá hợp với chủ đề, có điều chắc là do vội vàng hoàn thành nên cảnh lão già ngửa cổ nhìn trời có vẻ thô ráp.
Hạch điêu kỹ giả thứ nhất được hai hạt đào.
Người thứ hai điêu trẻ con hóng mát, rất có đồng thú, được ba hạt đào. Người thứ ba cũng được ba hạt, người thứ tư cũng được ba hạt.
“Hạch điêu sư thiếu đông gia mang tới qủa thật là khắt khe, đã qua bốn vị hạch điêu kỹ giả rồi mà hạt đào trong tay vẫn chưa được đặt ra. Ta nghe nói hạch điêu sư Lạc công tào mang tới đã đủ khắt khe lắm rồi, nhưng không nghĩ người của Thượng Quan gia lại càng khắt khe hơn.”
“Khắt khe cái gì, khuyết điểm của bốn vị hạch điêu kỹ giả trước các hạch điêu sư đều nói ra cả, không cho hạt đào cũng là có nguyên do của họ.”
“A, Cho rồi! Cho rồi!”
…
Mọi người giương mắt nhìn lên, vị Hạch điêu sư do Thượng Quan gia mang tới cuối cũng cũng đã cho hạt đào, chỉ nghe loáng thoáng: “Hà diệp la quần nhất sắc tài, phù dung hướng kiểm lưỡng biên khai. Loạn nhập trì trung khán bất kiến, văn ca thủy giác hữu nhân lai. Mỹ nhân này, lá sen vì sao điền điền, là vì mùa hè mát mẻ.”
Vị hạch điêu sư thứ sáu, Nguyên Hồng hạch điêu sư lại cảm thấy hạch điêu mỹ nhân của Chu lục lang tuy đẹp nhưng thiếu một phần thần thái nên không cho hạt đào.
Sắc mặt Chu lục lang vui mừng, hắn nhận được năm hạt đào.
Nàng cười đáp: “Khi còn nhỏ ông nội đã đưa tiểu nữ trèo lên núi cao để ngắm nhìn vạn vật, ban đầu chỉ cảm thấy cảnh đẹp, nhưng sau này lại cảm thấy cảnh đẹp như vậy, nếu có thể điêu khắc thành hạch điêu, vậy thật là một món đồ tuyệt diệu làm sao!” Cũng chính là bởi vì trước đây đã từng luyện qua, vả lại ông nội lại rất ham điêu hạch điêu sông núi nên thường dạy nàng, chính điều này đã giúp nàng có thể nội trong ba canh giờ nhanh chóng điêu xong hạch điêu. Những chi tiết nhỏ lại có thể càng tỉ mỉ, nhưng thời gian không nhiều, nàng lựa chọn phương thức xử lý đơn giản nhất.
Nguyên Hồng khen: “ Qủa là tuyệt diệu thay!”
Trong lời nói cũng không che giấu vẻ yêu thích chút nào.
Sáu hạt đào, không cần công bố mọi người cũng biết quán quân của đại hội điêu hạch lần này là ai. Đang đợi Lạc Nguyên công bố thì chợt có người ăn mặc như kiểu quan binh nhanh chân chạy tới, giọng nói to như chuông.
“Bẩm đại nhân, tên tiểu tặc trộm đề hôm qua đã bị bắt!”